Mắt thấy sắp đến buổi trưa, Tiểu Ma Diệp vẫn chưa nghiên cứu ra làm sao để trở về, cái Hỏa tinh văn đó cô lại xem không hiểu. Không có cách nào, cô chỉ có thể gọi điện cho Chu Thành Ngộ.

Chu Thành Ngộ nghe điện thoại của cô, câu thứ nhất chính là:" Tôi đang ở trên đường, lập tức đến ngay."

Lê Nhược áy náy nói:" Em là muốn nói với anh, anh không cần quay về đâu, trường học em có chuyện, em đang trên đường đến trường rồi."

Chu Thành Ngộ hiểu, tỏ ý vậy anh đến trường học đón cô.

Lê Nhược nhìn lên lá cây ngô đồng sắp tàn, đến trường cũng không gặp được cô nha:" Buổi chiều không có cách nào lĩnh chứng cùng anh rồi."

Chu Thành Ngộ ngẩn ra, nếu đổi lại là người khác, anh đã sớm cúp điện thoại rồi, sẽ không hỏi nguyên nhân. Nhưng khi đối mặt với Lê Nhược, anh vẫn hỏi:" Làm sao vậy?"

Còn có thể làm sao?

Không trở về được a.

Lê Nhược khổ cực suy nghĩ phải giải thích làm sao để anh tiếp nhận, chợt nhớ ra cô còn chó chuyện chưa thẳng thắn nói cùng anh, cũng không phải cố ý không nói mà là lần trước lĩnh chứng đã nói với anh rồi, nhưng lần này lại quên chưa nói.

Cô nói:" Em không thể mang thai."

Trong điện thoại liền an tĩnh như không có ai, Lê Nhược nhìn điện thoại, diện thoại vẫn đang kết nối.

Thanh âm Chu Thành Ngộ truyền tới lần nữa:" Em làm sao biết mình không thể mang thai?"

Lê Nhược:" Đã mấy năm rồi, kỳ kinh nguyệt của em bị loạn, liền đi bệnh viện kiểm tra, sau đó phát hiện tất cả chỉ tiêu đều rối loạn, không có một hạng mục nào bình thường cả. Người khám bệnh cho em bác sĩ Trầm đều nói, theo nghề thuốc nhiều năm như vậy chưa gặp qua bệnh trạng nào như vậy, ngay cả y học cũng không cách nào giải thích. Đã chữa mấy năm, không có chút nào khởi sắc, chỗ chết người nhất là không rụng trứng.

Cô trầm mặc mấy giây:" Em trước đây không phải cố ý giấu anh, chính là trong mộng em đã cùng anh nói qua rồi, nên lần này liền quên. Anh suy nghĩ thật kỹ một chút."

Vừa nói xong, chính cô lại bắt đầu buồn rầu.

Lần đầu tiên cùng Chu Thành Ngộ coi mắt, muốn cùng anh lĩnh chứng kết hôn, đó chỉ là thái độ muốn ngủ cùng anh, chưa có cảm tình.

Nhưng mà bây giờ chung sống lâu như vậy, cô cảm giác mình không thể tiêu sái như trong tưởng tượng.

Chọc tới chọc đi, lại đem chính bản thân cô rơi vào.

Đầu bên kia điện thoại, Chu Thành Ngộ không lên tiếng.

Lê Nhược một tay ôm ngực, cũng an tĩnh trong chốc lát.

Có lời mà khó mở miệng, bất quá cô nếu như không nói cũng không cam lòng.

" Chu Thành Ngộ, anh không cần cùng em đi lĩnh chứng, cũng không cần phải phụ trách với em, chúng ta chỉ cần sống chung như vậy, khi nào nhà anh thúc giục anh kết hôn, cũng ta liền chia tay."

Cô thật vất vả mới động tâm với một người đàn ông, dù sao cũng phải ngủ một lần.

Chu Thành Ngộ hỏi:" Em ở đâu?"

Lê Nhược:" Anh không tìm được nơi này đâu."

Chu Thành Ngộ:"... Trở về đi."

Lê Nhược không rõ lắm:" A?"

Chu Thành Ngộ:" Trở lại đi, chiều nay đi lĩnh chứng."

Lê Nhược nhắc lại lần nữa:" Em không có thai."

" Tôi biết."

" Vậy anh..."

Chu Thành Ngộ cắt đứt lời cô:" Em trở về, cái vấn đề này để tôi giải quyết."

Lê Nhược không hiểu:" Em bị vô sinh bác sĩ cũng không cách nào chữa trị, anh giải quyết như thế nào?"

Cái Chu Thành Ngộ giải quyết gọi là:" Bên phía ba mẹ để tôi giải quyết, em ở đâu, tôi đi đón em."

Lê Nhược trong chớp mắt cảm thấy cô không chỉ là động tâm, không chỉ là thích, mà là yêu anh.

Nhưng mà bây giờ cô không thể trở về nha.

Chính xô cũng không xác định được lúc nào có thể quay về.

Cô quanh co nói:" Chu Thành Ngộ, chúng ta hai ngày nữa gặp lại được không? Em muốn bình tĩnh hai ngày, anh cũng suy nghĩ một chút. Nếu mấy ngày sau anh còn nguyện ý lấy em, em lập tức đi tìm anh.

Chu Thành Ngộ phỏng đoán, có lẽ tâm tình cô đang không tốt, liền theo cô:" Ăn cơm chưa?" Nói xong, anh bị chính sự quan tâm của mình làm cho hết hồn, anh lúc nào sẽ chủ động quan tâm người khác?

Lê Nhược:" Ăn rồi."

Chu Thành Ngộ ' Ừ' một tiếng, kết thúc điện thoại.

Lê Nhược cũng không nghĩ tới lần này không về được lại thăm dò được tình cảm của Chu Thành Ngộ đối với cô.

Người đàn ông này bình thường quá lạnh lùng, tâm tư cũng thu lại, thật không nhìn ra anh có chút nào thích cô, mỗi lần thỏa hiệp nhượng bộ đều do bị cô bức ép, không có biện pháp.

Cô gửi cho Chu Thành Ngộ một tin nhắn:[ Em nhớ anh.]

Lê Nhược đang chuẩn bị gửi lần thứ hai, Chu Thành Ngộ đã trả lời:[ Ừ.]

Cô cười cười, mặc dù không biết cái chữ ừ này rốt cuộc có ý gì, bất quá anh đã có tiến bộ, không cần cô gửi đi nhiều lần đã trả lời rồi.

Thẳng đến chạng vạng tối, Tiểu Ma Diệp vẫn chưa nghiên cứu ra cách trở về.

Hôm nay Lê Nhược cơ bản đã buông tha việc trở lại năm 2018. Cô thề, đợi trở lại năm 2018, cô cũng sẽ không tiếp tục thực hiện nữa, cũng sẽ không xuyên về nữa.

Tiểu Hoa Hồng nghe cô nói như vậy, căn bản không tin, nhướn mày hỏi Lê Nhược:" Thật sự?"

Lê Nhược gật đầu, sau đó hỏi Tiểu Hoa Hồng:" Chị tại năm 2018 có thể tùy tiện xuyên qua lại không?"

Tiểu Hoa Hồng:".... Có ý gì?"

Lê Nhược:" Chính là tùy thời có thể thấy Chu Thành Ngộ, anh đi nơi nào công tác chị cũng sẽ xuyên qua nơi ấy."

Tiểu Hoa Hồng suy nghĩ một chút, cũng có thể đi.

Bất quá coi như có vấn đề gì xảy ra, thì đều là ở trong cùng một thời không, làm sao cũng có thể về đến nhà. Không giống bây giờ, hệ thống của Tiểu Ma Diệp xảy ra một vấn đề gì cũng chỏ có thể đợi ở năm 2007.

Cũng không biết còn có thể ở năm 2007 lưu lại mấy ngày, Lê Nhược muốn cùng Chu Thành Ngộ 19 tuổi từ biệt, liền cầm lấy sách toán học cùng vở bài tập đi phòng tự học tìm anh.

Có Tiểu Hoa Hồng hỗ trợ, Lê Nhược có thể chính xác tìm được vị trí Chu Thành Ngộ.

Anh ở lầu một, phòng học gần cầu thang.

Không biết có phải nguyên nhân vì anh ở chỗ này hay không mà trong phòng học gần như ngồi hết chỗ, hơn nữa phần lớn đều là nữ sinh.

Chu Thành Ngộ 19 tuổi ngồi ở bàn bên trái bậc thang hàng thứ ba. Vốn cái bàn anh ngồi có thể ngồi ba người, nhưng mà anh ngồi ở chỗ gần hành lang, bên trong có hai chỗ ngồi trống không, để áo khoác của anh cùng một chồng sách.

Trước sau anh đều là nữ sinh, cũng rất nghiêm túc đọc sách, thỉnh thoảng sẽ nhìn anh một chút.

Lê Nhược hôm nay ăn mặc rất trẻ trung, bởi vì cô vốn xinh đẹp, cộng thêm bình thường yêu làm đẹp, lại thích làm nũng; đem tóc búi thành viên tròn, trang điểm, nhìn qua trông như nữ sinh 17, 18 tuổi.

Cô ôm sách vở từ cửa đi vào, nhón chân hướng Chu Thành Ngộ đi tới.

Chỉ có hàng người phía trước chú ý đến cô. Nam sinh nhìn ngây người, nữ sinh ánh mắt cũng nhìn theo.

Lê Nhược đi tới bên người Chu Thành Ngộ liền dừng lại, khóe miệng mỉm cười chúm chím nhìn anh.

Chu Thành Ngộ ngửi thấy một hương hoa anh đào nhàn nhạt quen thuộc, anh ngước mắt, đúng như dự đoán, lại là nữ sinh tên Lê Nhược.

Ngày đó lầu dưới nhà trọ, cô nói với anh cô tên Lê Nhược, thế mà anh lại nhớ kĩ.

Cô thật sự tìm được chỗ anh tự học.

Lê Nhược đem sách của anh đẩy đẩy vào bên trong, ý tứ rất rõ ràng, cô muốn ngồi ở đây.

Lúc này nữ sinh bên người Chu Thành Ngộ đều đem ánh mắt nhìn về phía cô, biểu tình khác nhau, ánh mắt cũng phức tạp, có xem náo nhiệt, có hâm mộ, cũng có ghen tị.

Các cô suy đoán, cô nữ sinh này là muốn theo đuổi Chu Thành Ngộ đi, bởi vì Chu Thành Ngộ không có bạn gái, cũng không thích nữ sinh. Đối với thói quen của Chu Thành Ngộ, các cô đều rất rõ ràng.

Chu Thành Ngộ không thích ngồi đọc sách cùng ai cho nên bọn họ chưa bao giờ ngồi cạnh anh.

Cùng học bá nam thần cùng nhau tự học, hiệu suất học tập cũng tăng lên không ít, thỉnh thoảng gặp phải bài khó còn có thể thỉnh giáo học bá.

Vì để cho anh an tâm lâu dài ở lại chỗ này tự học, các cô vừa có thể hỏi bài, lại vừa có thể mỗi ngày ngắm trai, cho nên những nữ sinh không quen biết này giống như hiểu ngầm, mỗi ngày đều giữ cái chỗ kia cho Chu Thành Ngộ. Các cô ấy mỗi ngày đều tới sớm, ở chỗ trước và sau Chu Thành Ngộ, chiếm chỗ ngồi.

Rất nhiều nữ sinh cũng đánh giá Lê Nhược, đây là muốn dùng sắc đẹp giết người?

Lê Nhược biết Chu Thành Ngộ nhất định sẽ cự tuyệt cùng cô ngồi chung, cho nên nhỏ giọng ở bên tai anh nói:" Anh nếu không nhường chỗ, em liền ngồi lên đùi anh."

Chu Thành Ngộ:"..."

Nhìn bộ dạng cô khiêu khích lại gian xảo, anh liền hận không thể bóp chết cô.

Chu Thành Ngộ nhượng bộ, thân thể nghiêng về phía sau, tỏ ý cô ngồi vào bên trong.

Lê Nhược được voi đòi tiên, lần này âm lượng cô bình thường, nữ sinh xung quanh đều có thể nghe được:" Anh ngồi vào bên trong đi, em muốn ngồi trên ghế của anh."

Chu Thành Ngộ:" Còn không giống nhau?"

Lê Nhược:" Khẳng định không giống nhau nha, cái ghế bên trong kia lạnh, còn cái ghế này bây giờ bị anh ngồi lên đã nóng rồi."

Chu Thành Ngộ:"..."

Anh không có biện pháp nào, không thể làm gì khác hơn là đứng dậy ngồi vào bên trong, đem chỗ của mình nhường cho cô.

Lê Nhược ngồi xuống, đem đồ của Chu Thành Ngộ cũng đẩy sang bên kia, đem sách vở của mình mở ra. Bây giờ mỗi ngày cô đều định cho mình một nhiệm vụ, sau khi Tiểu Hoa Hồng nhìn thấy, nói cô căn bản không thể nào làm được, nhưng mà mấy ngày nay cô miễn cưỡng cũng coi là hoàn thành, đem thời gian ngủ cũng bỏ mất mấy giờ.

Hôm nay đề bài có chút khó khăn, cô nghiên cứu hồi lâu cũng không nghiên cứu ra được.

Một bên mắt Lê Nhược nhìn Chu Thành Ngộ, anh đang xem sách chuyên ngành, là bản Tiếng Anh. Cô xem hiểu tiếng Anh nhưng thuật ngữ chuyên nghiệp thì không hiểu mấy.

Cô dùng cánh tay cọ cọ anh:" Cái này không biết làm."

Cô đem đề luyện tập đè lên trên sách của anh:" Giảng cho em một chút." Sau đó liền nhu thuận nằm sấp trên bàn, ánh mắt làm bộ đáng thương nhìn anh.

Chu Thành Ngộ nhìn chằm chằm cô nửa phút, cuối cùng thua trận, cầm lấy bút cùng giấy nháp của cô, bắt đầu giảng đề cho cô.

Anh rời cấp ba mới có mấy tháng, những dạng bài này toàn bộ đều nhớ, cũng biết nói như thế nào cho cô hiểu.

Chu Thành Ngộ lúc giảng bài rất kiên nhẫn, dùng phương pháp tương đối đơn giản Lê Nhược có thể nghe hiểu. Lê Nhược gật đầu một cái, hiểu ra, hóa ra lại đơn giản như vậy.

Cô hiểu nhưng mà còn muốn nghe lại một lần nữa:" Lặp lại lần nữa đi, cho em khắc sâu vào đầu."

Chu Thành Ngộ trong lòng thở thật dài một cái, ẩn nhẫn, lại bắt đầu nói lại từ đầu.

Lê Nhược nằm ở mặt bàn cằm có chút đau, sau đó cô hướng đến gần Chu Thành Ngộ, trực tiếp đem cằm đặt trên tay anh.

Chu Thành Ngộ liếc cô, Lê Nhược hướng anh cười yếu ớt.

Bốn mắt nhìn nhau mấy giây, Chu Thành Ngộ rất nhanh thu hồi, ho nhẹ hai tiếng, tiếp tục giảng đề cho cô, cũng mặc cô để cằm lên trên cánh tay anh.

Hai người bọn họ không phát hiện, xung quanh tất cả đều là mùi dấm.

Những nữ sinh ngồi hàng sau thỉnh thoảng nhìn chằm chằm hai người bọn họ. Nhìn hai người giống như khong phải mới quen, mà là một đôi tình nhân nhỏ đang liếc mắt đưa tình.

Bây giờ đã gần mười giờ, cô duỗi người một cái, cầm ly nước của Chu Thành Ngộ đến phòng trà nước rót nước cho anh.

Chờ Lê Nhược trở lại phòng học lần nữa, Chu Thành Ngộ vừa vặn ngẩng đầu nhìn cửa, chỉ thấy Lê Nhược vừa đi vừa vừa đi vừa uống nước trong ly của anh.

Thật đúng là không coi mình là người ngoài.

Lê Nhược trở lại chỗ ngồi, đem ly nước đưa cho anh. Cô bây giờ không dám tham lam nữa, thấy tốt thì lấy về, thu thập xong sách vở cô nói:" Em về nhà đây nếu không ba mẹ em sẽ lo lắng, ngày mai gặp."

Còn không chờ Chu Thành Ngộ nói, cô đã như gió rời đi, chỗ ngồi chỉ để lại hương hoa anh đào nhàn nhạt.

Lúc Lê Nhược trở lại nhà trọ, phát hiện Tiểu Hoa Hồng đang chơi cầu trượt, Tiểu Ma Diệp cũng một mặt nhẹ nhõm, cô nhíu mày:" Ý gì đây?" Sau đó vui vẻ nói:" Không phải là nghiên cứu ra cách làm sao trở về rồi chứ?"

Tiểu Ma Diệp:" Coi như là vậy đi, bởi vì hôm nay chị đến trường học tập, có lẽ là tương đối nghiêm túc nên hệ thống đã tự động khôi phục được một nửa."

Lê Nhược gật đầu, như có điều suy nghĩ.

Tiểu Hoa Hồng:" Nhược Nhược, chị hôm nay làm sao ít nói vậy?" Không khoa học nha, cũng không thấy chị ấy hăng hái.

Lê Nhược dùng ngón tay gãi gãi trán:" Chị có cảm giác, lời không thể nói bậy bạ. Chị muốn thu hồi câu nói sáng nay."

Tiểu Hoa Hồng:" Câu nào?"

Lê Nhược:" Chính là câu không xuyên về năm 2007 nữa. Chị còn muốn về, cũng không phải để chơi, mà là cùng Chu Thành Ngộ tự học, buổi tối để cho anh ấy bổ túc toán học cho chị. Chị cảm thấy với tính cách của anh ấy, học một mình thật cô đơn. Chị muốn ở cùng anh ấy, muốn biết trước khi chị gặp anh ấy, cuộc sống của anh ấy thế nào."

Cô nắm tay để lên ngực:" Chị dùng tình yêu của mình cùng Chu Thành Ngộ bảo đảm, chị sẽ không làm bậy, sẽ không đem tin tức của hai thời không đùa bỡn bọn họ, chị chỉ muốn học tập cùng bầu bạn với anh ấy thôi."

Tiểu Hoa Hồng:" Cái này chỉ có thể dựa vào chính chị. Dù sao bây giờ hệ thống ma lực rốt cuộc có bao nhiêu lợi hại toàn bộ đều dựa vào thành tích toán học của chị.

Lê Nhược:"... Được rồi."

Tiểu Hoa Hồng cùng Tiểu Ma Diệp vào trong chiếc nhẫn nghỉ ngơi, còn Lê Nhược cũng đi tắm.

Lúc nằm trên giường, cô thở phào nhẹ nhõm.

Ngày hôm nay, vừa ngạc nhiên mừng rỡ, vừa kích thích lại vừa nguy hiểm, nhưng mà kết quả cuối cùng cũng không xấu.

Cô gửi cho Chu Thành Ngộ một tin nhắn:[ Ngủ ngon.]

Chu Thành Ngộ:[ Hôm nay đều bận rộn cái gì?]

Lê Nhược mừng rỡ, anh trả lời lại thật nhiều. Cô vội vàng báo cáo:[ Bổ túc toán học a, hôm nay làm hai tờ đề, hiệu suất cũng không tệ lắm.]

Cô lại ở trong lòng nói: Còn thấy được anh 19 tuổi, đối với em cũng rất tốt.

Chu Thành Ngộ:[ Ừ, rất tốt.]

Lê Nhược:[ Nhớ anh, ngủ ngon.]

Chu Thành Ngộ trả lời lại:[ ngủ ngon.]



Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện