Phong Triển Nặc chỉ mỉm cười đối với những lời này, nhưng Feston dường như là nghiêm túc, không hề có một chút đùa giỡn.

Mấy ngày nay Phong Triển Nặc nằm nghỉ ngơi trên giường bệnh, trong khi Feston lại thường xuyên xuất hiện ở nơi này, đến lần thứ hai lộ diện thì hắn đã chỉnh chu lại sạch sẽ, mái tóc ngay ngắn, bộ âu phục vừa người, bề ngoài lão luyện chính chắn, vừa nhìn liền biết hắn là điển hình của mẫu người hoàn mỹ.

Phong Triển Nặc không thể không khen ngợi vài câu, sắc mặt căng thẳng của Feston khi nhìn thấy hắn thì sẽ trầm tĩnh trở lại, vừa gọt trái cây vừa mỉm cười với hắn, “Ít cười lại dùm tôi đi, chờ vết thương của cậu lành lặn thì chúng ta còn phải quay về nữa.”

“Ồ? Bọn họ sẽ để tôi quay về hay sao?” Tiếp nhận miếng táo, hắn rất muốn biết rốt cục đây là châm chọc hay là còn có nghĩa gì khác.

“Hiện tại cậu là Cory Burke, một gã phạm tội tử hình, chờ đến khi bác sĩ cho phép thì phải quay về tù.” Nhìn sắc mặt đã khôi phục của Phong Triển Nặc, Feston trả lời như một quan chức của chính phủ.

“Nếu là người khác thì họ sẽ tin tưởng lời của anh, bởi vì anh thoạt nhìn luôn có thể khiến người ta rất tin tưởng, chẳng qua người ở trước mặt anh là tôi.” Feston sẽ dễ dàng để hắn quay về tù hay sao? Phong Triển Nặc làm ra vẻ mặt phản bác, “Không ai muốn chuyện bất trắc xảy ra, nhưng sự việc chính là như vậy, nếu anh muốn được cái gì thì dù sao cũng phải trả giá đắt một chút.”

Feston nhìn Phong Triển Nặc, “Cái giá này quá lớn.”

Vượt quá trình độ mà hắn có thể thừa nhận, mặc dù hiện tại hắn biểu hiện rất ung dung nhẹ nhàng, nhưng chỉ cần nghĩ lại tâm tình ngày đó, thật sự không phải chỉ nói vài câu là có thể miêu tả được nỗi lòng của hắn, Feston không tin Phong Triển Nặc sẽ không cảm nhận được, đối phương chỉ là không muốn làm cho không khí trở nên nặng nề thêm mà thôi.

Phong Triển Nặc luôn xem mọi chuyện rất nhẹ nhàng, mặc kệ chúng nó có dễ chịu đối với hắn hay không.

“Thiếu chút nữa cậu đã chết, tốt nhất cậu đừng nói với tôi là cái giá này rất xứng đáng.” Đồng tử màu xám chống lại tầm mắt của Phong Triển Nặc, “Mặc kệ Drim Glen có ý nghĩa gì với cậu, tôi hy vọng sau khi giao Nile cho cậu ấy thì cậu không cần gặp mặt cậu ta nữa.”

“Anh đang hạn chế hành động và quyền tự do của tôi à?” Phong Triển Nặc hơi nheo mắt lại.

Feston không phủ nhận, “Chỉ có như vậy thì cậu mới có thể bỏ qua quá khứ, bắt đầu lại một lần nữa.”

“Ha ha, bắt đầu lại một lần nữa?” Tiếng cười của hắn mang theo ý tứ đùa cợt, Feston lại gật đầu, “Tôi đã phạm phải sai lầm, tôi nghĩ là một ngày nào đó cậu sẽ thông suốt, đến khi tôi phát hiện cho đến bây giờ cậu căn bản không nghĩ đến, cậu vẫn sống cho hiện tại, chưa bao giờ lo lắng cho tương lai.”

“Cậu không lo lắng thì tôi phải lo lắng thay cho cậu, tôi đã dung túng cậu quá lâu rồi, cậu không thích bị trói buộc, cậu quen một cuộc sống kích thích, những điều này tôi có thể để mặc cậu, chẳng qua kể từ giờ trở đi tình huống đã thay đổi, mặc kệ cậu có thích hay không thì hành động của cậu đều sẽ bị tôi quản chế, cho đến khi tôi cảm thấy cậu sẽ không gặp phải rắc rối nữa mới thôi.”

Ở trong mắt của một FBI thì bất cứ tội phạm nào cũng làm ra những chuyện rắc rối, Phong Triển Nặc có thể nhìn ra những lời này của Feston là nghiêm túc, Feston gấp lại con dao gọt vỏ trái cây, trên mặt lướt qua ánh sáng kim loại bóng loáng.

Feston luôn rất lý trí, Phong Triển Nặc muốn tranh luận với hắn, “Sống cho hiện tại thì có gì là sai?”

Đem một nửa miếng táo nhét vào miệng của Feston, hắn vỗ vỗ tay, “Tôi chính là loại người chỉ sống cho hiện tại, ngay từ đầu anh cũng đã biết điều đó, muốn một người có thể chết bất cứ lúc nào bất cứ ở đâu phải lo lắng cho tương lai là một chuyện rất phi lý.”

Buông trái cây xuống, Feston cau mày, hắn nâng lên khuôn mặt mang theo nụ cười lạnh của Phong Triển Nặc, “Tôi không thích nghe cậu nói như vậy, kể từ ngày đầu tiên tôi đã muốn cậu được sống yên ổn, cậu cũng biết mà, cho nên đừng nói với tôi cái gì là phi lý, có tôi ở đây thì cậu nhất định phải lo lắng cho tương lại, cậu sẽ sống, có tôi ở đây thì tôi sẽ không cho phép cậu nhắc đến cái chết.”

“Yên tâm đi, muốn tôi chết cũng không dễ dàng như vậy đâu.” Có lẽ vì quá tự tin cho nên Phong Triển Nặc cũng không kiêng kị, “Chẳng qua chuyện này cũng không phải do anh chi phối, nếu tôi thật sự xảy ra chuyện thì bất luận kẻ nào cũng không thể thay đổi được kết cục kia.” fynnz.wordpress.com

Dường như Feston không muốn tranh cãi với Phong Triển Nặc, hắn đứng dậy bên mép giường rồi cầm lấy áo khoác đặt nơi chân giường, “Tôi sẽ không để cậu gặp chuyện bất trắc.”

Feston nói xong rồi bước đi, gần đây người này đang bận làm chuyện gì đó, Phong Triển Nặc hy vọng Feston đang nghĩ cách để làm cho hắn được gặp Glen.

Bởi vì vụ việc bất ngờ lần này cho nên Feston quả thật hạ thấp thái độ, nhưng hắn cũng có lo lắng của hắn, hắn sẽ làm cho Phong Triển Nặc xuất viện trước thời gian, nếu một người không thể hành động tự do thì cho dù có mưu mô xảo quyệt thế nào cũng phải dựa vào người khác, đến lúc đó hắn càng có nhiều lý do để giám sát hành động của Phong Triển Nặc hơn.

Nếu nói đó là theo dõi thì hắn cũng chấp nhận, tóm lại hắn sẽ không làm cho Phong Triển Nặc gặp bất kỳ nguy hiểm gì.

Đứng trên một phương diện khác mà nói, nếu U Linh không phải là người mà Feston coi trọng thì hắn sẽ không nghĩ rằng chuyện này có gì là nguy hiểm, thậm chí nếu đặt giả thiết hắn không quen biết U Linh thì hắn sẽ khen ngợi tên sát thủ này cực kỳ can đảm và thông minh.

Nhưng hiện tại có đôi khi hắn hy vọng Phong Triển Nặc có thể nhát gan hơn một chút, ngốc nghếch hơn một chút, như vậy hắn sẽ không mất công lo lắng người này sẽ làm cái gì, lo lắng người này lại bất cẩn rơi vào tay của kẻ khác.

Vài ngày sau, Feston làm thủ tục xuất viện cho Phong Triển Nặc, bởi vì vết thương trên lưng cho nên tạm thời không thể gắng sức, Phong Triển Nặc chỉ có thể ngồi trên xe lăn, một lần nữa quay trở lại nhà tù, với sự giám sát của quản giáo, xe chở phạm nhân đưa hắn về tù.

Nhưng khiến cho hắn bất ngờ là con đường quay về lại khác với hắn đã tưởng, nếu Feston ở trước mặt hắn thì hắn nhất định sẽ hỏi đối phương là có chuyện gì xảy ra.

Tuy nhiên trong lòng của hắn đã có đáp án, con đường này, phương hướng này đang tiếp cận đến mục tiêu chân chính của hắn, là mục tiêu mà hắn đã nhắm đến kể từ khi bắt đầu kế hoạch này – nhà tù giam giữ Glen, nơi này gọi là Rufus, có dạo giam giữ phạm nhân chật kín hết chỗ, cũng đã xảy ra vài lần bạo loạn.

Rốt cục Feston vẫn làm được cho hắn, Phong Triển Nặc không khỏi mỉm cười, quản giáo ngồi dối diện nhìn hắn một cách kỳ lạ, “Hey, anh đang cười cái gì vậy?”

“Chẳng lẽ cười cũng phạm pháp à?” Trong đôi mắt màu xanh biển chỉ có ý cười, chiếc xe lăn được xếp gọn và đặt bên cạnh đùi của Phong Triển Nặc, hắn nhìn phía trên có đặt vài thứ, trong đó có một tấm hình, là tấm hình của Nile.

“Feston Kada đâu?” Hắn đột nhiên hỏi, quản giáo bị hắn gây kinh ngạc, “Cái gì?”

“Đừng giả ngu với tôi, anh ấy cho mấy người cái gì? Thay mấy người nói tốt ở trước mặt quản giáo trưởng à, hay là đút lót?” Hắn như cười như không, quản giáo nhìn ra phía trước ghế lái, tiếng động cơ đè thấp giọng nói hùng hổ nổi giận, “Không có chuyện đó!”

“Anh không phải là nhân viên cấp cứu, ngoại trừ cho tôi mang theo vật phẩm riêng tư mà còn lo lắng đến thương thế của tôi, tôi cũng không cho rằng quản giáo đều là người tốt như vậy, chẳng lẽ trước kia anh làm hộ lý à? Vận khí của tôi thật không tệ.” Phong Triển Nặc cau mày.

Bị hắn châm chọc, tên quản giáo kia nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn hắn, “Cái tên FBI kia có nhược điểm của tôi, anh ấy muốn tôi phải chăm sóc anh trên đường chuyển trại giam, nếu trước khi đến nơi mà xảy ra chuyện gì thì anh ấy sẽ đem chuyện của tôi công khai ra ngoài!”

Phong Triển Nặc búng tay một cái rồi chỉnh lại chiếc khăn đặt trên đùi, “Tôi biết ngay mà.”

Tên quản giáo này có lẽ chuyên nhận hối lộ hoặc là giúp phạm nhân vận chuyển ma túy vào tù, quản giáo cũng là người, đối mặt với cám dỗ thì sẽ bị dao động, Feston muốn bắt lấy nhược điểm để bọn họ phải làm việc cho hắn thì cũng chẳng có gì là khó.

Dù sao người nọ cũng là FBI Caesar.

Chẳng qua tuy rằng đã thu xếp mọi việc ổn thỏa nhưng Feston lại không tự mình xuất hiện, cho nên Phong Triển Nặc vẫn có một chút mất hứng.

Hắn quyết định chỉ cần chờ tình thế ổn thỏa thì hắn sẽ bồi thường cho Feston, có lẽ đến lúc đó bọn họ sẽ có một đống nợ nần để thanh toán.

Xe chạy hai ngày, đến tối thì quản giáo lại đưa hắn vào một bệnh viện lân cận, đến nơi đó sẽ có ngươi canh gác, dường như đã được thu xếp sẵn, người đứng sau lưng vụ này là ai thì chẳng cần phải hỏi cũng biết.

Khi chiếc xe thuận lợi chạy đến nhà tù Rufus, dọc đường đi vẫn luôn có người theo dõi tình huống nơi này rồi phát ra tín hiệu cho Hecate, Stephanie lập tức gọi điện cho Feston, tiếng chuông vang lên một lần thì liền được bắt máy.

“Cậu ấy thế nào?”

“Đương nhiên là tới nơi an toàn.” Có nhiều người đi theo bảo vệ như vậy mà xảy ra chuyện mới là lạ, Stephanie ở đầu dây bên kia bày ra bộ mặt bĩu môi.

“Trên đường có thuận lợi hay không?” Dường như Feston rất muốn biết chi tiết.

“Muốn tôi phải báo cáo tỉ mỉ từng chuyện cho anh hay sao? Bởi vì đây là chuyện của Ian cho nên tôi mới hỗ trợ, Hecate cũng không phải con chó của cục điều tra liên bang, nếu anh muốn biết tình huống chi tiết thì nên bảo người của anh đi làm, tôi chỉ phụ trách nói cho anh biết kết quả mà thôi, anh đừng quên điều đó.” Stephanie không ghét Feston nhưng cô ta không có hảo cảm đối với quan chức chính phủ.

“Đội đặc nhiệm ST rất dễ khiến người ta chú ý, việc này cần phải nhờ người của Hecate hỗ trợ.” Lời nói của Feston rất thẳng thắn, “Chúng ta có thể làm một cuộc giao dịch, cô giúp tôi, tôi cũng sẽ giúp cô, Hecate che giấu rất tốt, nhưng vẫn lưu lại không ít dấu vết, tôi có thể nói cho cô biết trong tay của FBI có bao nhiêu tư liệu liên quan đến Hecate.”

“Tôi phải giúp anh cái gì?” Giao dịch với FBI không thể không cẩn thận, cho dù đối phương là Feston thì Stephanie cũng không thể thả lỏng cảnh giác.

“Cô giúp tôi chẳng khác nào giúp cậu ấy.” Một câu của Feston nói trúng mục tiêu, “Tôi sẽ không làm ra chuyện gì bất lợi đối với Ian, hơn nữa cô cũng không tổn thất gì trong chuyện này, chúng ta có thể thảo luận lại chi tiết cụ thể.”

“Ok.” Stephanie suy nghĩ một chút rồi đồng ý.

Tư liệu về Hecate ở trong tay của Feston chưa hẳn đã quan trọng, nhưng biết được cục điều tra liên bang có bao nhiêu thông tin về bọn họ thì sẽ là chuyện tất yếu, ngộ nhỡ có chuyện gì xảy ra thì Hecate có thể chuẩn bị sẵn sàng.

Thảo luận chuyện chính xong xuôi, trước khi cúp máy thì cô ta đùa giỡn một câu với hắn, “Cậu ấy sắp gặp Glen, anh không lo lắng à?” fynnz810

“Lo lắng cái gì?” Feston giống như không hiểu ý của cô ta.

“Người nọ là Drim Glen, Ian vì cậu ấy mà bí quá hóa liều, đừng nói với tôi anh chẳng có cảm giác gì, người đó là Glen, anh có biết trước kia Ian đã hợp tác cùng cậu ấy hay không?” Stephanie cố ý hỏi như vậy, Feston ở đầu dây bên kia không trả lời.

Điểm ấy Phong Triển Nặc chưa từng nói qua, nhưng điều này cũng không thay đổi quan điểm của Feston, “Nếu giữa bọn họ có cái gì thì đã sớm có, Glen là kỷ niệm đáng giá nhất trong quá khứ của cậu ấy, cô muốn tôi làm sao bây giờ? Chẳng lẽ ngăn cản bọn họ gặp nhau?”

“Tôi sẽ bắt cậu ấy phải thanh toán hết nợ, về phần sau này–” Feston phát ra một tiếng cười lạnh trong điện thoại, “Tôi sẽ không làm cho cậu ấy tiếp tục lấy mạng của mình ra đùa giỡn, bởi vì đó là của tôi.”

Phong Triển Nặc còn chưa biết mạng của mình đã không còn là của mình, có người đang tuyên cáo nó thuộc về người đó, chẳng qua cho dù biết thì hắn cũng chỉ nói là không thành vấn đề, dù sao mạng của Feston cũng đã nằm trong tay hắn, hắn có thể kết liễu Feston bất cứ lúc nào.

Tên sát thủ này vĩnh viễn sẽ không chịu thiệt.

Hiện tại hắn đã dùng một lần nguy hiểm để đổi lấy cơ hội tốt nhất, chẳng qua hắn làm cho mình bị trúng một nhát dao, nhưng nếu đứng trên quan điểm khác mà nói thì một nhát kia cũng không uổng phí khi đổi lại là thái độ nhẹ nhàng của Feston.

Khi Feston đứng về phía hắn thì hắn đã có thể đoán được kết quả cuối cùng.

Nhà tù Rufus, đêm tối âm u, khi hắn được đưa vào đây thì đã quá buổi tối, đương nhiên hắn cũng đã được ăn tối, trên hành lang vô cùng im ắng.

Xuyên qua từng cánh cửa, một phòng giam được mở cửa ra, Phong Triển Nặc bị quản giáo đẩy mạnh vào trong, quản giáo đã sớm biết phải nên làm thế nào, khi đi ra thì báo lại với Phong Triển Nặc về thân phận của bạn tù cùng phòng, “23-A-1025, John Leonard, bị bỏ tù vì tội cướp bóc giết người.”

Có người đang ngồi gấp giấy, đó chính là Glen – Drim Glen.

…….

P/S: Em Nặc nhớ bồi thường chồng đầy đủ đó…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện