Jonathan Weber, bất kỳ ai nhìn thấy hắn đều nói hắn là người cao to vạm vỡ, hắn xem như là một gã đàn ông có bề ngoài khỏe đẹp, luôn khiến người ta quên mất hắn cũng có lúc suy tư, giống như quan điểm của mọi người, đầu óc ngu si tứ chi phát triển, vì thế chính hắn cũng cảm thấy rất phức tạp.

Người nào quen hắn đều gọi hắn là Jonathan, hắn rất có duyên, mặc dù là người xa lạ cũng có thể trong một thời gian ngắn liền cùng đối phương xưng anh gọi em, hắn từng nhậm chức ở cục điều tra liên bang, rất có hiểu biết đối với các vụ án bạo lực, hắn đi lại khá gần gũi với người của các băng đảng, hắn còn có rất nhiều mối quan hệ….Hắn thật sự xứng đáng là một đặc vụ cục điều tra liên bang.

Đương nhiên hiện tại hắn không còn là đặc vụ liên bang nữa, mười mấy năm qua hắn cũng rất khó định nghĩa nghề nghiệp của chính mình, là nhân viên điều tra đặc biệt? Thám tử tư? Thành viên tổ chức tình báo? Phần tử khủng bố? Anh hùng giấu mặt? Hay là một kẻ bỏ trốn?

Bưng tách cà phê với vẻ mặt suy tư, Jonathan bỗng nhiên phát hiện hắn rất khó định nghĩa nghề nghiệp của mình, mấy năm gần đây hắn làm tất cả mọi việc, đe dọa, uy hiếp, lạm dụng súng ống….Thật sự là không ổn, có chuyện gì còn tệ hơn việc mười năm qua vẫn không thể hình dung chính mình đang làm cái gì hay không?

Trên thực tế là có.

Tầm mắt thay đổi, trước mặt hắn là một khuôn mặt quen thuộc, không phải là Feston Kada được hắn xưng là sếp, cũng không phải là Ian Noy, mà là đồng nghiệp đã cùng hắn hợp tác nhiều năm qua, Hase Guleri.

Hase cùng hắn hợp tác ở cục điều tra liên bang, vóc dáng không cao, vẻ ngoài bình thường, khi không nói lời nào thì chẳng khác gì một thành phần tri thức của một công ty nào đó, điều này cũng giúp cho người nọ che giấu suy nghĩ trong đầu, suy nghĩ của người nọ chứa đầy mánh khóe lừa bịp, đủ loại kỹ xảo lừa gạt, Hase từng cùng hắn ở chung một đội đặc nhiệm trong cục điều tra liên bang.

Hase rất am hiểu trong việc quan sát ngôn hành và cử chỉ, khi suy nghĩ sẽ có thói quen xoay bút trong tay, vẻ ngoài sạch sẽ gọn gàng không làm cho phụ nữ phải lớn tiếng xuýt xoa, nhưng lâu dài ở chung thì sẽ dễ dàng yêu thích sự cẩn thận của hắn, mặt khác đáng giá nhắc đến chính là hắn có một mái tóc màu vàng rất bắt mắt, khi ra ngoài vào buổi sáng thì tựa như ánh mặt trời phản chiếu.

Dường như nhận thấy tầm mắt chăm chú của Jonathan, Hase ngẩng đầu khỏi chồng hồ sơ, Jonathan lập tức dời mắt đi, nhìn về phía nơi khác, tránh cho việc đối mặt tạo thành bầu không khí ngượng ngùng.

Chậu cây xương rồng đặt trên bệ cửa sổ đã nở hoa đỏ rực, màu sắc rất kỳ lạ, ngay khi hắn vô thức nhìn chậu cây kia thì khóe mắt lại phát hiện Hase đang nhìn hắn trong chốc lát, sau đó tiếp tục cúi đầu đọc hồ sơ trong tay.

Jonathan uống ly cà phê, đây là tình huống không ổn mà hắn đã nói, hơn mười năm qua, không biết bắt đầu từ khi nào thì mối quan hệ giữa hắn và Hase đã trở nên có một chút kỳ lạ….rất khó để hình dung.

Có lẽ chính là bắt đầu từ ngày ấy, đó là nhiều năm về trước, tối hôm đó bọn họ ở quán bar, cùng với một người đẹp, nhưng mà bọn họ đều uống say….

“Jonathan, sếp và Ian đâu rồi? Nơi này có chuyện.” Nhìn vào màn hình, Hase hết sức chăm chú, Jonathan lấy lại tinh thần, “Có lẽ đã ra ngoài đi mua sắm, nghe nói mấy ngày nữa sẽ đi Wales….”

“Có lẽ đi không được, cậu đến xem đi.” Dùng bút gõ vào màn hình, Hase xoay ghế về phía Jonathan, Jonathan vừa vặn khom người xuống, ngửi vào hơi thở của đối phương, hai người đều đứng hình trong vài giây.

“Đừng dựa vào gần như vậy, tôi cũng không phải là bạn gái của cậu.” Hase ho nhẹ rồi lui ghế về phía sau, tiếp theo là nghe thấy Jonathan trả lời như đang nói đùa, “Đúng thì tốt rồi, như vậy tôi sẽ không phải liên tục làm cho các cô ấy phải đau khổ.”

Ánh mắt của Hase chợt lóe nhưng không nói thêm câu nào nữa.

Mấy năm nay rất khó dừng lại ở một chỗ quá lâu, chuyện này cũng trực tiếp tạo thành hậu quả cho người nào đó, không có bất kỳ người phụ nữ nào đồng ý yêu đương với một người đàn ông cứ nay đây mai đó như vậy, cho nên Joanthan dù sao cũng không còn trẻ nhưng đến nay vẫn chưa kết hôn, Hase cũng giống như hắn, có lẽ nên xem đây là di chứng truyền từ hai ông sếp của bọn họ.

“Ai sẽ làm ai bị đau khổ?” Mang theo đủ loại đồ đạc vừa sắm về, nghe thấy một câu cuối cùng trong văn phòng tạm này, Feston Kada đặt đồ đạc lên bàn.

So với trước kia thì hiện tại sếp không còn dọa người như trước nữa, cũng thường xuyên nói đùa với Jonathan và Hase, mặc dù khi bàn đến chuyện chính thì vẫn trưng ra bộ mặt nghiêm khắc.

Jonathan lắc đầu, “Sếp, ở đây có chuyện rồi, Hecate gửi tin đến, Hase vừa nhận được.”

Feston cởi áo khoác, được một người đàn ông khác cầm lấy rồi vắt lên lưng ghế, “Chuyện gì, nói nghe thử xem.” fynnz.wordpress.com

Bước chân nhàn nhã, người đàn ông ở sau lưng Feston là Ian Noy, nếu nói cho người khác biết rằng anh ta từng là một sát thủ số một quốc tế thì không biết có ai tin tưởng hay không, nếu nói anh ta từng bắt cóc tinh anh của cục điều tra liên bang, từng là cộng sự tốt nhất với cảnh sát thì không biết mọi người sẽ có vẻ mặt như thế nào.

“Nile Glen.” Hase chỉ nói một cái tên, dường như chỉ cần nhiêu đó đã nói ra tất cả.

Quả nhiên vẻ mặt của hai người kia lập tức thay đổi, “Có người nhắm vào cậu ấy à? Lai lịch thế nào?”

Tin tức phát ra từ Hecate, tổ chức tình báo quốc tế, bạn của bọn họ, thỉnh thoảng cũng trở thành đối thủ, nhưng cũng không phá hỏng giao tình giữa bọn họ, ngược dòng về ngọn nguồn thì vẫn là chuyện hơn mười năm về trước, thủ lĩnh đương nhiệm của Hecate – Samantha, có thể nói cô ta cũng trưởng thành dưới sự quan tâm của người nào đó.

“Xem ra thằng nhóc kia gặp phải người không nên dây vào.” Xem xong bức điện tín được mã hóa, Feston liếc mắt nhìn người bên cạnh, “Đi không?”

“Đương nhiên rồi, có cơ hội xem diễn thì làm sao tôi lại bỏ qua cho được.” Sờ cằm, Ian đưa áo khoác cho Feston, “Thu dọn hành lý đi, nhìn xem chuyến bay lúc mấy giờ, sáng mai chúng ta lên đường.”

Mục tiêu, Luân Đôn Anh quốc.

“Để em đi đặt vé.” Hase cầm lấy điện thoại, nói đi là đi, hắn đã sớm quen với việc này, đây cũng không phải là lần đầu tiên thay đổi hành trình bất chợt, ngoại trừ việc quay về Mỹ theo định kỳ để thăm hỏi người thân thì nhiều năm qua hơn phân nửa thời gian hắn đều nay đây mai đó ở nước ngoài.

Nhìn về phía cửa sổ, ánh mặt trời sáng lạn, còn có từng trận gió nhẹ, thời tiết ở Tây Ban Nha thật không tệ, bọn họ đã ở nơi này được mấy tháng, cũng đủ làm cho bọn họ trong lúc làm việc có thể hưởng thụ ánh nắng mặt trời và bờ cát xinh đẹp.

Ian giỏi về ngụy trang, nhiều năm qua tuy rằng anh ấy đã bỏ nghề sát thủ nhưng có rất nhiều thói quen vẫn không thay đổi, anh ấy vẫn không thích dừng lại ở một nơi quá lâu, vẫn rất thích tự do, thích chu du từ nơi này sang nơi khác trên thế giới, điều này ở một mức độ nào đó đã thay đổi cách sống của một người khác.

Feston cũng từng đi công tác ở khắp các thành phố, nhưng anh ấy càng có thói quen cố định ở một chỗ hơn, từ khi rời khỏi cục điều tra liên bang thì anh ấy phải mua bất động sản ở rất nhiều quốc gia để khi người nọ mệt mỏi thì bọn họ có thể tìm chỗ nghỉ ngơi ở bất kỳ nơi nào.

Làm thuộc cấp của bọn họ rất nhiều năm qua, nếu bảo là không hâm mộ thì không đúng, Hase từng không thể hiểu được là thứ tình cảm gì có thể làm cho hai người cơ hồ là trái ngược nhau lại tiến đến với nhau, nhưng sau này hắn dường như đã hiểu được, tuy nhiên lại càng thêm nghi hoặc, là cái gì làm cho bọn họ khẳng định đối phương chính là người bạn đời của mình.

Nhưng có một số việc rất khó nói rõ, dường như cho đến bây giờ cũng chưa thể biết được lý do, có lẽ chỉ là một loại cảm giác nào đó.

Bọn họ thuê một văn phòng rộng rãi ở trong một thành phố nhỏ tại Tây Ban Nha, nơi này nằm ngay bãi biển, chỉ cần đi vài bước là đến bờ biển, có vài lần trong lúc vô thức nhìn ra xa thì thấy được hai người kia đang tản bộ dọc bờ biển, Feston và Ian, bọn họ một trước một sau, chậm rãi bước đi trên cát.

Hiện tại là sáng sớm, không có sự lãng mạn của buổi chiều tà, ánh mặt trời đã dâng lên, ánh nắng nhàn nhạt chiếu xuống bờ cát trắng làm lấp lánh những hạt cát nhỏ nhoi, gió biển sẽ thổi loạn mái tóc và quần áo của bọn họ, nhưng bọn họ dường như cũng không bận tâm, khi Ian cười to thì Feston sẽ đẩy ra mái tóc ở trên trán của người nọ, vẫn nhìn người nọ tựa như mười mấy năm trước.

Năm tháng để lại dấu vết trên mặt của bọn họ, nhưng nhìn từ đằng xa thì dường như chưa từng có gì thay đổi, có đôi khi bọn họ sẽ dừng lại, nói cái gì đó với đối phương, có lẽ là bàn về công việc, thảo luận về chuyện gần đây có người ủy thác cho bọn họ đoạt lại một món đồ cổ đã bị lừa, hay là giúp một đứa nhỏ tránh khỏi việc bị giết chết trong cuộc tranh đoạt di sản….

Đương nhiên món đồ cổ kia có thể nằm trong viện bảo tàng của một nước nào đó, đứa nhỏ kia cũng thuộc con nhà binh, nhưng chuyện này chẳng ảnh hưởng gì, chiều ngày hôm sau bọn họ có thể đã đến Pháp hoặc là đứng dưới bầu trời đầy tuyết của Nga.

Đi chung đường có đôi khi cũng không ngắn ngủi, cũng có thể rất dài, có đôi khi ở trên máy bay bọn họ thậm chí có thể không nói chuyện với nhau, Hase vẫn nhớ rõ cảm giác của mình, hắn nghĩ rằng bọn họ đang cãi nhau, chuyện này cũng không phải chưa từng xảy ra, nhưng sau đó hắn lại nhìn thấy đôi tay nắm chặt trên đệm, ở góc khuất mà người khác không nhìn thấy, tay của bọn họ vẫn nắm lấy đối phương, không hề buông ra.

Khoảnh khắc đó khiến chó hắn sinh ra một loại cảm giác, Hase vẫn nhớ rõ lúc ấy hắn đã nhìn về phía Jonathan, Jonathan nhất định cũng phát hiện bí mật trên đệm ghế máy bay, cũng nhìn về phía hắn, không khí bỗng nhiên trở nên quỷ bí, có một chút ngượng ngập.

Hắn và Jonathan từng có một lần tiếp xúc thân mật không bình thường, đều do rượu gây nên, đến nay nhớ lại chuyện đó vẫn làm cho Hase không biết nên nghĩ thế nào mới phải.

Tối hôm đó đáng lý là đến quán bar để thư giãn, thuận tiện quen biết vài cô gái, là đàn ông, Hase không thể phủ nhận chính mình cũng có dục vọng, đồng thời người thân cũng quan tâm thúc giục, hắn cho rằng đây là thời điểm để yên ổn và lập gia đình.

Nhưng chuyện hoang đường đã xảy ra ngay tối hôm đó, hắn và Jonathan đều uống rượu, có một cô gái ở ngay đối diện với bọn họ, không ăn mặc hở hang nhưng lại rất gợi cảm, dáng người cân xứng, khi mỉm cười rất đáng yêu, bọn họ cùng lựa chọn cô ta, sau đó kết quả tệ hại liền xảy ra….

Rượu làm cho suy nghĩ của bọn họ hỗn loạn, bọn họ đều có vẻ rất nhiệt tình, cô ta dường như hoang mang vì động cơ của bọn họ, nhưng có lẽ trực giác nói cho cô ta biết bọn họ có vẻ là những người đàng hoàng và đáng tin cậy, cô ta rất thích nói chuyện cùng bọn họ, cô ta dường như coi trọng Jonathan hơn, nhưng không biết vì nguyên nhân gì lại thúc đẩy Hase không chịu từ bỏ mà cứ tiếp tục theo đuổi. fynnz810

Chúa ơi, không ngờ là hắn lại kéo cô gái ấy từ bên cạnh Jonathan đến trước mặt mình rồi hôn cô ta, còn Jonathan đương nhiên sẽ không cao hứng, “Nụ hôn của cô ta đáng lý phải dành cho tôi?!”

Jonathan kêu to lên, khuôn mặt đỏ bừng vì rượu, không thèm nói thêm câu nào mà chỉ tiến đến, tựa hồ muốn đoạt lại nụ hôn vốn thuộc về hắn – từ trên môi của Hase.

Khi bờ môi chạm vào nhau thì trong khoảnh khắc bọn họ đều choáng váng, cũng lập tức tỉnh rượu, cô gái kia nhìn bọn họ một cách kinh dị, không biết cô ta đã nói cái gì rồi ngay sau đó liền rời đi.

Tiếp theo, ở cửa sau quán bar chỉ còn lại hai người bọn họ, thân thể kề sát vào nhau, môi dán môi, bốn mắt trừng to nhìn đối phương.

……….

P/S: JoHa bị Phê-Nặc làm cho tủi thân =))

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện