Bởi vì có cô Trần trong trường giúp đỡ cho nên Ngụy Mặc Sinh muốn đi học lại cũng không phải chuyện khó khăn.
Hắn học trung y, vốn định giúp Khương Viện điều trị cơ thể, nhưng chương trình học của sinh viên y quá dày đặt, lúc đó Trương Đại Dân ngày nào cũng ở nhà, hắn không an tâm, rồi sau nữa là điều kiện kinh tế không cho phép, hắn chỉ học có một tháng đã xin thôi học.

Hiện tại chương trình trong trường đã đi hơn phân nửa, hắn cần bỏ nhiều tinh lực hơn mới đuổi kịp.
Vì vậy mấy ngày sau hắn sửa soạn lại giáo trình, xem bài giảng và video học Trần Ngọc gửi cho.

Cùng lúc đó, hắn cũng không thả lỏng việc tập quyền anh, sáng sớm dậy rèn luyện thì đọc sách, lúc tập thể hình tranh thủ đọc sách, thậm chí khi luyện quyền với Du Đường trong đầu cũng không ngừng sàn lọc tri thức.
Du Đường sợ đầu óc hắn dùng không đủ, mua một đống hạch đào cho hắn, tự mình gõ nát vỏ, lột ra nhét vào trong lòng ngực hắn.
"Anh Đường, em không biết phải cảm ơn anh bằng cách nào." vành mắt Ngụy Mặc Sinh ửng đỏ.
Lúc đầu Du Đường đối xử tốt với hắn, hắn còn tưởng người này có mục đích sâu xa.

Nhưng ngồi xuống nghĩ lại, một thằng nhóc nghèo khổ như hắn có cái gì cho đối phương đòi hỏi?
Hắn thấy ơn mình thiếu Du Đường càng tích càng nhiều, nhiều đến mức khiến hắn cảm thấy dùng hết đời này cũng trả không xong.


Nếu có thể, hắn ước chi mình có thể thay Du Đường làm bất cứ chuyện gì.
"Cảm ơn gì chứ." Du Đường xoa xoa tóc hắn.

"Anh xem em như em trai, anh trai giúp em không phải chuyện đương nhiên hả?"
Du Đường nhớ bản thân đối xử tốt với hắn có một phần là vì độ hảo cảm độ với tích phân, cảm thấy trong lòng không dễ chịu bao nhiêu.

Cho nên mấy ngày nay anh tự hỏi, làm sao mới có thể khiến cái chết của mình ít tổn thương Ngụy Mặc Sinh nhất.
"Em trai." Ngụy Mặc Sinh nhẹ giọng lặp lại hai chữ này, lòng đột nhiên có chút không cam.
Hắn cảm thấy hắn không chỉ muốn làm em trai Du Đường.

Hắn còn tham lam mong mỏi nhiều hơn.

Muốn gọi tên anh một cách thân mật.

Muốn anh không dùng ánh mắt từ ái này nhìn hắn, mà là đổi một kiểu...!Một kiểu như thể đối với người yêu...
"Sao vậy?" Du Đường tới gần Ngụy Mặc Sinh, gương mặt anh tuấn kia gần như sắp chạm đến nam sinh, Ngụy Mặc Sinh sợ tới mức vội lui một bước, đụng vào cửa sắt nhà mình nghe một tiếng "phanh".
Hạch đào trong tay suýt chút nữa rơi xuống, Du Đường vội đỡ lấy, nhưng nếu như vậy thì hai người càng dựa sát vào nhau.

Nhìn qua cứ như Ngụy Mặc Sinh bị Du Đường ép tựa vào cửa(1).
Tim đập như sấm.

Trong tầm mắt chỉ thấy mỗi gương mặt Du Đường và đôi môi nhạt màu đang quan tâm hỏi han hắn.
Nhịp thở Ngụy Mặc Sinh bất giác nhanh hơn, nóng rực, nóng bỏng.

Nếu cứ vậy mà hôn anh, anh sẽ phản ứng như thế nào?
Lỡ như thấy mình ghê tởm thì sao?
Vậy nếu mình tỏ tình trước? Anh có đồng ý không?
Hương chanh chờn vờn quanh mũi mãi không tan, Ngụy Mặc Sinh siết chặt túi nilon trong tay, giống như bị bệnh mà ngửi nhẹ, trong lòng vừa hoảng loạn vừa điên cuồng.
Hắn thầm mắng mình biến thái, lại không thể khống chế hành động bản thân.
Muốn cùng thanh niên này có liên hệ mật thiết hơn.
Muốn chạm vào anh.
Muốn làm anh cảm thấy hắn mắc phải hội chứng đói khát da thịt, tất nhiên là chỉ đói khát với mỗi anh thôi.
"Sinh Sinh? Con về rồi hả?" Bên trong cánh cửa đột nhiên truyền ra giọng của Khương Viện.

Ngụy Mặc Sinh lập tức tỉnh táo, sắc đỏ bất thường trên mặt đồng thời rút đi, trở nên tái nhợt khó coi, sau lưng toát cả mồ hôi lạnh.
Hắn vội xoay người, giật túi hạch đào Du Đường cầm giúp hắn, súc bả vai gõ cửa: "Con về rồi.

Mẹ, mở cửa giùm con với."
Khương Viện mở cửa, nhìn thấy Du Đường cũng cực vui mừng.
"Tiểu Đường cũng tới đây? Vào trong ngồi đi."
Cô sớm nghe Ngụy Mặc Sinh kể Du Đường là ân nhân của hắn, hai ngày nay cũng có dịp gặp mặt, bây giờ cũng không xa lạ là bao.
"Con chào bác." Thực ra Du Đường định đưa đồ cho Ngụy Mặc Sinh rồi đi luôn, nhưng hiện tại Khương Viện mở cửa mời vào, anh đành phải đi vào theo.

Anh vào trong nhà, nghe Khương Viện hỏi Ngụy Mặc Sinh ngay sau lưng: "Sao mặt con tái nhợt vậy? Luyện quyền anh mệt lắm à?"
"Không phải." Ngụy Mặc Sinh mím môi, nhớ lại mấy ý tưởng nguy hiểm ban nãy của mình, cảm thấy thật có lỗi với mẹ, có lỗi với Du Đường.
Hắn là nam, Du Đường cũng là nam.
Mẹ chắc chắn cũng không ủng hộ mình là đồng tính luyến ái.

Hơn nữa có thể nói phần lớn gia đình hắn hiện tại đều nhờ Du Đường giúp đỡ.

Hắn tư cách gì nói với Du Đường mấy cái ý tưởng kia?
Hơn nữa lỡ như hắn nói ra, hắn và Du Đường có thể tới bạn bè cũng làm không được.

Tưởng tượng đến cảnh đối phương mang vẻ mặt chán ghét chê hắn ghê tởm hắn đã cảm thấy cả người đau như bị xé ra.
Từ đầu đến chân, đau đến mức tức ngực khó thở..

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện