Đó là một sự chuyển biến một trăm tám mươi độ, bởi vì quá mức ngoài dự đoán của mọi người, Will nhất thời còn chưa kịp phản ứng, Feston giống như đã sớm chờ đợi giờ khắc này, tiếp theo hắn bấm cò súng, tiếng súng liên tiếp vang lên, chiếc xe kia bị nổ lốp, không thể không dừng ở ven đường.

“Nợ cậu à? Vậy cậu có cần hiện tại tôi nói một tiếng cám ơn hay không?” Feston vẫn cầm súng, một tay nắm vô lăng, Phong Triển Nặc tỉnh táo quan sát hai bên, đáy mắt xẹt qua một chút xảo quyệt, “Yên tâm, tôi sẽ đòi anh thù lao.”

Xe đánh một vòng, chạy về hướng chiếc xe màu đen bị bắn nổ lốp, mọi chuyện diễn ra liên tiếp tựa như một thước phim điện ảnh chiếu ngay trước mắt Will, mới một giây trước hai người đàn ông này còn chỉa súng vào nhau, chỉ trong chớp mắt lại hợp tác một cách ăn ý.

Trên cổ vẫn còn lưu lại cảm giác lạnh lẽo, tựa như bóng ma tử thần tuy rằng đã rời đi nhưng vẫn lưu lại dấu vết khiến người ta run rẩy, người đàn ông xa lạ này vừa rồi hình như muốn giết hắn, nhưng hiện tại lại…

“Đừng xuống xe.” Đè đầu của Will lại, ngăn cản đối phương mở cửa, trong khi Phong Triển Nặc lại mở cửa xe rồi xuống trước, khi hắn dặn dò Will thì Feston liền nhìn hắn một chút.

Feston thoạt nhìn rất cảnh giới, nhưng loại cảnh giới này rốt cục là vì chiếc xe truy đuổi hay là vì sự tồn tại của Phong Triển Nặc. Phong Triển Nặc có một chút hứng thú, “Anh đang nhìn cái gì?”

“Sát thủ cũng biết cứu người?” Cùng với Phong Triển Nặc đi về chiếc xe dừng ở ven đường, Will ở lại trong xe, Feston không bận tâm câu hỏi của mình bị nghe thấy, Phong Triển Nặc quay đầu lại nhìn người thanh niên ở trong xe, “Đừng quên tôi đã từng cứu mèo.”

Trong mắt của tên sát thủ này thì con mèo ngày hôm đó cũng giống như Will ngày hôm nay, đều là những kẻ vô tội bị liên lụy, Feston hiểu được ý của Phong Triển Nặc, hiện tại cũng không còn cảm thấy ngạc nhiên, cũng giống như suy nghĩ ban đầu của hắn về Phong Triển Nặc, người này không giống như những tên sát thủ khác.

“Cám ơn.” Hắn vỗ vai của Phong Triển Nặc.

“Bởi vì tôi cứu tình nhân của anh?” Được cám ơn nhưng U Linh cũng không lộ ra vẻ mặt khoái trá, nhìn bóng dáng của Feston, hắn cất lên giọng nói trầm thấp và chậm rãi, “Không bằng tự cám ơn chính mình đi, bởi vì anh là Feston Kada.”

Giọng nam trung dễ nghe lại truyền đến một cảm giác khác thường, sau khi Feston nghe như vậy thì liền đột nhiên quay đầu lại, đôi mắt của hắn sáng như đuốc, Phong Triển Nặc cũng đã rút súng ra chỉa vào chiếc xe kia, trên mặt không tìm thấy bất luận dấu vết gì có thể cung cấp cho việc điều tra mà chỉ nâng cổ tay lên, ra hiệu cho Feston mở cửa.

Feston đứng trước bãi cỏ, “Trong chốc lát chúng ta cần nói chuyện.” Hắn chậm rãi thu hồi ánh mắt rồi lập tức mở cửa xe.

Trong xe không có ai bước xuống, bởi vì người trong xe đã chết, có hai người, Phong Triển Nặc liếc mắt một cái thì có thể xác định bọn họ là chết vì đấu súng, “Không phải đạn của chúng ta, xem ra có người muốn giết người diệt khẩu.”

“Nhưng chưa kịp xóa sạch dấu vết, vân tay và tóc của bọn họ có thể đem về để kiểm tra lai lịch, trừ phi bọn họ cũng giống như cậu, U Linh.” Gọi điện thoại cho người đến thu thập vật chứng, tầm mắt của Feston từ đầu đến cuối không hề dời khỏi Phong Triển Nặc, tựa như sợ đối phương chạy trổn.

“U Linh trên đời này cũng không nhiều lắm, cám ơn vì đã khích lệ.” Người bị nhìn chăm chú đang mỉm cười, đây là loại mỉm cười bảo trì khoảng cách, hiện tại Feston đã có thể nhận ra sự khác biệt ở trong đó.

Trở lại Chicago, bọn họ lại gặp nhau, hết thảy dường như trở lại nguyên điểm, nhưng tựa hồ có cái gì đó đã thay đổi, Phong Triển Nặc nhớ đến việc phải đi ra nước ngoài một thời gian, “Còn muốn bắt tôi hay sao?” Hắn hỏi.

Gió đêm làm mái tóc của hắn phất phơ, dáng người cao gầy khiến cho hắn luôn có vẻ rất ốm, nhưng Feston đã từng nhìn thấy thân thể bên dưới lớp quần áo này, mạnh mẽ và săn chắc, tỉ lệ hoàn mỹ, hơi thở nguy hiểm ẩn giấu bên trong tựa như một con thú hoang, bất cứ lúc nào cũng có thể xông đến, khi mỉm cười sẽ lộ ra hàm răng lạnh lẽo bóng loáng.

Lần này Feston im lặng thật lâu, sau đó mới nói, “Cậu cũng biết một ngày nào đó tôi nhất định sẽ bắt lấy cậu.”

Ánh mắt thâm thúy làm cho hàm nghĩa của những lời này càng thêm sâu xa, Phong Triển Nặc thấy Will ở trong xe đang nhìn về phía này, đáy mắt hơi hơi lóe sáng, hắn đi về phía Feston, đẩy Feston lên nóc xe, “Thù lao của tôi.”

Phong Triển Nặc không hề nể tình mà cắn lấy môi của Feston, mùi thuốc lá và thuốc súng, hơi thở của máu tanh lại một lần nữa làm bùng nổ trí nhớ chưa bao giờ phai nhòa trong đầu của Feston, Feston bất chợt siết chặt cánh tay rồi lật người lại, trên xe phát ra một tiếng vang, góc độ của hai người lập tức trao đổi, “Phải là do tôi tự trả mới đúng.”

Lại một lần nữa hắn bắt đầu nụ hôn này, tựa hồ bất cứ thời điểm nào Feston cũng thích chiếm cứ vị trí chủ đạo, trong miệng của Phong Triển Nặc còn có mùi rượu, hắn thích nhấm nháp cùng Phong Triển Nặc, nồng đậm mùi cây thùa cùng vị đắng chát của cây ngải, dung hợp với mùi thuốc lá tạo ra một hương vị quả thật không có gì có thể sánh bằng, nụ hôn của Feston bất ngờ càng thêm nồng nhiệt.

Hắn đem cánh tay của Phong Triển Nặc áp lên trên nóc xe, nhưng ai thèm để ý, Phong Triển Nặc rất thích thú cùng Feston chia sẻ hương vị này, giữa hắn và Feston luôn ngâm mình trong đại dương ám muội, có đôi khi không thể chống cự mà chỉ có thể vui vẻ tiếp nhận, huống chi đây chỉ là một nụ hôn.

Dưới màn đêm, phía trước đầu xe, nụ hôn kịch liệt diễn ra trước mặt Will, ý thức của Will tựa như bị đánh vỡ, Feston chưa bao giờ đi lại với một người khác ở sau lưng hắn, thế nhưng hiện tại lại hôn người đàn ông kia ở trước mặt hắn.

Lúc đầu là Feston bị hôn, có lẽ xuất phát từ bất đắc dĩ, nhưng tình cảnh sau đó lại đương nhiên không thể dùng điều này để giải thích, nụ hôn kịch liệt như vậy tựa như đang hung hăng kiềm nén cái gì đó, lại như lơ đãng phóng xuất ra một quả bom, có thể thiêu hủy người nào vướng vào trong đó.

Cảnh tượng này quá mức chấn động, mãi một lúc sau Will mới bừng tỉnh, hắn vội vàng xông lên, “Feston! Các anh đang làm cái gì vậy?”

Câu hỏi chất vấn đánh nát bầu không khí si mê, hai người tách ra, Phong Triển Nặc hít vào một hơi, “Thật xin lỗi, ban đầu tôi chỉ định cho anh ta một nụ hôn tạm biệt mà thôi.” Đúng vậy, hắn đang làm cái gì, hắn chỉ đang tính vui đùa mà thôi.

“Thật xin lỗi, Will.” Feston cũng áy náy, hắn nên cảm thấy như vậy, Will mới là tình nhân của hắn, đây là lần đầu tiên hắn nói lời xin lỗi với Will, vẻ mặt của hắn rất chân thành nhưng Will lại không hề cảm thấy cao hứng.

“Anh đã quên, đúng không?” Will cau mày nhìn Feston, hắn cũng không ngốc, “Có phải anh đã quên là em vẫn còn ở trong xe của anh hay không?”

Tình cảnh thật sự ngượng nghịu, Phong Triển Nặc không muốn tham gia vào chuyện này, có cảm giác với Feston đã là rất tệ, mà còn dính vào chuyện tình cảm khúc mắc khiến người ta khó chịu như vậy, chuyện này làm cho hắn cảm thấy rất bực bội.

“Hai người chậm rãi tán gẫu, tôi đi trước.” Hắn xoay người phất tay, tư thế dứt khoát như một cơn gió lướt qua làm cho người ta cảm thấy lạnh lùng cay nghiệt.

Feston không ngăn cản hắn mà chỉ trả lời câu hỏi của Will, “Thật xin lỗi, tôi quả thật đã quên.”fynnz.wordpress.com

Hắn trả lời thành thật như thế, không hề ngụy biện, hắn vốn là người làm việc rõ ràng dứt khoát, thủ đoạn và hiệu quả là số một, đối với tình nhân thì rất chung thủy, cho dù đó không phải là tình yêu nhưng Will là người duy nhất mà mấy năm qua hắn vẫn duy trì quan hệ thân mật.

Nhưng vừa rồi hắn quả thật đã quên, quên mất Will vẫn còn ở trong xe, hoàn toàn có thể thấy rõ cảnh này, U Linh tựa như một loại thuốc phiện chết người, biết rõ nguy hiểm nhưng chỉ muốn tiếp cận rồi không thể kháng cự.

“Tôi vốn không muốn để cho cậu nhìn thấy quan hệ của tôi và cậu ta.” Feston cũng không muốn tổn thương Will nhưng trong lời nói của hắn lại để lộ ra một hàm nghĩa nào đó.

Will bị chấn động vì câu trả lời thẳng thắn của Feston. Quan hệ của bọn họ? Hắn nhất thời không biết nên nói cái gì, mà đáp án của Feston lại theo gió trôi đi, vừa vặn lọt vào tai của một người khác.

Phong Triển Nặc bỗng chốc dừng chân, thân ảnh đưa lưng về phía Feston và Will tựa hồ hóa đá, nhưng không quay đầu lại.

“Em đã hiểu.” Will cười khổ, “Vừa rồi anh tập trung như vậy, em cũng nghĩ là anh nhất định đã quên em vẫn đang ở đây, Feston, hiện tại em muốn biết anh xem em là cái gì? Anh là người nói được thì sẽ làm được, nhưng anh chưa từng hứa hẹn chuyện gì với em, hôm nay lại làm cho em thấy anh cùng người kia…”

“Anh ta rốt cục là ai? Là đồng nghiệp? Hay là tình nhân mới của anh?”

Câu hỏi của Will rất bình thường, bất kỳ ai cũng sẽ có nghi vấn như vậy, ít nhất là đối với một người có thể sẽ trở thành tình địch của mình, hắn ắt hẳn nên biết thân phận của đối phương, nhưng đối với một người bình thường mà nói, cho dù chỉ là một cái tên thì sự tồn tại của U Linh vẫn có thể tạo thành uy hiếp.

“Một người bạn.” Feston trả lời rất mơ hồ.

Will thở dài một cách thất vọng, ánh mắt nhìn về phía bóng dáng kia, “Ngay cả tên của anh ta mà anh cũng không thể nói hay sao?”

Giống như cảm giác được tầm mắt của Will, bóng người dưới màn đêm xoay lại, “Chỉ cần không liên lụy đến những vụ án thì giữa tôi và anh ta không phải kẻ thù, nhưng nhất định sẽ không phải bạn bè.”

Đáp án rõ ràng, nhưng những lời này có thể có rất nhiều hàm nghĩa, Phong Triển Nặc tựa hồ đang mỉm cười, nhưng nụ cười này có vẻ hơi phức tạp, bên trong che giấu rấu nhiều điều, Feston không thể xác định giờ phút này U Linh mang tâm tình gì khi nói ra những lời đó.

“Không phải là bạn thì là khách hàng, cậu cảm thấy thế nào?” Hắn đi về phía Phong Triển Nặc, “Tôi thuê cậu bảo vệ an toàn cho Will.”

Will sửng sốt, Phong Triển Nặc lại cười ha hả, tiếng cười vẫn còn vang vọng, một cú đấm bất ngờ đánh trúng Feston, “Feston Kada! Anh xem tôi là loại người nào? Anh muốn tôi bảo vệ một người? Bảo vệ? Anh thuê một sát thủ để làm vệ sĩ! Đây quả thật là một sự sỉ nhục đối với tôi!”

Tiếng rống giận khiến cho mọi người ở xa xa phải chú ý, dưới màn đêm, xe của bọn họ đậu ở ven đường, đáng mừng là không gây ra kẹt xe, mọi người đều bận rộn nhiều việc cho nên không ai để ý đến chuyện gì đang xảy ra.

“Nói lại một lần nữa xem, anh muốn tôi bảo vệ cậu ta?” Tràn ngập uy hiếp và cảnh cáo, hắn túm lấy áo của Feston, hơi nheo mắt lại, “Anh đã quên tôi là ai hay sao?”

Hắn quay đầu lại, đùng đùng đùng, vài viên đạn bắn ngay dưới chân của Will, hơi nóng bốc lên nghi ngút, “Tôi chỉ biết giết người chứ không biết bảo vệ bất kỳ ai.”

………

P/S: Anh Phê rất khôn khéo, anh làm cái gì cũng có lý do, nói thế thì ta biết là các nàng hiểu ta nói gì rồi đúng không, đang spoil đó :>
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện