Dùng trang giấy màu trắng để gấp ra các con vật, những mẫu giấy xếp được đặt đầy ở một góc, Glen ngồi yên ở trước bàn để xếp giấy, hắn hết sức chăm chú, nghiêm túc xếp giấy.

Nhiều năm không gặp, Phong Triển Nặc còn chưa biết phải nói cái gì, không ngờ người đang ngồi gấp giấy lại mở miệng trước, “Ian Noy, là cậu thật sao?”

Glen ngẩng đầu, bộ dáng của hắn so với năm đó chẳng có gì thay đổi nhiều, ánh mắt thật tịch mịch, khuôn mặt với những đường nét nhu hòa, mái tóc rám nắng được xén ngắn, để lộ vầng trán nhô cao, thể hiện bộ dáng rất cao hứng.

Theo một góc độ nào đó mà nói thì hắn càng thích hợp để làm một sát thủ hơn là Phong Triển Nặc, vẻ ngoài của hắn không nổi bật, cũng không khiến người ta chú ý, nếu nói Phong Triển Nặc giống một người mẫu trên sàn catwalk thì hắn tựa như một nhà thiết kế đứng dưới sân khấu, có một chút u buồn của những người làm nghệ thuật.

Hắn không chói mắt, nhưng khi người ta phát hiện thì hắn đã tồn tại ở nơi đó thật lâu, hắn thích hợp lẩn trốn ở bất kỳ ngõ ngách nào, hơn nữa trên mặt không có đặc điểm gì để bị nhận diện.

“Ngoại trừ tôi thì còn có thể là ai?” Phong Triển Nặc nhướng mày, “Bạn hữu, xem ra cậu chẳng thay đổi gì nhiều.”

“Còn cậu thì thay đổi rất lớn.” Glen buông ra tờ giấy đang gấp rồi đứng dậy, thản nhiên như ngày hôm qua bọn họ vừa mới gặp mặt, “Vì sao lại làm cho mình biến thành như vậy, ai làm, tôi phải kính hắn ta một ly mới được, sau đó cho hắn một viên đạn.”

Phong Triển Nặc ngồi trên xe lăn, trên đùi đắp khăn, vết thương trên lưng của hắn cũng gần lành, nhưng dọc đường đi vất vả làm cho sắc mặt của hắn hơi mệt mỏi, hắn mỉm cười đáp lại Glen, “Tôi muốn nhìn xem cậu sẽ cho chính mình một viên đạn bằng cách nào.”

“Vì tôi sao?” Glen hiểu được ý của Phong Triển Nặc, lập tức giương lên tờ giấy trong tay, “Ở đây chỉ có thứ này để chơi.”

Không có đạn cũng không có súng ống, đối với một sát thủ mà nói thì đây chính là kết thúc.

“Thật sự rất tệ có phải hay không, nhưng mặc kệ như thế nào thì tôi đến đây để gặp cậu.” Phong Triển Nặc dựa vào xe lăn, hắn giang hai tay đối với Glen.

Glen ném một cục giấy về phía hắn, cả hai người cùng cười rộ lên.

Sau khi cười xong thì Glen lại an tĩnh trở lại, tiếp tục hí hoáy với tờ giấy trong tay, “Cậu đến đây bằng cách nào, chắc không giống như tôi.”

“Cậu vào đây là do tôi đưa vào, nhưng tôi không ngờ cậu lại ở trong này lâu như vậy.” Phong Triển Nặc không muốn lãng phí thời gian, hắn muốn biết Glen nghĩ như thế nào.

“Cậu vẫn luôn thẳng thắn như thế, được rồi, tôi nói cho cậu biết, khi tôi bất ngờ bị bắt thì tôi đã biết là do cậu làm, cậu không giết tôi, tôi nợ cậu một mạng, ngồi tù cũng chẳng thành vấn đề, hơn nữa nghĩ lại, chẳng phải cậu đã muốn tôi ở trong này lánh nạn hay sao, như vậy tôi cần gì phải đi ra ngoài, nếu nhìn thấy tôi còn sống thì tổ chức sẽ không bỏ qua cho chúng ta.” fynnz.wordpress.com

Glen nhắc đến năm đó, vẻ mặt rất bình thản, hắn hoàn toàn im lặng, Phong Triển Nặc nhìn thấy hắn bắt đầu tiếp tục xếp giấy, mỗi một nếp gấp đều hảo hảo, giống như đã dùng thước tính toán chuẩn xác, trang giấy phát ra tiếng vang sàn sạt dưới đầu ngón tay của hắn.

“Tổ chức đã tan rã, bọn họ bị tôi thủ tiêu, nếu cậu nhận được tin tức thì có thể tự mình đi ra, tôi tin tưởng chuyện đó chẳng có gì khó đối với cậu.” Nhìn chằm chằm xấp giấy trắng đặt trên bàn của Glen, hắn hy vọng không phải do hắn tạo thành kết quả này, một sát thủ mất đi ý chí và tinh thần.

“Là không khó nhưng cũng không dễ, sau vài lần thì tôi cảm thấy thật mệt mỏi, tôi nghĩ vì sao không nghỉ ngơi ở trong này một thời gian.” Trong tay của Glen lại có thêm một hình xếp dạng củ ấu, nó là lập thể, giống một linh kiện của máy móc, hắn gắn bọn chúng lại với nhau, đống hình xếp nhìn không ra gì được chất ở một góc nhanh chóng biến thành một cái đuôi của con gì đó.

Glen đang xếp cánh của con rồng, cái đuôi đã hoàn thành, hắn rất nghiêm túc, giống như đây là thứ duy nhất có giá trị, Phong Triển Nặc cầm lấy thứ đó thì lập tức bị Glen giật lại.

Phong Triển Nặc nhìn đối phương, Glen phát hiện hành động của mình rất đột ngột, vì vậy liền do dự đặt trở lại phần giấy xếp vào tay của Phong Triển Nặc, “….Cẩn thận một chút, tôi phải mất vài tuần mới làm được đó.”

“Vài tuần để xếp một đống giấy?” Chúng nó bị Phong Triển Nặc ném xuống đất, lập tức vỡ thành trăm mảnh.

“Cậu làm cái gì vậy?!” Glen kêu to rồi ngồi xổm xuống đất mà cẩn thận nhặt lên từng mảnh giấy xếp, sau đó lại kiểm tra từng mảnh một cách cẩn thận.

“Tôi thật sự không thể tiếp tục nhìn thấy cậu như vậy nữa, Glen, bỏ mấy thứ ngu ngốc này xuống đi, tôi đến đây để đưa cậu ra ngoài, hơn nữa tôi còn có một chuyện quan trọng phải nói cho cậu biết–”

Glen đôt ngột quay đầu lại, Phong Triển Nặc quả thật nhận không ra đây là Glen mà hắn đã quen biết, “Ian Noy! Có lẽ cái này chẳng là gì đối với cậu, nhưng nó là thứ duy nhất quan trọng ở trong này đối với tôi! Với lại, cám ơn sự hảo tâm của cậu, tôi không cần cậu dẫn tôi đi ra ngoài, tôi chỉ còn vài năm nữa là được mãn hạn tù, vài năm này ở trong đây cũng không tệ! Không cần cậu nhiều chuyện!”

“Cho dù cậu có con trai cũng vậy hay sao?” Phong Triển Nặc dứt lời, hắn nhìn vẻ mặt đứng hình của Glen.

“Tôi có con trai?” Glen lặp lại, sau đó liền lắc đầu, thổi đi bụi bậm bám trên những mảnh giấy xếp, “Đừng dùng khuôn mặt vô hại của cậu để lừa gạt tôi, tôi còn chưa quên những gì tôi đã nói, cậu không phải con nai vàng, đừng hòng lừa gạt tôi.”

“Là thật.” Hắn ném tấm ảnh về phía Glen, “Nó tên là Nile, khoảng chừng bảy tuổi, rơi vào tay của bọn buôn người, trong lúc vô tình được bạn của tôi phát hiện, nó nói mẹ của nó tên là Erin, cha chính là cậu, Glen, nó gọi ra tên thật của cậu.”

Là một sát thủ, che giấu tung tích là chuyện quan trọng nhất, biết tên thật của Glen cũng không có bao nhiêu người, càng đừng nói đó là một đứa bé, tấm ảnh rơi vào giữa những mảnh giấy xếp, Glen nhìn chằm chằm tấm ảnh kia, Phong Triển Nặc lại thấp giọng nói một câu, “Nó còn biết cả tôi, Erin nói cho nó biết, nếu có một ngày xảy ra chuyện thì nó phải đi tìm tôi.”

Glen chấn động, chậm rãi nhặt lên tấm ảnh, “Đây là những gì tôi đã nói với cô ta, nếu xảy ra chuyện gì thì phải đi tìm cậu.”

“Thật xin lỗi, Erin đã qua đời.” Đây là sự thật, Phong Triển Nặc cảm thấy Glen sớm muộn gì cũng sẽ biết, “Cô ấy mất vì bệnh.”

Glen dường như không thể chấp nhận chuyện này, cũng có thể là không kịp tiêu hóa những tin tức liên tiếp như vậy, hắn đứng ở nơi đó, cầm tấm ảnh trong tay, “Erin đã qua đời, tôi có con trai? Cô ấy sinh con trai cho tôi?”

Phong Triển Nặc biết Glen cần có thời gian, hắn lăn xe đến gần rồi nắm lấy vai của Glen, “Tôi phải nói với cậu, khi đó tôi không đi tìm Erin, cô ấy cũng không biết cậu vào tù, lúc ấy tôi nghĩ như vậy sẽ an toàn cho cô ta hơn, với lại chỉ cần cậu đi ra ngoài thì cậu có thể tự mình tìm được Erin, không ngờ…”

Đôi mắt của Glen phút chốc nhìn thẳng về phía Phong Triển Nặc, lúc này sẽ phát hiện bộ dáng của Nile và Glen cực kỳ tương tự, nhất là khi đôi mắt màu nâu kia nhìn thẳng vào người khác.

“Bạn thân nhất của tôi làm cho tôi phải vào tù, lại gián tiếp hại chết mẹ của con tôi? Hiện tại cậu tới nói cho tôi biết chân tướng đó sao?” Ánh mắt của Glen không còn sắc bén như trước nhưng lời nói của hắn vẫn tạo thành ảnh hưởng nhất định.

Phong Triển Nặc không thể không đối mặt, “Đúng vậy, cậu nói đúng, là vì tôi. Hơn nữa lúc ấy tôi còn cho rằng chính mình làm đúng, người phụ nữ kia thay đổi cậu, làm cho cậu bị tổ chức đuổi giết, cho nên tôi không đi tìm cô ta, không thể phủ nhận là tôi đã hy vọng từ đó về sau cô ta sẽ rời khỏi thế giới của cậu, như vậy mới tốt cho cả hai.”

Tự thuật lại suy nghĩ lúc trước của mình, lại liên tưởng đến hắn và Feston, Phong Triển Nặc không khỏi tự giễu cười khổ, “Nhưng hiện tại tôi biết tôi đã sai lầm.”

Glen nắm lấy cổ áo của Phong Triển Nặc rồi kéo lên, “Một câu sai lầm căn bản không đủ, cậu biết sai thì mới tiến vào tìm tôi là sao? Sau nhiều năm như vậy cậu mới phát hiện bạn của cậu bị cậu làm cho thảm hại, Ian Noy, cậu thật sự rất thông minh, cậu tưởng rằng cậu vào đây với bộ dáng này thì tôi sẽ tha thứ cho cậu hay sao?!”

Sau lưng bị tác động, vết thương có lẽ bị toác miệng, Phong Triển Nặc nâng tay đấm Glen một cú, “Tôi cũng không muốn cậu tha thứ, tôi tới đây là để sữa chữa sai lầm!”

Glen té trên mặt đất, đè hư mấy mẫu giấy xếp, hắn liếc mắt nhìn chúng một cái, toàn thân đều trở nên kích động, “Cậu luôn là như vậy, cậu luôn có bản lĩnh hủy hoại hết thảy! Nhìn xem cậu đã làm gì kìa?!”

Hắn lớn tiếng quát to, Phong Triển Nặc không thể tưởng tượng cuộc sống lao tù lại tạo thành ảnh hưởng lớn như vậy đối với một người, người này dù sao cũng là Glen, “Đủ chưa, đó chẳng qua chỉ là mấy tờ giấy, nhìn tấm ảnh trong tay của cậu đi, đó mới là quan trọng nhất, đó là cốt nhục của cậu, con của cậu!”

“Con?” Glen thở hổn hển, vẻ mặt u buồn trở nên thô bạo, “Làm nghề này của chúng ta thì chẳng có ai là thân thích họ hàng, bất cứ tình cảm nào cũng là dư thừa, năm đó cậu đã nói với tôi như vậy, tôi rất đồng ý, sau đó tôi gặp được Erin, vì cô ấy mà tôi đã thay đổi.”

“Còn cậu? Là cái gì làm cho cậu thay đổi hả? Ian?” Ánh mắt của Glen nhìn Phong Triển Nặc như thể muốn biết một con quái vật biến thành con người bằng cách nào.

Phong Triển Nặc khoanh tay, nhìn tấm khăn trên đùi, “Có một người, anh ấy rất đặc biệt, có vài lần anh ấy suýt nữa đã bắt được tôi.”

“Bắt được cậu? Anh ấy là cảnh sát?” Glen nhìn thấy nụ cười nơi khóe miệng của Phong Triển Nặc, là nụ cười tán thưởng, đánh giá cực cao giành cho một đối thủ.

“Anh ấy là cảnh sát, tuy rằng chúng tôi cũng không muốn nhưng anh ấy quả thật là đặc vụ liên bang, mà tôi lại là một sát thủ sống bằng nghề giết người, đã có vài lần anh ấy có thể bắt được tôi nhưng cuối cùng vẫn thả tôi ra.” Có lẽ chính vì hành vi mâu thuẫn này của Feston đã làm cho hắn sinh ra hứng thú cũng không chừng, tiện đà càng lún càng sâu.

“Tôi phải nói rằng anh ấy là một người rất khôn khéo, hiện tại tôi mới phát hiện anh ấy lại một lần nữa dung túng hành động của tôi, hiện tại tôi cảm thấy đuối lý, sẽ càng tôn trọng ý kiến của anh ấy hơn, anh ấy chính là người như vậy, anh ấy ăn mòn tất cả ý chí phản kháng của tôi.”

Glen lộ ra bộ dáng kinh ngạc, dường như quên cả chuyện của Erin và Nile, “Cậu đang nói cậu ở cùng một cảnh sát, một người đàn ông? Cậu có thể tin tưởng anh ấy?”

“Đáng lý tôi rất khó tin tưởng anh ấy, cậu cũng cảm thấy như vậy đúng không?” Phong Triển Nặc dựa lưng vào xe lăn, cố gắng làm cho chính mình thả lỏng, ngồi thoải mái một chút, “Anh ấy đứng về phe chính nghĩa, mà tôi thì lại đứng về phe ngược lại, nhưng chỉ khi quen biết anh ấy thì cậu sẽ biết có đôi khi anh ấy làm việc chẳng chú ý đến nguyên tắc, anh ấy rất chú trọng quá trình, nhưng chỉ cần đạt được kết quả như mong muốn là được.”

“Anh ấy là người nếu đã nhận định chuyện gì đó thì sẽ đi làm, rất nhiều chuyện đều chứng minh rằng anh ấy rất đáng tin cậy.” Hơn nữa không chỉ là đáng tin.

Glen nắm tờ giấy trong tay, dường như hắn muốn bắt đầu xếp giấy một lần nữa, “Anh ấy thu phục cậu.”

Giọng điệu của Glen không thoải mái, “Kết quả mà anh ấy muốn chính là làm cho cậu buông tha hết thảy, quy thuận anh ấy.”

“Có thể nói như vậy.” Phong Triển Nặc lộ ra biểu tình thản nhiên, “Anh ấy đã trả giá đắt thì phải có được kết quả tương ứng, hơn nữa anh ấy cũng không phải không bị tổn thất.”

Giữa hắn và Feston rất khó định nghĩa là ai phục tùng ai.

“Nghe đây, Glen, tôi không cầu xin cậu tha thứ cho tôi, là tôi tạo thành hết thảy chuyện này, nhưng cậu cũng phải có trách nhiệm, đáng lý cậu phải sớm nghĩ cách đi ra ngoài, muốn tôi tin tưởng là cậu làm không được hay sao?” Phong Triển Nặc lạnh lùng cười nhạo một tiếng, “Không có khả năng, như vậy rất nực cười.”

“Tôi biết rõ khả năng của cậu.” Hắn tiếp tục nói, “Nếu cậu nghĩ ra được thì cậu đã sớm đi ra khỏi nơi này, tôi tưởng là cậu muốn cắt đứt quá khứ, muốn xóa bỏ hoàn toàn quan hệ với những người trước kia, bắt đầu lại một lần nữa, cho nên tôi không đi tìm cậu, tôi cho rằng cậu có kế hoạch của riêng mình.”

Hắn vung tay lên, xé nát mấy mẫu xếp hình trong tay của Glen, “Nói cho tôi biết, chẳng lẽ đây là kế hoạch của cậu? Một đống giấy phế liệu?” fynnz810

Giấy trắng bay đầy trời, Glen kích động vọt lên, bỗng nhiên dừng chân lại, nắm chặt nắm đấm, sắc mặt rất kém cỏi, trong mắt lộ ra vẻ hung dữ, nhưng chẳng nói một câu nào.

Rõ ràng là hắn đứng đó nhưng cảm giác tồn tại lại cực kỳ mỏng manh, đồng tử màu nâu đang thu nhỏ dưới bóng đèn, Phong Triển Nặc bỗng nhiên ngẩn ra, “Cậu hít thuốc phiện?”

……….

P/S: Nặc nói về chồng một cách tự hào
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện