Lâm Linh liền hỏi: "Sao vậy, có chuyện à?"
"Có một vụ tranh chấp y tế, bệnh viện Nhân dân thành phố muốn mời tôi đến làm giám định."
Lâm Linh cũng từng làm loại giám định này, biết chuyện liên quan đến loại này không dễ dàng, nhất định phải cẩn thận lại cẩn thận.
Cô không phải người địa phương, nên không hỏi cụ thể tình hình. Pháp y Đới cũng không muốn giấu cô, chuyện này cũng không có gì đáng giấu, anh ta chủ động nói với Lâm Linh: "Hôm qua sáng sớm có một cụ già qua đời tại bệnh viện Nhân dân, cụ bị ngừng tim đột ngột nên được đưa đến bệnh viện cấp cứu, bác sĩ và y tá đã thực hiện hồi sức tim phổi cho cụ."
"Cụ già tuổi cao, xương rất giòn, làm hồi sức tim phổi, nhất định phải dùng lực, nên sau một loạt thao tác, cụ bị gãy sáu chiếc xương sườn. Điều tồi tệ là, sau khi người được cứu sống không lâu, lại chết. Gia đình đã kiện những bác sĩ và y tá tham gia hồi sức tim phổi, yêu cầu bồi thường."
Nói đến đây, anh ta lắc đầu, tuy không thể hiện thái độ của mình, nhưng Lâm Linh nhìn ra, anh ta cảm thấy những nhân viên y tế này rất oan ức.
Đối với người già bị bệnh cấp tính, việc bị gãy xương khi làm hồi sức tim phổi là điều không thể tránh khỏi, vì người già bị mất canxi trong xương, xương rất giòn, hơi dùng lực là gãy.
Đây còn là nhẹ, nếu đầu xương gãy đ.â.m vào trong cơ thể, nhẹ thì đ.â.m thủng màng phổi và mô mềm thành ngực, nặng thì đ.â.m vào khoang ngực, gây tràn khí màng phổi, phổi teo, nặng hơn nữa sẽ gây vỡ gan lá lách, các cơ quan vùng thượng vị...
Cứu người, thực sự có nguy hiểm. Trong chuyện này, cũng không phải là không có tiền lệ bác sĩ bồi thường, cho nên Lâm Linh cũng không yên tâm lắm, cô chỉ có thể nói với pháp y Đới: "Giải phẫu trước đã, có lẽ có nguyên nhân tử vong khác. Nếu không được, để bệnh viện tìm luật sư giỏi cho bác sĩ liên quan."
Pháp y Đới gật đầu: "Trước mắt chỉ có thể như vậy, Tiểu Lâm, ngày mai cô có muốn đi cùng xem không?"
Lâm Linh không chắc có thể xử lý xong mẫu vật thu thập được, nên không đồng ý ngay: "Chiều nay tôi về phải xử lý những mẫu vật này, nếu mai không có việc gì, tôi sẽ đến xem. Nhưng bác sĩ chính vẫn là anh, tôi chỉ đến xem thôi."
Sau khi hai người bàn bạc xong, vào buổi chiều Lâm Linh trở về chi đội thành phố Dư Khánh, pháp y Đới vẫn ở nhà tang lễ, xử lý thêm các cơ quan nội tạng đã được lấy ra.
Chi đội trưởng Liễu cũng chỉ mới trở về vào buổi trưa, buổi sáng anh ta đích thân dẫn đội đi điều tra. Nghe nói Lâm Linh đã trở lại và mang theo một số mẫu vật, anh ta lập tức đến tìm cô.
"Em cần tủ xông hiện hình? Cái này thì dễ, lại còn mới, cơ bản là chưa dùng bao giờ." Chi đội trưởng Liễu lập tức bố trí người khiêng tủ xông hiện hình từ kho ra.
Lâm Linh yêu cầu Chi đội trưởng Liễu cử người đưa tóc và m.á.u mà cô thu thập được cùng các mẫu chất lỏng và mô khác đến Trung tâm giám định ADN, cô ở lại xử lý dấu vân tay trên tờ phiếu mua hàng.
Xông hiện hình cần thời gian, vì vậy khi rảnh rỗi, Lâm Linh hỏi Chi đội trưởng Liễu về những điều tra của bọn họ.
"Nói thật, chưa có tiến triển rõ ràng, nhưng chúng tôi nghe chủ tiệm net ở thị trấn Chu Sa nói, gần đây Chương Kim Bằng thường xuyên đến hai tiệm cơm gần đó, mỗi lần đi đều phải đến ngày hôm sau mới quay lại thị trấn."
"Chắc hẳn người này biết nhiều hơn thế, nhưng có lẽ sợ bị liên lụy nên không nói nhiều."
Lâm Linh biết, những nơi như tiệm net thường thu hút nhiều thanh niên, ngoài học sinh, còn có không ít thanh niên lang thang trên xã hội thường xuyên lui tới tiệm net, có người ở lì cả ngày, không về nhà. Những người này tụ tập với nhau, chắc chắn sẽ nói chuyện về những chuyện trên đời, nên chủ tiệm net biết những điều này là chuyện bình thường.
Nói cách khác, Chương Kim Bằng có thể đã đến những tiệm cơm đó để tìm gái, nếu qua đêm với gái thì phải đến ngày hôm sau mới về thị trấn?
Đám người Diêu Tinh và Cố Từ đã ra ngoài từ sáng sớm, đến trưa cũng chưa về. Lâm Linh không biết tình hình bên đó như thế nào, sợ gọi điện đột ngột sẽ ảnh hưởng đến bọn họ nên cô không chủ động liên lạc.
Vì vậy, cô không biết, khoảng năm giờ rưỡi chiều, đám người Diêu Tinh lại một lần nữa đến tiệm cơm Chu Sa Nhất.
Ngoài tiệm cơm này, bên cạnh còn có một tiệm cơm gọi là Chu Sa Nhị. Hai tiệm cơm nằm cạnh nhau, bố cục tương tự, đều có cửa sau, nên sau khi dò xét tiệm cơm bên cạnh, Diêu Tinh phán đoán hai tiệm cơm trên con đường này đều đang làm những việc bất hợp pháp.
Vì các cô gái trong tiệm cơm sẽ hoạt động vào buổi tối, nên Diêu Tinh đến vào lúc năm giờ rưỡi chiều. Thậm chí cậu không quay về Cục cảnh sát thành phố Dư Khánh.
Chi đội trưởng Liễu biết kế hoạch của cậu, anh ta lo lắng Diêu Tinh và Cố Từ sẽ gặp chuyện bất ngờ, nên đã cử một số cảnh sát hình sự đến tiệm cơm bên cạnh. Trên đường cũng có một số cảnh sát hình sự ngồi trong xe, đề phòng những tình huống bất ngờ có thể xảy ra.
Diêu Tinh và Cố Từ từ từ ăn uống, ngồi ở vị trí lần trước, có thể nhìn thấy cửa sau. Diêu Tinh cố ý cởi nút áo sơ mi trên cùng, dựa vào ghế, thỉnh thoảng nhìn về phía cửa sau, khi thấy cô gái xuất hiện, ánh mắt cậu cứ lơ đãng nhìn vào cô gái đó.
Càng về khuya, tiệm cơm càng đông người, có người không cần chào hỏi chủ tiệm, trực tiếp đi thẳng đến cửa sau, một lúc lâu mới ra ngoài.
Nhân viên phục vụ để ý thấy hành động của Diêu Tinh, liền nháy mắt với một người đàn ông gầy gò. Người đàn ông đó ngồi xuống cạnh Diêu Tinh, vừa trò chuyện với bọn họ vừa đoán già đoán non thân phận của hai người.
Diêu Tinh tỏ ra là một thiếu gia đa tình, nói vài câu liền nhỏ giọng hỏi tên gầy gò: "Tôi vừa thấy có vài người vào sân sau, bọn họ đi đâu vậy?"
"Có một vụ tranh chấp y tế, bệnh viện Nhân dân thành phố muốn mời tôi đến làm giám định."
Lâm Linh cũng từng làm loại giám định này, biết chuyện liên quan đến loại này không dễ dàng, nhất định phải cẩn thận lại cẩn thận.
Cô không phải người địa phương, nên không hỏi cụ thể tình hình. Pháp y Đới cũng không muốn giấu cô, chuyện này cũng không có gì đáng giấu, anh ta chủ động nói với Lâm Linh: "Hôm qua sáng sớm có một cụ già qua đời tại bệnh viện Nhân dân, cụ bị ngừng tim đột ngột nên được đưa đến bệnh viện cấp cứu, bác sĩ và y tá đã thực hiện hồi sức tim phổi cho cụ."
"Cụ già tuổi cao, xương rất giòn, làm hồi sức tim phổi, nhất định phải dùng lực, nên sau một loạt thao tác, cụ bị gãy sáu chiếc xương sườn. Điều tồi tệ là, sau khi người được cứu sống không lâu, lại chết. Gia đình đã kiện những bác sĩ và y tá tham gia hồi sức tim phổi, yêu cầu bồi thường."
Nói đến đây, anh ta lắc đầu, tuy không thể hiện thái độ của mình, nhưng Lâm Linh nhìn ra, anh ta cảm thấy những nhân viên y tế này rất oan ức.
Đối với người già bị bệnh cấp tính, việc bị gãy xương khi làm hồi sức tim phổi là điều không thể tránh khỏi, vì người già bị mất canxi trong xương, xương rất giòn, hơi dùng lực là gãy.
Đây còn là nhẹ, nếu đầu xương gãy đ.â.m vào trong cơ thể, nhẹ thì đ.â.m thủng màng phổi và mô mềm thành ngực, nặng thì đ.â.m vào khoang ngực, gây tràn khí màng phổi, phổi teo, nặng hơn nữa sẽ gây vỡ gan lá lách, các cơ quan vùng thượng vị...
Cứu người, thực sự có nguy hiểm. Trong chuyện này, cũng không phải là không có tiền lệ bác sĩ bồi thường, cho nên Lâm Linh cũng không yên tâm lắm, cô chỉ có thể nói với pháp y Đới: "Giải phẫu trước đã, có lẽ có nguyên nhân tử vong khác. Nếu không được, để bệnh viện tìm luật sư giỏi cho bác sĩ liên quan."
Pháp y Đới gật đầu: "Trước mắt chỉ có thể như vậy, Tiểu Lâm, ngày mai cô có muốn đi cùng xem không?"
Lâm Linh không chắc có thể xử lý xong mẫu vật thu thập được, nên không đồng ý ngay: "Chiều nay tôi về phải xử lý những mẫu vật này, nếu mai không có việc gì, tôi sẽ đến xem. Nhưng bác sĩ chính vẫn là anh, tôi chỉ đến xem thôi."
Sau khi hai người bàn bạc xong, vào buổi chiều Lâm Linh trở về chi đội thành phố Dư Khánh, pháp y Đới vẫn ở nhà tang lễ, xử lý thêm các cơ quan nội tạng đã được lấy ra.
Chi đội trưởng Liễu cũng chỉ mới trở về vào buổi trưa, buổi sáng anh ta đích thân dẫn đội đi điều tra. Nghe nói Lâm Linh đã trở lại và mang theo một số mẫu vật, anh ta lập tức đến tìm cô.
"Em cần tủ xông hiện hình? Cái này thì dễ, lại còn mới, cơ bản là chưa dùng bao giờ." Chi đội trưởng Liễu lập tức bố trí người khiêng tủ xông hiện hình từ kho ra.
Lâm Linh yêu cầu Chi đội trưởng Liễu cử người đưa tóc và m.á.u mà cô thu thập được cùng các mẫu chất lỏng và mô khác đến Trung tâm giám định ADN, cô ở lại xử lý dấu vân tay trên tờ phiếu mua hàng.
Xông hiện hình cần thời gian, vì vậy khi rảnh rỗi, Lâm Linh hỏi Chi đội trưởng Liễu về những điều tra của bọn họ.
"Nói thật, chưa có tiến triển rõ ràng, nhưng chúng tôi nghe chủ tiệm net ở thị trấn Chu Sa nói, gần đây Chương Kim Bằng thường xuyên đến hai tiệm cơm gần đó, mỗi lần đi đều phải đến ngày hôm sau mới quay lại thị trấn."
"Chắc hẳn người này biết nhiều hơn thế, nhưng có lẽ sợ bị liên lụy nên không nói nhiều."
Lâm Linh biết, những nơi như tiệm net thường thu hút nhiều thanh niên, ngoài học sinh, còn có không ít thanh niên lang thang trên xã hội thường xuyên lui tới tiệm net, có người ở lì cả ngày, không về nhà. Những người này tụ tập với nhau, chắc chắn sẽ nói chuyện về những chuyện trên đời, nên chủ tiệm net biết những điều này là chuyện bình thường.
Nói cách khác, Chương Kim Bằng có thể đã đến những tiệm cơm đó để tìm gái, nếu qua đêm với gái thì phải đến ngày hôm sau mới về thị trấn?
Đám người Diêu Tinh và Cố Từ đã ra ngoài từ sáng sớm, đến trưa cũng chưa về. Lâm Linh không biết tình hình bên đó như thế nào, sợ gọi điện đột ngột sẽ ảnh hưởng đến bọn họ nên cô không chủ động liên lạc.
Vì vậy, cô không biết, khoảng năm giờ rưỡi chiều, đám người Diêu Tinh lại một lần nữa đến tiệm cơm Chu Sa Nhất.
Ngoài tiệm cơm này, bên cạnh còn có một tiệm cơm gọi là Chu Sa Nhị. Hai tiệm cơm nằm cạnh nhau, bố cục tương tự, đều có cửa sau, nên sau khi dò xét tiệm cơm bên cạnh, Diêu Tinh phán đoán hai tiệm cơm trên con đường này đều đang làm những việc bất hợp pháp.
Vì các cô gái trong tiệm cơm sẽ hoạt động vào buổi tối, nên Diêu Tinh đến vào lúc năm giờ rưỡi chiều. Thậm chí cậu không quay về Cục cảnh sát thành phố Dư Khánh.
Chi đội trưởng Liễu biết kế hoạch của cậu, anh ta lo lắng Diêu Tinh và Cố Từ sẽ gặp chuyện bất ngờ, nên đã cử một số cảnh sát hình sự đến tiệm cơm bên cạnh. Trên đường cũng có một số cảnh sát hình sự ngồi trong xe, đề phòng những tình huống bất ngờ có thể xảy ra.
Diêu Tinh và Cố Từ từ từ ăn uống, ngồi ở vị trí lần trước, có thể nhìn thấy cửa sau. Diêu Tinh cố ý cởi nút áo sơ mi trên cùng, dựa vào ghế, thỉnh thoảng nhìn về phía cửa sau, khi thấy cô gái xuất hiện, ánh mắt cậu cứ lơ đãng nhìn vào cô gái đó.
Càng về khuya, tiệm cơm càng đông người, có người không cần chào hỏi chủ tiệm, trực tiếp đi thẳng đến cửa sau, một lúc lâu mới ra ngoài.
Nhân viên phục vụ để ý thấy hành động của Diêu Tinh, liền nháy mắt với một người đàn ông gầy gò. Người đàn ông đó ngồi xuống cạnh Diêu Tinh, vừa trò chuyện với bọn họ vừa đoán già đoán non thân phận của hai người.
Diêu Tinh tỏ ra là một thiếu gia đa tình, nói vài câu liền nhỏ giọng hỏi tên gầy gò: "Tôi vừa thấy có vài người vào sân sau, bọn họ đi đâu vậy?"
Danh sách chương