Lồng ngực trần trụi vô cùng quyến rũ dưới ánh đèn, băng gạc trên cánh tay của Phong Triển Nặc tựa hồ cũng trở thành một món trang sức làm đẹp mê người, nhất là đôi mắt đắm chìm trong dục vọng, màu xanh lạnh lẽo như hóa thành một ngọn lửa nóng rực, bức thiết muốn thiêu đốt cùng Feston.

Feston có thể đẩy hắn ra nhưng đầu gối đặt dưới thân của Phong Triển Nặc lại bắt đầu cọ xát khiến Phong Triển Nặc nheo mắt lại, cơ thể buộc chặt, bàn tay của Feston tiếp theo lại mò mẫm ra phía sau, vói vào bên trong chiếc quần ngủ rộng thùng thình của Phong Triển Nặc.

Ánh mắt của Phong Triển Nặc trở nên tối sầm, hơi đè lại tay của Feston, “Đừng hòng mơ tưởng, lần này nên đến phiên tôi.” Nhìn thấy sự vội vàng trong mắt của Phong Triển Nặc, còn có băng gạc chói mắt ở trên tay, rốt cục Feston buông tay ra, dùng hành động để tỏ vẻ thỏa hiệp, đây đúng là điều mà Phong Triển Nặc cần, liếc mắt nhìn cánh tay bị thương của mình, ý cười truyền đến từ đáy mắt cũng bị Feston nhìn thấy rõ ràng, “Thật xảo quyệt.”

“Tôi có xảo quyệt sao?” Mỉm cười một cách vô tội, không che giấu ý đồ của mình, như vậy mới khiến cho Feston không thể không nhượng bộ, Phong Triển Nặc cảm thấy hài lòng đối với thành quả của mình.

Hắn bắt đầu chậm rãi tận hưởng món ngon ở trước mặt, Feston thả lỏng thân thể, để mặc hắn muốn làm gì thì làm, bất ngờ tiếng chuông điện thoại lại vang lên không đúng lúc.

“Chết tiết!” Ngẩng đầu dậy khỏi ***g ngực của Feston, hiện tại Phong Triển Nặc rất muốn giết người, đôi mắt đỏ ngầu, một lần nữa lại vùi đầu vào cổ của Feston, chậm rãi liếm mút, giọng nói khàn khàn cảnh cáo Feston, “Mặc kệ nó đi.”

“Yên tâm, tôi không chạy đi đâu.” Vỗ nhẹ sau đầu của Phong Triển Nặc, Feston duỗi tay cầm lấy điện thoại, “Jonathan? Chuyện gì?” Chỉ cần là đàn ông thì đều nhận ra giọng nói này đang là lúc chìm đắm trong dục vọng, nghĩ đến cảnh tượng ở đầu dây bên kia thì Jonathan liền ngượng ngùng tằng hắng cổ họng, “Thật xin lỗi vì đã quấy rầy anh, sếp, em chỉ muốn báo với anh một tiếng là hiện trường đã được giải quyết xong xuôi…”

“Chỉ như vậy thôi sao? Cậu có thể tự mình xử lý tốt, không cần gọi điện thoại cho tôi đâu.” Feston vừa định cúp máy thì đầu dây bên kia lại truyền đến tiếng kêu to của Jonathan, “Đợi đã! Khoan hẵng cúp máy.”

“Còn chuyện gì nữa?!” Lần này lại là giọng nói của sát thủ U Linh, ấm áp, cực kỳ êm tai nhưng không biết vì sao Jonathan lại rùng mình.

“Trước hết hãy nghe em nói xong, là như vậy…” Jonathan vẫn chưa tan ca, dùng bả vai đỡ lấy di động, sắc trời đã muộn, nhìn sang trái phải, hắn đè thấp giọng rồi đi đến một góc văn phòng. fynnz.wordpress.com

“Em không biết có liên quan đến hai người hay không, nhưng em cho rằng nên nói một tiếng với sếp vẫn hay hơn, trong quá trình ghi chép hồ sơ em thấy có vài người rất khả nghi, ngay từ đầu bọn họ không ở hiện trường nhưng sau đó lại đột nhiên xuất hiện, bọn họ đang âm thầm hỏi thăm chuyện trong viện bảo tàng, rất chú ý vào chi tiết, nhất là các anh, em thấy những người đó không giống phóng viên nhưng cũng không giống người trong nghề của chúng ta.” Không phải phóng viên cũng không phải cảnh sát, còn có ai chú ý vụ này nữa? Phong Triển Nặc và Feston cùng nhìn nhau.

Đây là ngày thứ ba sau khi viện bảo tàng xảy ra chuyện, Feston bảo Jonathan tiếp tục tiến hành bảo vệ Greg, Phong Triển Nặc nói đúng, trước khi rời khỏi cục điều tra liên bang thì hắn quả thật cố ý để cho Jonathan tiếp nhận vị trí của hắn, quản lý đội ST.

Tuy rằng Jonathan không muốn nhưng Feston là thượng cấp của hắn, hắn chỉ có thể tuân lệnh làm việc, trong lúc giám sát và bảo vệ Greg, hắn liền nhớ đến có vài chuyện bất thường, hắn cảm thấy cần thiết phải báo cho Feston cẩn thận.

“Với lại, tin tức sếp sắp rời khỏi cục đã đươc lan truyền, sắc mặt của cục trưởng Kraft rất khó xem, các anh nên cẩn thận một chút, Ian, anh cũng vậy.” Đây là điều cuối cùng mà hắn có thể làm được cho bọn họ, Jonathan nói rất nghiêm túc.

“Tôi biết rồi, cám ơn cậu Jonathan.” Sau khi quen biết Feston thì Phong Triển Nặc bất giác có thêm vài người bạn, hắn nhìn di động ở trong tay của mình.

“Muốn tiếp tục nữa hay không?” Feston cầm lấy nó rồi vứt sang một bên, thân thể trần trụi, cơ bắp cuồn cuộn, giống như một pho tượng đồng, ánh mắt thâm thúy, dục hỏa của Phong Triển Nặc vừa mới được bình ổn thì lại lập tức bừng cháy, “Anh nói thử xem?” Hắn đột nhiên áp đảo Feston ở trên bàn, làm sao có thể dừng lại, đã tiến hành đến bước này rồi mà.

Không ngừng vuốt ve ***g ngực của Feston, lại lưu vài dấu hôn trên cơ bụng của Feston, nghe thấy tiếng thở dốc của đối phương thì Phong Triển Nặc càng sờ xuống phía dưới, “Feston…”

Bờ môi đụng chạm, hắn gọi tên của Feston trong nụ hôn vừa nóng rực vừa sâu sắc, giọng nói của Phong Triển Nặc trở nên mơ hồ, âm cuối biến mất giữa kẽ răng của Feston, Feston đè thấp đầu của hắn, giống như muốn đốt cháy môi của hắn, hô hấp của cả hai đều dồn dập, giống như đã cực độ khô cằn, hé miệng dùng sức hút lấy tất cả nước bọt của đối phương.

Lúc này ngôn ngữ không còn ý nghĩa nữa, hành động mới là tất cả, cởi quần áo, hai thân thể trần trụi quấn lấy nhau ở trên bàn, mặt đất lạnh lẽo chẳng những không giảm bớt nhiệt tình của bọn họ mà ngược lại càng làm cho dục hỏa bốc lên.

Làn da ẩm ướt cọ sát vào nhau, tiếng rên rỉ sung sướng phiêu tán trong không khí, bờ môi đi xuống dọc theo bờ vai, hắn hôn lên sống lưng ướt đẫm mồ hôi của Feston, đàn ông một khi rơi vào dục vọng thì sẽ mất đi tất cả lý trí, hô hấp dồn dập, Feston nắm lấy cánh tay của hắn, hôn lên mu bàn tay của hắn, bao gồm cả ngón tay bị mất dấu vân tay cũng được đưa vào miệng để liếm mút.

“Triển Nặc, Triển Nặc….” Chỉ khi ở riêng bên nhau thì Feston mới gọi ra cái tên này, mỗi khi Feston gọi hắn như vậy thì Phong Triển Nặc liền đặc biệt có cảm giác, hắn cúi đầu rên rỉ, vài giọt mồ hôi từ trên trán rơi xuống sau gáy của Feston, cắn gặm một hồi, hai tay giữ chặt Feston đột nhiên buộc chặt.

Đôi mắt bị *** thắp sáng, đôi môi bị dục hỏa đốt cháy, một trận kích tình vẫn còn tiến hành trong phòng khách, cánh tay bị thương hiển nhiên không ảnh hưởng đến động tác của Phong Triển Nặc, cho đến khi hai người cạn kiệt sức lực thì hắn mới lăn ra khỏi người của Feston.

Nằm trên sàn, tiếng hít thở của hai người bị phóng đại trong phòng khách, bầu không khí tựa hồ còn mang theo hơi thở của ***, trong lúc nhất thời bọn họ đều trở nên lười biếng, vì thế không ai chịu nhúc nhích mà cứ nằm sóng vai với nhau mà nhìn lên trần nhà.

“Có mệt hay không?” Chạm vào gò má của Feston, Phong Triển Nặc dần dần điều chỉnh hô hấp.

“Sao, muốn làm tiếp à?” Trả lời hắn là giọng nói vẫn chưa khôi phục lại như trước, vừa trầm thấp mà lại khàn khàn, “Tôi sẽ tháp tùng.” Feston bắt được tay của Phong Triển Nặc, đem đầu ngón tay đặt lên môi rồi nhẹ nhàng hôn.

“Tôi cũng rất muốn, đáng tiếc là theo lời của Jonathan thì chúng ta cần phải giữ sức.” Thay vì nói là hắn lý trí thì không bằng nói là có người đoán trước màn tiếp theo sẽ bị đổi chỗ, hắn không muốn bị trả thù nhanh như vậy.

Vừa rồi hắn cũng sử dụng một phần thủ đoạn, liếc mắt nhìn nụ cười nơi khóe miệng của Phong Triển Nặc, Feston như cười như không mà nhướng mày, điều này không cần nói cũng biết.

“Tôi nói thật đó.” Lý do rất chính đáng, cũng không phải hoàn toàn là nói dối, Phong Triển Nặc buông tay, Feston ngồi dậy, “Vậy đứng lên đi, tôi nghĩ là cậu cũng đói bụng.” Bọn họ đều phát hiện sau mỗi lần thân thiết thì bọn họ đều rất tổn hao sức lực, bọn họ đều rất đói bụng, cho nên trong nhà của Feston ở Chicago luôn chuẩn bị rất nhiều thức ăn, trong đó cũng có nguyên nhân là vì để cho Phong Triển Nặc tịnh dưỡng.

Căn nhà này ở Washington là do Feston mua trước kia, thời gian cư ngụ không lâu, lần này đến đây cũng chuẩn bị không ít thức ăn nhưng đều đã bị bọn họ giải quyết sạch sẽ chỉ trong vài ngày, hiện tại trong tủ lạnh không còn thức ăn, cuối cùng Feston phải chuẩn bị ra ngoài mua thêm đồ ăn về nhà.

“Cậu ở đây chờ tôi, không được đi đâu cả, khi tôi trở về thì muốn nhìn thấy cậu, có nghe thấy hay chưa?” Cúi đầu cho Phong Triển Nặc một nụ hôn, Feston tẳm rửa xong rồi ăn mặc chỉnh tề, hắn định đi ra siêu thị ở gần đây một chuyến.

“Ngay cả đi tắm mà cũng bị tước quyền nữa hay sao? Có cần bắn rút súng để cảnh cáo tôi một lần hay không, nếu tôi bỏ đi thì sẽ thế nào?”

Phong Triển Nặc vừa buồn cười vừa xoa xoa mái tóc hỗn độn của mình, mấy tấm đệm đã được bọn họ dọn dẹp cùng rất nhiều đồ vật linh tinh đều nằm ngổn ngang ở xung quanh hắn, đây là kiệt tác của hắn và Feston, xem ra sau khi tắm rửa xong thì hắn cần phải dọn dẹp chiến trường này.

“Có thể đi tắm, cậu có thể đi bất cứ chỗ nào ở trong nhà này, chỉ là không được ra khỏi cửa, tôi sẽ nhanh chóng trở về.” Feston cảnh cáo rất nghiêm túc, dùng giọng điệu của tội phạm bắt cóc để nói với Phong Triển Nặc.

Phong Triển Nặc bị giọng điệu vừa dịu dàng cùng với ánh mắt nguy hiểm của Feston quyến rũ, tuy Feston luôn nói những lời này đối với hắn, chẳng qua hiện tại hắn cũng rất lĩnh hội đối với những lời này, “Cút đi, nhưng phải nhớ quay về nhanh lên một chút.”

Bốp, hắn vỗ một cái lên mông của Feston, “Trước khi tôi bị chết đói.”

“Tôi làm sao có thể làm cho cậu chết đói cơ chứ.” Hôn hai má của Phong Triển Nặc, trước khi rời khỏi nhà thì Feston chỉ vào tủ lạnh, “Bên trong còn có sữa và bánh mì, nếu thật sự đói bụng thì ăn trước đi, tôi đi mua thêm.”

Ra dấu ok không thành vấn đề, Phong Triển Nặc đi vào phòng tắm để tắm một chút, khẩu vị của hắn tựa hồ đã bị Feston ảnh hưởng, lúc trước bất cứ món nào cũng có thể thỏa mãn nhu cầu của hắn, chỉ cần có thể ăn no, hương vị cũng không tệ lắm thì đã đạt đến tiêu chuẩn của hắn.

Nhưng mà hiện tại chỉ cần nghĩ lại thì hắn không chỉ cùng Feston làm bữa tối ở trong nhà tại Chicago, hóa ra nghiên cứu sách dạy nấu ăn cũng thú vị giống như nghiên cứu các loại súng.

Đương nhiên đam mê là khác nhau, ngay từ đầu hai người chỉ biết làm mấy món đơn giản, sau này lại luống cuống tay chân mà học được mấy món phức tạp, nếu nói ra thì e rằng chẳng ai tin sát thủ U Linh còn biết cách dùng lửa nhỏ để hầm cá ngừ Cali.

Tương tự nếu bị người ta nhìn thấy Caesar của cục điều tra liên bang Feston Kada tay cầm lọ gia vị, vẻ mặt nghiêm túc xem xét miếng cá ngừ Cali trong nồi thì mọi người cũng sẽ cảm thấy khó có thể tin tưởng nổi.

Ngay khi Phong Triển Nặc dọn dẹp lại thảm trạng trong phòng khách rồi uống sữa thì Feston đã đến siêu thị, cần mua cái gì thì hắn đã nghĩ trước, nhanh chóng mua xong, hắn không hề quên trong nhà còn có người đang chờ hắn cùng dùng bữa tối.

Đem túi giấy chất đầy thức ăn bỏ vào trong xe, hắn vừa định đóng cửa xe thì bỗng nhiên có bóng người lướt qua sau kính chiếu hậu, có người đang theo dõi hắn, đôi mắt như chim ưng toát lên một chút cười lạnh, nhưng không thể nhìn thấy dấu vết gì từ trên mặt của Feston, hắn bình thản đóng cửa xe rồi lái xe rời đi.

……….

P/S: thú vui của 2 vợ chồng là nấu nướng, 1 thú vui rất đơn giản và thực tế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện