Khóa xe lại, Lê Nhược không nhanh không chậm đi về phía trước. Thật ra, cô cố ý đi chậm lại chờ Chu Thành Ngộ, lần đầu tiên gặp mặt, cô nên nói gì bây giờ?


Nói cái gì mới có thể khiến cho Chu Thành Ngộ khắc sâu ấn tượng với cô?


Lúc này, cô đã quên ngoại hình bây giờ của mình là Lê Tường, là chủ nhiệm lớp Chu Thành Ngộ, còn là giáo viên chủ nhiệm không được chào đón.


Ngay lúc Lê Nhược thất thần, ngẩng đầu lên, Chu Thành Ngộ đã đi đến trước mặt cô.


Cô:"..."


Bước nhanh đuổi theo anh.


Lúc này có học sinh chào cô:" Cô Lê, chào buổi sáng."


Lê Nhược lúc này mới phản ứng, cô bây giờ là Lê Tường.


Cô cười cười:" Sớm."


" Cô Lê, cô khỏe chưa ạ?"


" Tạm được. Nhưng mà đầu óc không tốt, không biết em là ai."


Học sinh báo tên mình, cô như cũ lắc đầu, không phải đầu óc cô không tốt, mà căn bản là cô không biết ai trong lớp cả.


Chỉ biết Chu Thành Ngộ, còn có Trình Tâm Nhị.


Chu Thành Ngộ ở phía trước cách đó không xa, nghe được thanh âm của Lê Tường. Anh xoay người, giật mình, luôn có cảm giác Lê Tường trước mặt cùng Lê Tường trước kia không giống nhau. Nhưng nơi nào không giống nhau, anh cũng không nói được.


Lúc nãy, anh đi qua người Lê Tường, lại không nhận ra bóng lưng của cô.


Thấy Chu Thành Ngộ quay đầu, Lê Nhược gọi:" Chu Thành Ngộ."


Chu Thành Ngộ nhàn nhạt chào hỏi:" Chào cô."


Lê Nhược:" Ừ."


Những học sinh khác kinh ngạc:" Cô, cô nhớ lớp trưởng lớp chúng ta?" Sau đó đùa:" Thiên vị nha."


Bọn họ chỉ nói đùa bởi vì chủ nhiệm lớp cùng lớp trưởng từ trước đến nay như nước với lửa, oán hận chất chứa đã lâu.


Lê Nhược phản ứng chậm nửa nhip, cô vội vàng giải thích:" Chu Thành Ngộ là lớp trưởng, mỗi giờ học cô dạy đều đến muộn có phải hay không?"


Mấy học sinh kia:"..." Trố mắt nhìn nhau, hóa ra cô mất trí nhớ mà vẫn nhớ Chu Thành Ngộ tới trễ, đây là có bao nhiêu hận nha!


Bọn họ hướng Chu Thành Ngộ, đưa cho anh một ánh mắt đồng tình.


Chu Thành Ngộ cũng không có vấn đề gì, dù sao từ trước đến nay đều như vậy.


Lê Nhược không hiểu ánh mắt giữa bọn họ. Cô không biết lúc Lê Tường đang làm chủ nhiệm lớp, rốt cuộc cùng Chu Thành Ngộ có cái gì không đúng.


Chu Thành Ngộ cùng mấy người bạn học hướng lớp học đi đến. Lê Nhược không biết mình dạy lớp mấy, ở tòa nhà nào, cũng không biết mình dạy cái gì.


" Chu Thành Ngộ." Cô lại kêu anh.


Chu Thành Ngộ không hiểu, xoay người:" Cô, cô có gì phân phó."


Chậc chậc chậc, còn có mấy phần lão giang hồ lõi đời, còn ' phân phó'?


Đây không phải là lời Chu Thành Ngộ sau khi trưởng thành thích nói sao.


Lê Nhược thầm nghĩ, anh nên nói: Vợ, có cái gì phân phó?


Cô ho nhẹ hai tiếng:" Em học lớp nào?"


Chu Thành Ngộ:"..." Nếu không phải vừa nghe được đối thoại giữa cô và bạn học, nói đầu óc không tốt, anh còn cho là cô nhất định làm khó anh, tìm anh gây chuyện.


Anh nói:" Lớp một."


Lê Nhược gật đầu, hóa ra là lớp 12 số một.


Lại hỏi:" Vậy cô dạy môn gì?"


Chu Thành Ngộ nhẫn nại tính khí:" Toán học."


Lê Nhược hoảng sợ:" Cái gì?"


" Toán học." Chu Thành Ngộ nhàn nhạt phun ra hai chữ.


Lê Nhược cả người cũng không ổn. Ban đầu cô tại sao phải lựa chọn học âm nhạc? Bởi vì chỉ cần biết từ 1 đến 9 là được.


Để cho cô dạy toán không phải là muốn lấy mạng cô sao?


Vốn là tâm tình không tệ, trong nháy mắt như đưa đám.


" Chu Thành Ngộ". Sau lưng truyền tới thanh âm của nữ sinh.


Lê Nhược xoay người, hóa ra là Trình Tâm Nhị 18 tuổi, cùng Trình Tâm Nhị năm 2018 khác biệt không quá lớn. Chỉ là bây giờ trẻ trung hơn một chút.


Trình Tâm Nhị hẳn nên gọi chị họ là cô, cô vẫn chờ Trình Tâm Nhị chào hỏi cô, kết quả Trình Tâm Nhị trực tiếp lướt qua cô, đi tới bên người Chu Thành Ngộ:" Đi thôi."


Chu Thành Ngộ hướng Lê Nhược khom lưng, cùng Trình Tâm Nhị đi tới phòng học.


Lê Nhược nhìn lên trời, mây rất dày, dường như sẽ có tuyết rơi.


Lê Tường ở đây rốt cuộc là người có duyên như thế nào nha.


Học sinh không chào đón, em họ cũng lờ cô.


Biết mình phải dạy toán, Lê Nhược cảm thấy mình không thể ở nơi này nổi nữa. Nhưng mà cô lại không bỏ được Chu Thành Ngộ, một thiếu niên đẹp trai như vậy, cô muốn biết thời niên thiếu của Chu Thành Ngộ, muốn ở bên anh một thời gian.


Ở trong sân trường đi loanh quanh hai vòng, cô đi đến phòng hiệu trưởng.


Hiệu trưởng vừa mới mở cuộc họp, nhìn thấy cô rất kinh ngạc:" Tiểu Lê à, mẹ em không phải nói em phải ở nhà nghỉ ngơi hai tuần lễ sao? Em làm sao nhanh như vậy đã đến rồi?"


Lê Nhược:" Hiệu trưởng, em gặp phải chuyện không qua được."


Hiệu trưởng" Đến đây, ngồi xuống từ từ nói."


Hiệu trưởng còn đích thân rót trà cho Lê Nhược, hỏi cô làm sao?


Lê Nhược hỏi:" Hiệu trưởng, thầy họ gì ạ?"


Hiệu trưởng:"..." Xem ra Trình Ngọc nói không sai, đầu óc Lê Tường xảy ra vấn đề.


Trình Ngọc khẩn cầu ông, nhất định không nên kích thích cô, cố gắng sắp xếp một số việc vặt cho cô. Tiền lương không phát cũng không sao, nhà cô không thiếu chút tiền ấy, chủ yếu là để cho cô tìm được hy vọng với cuộc sống. Lại nói, mấy năm nay cô dạy học ở trường, thành tích cũng rõ ràng.


Hiệu trưởng:" Không sao, thầy họ Quế."


Lê Nhược:" Hiệu trưởng Quế, em bây giờ mới biết, hóa ra tất cả các bạn học trong lớp đều ghét em. Em vừa ở trong sân trường nghĩ lại, có thể là bởi vì em trước kia đối với học sinh yêu cầu quá nghiêm khắc, không tôn trọng ý tưởng của bọn họ, có chút giống Diệt Tuyệt sư thái. Em muốn làm lại từ đầu.


Hiệu trưởng rất vui mừng. Từ cách nói chuyện của cô, ông cảm thấy Lê Tường đứa nhỏ này cũng không ngốc, có thể đầu óc tạm thời bị kích thích, từ từ sẽ hồi phục.


Lê Nhược cảm thấy tâm trạng không sai biệt lắm, cô nhỏ giọng nói:" Hiệu trưởng, vậy em nói một chút ý tưởng của em, em muốn làm lại như thế nào nha."


Hiệu trưởng:" Em nghĩ muốn quay lại như thế nào? Trường học toàn lực phối hợp với em, cũng là vì đứa trẻ phải thi Đại học mà, cách làm cùng suy nghĩ của em lần trước thầy có thể hiểu được. Chỉ là có chút tốt quá hóa dở,nhưng mà không sao. Chỉ cần muốn làm lại lần nữa, qua bao lâu cũng không muộn."


Vốn là không khí rất hài hòa và ấm áp, cũng rất cao lớn, kết quả là nghe Lê Nhược nói:" Hiệu trưởng, em muốn phẫu thuật thẩm mỹ."


Thầy hiệu trưởng đang uống trà, thiếu chút nữa thì phun ra ngoài, cũng bị sặc, ho khan liên tục.


Còn tưởng rằng cô rất quyết tâm suy nghĩ làm sao cải thiện quan hệ cùng học sinh, hóa ra là muốn chỉnh sửa khuôn mặt.


Lê Nhược nín cười:" Thầy, em không nói đùa, không phải là sắp tết rồi sao, năm mới tình cảnh mới, em thay đổi khuôn mặt, mọi người xem cũng thoải mái, tâm tình tốt dĩ nhiên là có lợi cho học tập, chính em cũng càng có động lực làm tốt công việc."


Thầy Hiệu trưởng há hốc mồm, không biết phải nói gì.


Chuyện này quá đột nhiên.


Lê Nhược nói ra chỗ tốt của phẫu thuật thẩm mỹ:" Hiệu trưởng, thầy nhìn em bây giờ đầu óc cũng không được tốt lắm, đối với mình không có lòng tin. Nếu là đổi hình dáng, mọi thứ sẽ khác. Không chừng động sao trên mặt lại có thể đả thông hai mạch nhâm đốc, đầu óc em sẽ tốt hơn."


Hiệu trưởng:"..."


Ngay cả hai mạch nhâm đốc đều nói đến.


Ông chậm một lúc, hướng dẫn từng bước:" Tiểu Lê à, giải phẫu thẫm mỹ là tự do cá nhân, ai cũng không quản được. Thế nhưng em là cô giáo, là tấm gương sáng, em nếu như phẫu thuật thẩm mỹ, học sinh và phụ huynh sẽ nghĩ như thế nào? Nếu học sinh nữ thấy em trở nên xinh đẹp, các em đấy cũng không khỏi động tâm, nào còn có tâm tư đi học?"


Hiệu trưởng hột hơi nói thẳng hơn mười phút, chính ông cũng nói tới khô cả họng.


Lê Nhược biết, nói nhiều như vậy, nhưng tổng kết lại chính là không cho phép cô phẫu thuật thẫm mỹ.


Từ phòng làm việc của hiệu trưởng đi ra, Lê Nhược tiếp tục ở trong sân trường đi loanh quanh.


Hiệu trưởng nói cho cô nghỉ thêm một tuần nữa, để cô điều chình lại tâm trạng, nghĩ thông suốt thì đi làm.


Cô vốn là không trông cậy vào hiệu trưởng sẽ đồng ý. Chẳng qua là để cho thầy hiệu trưởng sớm chuẩn bị tâm lí.


Tiếng nhạc vang lên, là tiếng chuông vào học.


Sân trường bên kia có một lớp học thể dục, thầy giáo đang huýt sáo để cho học sinh tập họp.


Lê Nhược không có tâm tư gì đi nhìn, cô về nhà cũng không có việc gì, liền vòng quanh đường đua chậm rãi đi, suy nghĩ phải làm sao để thuyết phục trong nhà cùng lãnh đạo trường học đồng ý cho cô đi ' Phẫu thuật thẩm mỹ.'


Sáng sớm hôm nay sau khi thấy Chu Thành Ngộ thì cô càng muốn lấy gương mặt thật của mình cùng anh chung sống, không thì trong tương lai, anh đối với cô không có một chút ấn tượng nào.


Nghĩ tới đây cô rơi vào phiền muộn sâu đậm.


Hôm nay trong giờ thể dục có mấy lớp, một lớp trong đó đã tập hợp, bắt đầu chạy bộ làm nóng người.


Có hai học sinh nữ đi qua người cô, cũng không chú ý cô là ai. Mặc dù bây giờ cô hóa trang là Lê Tường, nhưng mà bóng lưng cô cùng Lê Tường một chút cũng không giống nhau nên hai học sinh ấy không nhận ra.


Lê Nhược nhìn cô gái trẻ tuổi không buồn không lo, cực kỳ hâm mộ.


Chỉ thấy hai cô gái ấy đứng trên đường băng, chờ nhóm học sinh kia đến. Nguyên lai là hai nữ sinh lười biếng, muốn chạy thiếu một vòng, liền ở chỗ này chờ lớp.


Cô nhìn đội ngũ chạy qua, trong đám người, cô liếc mắt liền thấy được Chu Thành Ngộ, ngay khi anh cởi áo khoác màu đỏ thẫm, cô nhìn một cái liền nhận ra.


Hai học sinh nữ lười biếng vừa rồi chợt toát mồ hôi lạnh. Trời ơi, đó không phải là Lê A Diệt sao? Lúc nào lại đến giám thị các cô học thể dục rồi?


Các cô dặt cho Lê Tường một cái biệt danh ' A Diệt' .


Một tong hai nữ sinh đó vội vàng kéo Chu Thành Ngộ:" Lớp trưởng nhường một chút, cho tôi đi qua." Cô núp ở bên phải Chu Thành Ngộ, để cho Chu Thành Ngộ ngăn cản:" Lớp trưởng, cứu mạng cứu mạng."


Lê Nhược nhìn sang hướng đó, nữ sinh này cùng Chu Thành Ngộ tiếp xúc thân mật như vậy, cô trong lòng ghen tức chết đi được.


Nam sinh sau lưng Chu Thành Ngộ vỗ vỗ bả vai anh:" Mình cảm giác ánh mắt diệt diệt nhìn cậu rất không thân thiện, cậu chờ bị xử đi."


Lê Nhược không có ý định giám thị giờ học của bọn họ. Cô bây giờ không muốn cùng bọn họ tiếp tục giằng co nữa. Cô rời sân trường, trở về trong xe, gọi Tiểu Hoa Hồng cùng Tiểu Ma Diệp.


" Các bảo bối, chị bây giờ muốn bù lại toán học, muốn dạy bọn họ thật tốt, còn phải lấy dung mạo của mình sống chung với bọn họ. Hơn nữa không thể để cho bọn họ cảm thấy kỳ quái."


Tiểu Hoa Hồng hiểu:" Chị lo lắng sau khi 'Phẫu thuật thẩm mỹ', ở trường học sinh cùng phụ huynh sẽ vén lên sóng to gió lớn đúng không?"


Lê Nhược trêu cô:" A, ma lực của em cũng thăng cấp rồi ư, vậy mà lại dùng thành ngữ."


Tiểu Hoa Hồng đắc ý, vểnh miệng, sau đó nói chính sự:" Cái này cũng không phải là không thể, để cho Tiểu Ma Diệp dùng ma lực khiến cho tất cả mọi người đều đồng ý chị phẫu thuật thẩm mỹ. Hơn nữa bọn họ cũng không suy nghĩ tại sao chị lại muốn phẫu thuật, học sinh nữ cũng không nghĩ mình phải đi phẫu thuật để đẹp hơn. Dù sao chính là mọi người đều đón nhận khuôn mặt chị một cách tự nhiên. Không sợ ảnh hưởng đến ai."


Lê Nhược kích động không thôi:" Thật có thể như vậy sao?"


Tiểu Ma Diệp gật đầu:" Nhưng mà chị phải trả giá rất lớn."

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện