Không nhanh không chậm mà chạy trên đường phốWashington, chiếc xe theo đuôi không phát hiện có gì khác thường, vẫn tiếp tục đi theo Feston, nhưng nếu quen đường ở nơi này thì sẽ biết Feston không quay về bằng đường cũ.

Vẫn đi theo hướng quay về nhà, nhưng đường đi thì khác hẳn, quan sát kính chiếu hậu, Feston móc ra di động, nhân viên thường trực của cục điều tra liên bang tại tổng cục nhận được điện thoại của Feston, đồng thời hỏi rõ địa chỉ, sau đó lập tức lên đường.

“Tôi nhớ là siêu thị ở rất gần đây mà.” Khi đang chờ đợi tiếp viện thì di động của Feston lại reo lên, Phong Triển Nặc nhẩm tính thời gian thì liền dễ dàng nhận ra có thể đã xảy ra chuyện gì đó.

“Đúng là rất gần, nhưng trên đường gặp phải một chút rắc rối.” Feston qua loa tóm lược chuyện bất thường đang xảy ra, nhưng điều này cũng không thể làm cho người ở đầu dây bên kia hài lòng, không cần đoán thì cũng biết nhất định đã xảy ra chuyện gì đó.

“Trước khi tôi đói chết thì vẫn còn sức để giết vài người, nói cho tôi biết địa điểm.” Duỗi tay ra, cầm lấy khẩu súng từ dưới gầm bàn, Phong Triển Nặc hỏi đơn giản.

“Tôi muốn là người sống, không phải là người chết, cất súng vào đi, tôi đã kêu người, chờ tôi trở về, trên xe có rất nhiều thức ăn, có cả quả hồ trăn mà cậu thích.” Bình thản cầm vô lăng, Feston vừa trả lời vừa quan sát phía sau, cho dù không nhin thấy thì hắn cũng biết hiện tại Phong Triển Nặc đang làm cái gì. (quả hồ trăn = hạt dẻ cười)

“Như vậy món salad hôm nay nhất định rất ngon, nhớ rõ đừng làm thức ăn bị dập là được.” Thảo luận về thức ăn, Phong Triển Nặc bắt chéo hai chân lên bàn, tiếp tục đề tài mới vừa rồi, “Anh có kế hoạch gì à? Có biết đối phương là ai hay không?”

Hắn cũng không sốt ruột, giọng điệu rất nhàn nhã, có lẽ là vì Feston bảo rằng đang chờ tiếp viện, chỉ cần không phải một mình chống lại số đông thì hắn tin tưởng không có người nào có năng lực làm được gì Feston.

“Vẫn chưa biết lai lịch, người trong cục sẽ đến đây nội trong vài phút nữa, đến lúc đó thì sẽ biết.” Feston nhìn đồng hồ, Phong Triển Nặc nghe ra manh mối từ trong lời của hắn, “Tấn công trước sau? Ý định không tệ, như vậy thì đánh nhanh rút gọn đi, tôi chờ anh về cùng dùng bữa.”

Nói chuyện với người thông minh thì không cần phải phí sức, nhất là người thông minh hiểu rõ ý mình, Feston vừa cười vừa cúp máy.

Ban đêm, đèn hậu của xe ô tô chiếu sáng, giống như một cái đuôi thật dài, xe của Feston chạy trên phố khoảng mười phút, có lẽ đối phương đã phát hiện có điểm bất thường cho nên liền đột ngột quay xe lại.

“Hành động!” Một cú điện thoại, Feston hạ lệnh, nhân viên cảnh sát đã sớm tiến đến phụ cận, ngăn cản từ chiều ngược lại, mặc kệ người trong xe là ai thì hiện tại đều bị chặn ở ngay giữa đường, trước sau đều là người của FBI.

Đáng ăn mừng là buổi tối không quá đông người, không tạo thành ảnh hưởng quá lớn, chỉ vì thắng gấp mà phát ra âm thanh chói tai cho nên khiến không ít người qua đường đều nhìn dáo dác.

Chiếc xe màu đen bị bắt dừng lại ở ven đường lập tức được bao vây, người có ý đồ theo dõi Feston hiện tại nên cảm thấy hối hận, đụng vào người không nên trêu chọc, nhưng nếu không có đầy đủ hiểu biết thì có ai lại đứng trước họng súng của Caesar mà chưa chuẩn bị sẵn sàng? fynnz.wordpress.com

Cửa xe mở ra, vượt ngoài dự kiến của mọi người, trong xe lại không có ai, ghế lái bị hơn chục khẩu súng chỉa vào, đừng nói là người, ngay cả cái bóng cũng không có.

“Không có khả năng!” Một nhân viên cảnh sát trừng mắt nhìn ghế lái trống không một cách kinh ngạc.

Những người khác đều nhìn xung quanh, bọn họ đều cảm thấy không thích hợp, “Trên xe không thể không có người…Chúng tôi ở phía sau nhìn thấy mà…”

Rõ ràng là ghế lái có người điều khiển vô lăng, vì sao lại đột nhiên không thấy, hơn chục người hai mắt nhìn nhau, cuối cùng đem tầm mắt dừng trên người của Feston, “Sếp…”

“Không cần nhìn nữa, các cậu đuổi theo không kịp.” Feston nhìn tòa nhà cao tầng một cách đăm chiêu, tòa nhà được bật đèn sáng trưng mà cửa xe lại vừa vặn ở ngay trước cửa ra vào của tòa nhà.

Nhìn thoáng qua tình huống ở bên trong xe một chút, sau đó hắn chỉ vào bên trong, “Lưu lại vài người để kéo chiếc xe này về, điều tra tất cả manh mối một lần nữa, vân tay, lông tóc, sợi vải, tất cả chi tiết đều không được bỏ qua.”

“Dạ, sếp.” Không thể không có người điều khiển, nhất định là đã trốn vào tòa nhà, nhân viên FBI lấy lại tinh thần, “Kế tiếp có cần lục soát tòa nhà hay không?”

“Không cần, hắn sẽ không chờ chúng ta lục soát, tòa nhà này không chỉ có một cửa ra vào, tầng trệt có rất nhiều lối ra, chờ chúng ta đi lục soát thì hắn đã sớm biến mất, bảo mọi người rút về cục đi.” Huống chi trên xe còn có một túi thức ăn lớn, trong nhà còn có người chờ hắn về dùng bữa.

Không thu hoạch được gì tựa hồ cũng không khiến cho Caesar cảm thấy thất vọng, nhân viên FBI tại tổng cục đều đã nghe những lời đồn đãi về hắn, nhưng vẫn không thể hiểu rõ hành động hiện tại của hắn.

“Sếp, anh có cảm thấy đối phương là nhằm về phía anh hay không? Có muốn chúng tôi phái người bảo vệ cho anh hay không?” Dựa theo nguyên tắc thì ít nhất phải hỏi một câu.

Người đàn ông đã mở cửa xe liền khoát tay, hờ hững từ chối, sau đó khởi động xe rồi nhanh chóng biến mất trong bóng đêm, lưu lại nhân viên FBI thu thập vật chứng trên chiếc xe này.

“Không thuận lợi à?” Nghe thấy tiếng mở cửa, Phong Triển Nặc quay đầu lại thì liền nhìn thấy sắc mặt thâm trầm của Feston, dường như đang suy nghĩ cái gì đó, hắn đặt chìa khóa xuống rồi đem túi thức ăn để lên bàn, “Rất thuận lợi nhưng ngoài dự đoán của mọi người.”

“Sao? Đối phương có lai lịch gì?” Lấy thức ăn ra, Phong Triển Nặc thuận miệng hỏi, không ngờ Feston lại trả lời, “Không bắt được người.”

“Thật sự đáng ngạc nhiên, cũng có người mà anh không bắt được à?” Là hứng thú hay là bất ngờ, Phong Triển Nặc mỉm cười, ở trong mắt của Feston thì vẻ mặt kinh ngạc kia lại có một chút vui sướng khi thấy người gặp họa, hắn nắm lấy khuôn mặt tươi cười của Phong Triển Nặc, “Cậu không phải là người duy nhất.”

“Nhìn xem hiện tại tôi đang ở nơi nào rồi hẵng nói những lời này, nếu anh thật sự bắt không được tôi thì hiện tại là ai đang ở trước mặt anh?” Chỉ chỉ vào chính mình, Phong Triển Nặc đẩy tay của Feston ra rồi ôm lấy thắt lưng của đối phương, “Không nói đùa nữa, kỳ thật số người trốn thoát khỏi tay của anh cũng không nhiều lắm.”

“Quả thật là không nhiều lắm.” Feston dựa vào mép bàn, hắn biết có người đang an ủi hắn, đôi mắt dài mảnh hơi hơi chớp động, “Lần này tuy rằng không bắt được người nhưng không có nghĩa là không thu hoạch được gì.”

“Sao? Thu hoạch cái gì?” Còn chưa biết rõ chuyện gì đã xảy ra, Phong Triển Nặc thuận tay cầm lấy một trái táo đang lăn trên bàn rồi cắn một miếng.

Feston thuật lại sơ lược tình huống vừa rồi, “Những gì cậu nói chính là mấu chốt, có thể thoát khỏi tay tôi cũng không có bao nhiêu người, có thể ở trong một khoảng thời gian ngắn như vậy mà nghĩ ra đối sách thì người nọ nhất định đã được huấn luyện chuyên nghiệp.”

Động tác ăn trái táo lập tức dừng lại, “Anh nghĩ đối phương cũng là sát thủ à?”

“Chưa hẳn.” Feston cũng đói bụng, hắn cầm lấy trái táo trong tay của Phong Triển Nặc, “Có nhớ chuyện đã xảy ra ởChicagohay không, buổi tối hôm đó….” Buổi tối hôm đó đột nhiên xảy ra vụ ám sát, ngày hôm sau lại giống như chưa từng có gì xảy ra, giống như đó chỉ là một giấc mơ của bọn họ, súng đạn, miểng chai, cửa kính, đồ đạc linh tinh, thùng rác, hết thảy đều trở lại nguyên dạng.

Chuyện đêm hôm đó và hôm nay có liên hệ với nhau hay sao, hay là Bạch quỷ lại ra tay?

Feston ăn xong trái táo, cuộc đối thoại của bọn họ đi đến hồi kết thúc, trong lòng của Phong Triển Nặc có suy đoán, nhìn Feston, hắn liếm khóe miệng, vị ngọt của quả táo gợi lên cảm giác thèm ăn của hắn, hắn liền chuyển đề tài, “Không bằng dùng bữa trước rồi nói sau.”

“Ý hay.” Feston xoay người chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, hắn đưa lưng về phía Phong Triển Nặc cho nên đối phương không thể nhìn thấy đáy mắt của hắn đang trở nên âm u, chuyện đêm nay cùng với ngày đó, cách làm này….

Hy vọng sự tình không như hắn đã nghĩ, Phong Triển Nặc nhìn chăm chú vào bóng lưng của Feston, bỗng nhiên hai người không còn lời nào để nói, có cùng suy nghĩ và trực giác nhạy bén, bọn họ đều nhận ra đối phương rất khác thường.

Nhưng bọn họ vẫn làm như không có gì, bởi vì không ai muốn phá hỏng bầu không khí lúc này, quả hồ trăn mà Phong Triển Nặc thích sẽ trở thành một phần trong món salad ngon miệng của bọn họ, bánh mì tươi được cắt vụn, khoai tây, thịt bò, cá hồi, bọn họ sẽ có một bữa tối phong phú.

Không cần đèn cầy thì không khí đã đủ lãng mạn, không có gì làm cho người ta thỏa mãn hơn một bữa ăn ngon sau một trận hoan ái nồng nàn.

Phong Triển Nặc thích quả hồ trăn, Feston trộn chúng nó cùng với rau diếp đắng, khoai tây cắt lát, cà chua thái hột lựu, thêm một chút dấm chua và dầu ôliu, thêm vào vài lát cá hồi, hương vị quả thật ngon tuyệt.

Bọn họ nhanh chóng quên đi chuyện vừa xảy ra, bắt đầu nhiệt liệt thảo luận niềm đam mê chung của bọn họ, cách sử dụng súng cùng với kỹ thuật đấu đá thực dụng.

Trong lúc nhất thời cao hứng, Phong Triển Nặc còn dùng nĩa để diễn vài chiêu, làm sao còn bóng dáng của một sát thủ lạnh lùng vô tình nữa, hắn cười xán lạn như vậy, tựa như chưa bao giờ trải qua giết chóc. fynnz810

Nhìn nụ cười chói mắt dưới ánh đèn, Feston thật sự hy vọng những ngày này đừng bao giờ chấm dứt, vĩnh viễn sẽ như vậy.

Những ngày ởWashingtonso với ởChicagodường như rảnh rỗi nhiều hơn.

Bởi vì có người ít khi đi làm, ngoại trừ ở nhà tiếp điện thoại cầu cứu của Jonathan thì Feston rất ít khi đến văn phòng của FBI để trình diện.

Nơi này là tổng cục điều tra liên bang, trụ sở chính của tập đoàn Kada cũng đặt ở Washington, đáng lý Feston sẽ có không ít xã giao ở đây nhưng cục điều tra liên bang và tập đoàn Kada đều không có ai đến tìm hắn, bao gồm cả Greg, lúc được bảo vệ thì cũng rất ít khi liên hệ với Feston.

Có lẽ là vì hắn rốt cục hiểu rõ không có khả năng dao động ý chí của sát thủ U Linh, càng không thể thay đổi suy nghĩ của anh họ, vì vậy hắn hoàn toàn buông tha cho ý định của mình.

“Điên thoại của anh.” Thuận tay bắt lấy điện thoại của Feston, Phong Triển Nặc nhìn thoáng qua màn hình rồi đưa cho Feston, “Là con cáo già kia.”

Hắn ghé vào lỗ tai của Feston rồi thấp giọng nói nhỏ, đáy mắt hiện lên một chút sát ý, nếu không phải bởi vì hiện tại Feston vẫn là FBI thì hắn đã sớm đi giải quyết con cáo già này.

Hôm nay chẳng khác gì mấy ngày trước, Feston vẫn đang ở nhà, Kraft gọi điện thoại đến để yêu cầu hắn đến tổng cục một chuyến, trước khi chính thức từ chức thì Feston vẫn phải cân nhắc đối với yêu cầu của cục trưởng.

“Tôi sẽ nhanh chóng trở về, cậu phải ở nhà, đừng đi đâu hết, mấy thứ này cũng đủ để cậu giết thời gian rồi.” Mặc vào áo khoác, Feston đi đến trước cửa, trong góc phòng khách của hắn, vài thiết bị tập thể hình đã chiếm một phần diện tích không nhỏ.

“Nên nhớ là các anh phải bảo vệ Greg chứ không phải tôi.” Đã là sát thủ thì cần gì có người lo lắng dùm? Phong Triển Nặc tiếp tục tập trung vào cánh tay, chiếc áo thun ba lỗ ôm sát vào cơ thể, làn da lấm tấm vài giọt mồ hôi sáng bóng.

Feston quay lại rồi đưa cho hắn một chiếc khăn lông, sau đó cúi đầu hôn lên mái tóc ướt đẫm mồ hôi của hắn, “Mặc kệ thế nào thì cậu cũng phải cẩn thận dùm tôi một chút.”

“Tôi chưa bao giờ quên điều đó.” Lau mồ hôi, hắn đứng lên rồi nhéo mông của Feston một cái, “Còn chưa chịu đi?”

Hai vầng trán dán vào nhau, hắn cọ nhẹ vào chóp mũi của Feston, “Nếu anh không đi thì tôi sẽ không cho anh đi nữa.” Giọng nói cố ý đè thấp cực kỳ quyến rũ, vô cùng cám dỗ, Feston vừa cười vừ hôn xuống môi của hắn, “Ở nhà chờ tôi quay về.”

……..

P/S: chắc anh Phê bị ám ảnh vụ em Nặc hay bỏ nhà ra đi nên cứ dặn miết mà ko thấy chán.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện