Giọng nói lạnh như băng, trong khoảnh khắc đã xâm nhập vào tận xương tủy, nụ cười vẫn còn trên mặt của người đàn ông kia nhưng Will không có cách nào nhìn thấy tình cảm của con người từ trong nụ cười đó, hiện tại hắn chỉ có thể đứng im tại chỗ.

Sau khi tiếng súng vang lên thì Feston lập tức phản kích, “Cậu muốn cảnh sát mau đến đây hay sao!”

Quyền cước so đấu, Phong Triển Nặc bị Feston quật ngã xuống đất, Feston bẻ ngược cổ tay của hắn ra sau lưng, cúi đầu nói, “Hãy nghe tôi nói cho hết! Tôi thuê cậu bảo vệ Will nhưng không hạn chế cậu sử dụng bất kỳ hình thức gì.”

“Anh muốn tôi giết người có ý đồ gây bất lợi cho cậu ta?” Giống như đang thì thầm, hắn mạnh mẽ ngửa đầu ra sau, trán của Feston bị va đập, Phong Triển Nặc nhân cơ hội thoát khỏi sự giam cầm của Feston, khuỷu tay thụi vào ngực của Feston nhưng lại bị cánh tay của đối phương đỡ được, “Cậu nói cậu chỉ biết giết người thôi mà.”

Feston nắm lấy cổ tay của Phong Triển Nặc, “Ở lại đi, giúp tôi bảo vệ Will.”

Bên dưới mái tóc đen là đôi mắt sắc bén kiên định, không ngờ Feston lại đưa ra yêu cầu như thế. “Rốt cục anh muốn làm cho tôi ở lại hay là muốn tôi bảo vệ tình nhân của anh?” Phong Triển Nặc lộ ra nụ cười khó định nghĩa.

“Cậu hy vọng là loại nào?” Dùng nghi vấn để đáp lại nghi vấn, Feston thu tay về, tựa hồ tha thiết Phong Triển Nặc có thể đồng ý, “Thế nào, cân nhắc một chút đi, cậu có tiếp nhận vụ này hay không?”

Đây là lời khiêu chiến của Feston, Will vẫn còn đứng một bên, Phong Triển Nặc đến gần Feston, “Đội trưởng đội đặc nhiệm ST tìm U Linh như tôi để ra tay giết người?”

“Nếu tội phạm phản kháng thì chúng tôi cũng sẽ bắn gục đối phương.” Feston đã từng nói không có gì là chính nghĩa tuyệt đối, hành vi và lời nói của hắn hoàn toàn phù hợp, Phong Triển Nặc không hề cảm thấy bất ngờ, hắn đã sớm biết Feston không phải là FBI bình thường.

Thu hồi súng, thối lui vài bước, “Bảng giá của tôi rất cao.”

Một người ba trăm ngàn đô, đây là bảng giá của hắn, là sát thủ số một quốc tế thì đương nhiên không phải bất luận kẻ nào đều có thể mời về, cho đến nay hắn chưa từng thất bại, Feston lập tức đồng ý, “Chừa lại một người cho tôi, còn lại thì tôi có thể lo liệu.”

Đương nhiên người thừa kế chân chính của tập đoàn Kada, bản thân đã là bạc triệu, cho dù chỉ chiếm cổ phần công ty thì ăn chia hoa hồng cũng đủ khiến người ta líu lưỡi, Phong Triển Nặc cũng không khách khí với Feston, có giao dịch thích hợp thì không có lý do gì để không tiếp nhận.

Bọn họ thấp giọng nói chuyện với nhau, không làm cho Will biết quá nhiều ẩn tình bên trong, lúc này Will có một loại cảm giác bị gạt bỏ một cách mãnh liệt, cho dù hắn nghe thấy Feston muốn người đàn ông kia bảo vệ hắn, bọn họ không cho hắn nghe thấy cuộc đối thoại của bọn họ là vì lo lắng cho an toàn của hắn, nhưng hắn cảm thấy hai người kia mới là người thuộc cùng một thế giới.

Nhìn thấy cảnh tượng ẩu đả vừa rồi cùng với những lời đối đáp, dường như có cái gì vô hình vây quanh bọn họ, đó là một loại lực lượng tàng hình, có sức kéo dãn thật đặc biệt, tuy rằng bầu không khí rất căng thẳng nhưng làm cho cho những người đứng xem có thể rõ ràng cảm giác ra lực lượng mạnh mẽ này.

“Sững sờ cái gì? Ghen hả?” Chờ Will lấy lại tinh thần thì người nam nhân vô danh kia đã đứng trước mặt hắn, trên môi lộ ra nụ cười, kỳ dị là người này có thể xem như là tình địch của hắn nhưng hắn lại không có cách nào chán ghét nụ cười của đối phương.

“Hiện tại tôi trả anh ta lại cho cậu, canh chừng anh ta cho kỹ vào, đến lúc đó đừng trách tôi quyến rũ anh ta.” Phong Triển Nặc nhẹ nhàng vỗ mặt của Will, khi đầu ngón tay lạnh lẽo chạm vào làn da thì Will lập tức rùng mình, “Tôi mặc kệ anh là ai, tôi không cần anh bảo vệ tôi.”

“Tôi cũng sẽ không cho anh có cơ hội quyến rũ anh ấy, Feston không phải người như vậy.” Tuy rằng Will còn trẻ nhưng vô cùng cố chấp đối với người mình yêu, hắn nói rất nghiêm túc, Phong Triển Nặc nhịn không được mà cười rộ lên.

“Không phải người như vậy? Xem ra cậu vẫn chưa hiểu rõ anh ta.” Tầm mắt của hắn chuyển đến nhân vật chính của cuộc nói chuyện.

Là ai lấy súng chỉa vào hắn, đẩy hắn vào tường rồi bắt buộc hắn đáp lại nụ hôn, là ai nương cơ hội mát xa mà không ngừng vuốt ve sờ soạng thân thể của hắn, không chỉ một lần nổ súng, nếu đây không tính là quyến rũ thì không biết phải xem là cái gì. fynnz.wordpress.com

Phong Triển Nặc không nói ra những lời này nhưng Feston có thể nhìn ra từ nụ cười quỷ bí của hắn, Will cảm thấy khác thường, vừa định hỏi lại đây là ý gì thì xe cảnh sát thu thập vật chứng đã chạy đến, bọn họ nhận ra Feston nên lập tức chào hỏi.

Feston quay về xe của mình rồi mở cửa xe, “Nơi này có vài chuyện cần phải giải quyết, chốc lát nữa tôi sẽ đưa hai người đến quán bar.”

Nơi này cách quán bar Môi Đỏ một quãng đường, xe của Will và Phong Triển Nặc cũng không ở đây, Will không hề nghi ngờ lời nói của Feston, hắn quay trở lại trong xe, còn Phong Triển Nặc lại đi đến trước mặt Feston, “Bắt đầu từ ngày mai tôi sẽ chú ý đến mục tiêu.”

Nói xong hắn xoay người, nhanh chóng tiến vào đám đông, Feston chăm chú nhìn bóng dáng rời đi của hắn, U Linh không phải là Will, hắn cũng không cần phải phục tùng người nào đó, hắn là hắn, là Phong Triển Nặc, lời nói mới vừa rồi là chào tạm biệt, một sát thủ chào tạm biệt khách hàng của mình, không kèm theo bất luận tình cảm riêng tư gì.

Đi lên đầu phố, làm cho bản thân mình giống một giọt nước dung nhập vào đám đông, Phong Triển Nặc cảm thấy vớ vẩn, vậy mà hắn lại tiếp nhận giao dịch với Feston, mà kể từ ngày mai hắn sẽ đi theo Will để làm nhiệm vụ, tầm mắt ở phía sau vẫn đang dõi theo, là một sát thủ cho nên hắn đương nhiên rất cảnh giác, nhưng đồng thời hắn có thể xác định đó là ánh mắt của Feston.

Chỉ có ánh mắt của người đàn ông kia mới có khả năng xuyên thấu như vậy, sau lưng tựa như bị một loại nhiệt độ vây quanh, giống như đứng ngồi không yên, hắn không thể bỏ qua, bỗng nhiên quay đầu lại, giống như vẫn đang chờ hắn quay đầu, ánh mắt mạnh mẽ kia cùng tầm mắt của hắn lập tức giao nhau.

Tựa như bị một luồng điện bắn trúng, Phong Triển Nặc cơ hồ có một loại xúc động muốn rút súng, Feston Kada, người này rất nguy hiểm, đối phương làm cho hắn phải hủy bỏ dự định rời khỏi Chicago, nhưng ở lại thì cái gì sẽ chờ đón bọn họ….

Sát thủ không biết bảo vệ ai mà chỉ biết giết người, hiện tại Phong Triển Nặc đang chuẩn bị giết người.

Khẩu súng trường M16, ống kính ngắm, từ trên cao quan sát xuống dưới, có thể tìm thấy bóng dáng của Will trong một phòng học, thằng nhóc này quả thật có khuôn mặt không tệ, mái tóc vàng xoăn, có lẽ là người Pháp, ánh mặt trời xuyên qua cửa kính rồi phản chiếu lên người hắn làm cho người ta liên tưởng đến bức tượng điêu khắc David, chẳng qua vẫn chưa đủ chính chắn, còn lưu lại vẻ đơn thuần của người trẻ tuổi.

Có lẽ Feston coi trọng điểm này cho nên mới duy trì quan hệ ổn định với Will trong vài năm, không ngờ Caesar lại là một người chung thủy, nói không rõ đây là loại cảm giác gì, Phong Triển Nặc bỗng nhiên cầm lấy điện thoại rồi bấm vào một số di động, “Anh biết gì không, dám đem người tình bé nhỏ của mình ném dưới họng súng của tôi, lá gan của anh rất lớn.”

“Cậu sẽ không nổ súng, đây là sự chuyên nghiệp của cậu, Will không phải là mục tiêu của cậu.” Giọng điệu của Feston không hề lộ ra vẻ bất ngờ, cảnh vật xung quanh tựa hồ là đang ở căn tin.

Thông qua ống ngắm để quan sát phòng học đối diện, Phong Triển Nặc đã ở chỗ này đến trưa, hiện tại đã đến giờ ăn trưa, đương nhiên sẽ không ai đem bữa trưa cho hắn, trong lúc làm việc thì dùng bữa cũng sẽ phân tán lực chú ý, cho nên bên cạnh hắn chỉ có băng đạn, như vậy tính ra hắn cắt ngang bữa trưa của người khác cũng không tính là quá đáng.

“Anh cảnh cáo người xung quanh của anh nên cách xa nhân vật nguy hiểm như tôi, vậy mà bản thân mình lại làm chuyện tương phản, anh xác định muốn mạo hiểm như vậy hay sao? Will của anh đang ở ngay tầm ngắm của tôi, chỉ cần tôi bấm cò–”

“Cậu sẽ không làm như vậy.” Giọng nói trong điện thoại rất trấn tĩnh, mơ hồ còn truyền đến ý cười, “Trừ phi cậu vì tôi mà phá vỡ nguyên tắc của chính mình.”

Phong Triển Nặc giật giật ngón tay nhưng cuối cùng vẫn không hành động, hắn cười lạnh đối với điện thoại, “Tôi hiểu được, anh dùng cách này để làm cho tôi không động vào cậu ta, anh đặt ra mục tiêu cho tôi chỉ vì muốn bảo vệ Will.”

Mục tiêu của hắn là người muốn tổn thương Will, Will cũng không tính là khách hàng mà chỉ là người có liên quan đến chuyện này, còn hắn là một sát thủ chuyên nghiệp, trừ phi khách hàng của hắn hủy giao dịch làm ra chuyện bất lợi đối với hắn, tỷ như Maberly, nếu không thì hắn sẽ không gây ra bất cứ điều gì nguy hiểm đối với khách hàng của mình.

“Anh quan tâm đến tình nhân của mình như vậy à?” Hắn không nhận ra khóe miệng của mình đang lộ ra ý cười dữ tợn.

“Vì sao không nghĩ là tôi làm như vậy cũng là vì cậu, cố ý nói mình là sát thủ ở trước mặt Will, muốn tìm lý do giết cậu ta, nhưng cậu phải biết nếu cậu ta xảy ra chuyện thì tôi sẽ không tha cho cậu.” Feston mất đi tâm tình dùng bữa trưa, hắn tháo lỏng cà vạt, không biết nên nói như thế nào mới có thể làm cho đối phương hiểu rõ lời của hắn.

Nói cách khác nếu Will chết trong tay Phong Triển Nặc thì quan hệ giữa bọn họ sẽ hoàn toàn bị phá vỡ. Tình huống này rất quen thuộc, Phong Triển Nặc không phải không hiểu rõ.

“Có người theo dõi anh, tiếp theo là Will bị truy đuổi, cậu ta chỉ là một sinh viên, bối cảnh rất sạch sẽ, cậu ta gặp phải chuyện thì đương nhiên là do anh tạo ra, cho dù cậu ta gặp chuyện bất trắc thì anh cũng chỉ có thể tự trách chính mình, Feston Kada, anh đừng lấy tôi làm cái cớ.” Vạch ra điểm này một cách sắc bén, tầm mắt của hắn vẫn không di chuyển, Will hoàn toàn không biết bản thân mình bị quan sát trong súng ngắm.

“Tôi nghi ngờ những người đó là vì ngăn cản tôi tiếp tục điều tra sổ sách, còn chưa xác định bọn họ có biết tập đoàn Kada hay không, nhưng bọn họ nhất định biết quan hệ của tôi và Will, hiện tại muốn cảnh cáo tôi cho nên Will trở thành mục tiêu tốt nhất, coi như là giúp tôi, tôi hy vọng cậu hoàn thành vụ giao dịch này.”

“Giúp anh?” Phong Triển Nặc nghe hai từ này thì liền cười rộ lên, “Anh thật sự là nói một đàng làm một nẻo, Greg thuê tôi thì anh lập tức dạy hắn ta một trận, còn anh thuê tôi thì lại có đủ mọi lý do, tôi đã cảnh cáo anh, anh cũng biết tôi là người như thế nào, nhưng anh cứ tiếp cận tôi, khiêu khích tôi, thậm chí còn kích tình tôi….Thật sự là không có ai giả nhân giả nghĩa bằng anh.”

Lời nói của hắn vừa giống như khen ngợi lại giống như trào phúng.

Giả nhân giả nghĩa à? Feston cười thâm trầm, “Tôi chưa từng nói tôi là người đơn thuần lương thiện.”

Phong Triển Nặc im lặng trong chốc lát, “Đừng viện cớ nữa, dùng thủ đoạn này để làm cho tôi ở lại Chicago rất giống với cách mà anh sẽ làm.” Hắn nói một cách thẳng thắn.

Trong khi Feston lại không hề phản bác lời của Phong Triển Nặc, “Vậy còn cậu, ngay từ đầu đã cứu Will là vì xem cậu ta giống như một con mèo hay sao? Đây không phải là đáp án, Phong Triển Nặc, tôi biết cậu sẽ không giết hắn, đó là vì tôi.”

……..

P/S: Em Nặc nói ra câu nào là thấy sặc mùi dấm chua câu đó :>. Còn anh Phê nói ra câu nào là ám chỉ câu đó
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện