Lần này Lục Thanh Uyên không mở miệng nói bất cứ lời nào, hắn chỉ ngồi đó lẳng lặng ôm siết lấy Du Đường. Một lúc lâu sau thì cường ngạnh bế người lên mang tới đặt trên giường.

"Đường Đường, anh nằm nghỉ một chút đi." Lục Thanh Uyên vươn tay vuốt ve khuôn mặt trắng bệch của Du Đường, hắn biết vừa rồi đối phương phải nỗ lực đến mức nào để kể về quá khứ của mình.

"Đừng nghĩ đến những chuyện không vui trong quá khứ nữa." Tiểu ác ma nắm lấy tay Du Đường, cúi xuống cụng trán với y, mái tóc xoăn mềm mại cọ qua sườn mặt,  nhẹ giọng nói: "Nhắm mắt lại ngủ đi, em ở đây với anh."

Du Đường ngẩn ngơ nhìn tiểu ác ma, tâm trạng phẫn nộ điên cuồng lúc nãy cũng dần dần bình tĩnh lại.

Đại khái là do bị tra tấn quá độc ác, Du Đường thật sự rất mệt mỏi, chỉ khẽ gật đầu với Lục Thanh Uyên rồi ngủ thiếp đi.

Lục Thanh Uyên ngồi ở mép giường nhìn thiên sứ đang nhắm nghiền mắt ngủ vẫn nhẹ cau mày, thì cảm thấy cực kỳ đau lòng. Tuy rằng hắn không hiểu được lời của Du Đường rốt cuộc là có ý gì, nhưng lại có một loại dự cảm không lành.

—— đối phương tựa hồ đang chuẩn bị rời xa hắn.

Ngần ấy thời gian qua đi, Lục Thanh Uyên có thể cảm nhận rõ ràng được tình cảm yêu thương của Du Đường đối với mình, chỉ riêng chuyện này thì y không hề lừa hắn.

Vậy nếu tình cảm của cả hai người đều không phải vấn đề, Du Đường còn từ bỏ cả việc quay về Thiên Giới để ở bên hắn, như vậy thì rốt cuộc là nguyên nhân gì sẽ khiến cho đối phương bắt buộc phải rời xa hắn đây?

Lục Thanh Uyên đột nhiên nghĩ tới chuyện gì, trong mắt bỗng hiện lên đầy tự giễu và thống khổ.

Thật ra........Du Đường mau chóng rời khỏi hắn cũng tốt.

Dù sao thì hắn cũng sắp chết vì phản phệ hắc ám, đến lúc đó để Du Đường lại một mình lẻ loi ở Ma Giới cũng không hay, chi bằng thả cho người bay đi.

*

Du Đường mơ thấy một cơn ác mộng.

Y mơ thấy sau khi đi qua hết mười thế giới thì thật sự trở thành sư tôn của Ngụy Uyên.

Một thân bạch y, lưng đeo trường kiếm, tay cầm trường đao, bên cạnh còn có một lão hổ cao đến ngang ngực. Tựa như người mới xông qua cửa ải độ kiếp cuối cùng, đắc đạo thành thần, Du Đường đứng đối mặt với một vương tọa nguy nga trống trải, hai bên là một đám người khuôn mặt mơ hồ quỳ lạy tung hô: "Cung nghênh tân thần kế vị!"

Y theo bản năng ngoái đầu ra đằng sau nhìn lại.

Đối lập với phía trước là tiên vân bao phủ, cung điện nguy nga tráng lệ, hào quang rực rỡ, thần tiên bay múa đầy trời, sau lưng lại là vực sâu vạn trượng cùng hắc ám vô tận.

Mà Ngụy Uyên chỉ đứng ở trong hắc ám vô tận kia lẳng lặng ngắm nhìn y, sau đó hắn nở nụ cười dịu dàng như nước, thậm chí còn không gọi lấy một tiếng sư tôn. Cuối cùng thì xoay lưng rời đi, tiến thẳng vào trong bóng tối, không ngoảnh đầu nhìn lại lần nào. Ngay lúc đó, Phạn Âm và chuông đồng lại lần nữa ngân vang trong tâm khảm, từng chút một xóa sạch ký ức của Du Đường về Ngụy Uyên.

Cảm xúc đau đớn thống khổ trong trái tim khi nghĩ về Ngụy Uyên cũng dần dần bình ổn lại cho đến khi quy hẳn về tĩnh lặng không một gợn sóng.

Du Đường mấp máy môi muốn kêu tên đối phương, nhưng y không nhớ được tên hắn, muốn đuổi theo hắn, muốn giữ chặt hắn nhưng bước chân lại không nhấc lên được nửa phần.

Cứ như vậy, Du Đường sợ hãi giật mình tỉnh lại.

Sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.

"Ngụy Uyên......" Cuối cùng cũng có thể gọi được cái tên mình đã quên mất trong giấc mơ, đôi mắt Du Đường cay xè chua xót.

Nếu trải qua hết mười thế giới, cơn ác mộng hóa thành sự thật thì y phải làm cái gì bây giờ?

Nếu như lời đồn hệ thống nghe được là sự thật, Ngụy Uyên lựa chọn hy sinh bản thân để cứu vớt y thì y lại phải làm gì bây giờ?

Hơn nữa cái cảm giác ký ức và tình cảm dần dần biến mất trong giấc mơ quá đáng sợ.....

Là vô tình đạo? Hay là Thiên Đạo?

Thiên Đạo......

【 ký chủ, tình trạng của Lục Thanh Uyên không được tốt lắm!】Tiếng thông báo của hệ thống chặt đứt mạch suy nghĩ của Du Đường.

Y quay sang nhìn tiểu ác ma đang nằm bên cạnh mình, chỉ thấy hoa văn hắc ám đang tiếp tục bò lan ra khắp mặt Lục Thanh Uyên. Cùng lúc đó hắn cũng cuộn người lại, bàn tay siết chặt lấy ga giường không ngừng run rẩy như đang chịu đựng đau đớn tột cùng.

Du Đường vội vàng cúi người đỡ lấy bả vai Lục Thanh Uyên rồi gọi: "Tiểu ác ma? Tiểu ác ma, tỉnh dậy đi!"

Lục Thanh Uyên nghe thấy tiếng gọi thì mở to mắt nhưng lại dường như chưa hề tỉnh lại, hắn tóm lấy tay Du Đường đè thẳng xuống giường. Đôi mắt chuyển sang màu đỏ như máu tràn ngập vẻ thèm khát, Lục Thanh Uyên há miệng cắm phập răng nanh vào cổ y.

Du Đường không đẩy hắn ra, y chỉ nằm im lẩm bẩm khẩu quyết, tách linh hồn của mình ra thành mảnh nhỏ để Lục Thanh Uyên có thể hấp thụ xuyên qua miệng vết thương.

Cốt truyện tiểu thuyết thế giới này có viết, khi phản phệ nặng tới một mức nhất định, Lục Thanh Uyên sẽ mất đi lý trí, không khống chế được hành vi.


Du Đường muốn nhân cơ hội này hiến tế một phần máu và linh hồn để giúp hắn giảm bớt thống khổ. Y nhẹ nhàng trấn an tiểu ác ma, đợi cho đến khi mặt mày của đối phương giãn ra rồi chìm vào giấc ngủ một lần nữa thì mới đứng dậy, che lại miệng vết thương, sau đó thi triển thuật pháp chữa trị cho vết thương khép lại, ý đồ che giấu những việc đã xảy ra.

【 ký chủ, hai người khổ quá..........】 hệ thống cảm thấy đau lòng hộ cho ký chủ nhà mình.

【 vì sao kết cục của mỗi thế giới đều bắt buộc phải BE........Quá khó chấp nhận rồi. 】

【 Chủ Thần đại nhân mạnh như vậy, lợi hại như vậy, sao không dùng biện pháp đơn giản hơn để cứu ngài..........mà cứ một hai phải dùng phương pháp cực đoan như thế này?】

Du Đường trầm mặc nhớ đến hình ảnh trong cơn ác mộng, cả nửa ngày sau mới hỏi: Thống Thống, phía trên Chủ Thần còn có người nào không?

Hệ thống sờ cằm suy nghĩ cẩn thận rồi trả lời: 【Em chỉ nghe kể lại thôi, rằng mười vạn năm trước, khi còn chưa xảy ra trận chiến diệt thần, Chủ Thần đại nhân còn chưa trở thành vị thần duy nhất, thì dù là phàm nhân tu thành thần, hay yêu quái tu thành thần hay sinh ra đã là thần thai đều phải nghe theo Thiên Đạo. Đối với tam giới, Thiên Đạo là chuẩn tắc duy nhất. 】

【 nhưng mà Chủ Thần đại nhân và Thiên Đạo rốt cuộc là ai mạnh hơn, thì từ trước đến nay không có người nào biết. 】

Du Đường trầm ngâm: Quả nhiên là do Thiên Đạo.

Y kể lại giấc mộng ban nãy cho hệ thống nghe, nó nghe xong cũng cảm thấy run rẩy sợ hãi.

Hệ thống hỏi Du Đường: 【 vậy ý của ký chủ là, tất cả những thế giới mà ngài trải qua có lẽ là kiếp số tử vong do Thiên Đạo an bài. 】

【 Do đó Chủ Thần đại nhân không còn cách nào khác phải dùng tới phương pháp cực đoan như thế này để cứu ngài đúng không?】

Du Đường: Kỳ thật nếu "lời đồn" mà ngươi nghe được là sự thật, ta nghĩ Thiên Đạo cũng không phải là định độ kiếp hay rèn luyện cho ta.......Mà có lẽ là muốn hoàn toàn hủy diệt linh hồn của ta.

Du Đường: Ngụy Uyên biết chuyện cho nên hắn mới lợi dụng mười thế giới này để tiến hành độ kiếp cho ta. Thông qua đó cứu vớt linh hồn rồi biến ta thành Chủ Thần đời kế tiếp.

Hệ thống sững sờ hơn nửa ngày mới khiếp sợ thốt lên:【 vậy nếu đó là chân tướng..........】

【 ký chủ, ngài chỉ dựa vào những dấu vết mơ hồ đó để tìm ra chân tướng sao!】

Du Đường lắc đầu: Không, ta vẫn chưa chắc chắn, tất cả mới chỉ là suy đoán, rốt cuộc ta đã từng làm gì mà khiến cho Thiên Đạo hận ta đến mức như vậy cũng là nghi vấn rất lớn chưa thể giải thích được!

Y rũ mắt nhìn Lục Thanh Uyên yên tĩnh nằm ngủ trên giường, vươn tay giúp tiểu ác ma chỉnh lại tóc mái lòa xòa rồi khẽ thở dài: Nhưng mà có một chuyện ta có thể khẳng định chắc chắn, đó là Ngụy Uyên sẽ tuyệt đối không bao giờ thương tổn đến ta.

Hắn...... chỉ biết thương tổn chính mình.

---------

editor anhquan

Đọc tiếp ở hồ sơ vì wattpad chỉ đăng được 200 chương

Đừng có reup truyện mình edit nữa hỡi bạn Zingtruyen, truyenwki, quỳ lạy mấy bạn, kiếm tiền kiểu đó k sợ nghiệp hả

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện