Nghĩ đến đây thì Hase liền muốn ôm đầu rên rỉ, ở trong lòng của hắn hô to hai tiếng dừng lại, cấm chính mình tiếp tục nhớ về chuyện lúc trước, nhưng cho dù hắn hạ lệnh như vậy thì hình ảnh ở trong đầu vẫn hiện lên ngay trước mắt, giống như chỉ mới xảy ra vào ngày hôm qua.

“Chết tiệt!” Hắn mắng to, không biết phải xử lý tình huống này như thế nào, chuyện gì đang diễn ra thế này?

“Tôi cam đoan không phải là tôi cố ý….” Jonathan ngượng ngùng sờ lên khóe miệng, lại dùng ánh mắt kỳ lạ để nhìn Hase, tựa hồ đang mong đợi điều gì đó, lại hỏi hắn với thái độ dò hỏi, “Hase, cậu cảm thấy vừa rồi như thế nào?”

“Thế nào là sao?” Hase mấp máy môi, đột nhiên cất lên giọng nói trầm thấp đầy tức giận, “Cậu vừa làm chuyện ngu ngốc! Sau này nên kiêng rượu đi! Với lại nếu để chuyện này cho người khác biết…”

“Sếp biết thì cũng chẳng sao, cùng lắm thì anh ấy sẽ trêu chúng ta một chút mà thôi.” Ian mới là người mà bọn họ phải lo lắng, Jonathan phát hiện có đôi khi Ian nhìn hắn và Hase mà cười một cách kỳ lạ.

“Quên đi, tôi không muốn biết sếp sẽ có phản ứng gì đâu.” Cảm giác chếch choáng vì rượu của Hase hoàn toàn tỉnh hẳn, “Cậu tránh ra đi.” Hắn đẩy ra Jonathan đang đứng ở trước mặt, bởi vì thân thể cao lớn khác biệt, Jonathan đứng ở cửa sau chính là một chướng ngại vật ngăn cản đường đi của hắn.

“Đợi đã.” Hắn vừa bước đi thì đã bị ngăn cản, Jonathan thấp giọng tựa hồ muốn nói cái gì đó, Hase quay đầu lại, chuyện trùng hợp lại xảy ra, bọn họ đồng thời đứng hình, thân thể cứng ngắc bất động.

Mặc dù chỉ mới lướt qua nhưng hiển nhiên không thể viện cớ được, là đồng nghiệp lại là bạn thân, bọn họ quen biết đã lâu, cho đến bây giờ Hase vẫn chưa từng xấu hổ như vậy, lần này là hắn bất cẩn.

“Tôi….tôi về trước đây.” Hase tằng hắng cổ họng, dưới chân lại có cảm giác trôi nổi, mùi rượu bị gió thổi tan lại xông lên, hắn biết không thể tiếp tục dừng lại ở đây, nếu không –

Jonathan lại giữ chặt hắn, “Muốn cùng nhau làm một chút hay không?”

“Cậu nói bậy bạ gì vậy?” Nhịp tim của Hase đập nhanh hơn, Jonathan nhìn trái nhìn phải một vòng, giống như đang ăn trộm mà thấp giọng thì thầm vào tai của Hase, “Dù sao đêm nay không tìm được phụ nữ, chúng ta giúp nhau một chút cũng chẳng hề gì, chỉ cần không nói ra ngoài là được rồi.”

Trên người dâng lên cảm giác khô nóng, Hase phân vân một lúc, cũng không biết xuất phát từ nguyên nhân gì mà hắn lại chạm vào một chỗ trên thắt lưng của Jonathan, “Chỉ giúp một chút thôi, chắc là không sao…” Hắn giống như đang thuyết phục chính mình.

Hô hấp của Jonathan trở nên trầm trọng, kéo lấy tay của Hase, bọn họ đều lui ra sau một ít nhưng hai tay lại giống như có ý chí của riêng mình, cứ bất giác đến gần, hắn nhớ rõ tiếng cọ sát của quần áo, nhớ rõ động tác của Jonathan, còn có tiếng hít thở dồn dập trong gió đêm….

Từ khi trưởng thành hắn không cần phải tự mình giải quyết, càng đừng nói là làm chuyện này với người cùng phái, bọn họ đều cảm thấy có một chút kỳ dị.

Rượu nhập tâm cuồng *** nổi loạn, những lời này nhất định có đạo lý của nó, bởi vì khi ấy hắn và Jonathan lại cực kỳ hưng phấn, loại cảm giác này giống như con nít ăn vụng kẹo, mà viên kẹo này lại ngọt ngào ngoài ý muốn. fynnz.wordpress.com

Vừa là ngọt lại vừa là cấm kỵ, bọn họ không giống sếp của bọn họ, dù sao ngay từ đầu bọn họ vốn chỉ thích phụ nữ mà thôi!

Cuối cùng, sau khi phát tiết ***, nhìn thấy dịch thể của mình nằm trên tay của đối phương, khi ấy bọn họ đều nhìn thấy vẻ mặt hối hận của nhau, xem đi, bọn họ vừa làm chuyện hoang đường cỡ nào…

Bọn họ chào nhau rồi ra về, giấu kín buổi tiếp xúc thân mật không bình thường này ở trong lòng, nhưng kể từ đó về sau có rất nhiều chuyện đều trở nên không thích hợp, Hase còn nhớ rõ chính mình không chỉ một lần làm rơi bút khi Jonathan nhìn hắn chăm chú.

Cảnh tượng đó trong ký ức tựa như ngày hôm qua, mà trên thực tế rõ ràng đã xảy ra hơn chục năm trước.

Mà sau khi chuyện đó xảy ra không bao lâu thì Jonathan rời khỏi đội đặc nhiệm ST, rời khỏi cục điều tra liên bang, lúc ấy hắn rất muốn hỏi Jonathan một câu, hỏi nguyên nhân mà người nọ rời đi, có phải vì chuyện tối hôm đó hay không.

Nhưng hắn không có cơ hội để hỏi, Jonathan cứ như vậy mà rời đi, cho đến khi sếp của bọn họ là Feston gọi điện thoại cho hắn, hỏi hắn có hứng thú đến giúp sếp hay không, hắn cơ hồ chỉ cân nhắc vài giây liền lập tức đồng ý.

Khi nhìn thấy Jonathan thì hắn đáng lý nên hỏi ra lý do mà Jonathan rời đi, nhưng người thanh niên tóc vàng ở sau lưng của Jonathan khiến cho hắn chú ý, khi Jonathan nhìn thấy hắn thì tựa hồ rất ngạc nhiên, vẻ mặt có một chút mất tự nhiên, “Sao cậu lại đến đây?”

“Sếp gọi tôi đến thì làm sao tôi lại không đến chứ!” Hase mỉm cười, thản nhiên tiến lên chào hỏi, “Đây là bạn của cậu à?”

“Vừa mới quen thôi.” Jonathan liếc mắt nhìn người thanh niên tóc vàng kia một cái, bầu không khí giữa hai người không bình thường, Hase đã nhận ra nên không nói thêm gì nữa, hắn xoay người đi tìm Feston.

Kể từ ngày đó có rất nhiều chuyện trở nên bất thường, Hase lại một lần nữa quay trở lại hiện thực, không tiếp tục nhìn Jonathan nữa, nhưng lại nhận thấy một ánh mắt khác đang nhìn mình chăm chú, người đàn ông bên cạnh Feston nhìn bọn họ một cách đăm chiêu, đồng thời nở nụ cười rất kỳ lạ.

Luân Đôn Anh quốc, sương mù giăng khắp nơi, hành khách ở sân bay Heathrow vội vàng ngược xui.

Đi xuống máy bay, chỉnh lại quần áo, Ian hất lên mái tóc hơi rối bù vì nằm ngủ, “Dựa theo tin tức mà Hecate cung cấp thì sát thủ sẽ hành động vào tối nay.”

Feston nâng tay xem đồng hồ, “Vẫn còn dư thời gian, chúng ta đến khách sạn trước đi, lần này cậu làm tiếp viện, đi tìm một chiếc xe trước đi.”

“Dạ, không thành vấn đề” Hase rất có kinh nghiệm đối với những vụ án lừa đảo, giả mạo chứng từ, ngoại trừ sát thủ thì cũng có rất nhiều người giỏi về ngụy trang, bọn họ cũng không muốn làm cho người ta biết bọn họ đến Luân Đôn.

Căn cứ tin tình báo, bọn họ tìm được nhân vật quan hệ chủ yếu đến hành động lần này, Nile Glen, bọn họ cùng người nọ lái xe vào nghĩa trang.

Mọi chuyện được giải quyết nhanh chóng, khi Hase lái xe đến thì gặp rất nhiều phóng viên, tránh đi sự chú ý của công chúng, hắn chờ ba người lên xe, không ngờ vừa đóng cửa xe thì Phong Triển Nặc liền hỏi một câu, “Mười năm qua hai người không thấy mệt à?”

Hase cầm tay lái, “Đã đi qua khắp các quốc gia, chẳng khác gì đi du lịch….”

“Cậu xem thường tình cảm của tôi và Feston à?” Phong Triển Nặc nhìn Hase, lại chuyển sang Jonathan đang ngồi bên ghế lái, “Hay là cậu không thể chấp nhận?” Xe thắng gấp, Hase giẫm lên phanh xe, nhìn thẳng ra phía trước, dường như không biết nên phản ứng như thế nào.

Feston che miệng của Phong Triển Nặc lại, cũng thuận tiện nhìn thấy vẻ mặt hứng thú của đối phương, hắn liền thấp giọng nhắc nhở, “Hey, đây là chuyện của bọn họ.”

Trong nháy mắt Jonathan lập tức hiểu được ý của Phong triển Nặc, vẻ mặt biến đổi của Hase và hắn làm sao có thể thoát khỏi ánh mắt của một người, huống chi hai người kia lại có sức quan sát kinh khủng như vậy.

“Làm sao lại không thể chấp nhận mối quan hệ của anh và sếp, nhiều năm qua tôi ở bên cạnh đều nhìn thấy, chẳng qua…” Vẻ mặt của Jonathan có một chút cô đơn.

“Chẳng qua cái gì?” Lần này lại là Hase hỏi.

“Tôi nhìn thấy cậu hối hận, tối hôm đó tôi nghĩ là cậu không thể chấp nhận, cho nên tôi…” Jonathan buồn rầu xoa mặt mình, “Nói thật tôi không biết, tôi không biết bản thân mình đang làm cái gì, Hase, tôi cảm thấy chúng ta nhất định đã bị ảnh hưởng bởi tình cảm của sếp, chúng ta hâm mộ bọn họ, cho nên chúng ta cũng muốn có được tình cảm như vậy, với lại tôi biết tôi có cảm giác với cậu, nhưng cậu thì không phải vậy, tôi đã thử tìm những người đàn ông khác, rất hoang đường có phải hay không, nhưng vấn đề là ở chỗ ngay cả hôn môi bọn họ mà tôi cũng cảm thấy ghê tởm nữa là!”

Nói liền một mạch, Jonathan siết chặt nắm đấm, ***g ngực đập kịch liệt, hắn làm cho chính mình phải quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ

Xong rồi, hắn đã nói ra tất cả.

“Tôi không muốn phá hư tình cảm của chúng ta, chúng ta là đồng nghiệp, là bạn thân, tôi không muốn bởi vì một sự thay đổi nào đó mà ảnh hưởng đến quan hệ của chúng ta.” Không ngờ Jonathan lại nói ra những lời này ở trước mặt người khác, Hase trở tay không kịp, phản ứng của Hase đã nằm trong dự liệu của Jonathan, “Tôi biết là cậu sẽ nghĩ như vậy mà.”

“Nhưng lúc ấy người hối hận rõ ràng là cậu.” Hase lại nói như vậy, “Tôi nghĩ là cậu chỉ nhất thời xúc động, cậu sẽ nhanh chóng hối hận, dù sao có rất nhiều người đẹp nóng bỏng luôn lượn lờ xung quanh cậu mà.”

“Cậu thấy tôi hối hận khi nào?! Tôi sợ nhất là quan hệ của chúng ta bị những nhân tố khác phá hư, tôi không muốn chỉ vì nhất thời cao hứng mà làm cho tình bạn của chúng ta tan vỡ, chúng ta là bạn thân, là đồng nghiệp! Cậu là người mà tôi tin tưởng nhất!” Jonathan giải thích một cách kích động, “Ngày đó tôi hối hận là vì mình quá nông nỗi, tôi sợ sau này cậu sẽ tránh xa tôi, xem tôi như ôn dịch!”

“Cậu cũng là người mà tôi tin tưởng nhất, cho đến lúc này vẫn vậy, Jonathan, làm sao mà cậu lại có thể cho rằng tôi sẽ xem cậu như ôn dịch?!” Hase ngỡ ngàng không dám tin, “Nếu cậu thấy tôi hối hận cũng là vì tôi có suy nghĩ giống như cậu, tôi sợ nếu tôi tiếp tục tiến đến thì không biết có phá hư mối quan hệ của chúng ta hay không, so với quan hệ tình nhân ngắn ngủi thì tôi tình nguyện có một người bạn ổn định lại đáng tin.”

“Cho nên cậu mới để cho tôi làm chuyện ngu xuẩn, đi tìm đàn ông để phán đoán xem chính mình có phải xảy ra vấn đề hay không?” Jonathan phẫn nộ trừng mắt nhìn Hase.

“Tôi nghĩ rằng cậu nhất thời tò mò, sự thật chứng minh suy nghĩ của tôi là đúng.” Hase bình tĩnh nhìn hắn, không ngờ nhiều năm trôi qua mà đến bây giờ Jonathan mới nói ra chuyện này, nhưng kỳ dị là khi Jonathan nhắc đến thì hắn hoàn toàn nhớ rõ. fynnz810

“Cái gì mà đúng, tôi tưởng là tìm một người đàn ông tóc vàng thì sẽ có cảm giác, nhưng mà hoàn toàn không thích hợp, hôn một người đàn ông quả thật làm cho tôi chịu không nổi….trừ cậu ra.” Nói thầm ra chỗ kỳ lạ của mình, Jonathan cười khổ, “Hase, chúng ta vẫn là bạn bè chứ?”

“Đương nhiên.” Hase trả lời không hề chần chờ.

“Như vậy….có thể thêm nhiều lựa chọn khác hay không?” Jonathan thử cầm tay của Hase, “Giống như sếp, tôi có thể cam đoan đây không phải là vì tò mò.”

Hase cười cười, có một chút kinh ngạc, “Tôi tưởng là cả đời này cậu cũng không tính nhắc lại chuyện này.”

“Mười mấy năm, tôi nghĩ chúng ta đã phân biệt rõ ràng rồi chứ.” Jonathan không còn trẻ, hắn không còn dễ xúc động và nhạy cảm như trước nữa, gương mặt chính chắn đang ở ngay trước mặt của Hase, vô cùng chân thành, “Cậu cảm thấy thế nào? Chúng ta là quan hệ tình nhân ngắn ngủi hay vĩnh viễn là bạn bè?”

“Đó là một câu hỏi hay.” Xem diễn hồi lâu, hai người ngồi băng sau có người mở miệng, như cười như không mà nhìn bọn họ.

Nhớ tới hai người ở phía sau, Hase và Jonathan đều hơi ngượng ngùng, chẳng qua dù sao đã từng trải hơn so với năm đó, cũng không còn quá mất tự nhiên, dù sao bọn họ cũng từng nhìn thấy tiết mục thân mật của Feston và Ian rất nhiều lần.

Xe vẫn dừng bên ven đường, Hase nhớ lại quãng thời gian đã qua, hắn trả lời Jonathan, “Tôi nghĩ cho dù chúng ta có quan hệ như thế nào thì cũng sẽ không ngắn ngủi.”

Trước khi khởi động xe, hắn khẽ hôn bên môi của Jonathan, Jonathan có một chút kinh ngạc và vui sướng, lập tức ôm lấy Hase, hai người tươi cười giống như đang trở về khoảng thời gian hơn hai mươi tuổi.

Xe quay về khách sạn, gió đêm lùa vào cửa kính xe được mở ra phân nửa, rốt cục nói ra những gì đọng lại trong lòng nhiều năm qua, giữa Hase và Jonathan dường như không có gì thay đổi, nhưng lại có thêm một chút gì đó, nhiều năm trôi qua, bọn họ đã sớm quen thuộc với sự tồn tại của nhau, nay chỉ là thừa nhận một sự thật mà thôi.

Tìm được đáp án chung, cũng biết quan hệ sắp thay đổi, nhưng có một số việc vĩnh viễn sẽ không thay đổi, không khí trở nên nhẹ nhàng, rốt cục không còn gì ngượng nghịu, dường như vốn nên là như thế, hiện tại rốt cục đã quay theo quỹ đạo.

Nhìn bọn họ, Phong Triển Nặc dựa lưng vào ghế rồi vỗ lên mu bàn tay của Feston, “Đáng tiếc là thuộc cấp của anh không can đảm như anh năm xưa, nếu không sẽ không lãng phí hơn chục năm.”

“Tôi thì nghĩ ngược lại, dùng mười lăm năm để xác định một chuyện, xác định một người, rất ít ai có thể làm được như vậy.” Giữa hắn và Phong Triển Nặc tuy rằng bắt đầu từ rất sớm, nhưng cũng đã trải qua hơn chục năm, trải qua đủ loại giông tố khó khăn, nhưng thời gian vẫn không làm cho tình cảm của bọn họ thay đổi, ngược lại càng thêm sâu sắc hơn năm xưa.

Cho nên điều này làm sao có thể xem là lãng phí? Có thể hiểu được hàm nghĩa trong mắt của Feston, Phong Triển Nặc nở nụ cười, bỗng nhiên mở ra cửa kính xe rồi ló đầu ra ngoài, lớn tiếng tuyên bố giữa đêm tối, “Tôi yêu anh – Feston Kada–”

Hiếm khi thấy hắn điên cuồng như vậy, cảm xúc của Feston nhất thời trở nên phập phồng, đưa tay kéo Phong Triển Nặc trở về, “Xảo quyệt quá!” Feston ôm lấy hắn, “Như vậy hiện tại tôi là của cậu, tôi yêu cậu! Triển Nặc, đời này cậu đừng hòng bỏ đi! Tôi muốn dùng mười lăm năm kế tiếp để chứng minh với cậu – tôi yêu cậu nhiều như thế nào–”

Feston vẫn là Feston, Phong Triển Nặc vẫn là Phong Triển Nặc, mười lăm năm sau, mười lăm năm sau nữa….

Mãi cho đến ngày sinh mệnh chấm dứt.

……….

P/S: ^^ Kết cục đẹp cho JoHa, 2 Phiên Ngoại của JoHa vậy mà kết thúc Hỏa Ly tiếp tục lăng xê 2 vợ chồng Phê Nặc. Mai ta tung luôn 3 cái phiên ngoại cuối cùng của Hỏa Ly, 3 phiên ngoại đó đi chung. Hoàn luôn nhé ^^.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện