Lâm Khánh Đông đã quen rồi, vẫy tay nói: "Không sao, để con bé tắm từ từ đi, biết hôm nay con bé về, chú đã để sẵn thức ăn cho con bé rồi, chúng ta ăn trước đi."

Lộ Hàn Xuyên uống cùng hai người một chút, đang tính xem nên nói chuyện về chị gái của Ngô Thành như thế nào, thì Lâm Khánh Đông lại than phiền về em trai mình: "Khánh Nam, cô gái lần trước chị Chu giới thiệu cho em, sao lại hủy rồi?"

"Năm nay cô gái đó mới 24 tuổi, còn trẻ như vậy, có chuyện gì em chiều cô ấy một chút là được rồi."

"Em còn không mau nắm lấy, chớp mắt một cái là bốn mươi tuổi rồi, làm sao bây giờ? Ngày nào đó ốm đau, chẳng có ai quan tâm, bây giờ mẹ chúng ta lo lắng đến mức ăn không ngon ngủ không yên rồi."

Vốn dĩ Lâm Khánh Nam đang rất vui vẻ, nghe đến chuyện này, rõ ràng là không muốn nghe, chú ấy đặt chén rượu xuống, nói: "Anh hai, lần này em thực sự đã nói chuyện nghiêm túc với cô ấy, tiền sính lễ cũng đã nói rõ ràng, cho không ít, nhà cửa, đồ đạc cũng là em chuẩn bị."

"Vốn dĩ đã bàn xong những chuyện này rồi, nhưng mẹ của cô ấy đột nhiên thay đổi ý định, nói là muốn thêm tiền, không đưa mười vạn thì không gả. Có lẽ là bà ấy nghe được từ đâu đó, biết em có chút tiền tiết kiệm, nên mới nhắm vào."

"Bọn họ còn muốn giữ lại tiền sính lễ này, không cho con gái mang đi. Em đoán được ngay là bọn họ muốn giữ tiền lại cho con trai tiêu."

Lâm Khánh Đông:... Mười vạn, thật sự quá đáng.

Còn về tiền sính lễ, ở đây thường là để làm vốn cho vợ chồng mới cưới, ba mẹ thường không giữ lại, yêu thương con gái thì sẽ để con gái mang đi. Không chỉ vậy, rất nhiều ba mẹ còn thêm vào một khoản tiền hồi môn, để con gái không bị nhà chồng xem thường.

Nghĩ đến đây, Lâm Khánh Đông khẽ thở dài, nghĩ thầm gia đình này không hợp lắm. Nếu thật sự kết hôn, có lẽ sau này sẽ xảy ra chuyện rắc rối.

Lâm Khánh Nam tiếp tục nói: "Không phải là em không lấy ra được khoảng tiền này, chỉ là em không muốn làm trâu làm ngựa cho cả nhà bọn họ. Vốn dĩ em cũng không nói chuyện gì nhiều với cô gái đó, thế này còn yêu đương gì nữa, thật nhàm chán. Hay là thôi đi, em bảo chị Chu từ chối chuyện này rồi."

Lâm Khánh Đông bất lực nói: "... Haizz, em muốn kéo dài đến bao giờ đây, tuổi càng lớn càng khó..."

Lâm Khánh Nam cầm chén rượu lên, giơ về phía anh trai mình, tự mình uống một hơi cạn, không nói gì thêm.

Lộ Hàn Xuyên ngồi bên cạnh quan sát một lúc, thấy tâm trạng của Lâm Khánh Nam tương đối ổn định, liền nói: "Chú ba, bên cháu có một người, chị ấy không ham tiền, chủ yếu là muốn tìm người có tính cách tốt. Chú thấy có muốn gặp mặt không?"

"Cháu nói trước, chị ấy trông trẻ, nhưng năm sau đã 30 tuổi rồi, nếu chú thấy chị ấy lớn tuổi, thì thôi không cần nhắc đến nữa."

Lâm Khánh Nam đặt chén rượu xuống, cười giễu, trông có vẻ không mấy hứng thú. Có lẽ là do đi xem mắt quá nhiều lần, chú ấy đã trở nên chai lì.

Chú ấy không hứng thú, nhưng Lâm Khánh Đông và Diêu Ngọc Lan lại rất hứng thú. Nếu người này là do người khác giới thiệu, bọn họ sẽ không mấy để ý. Nhưng người giới thiệu là Lộ Hàn Xuyên, bọn họ lại nghiêm túc.

Lộ Hàn Xuyên là một đứa trẻ rất đáng tin cậy, đây là điều mà hai vợ chồng bọn họ đều đồng ý. Nếu cô gái đó không phù hợp, Lộ Hàn Xuyên chắc chắn sẽ không giới thiệu.

Có những người mai mối, để kiếm thêm chút tiền mai mối, giới thiệu đủ kiểu người, đôi khi còn lừa đảo nữa. Lộ Hàn Xuyên sẽ không làm như vậy!

Vì vậy, Lâm Khánh Đông lập tức nói: "Tuổi này không lớn, không lớn chút nào, đừng nói là 29 tuổi, dù là 34, 35, thậm chí lớn hơn chú ba vài tuổi cũng được. Quan trọng là tính cách đáng tin cậy, sau này hai người có thể cùng giúp đỡ lẫn nhau."

"Điều đáng sợ nhất là lúc gặp nạn thì mỗi người một ngả, kiểu người như vậy không thể lấy về nhà."

Diêu Ngọc Lan khẽ chạm vào Lâm Khánh Nam: "Chú ba, chú thấy sao?"

Lâm Khánh Nam thờ ơ nói: "Mọi mặt đều bình thường là được, còn phải xem người ta có thích em không?"

Lộ Hàn Xuyên lập tức nói: "Được, vậy lát nữa cháu gọi cho Ngô Thành, hai bên hẹn thời gian, để chú ba gặp chị gái của Ngô Thành. Chú ba, nếu chuyện này thành, chú phải lì xì cho cháu đấy."

Lâm Khánh Nam giơ ly rượu về phía anh: "Được, không thiếu phần của cháu. Nhưng chú chỉ có nhiêu đó tiền, lì xì ít, cháu đừng chê."

Lộ Hàn Xuyên cười cười, chạm ly với chú ấy: "Chú ba, chú sẽ không lì xì quá ít đâu, đúng không?"

Lâm Khánh Nam cười: "Chưa chắc đâu."

Lộ Hàn Xuyên nói xong, lập tức đi vào bếp, gọi điện cho Ngô Thành.

Trước đó, Ngô Thành nói chuyện này với Lộ Hàn Xuyên, cũng âm thầm nói với chị gái của mình, chị gái anh ấy đồng ý gặp mặt. Vì vậy, lúc anh ấy nghe Lâm Khánh Nam đồng ý, anh ấy lập tức hẹn thời gian gặp mặt với Lộ Hàn Xuyên.

Bàn bạc xong, Lộ Hàn Xuyên quay lại nói với Lâm Khánh Nam: "Chú ba, đã hẹn rồi, chiều mai khoảng ba giờ, Ngô Thành sẽ dẫn chị gái đến đây gặp mặt chú."

Lâm Khánh Nam sững sờ: "Nhanh vậy?"

Lúc này, Lâm Linh đã tắm xong, cô thay bộ đồ ngủ bằng cotton, sấy khô tóc, đã nghe mẹ cô nói chuyện mà Lộ Hàn Xuyên kể.

Cô lập tức nói: "Chú ba, ngày mai rất được, có lẽ chiều mai con rảnh, lúc đó con cũng về."

Lâm Khánh Đông cũng nói: “Chọn ngày không bằng đụng ngày, ngày mai thôi. Dù sao nhà máy cũng không có chuyện gì quan trọng, chúng ta về lúc trưa, ở đây chờ cô gái đến cửa.”

Lâm Khánh Nam không xác nhận hay phủ nhận mà nói: “Được rồi, nhưng em nói trước, em không đảm bảo sẽ thành công. Nếu không thành, các người đừng trách em.”

Nói xong chuyện này, Lâm Khánh Nam liền đi, có lẽ sợ ở lại lâu hơn nữa sẽ phải nghe anh trai lải nhải chuyện này.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện