Cô ngạc nhiên lùi lại hai bước, để Lộ Hàn Xuyên vào, sau đó đóng cửa lại.

“Sao anh lại mặc như vậy?” Lâm Linh vừa hỏi xong câu này, Lộ Hàn Xuyên liền đưa tay ôm eo cô, ôm chặt lấy cô, bàn tay lớn còn vuốt ve sau lưng cô.

Lâm Linh nghe thấy nhịp tim nhanh của anh, biết anh đã nghe nói về chuyện bọn họ bị cướp giữa đường hôm qua, hơi lo lắng.

Cô vỗ nhẹ lưng Lộ Hàn Xuyên, nhẹ giọng nói: “Không sao rồi, đừng lo, không phải là mọi chuyện đều ổn rồi sao?”

Lộ Hàn Xuyên lùi người về phía sau, quan sát khuôn mặt của Lâm Linh, sau đó ôm cô lên giường, lại kéo áo khoác và áo của cô lên, kiểm tra bụng và lưng của cô.

Kiểm tra xong, anh thấy lưng Lâm Linh có một vùng lớn bị tím bầm, còn hơi sưng, cổ cũng có một số vết bầm tím.

Anh cảm thấy trái tim mình như bị cái gì đó bóp chặt, cắn chặt môi, mới kìm nén được sự tức giận và đau lòng.

Anh nghe nói Lâm Linh bị bèo sông quấn chân ở trong nước, nên sau khi kiểm tra xong phần trên của Lâm Linh, anh lại nhìn mắt cá chân của cô. Những vết tích ở đó không rõ ràng, chỉ có một chút đỏ nhạt.

Nhưng Lộ Hàn Xuyên lại biết rõ, vết tích ở đây nhìn không rõ ràng như những vết bầm tím kia, hình như không nghiêm trọng, nhưng đây là thứ có thể g.i.ế.c người. Một khi bị bèo quấn lâu không lên bờ, cho dù người đó có mạnh đến đâu cũng sẽ chết.

Chỉ cần suy nghĩ một chút, sẽ biết tình huống mà Lâm Linh phải đối mặt nguy hiểm như thế nào.

“Xin lỗi, lúc đó anh không ở bên cạnh em, không giúp được gì.” Sự tự trách của Lộ Hàn Xuyên khiến Lâm Linh có chút bất lực.

Cô véo nhẹ tai Lộ Hàn Xuyên, nói: “Chuyến này do em tự chọn, có nguy hiểm là chuyện bình thường. Em đã trưởng thành rồi, không thể nào trói anh vào thắt lưng, lúc nào cũng để anh nhìn chằm chằm được đúng không?”

“Được rồi được rồi, nói chuyện khác đi, để em xem, anh mặc bộ này cũng khá đẹp.”

“Đồ đạc của anh đâu? Không mang về à?” Lâm Linh cười nói, đứng dậy, đi vòng quanh Lộ Hàn Xuyên, lúc này cũng chú ý, hình như anh không mang theo gì.

Lộ Hàn Xuyên không động đậy, để cô ngắm nhìn, thấy tinh thần cô còn khá tốt, mới nói: “Trước đó anh cùng một đồng nghiệp ở Tây bộ điều tra một địa phương, để không gây chú ý, nên mới mặc loại quần áo này. Nghe nói em gặp chuyện, anh liền mua vé máy bay về. Đi vội vàng, đồ đạc chưa mang về, mai Ngô Thành về, đến lúc đó nhờ anh ấy mang về.”

Nói đến đây, anh lấy điện thoại và một chiếc ví nhỏ ra: “Hiện tại chỉ có những thứ này thôi, nếu tiền không đủ thì phải nhờ em hỗ trợ thêm.”

Lâm Linh thực sự hợp tác đứng dậy, lấy túi xách ở đầu giường, mở ví, lấy ra năm trăm đồng đưa cho Lộ Hàn Xuyên: “Cầm lấy đi, đừng để Tiểu Xuyên Xuyên đói bụng, mai anh có rảnh thì mua một bộ quần áo đi.”

“Bây giờ quần áo không rẻ, một bộ ở trung tâm thương mại lớn cũng vài trăm là rẻ, nhưng lần này em không mang nhiều tiền mặt, anh tùy tiện tìm một cửa hàng nào đó mua một bộ là được.”

Lộ Hàn Xuyên nghe thấy cô gọi anh như vậy, suýt nữa nổi da gà, nhưng dù sao thì Tiểu Xuyên Xuyên cũng hơn là gọi cả tên lẫn họ. Cho nên dù biết Lâm Linh đang trêu anh, anh vẫn miễn cưỡng chấp nhận cái tên đó. Anh còn không khách sáo nhận lấy số tiền.

Lâm Linh ngáp một cái, trông có vẻ thực sự buồn ngủ. Lộ Hàn Xuyên liền kéo chăn lên, nói: “Em ngủ trước đi, mai còn bận.”

“Vậy em ngủ đây, anh thì sao? Đã đặt phòng chưa?”

Lộ Hàn Xuyên lắc đầu: “Chưa kịp đặt, anh... tối nay anh muốn ở lại, ở đây với em.”

Nói đến đây, anh lo lắng nhìn Lâm Linh. Hai người bọn họ chưa bao giờ ngủ cùng nhau, ngay cả khi đi du lịch cùng nhau, bọn họ cũng ở riêng, nhưng hôm nay anh không muốn đi chút nào.

Lâm Linh liếc nhìn anh, im lặng một lúc, rồi nhanh chóng dịch sang một bên, nhường chỗ cho anh: "Được rồi, lên đi, nhưng em nói trước, không được ồn ào."

Lộ Hàn Xuyên không ngờ Lâm Linh lại đồng ý một cách dễ dàng như vậy, dĩ nhiên không phải anh không suy nghĩ, nhưng bây giờ chưa phải lúc, Lâm Linh vẫn còn bị thương, hơn nữa hoàn cảnh hiện tại cũng không phù hợp, lần đầu tiên của hai người bọn họ không thể xảy ra ở nơi này.

Anh lúng túng đi đến mép giường, hít sâu vài hơi, cởi áo khoác, vén chăn ngồi xuống, sau đó anh dịch lại gần Lâm Linh, vòng tay ôm eo cô, không dám động đậy.

Lâm Linh quay lưng về phía anh, có lẽ thực sự buồn ngủ, chưa đầy vài phút đã ngủ thiếp đi.

Lộ Hàn Xuyên có chút bất lực nhìn khuôn mặt đang ngủ của cô, nghĩ thầm cô thật sự tin tưởng vào sức chịu đựng của anh.

Sau khi Từ Diệc Dương lấy nước trở về, nghe thấy trong phòng Lâm Linh vẫn còn tiếng nói chuyện nhẹ nhàng, biết Lộ Hàn Xuyên sẽ không đi ngay.

Anh ta đứng chờ ở cửa, định đợi Lộ Hàn Xuyên đi rồi mới mang nước nóng vào cho Lâm Linh.

Nhưng anh ta đợi mãi mà không thấy Lộ Hàn Xuyên xuất hiện, trong phòng càng không có động tĩnh gì. Từ Diệc Dương biết điều về phòng đóng cửa lại, rửa mặt, rồi cũng đi ngủ.

Ngày hôm sau, Lâm Linh thức dậy, phát hiện mình đang gối đầu lên cánh tay của Lộ Hàn Xuyên, thấy cô tỉnh dậy, Lộ Hàn Xuyên cười, nhưng Lâm Linh lại nhận thấy quầng thâm dưới mắt anh.

"Anh ngủ không ngon à?" Lâm Linh còn có việc phải làm, luôn lo lắng về vụ án, không có tâm trạng nghĩ đến những điều khác.

Lộ Hàn Xuyên nghĩ thầm làm sao anh có thể ngủ ngon được, dù sao đây cũng là lần đầu tiên ngủ chung với Lâm Linh, lòng anh có thể không có chút suy nghĩ nào sao?

Nhưng anh không nói gì, cũng đứng dậy, vệ sinh cá nhân.

Sau khi rửa mặt, Lâm Linh dẫn Lộ Hàn Xuyên ra ngoài, mới phát hiện Từ Diệc Dương và Cố Từ đều đang đứng ở hành lang ngoài cửa, không biết có phải đang đợi cô không.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện