Bùi Nghiêu cảm thấy hôm nay mình không nên nghe điện thoại của Tần Trữ, càng không nên gọi cho Châu Dị.

Nghe thấy giọng Châu Dị, trong đầu anh ta chỉ có hai chữ: xui xẻo!!

Châu Dị nói xong, Bùi Nghiêu không trả lời, chỉ hừ lạnh một tiếng rồi cúp máy.

Lúc Khương Nghênh đi ra từ phòng tắm, Châu Dị vừa mới đặt điện thoại xuống, khóe miệng vẫn còn vương nụ cười.


Khương Nghênh bước tới, mỉm cười hỏi: "Chuyện gì vậy? Sao anh vui thế?"

Châu Dị ngẩng đầu lên, nắm lấy tay Khương Nghênh, kéo cô ngồi xuống giường: "Đây không phải là nụ cười vui vẻ."

Khương Nghênh nghi ngờ: "Hửm?"

Châu Dị: "Đây là nụ cười chế giễu, chế giễu lão Bùi."

Châu Dị nói xong, kể lại chuyện Bùi Nghiêu vừa gọi điện thoại.

Khương Nghênh mỉm cười: "Bùi Nghiêu không giận à?"

Châu Dị cười nói: "Giận rồi, nên lão ta cúp máy luôn."

Khương Nghênh bật cười: "Nếu là em, em cũng sẽ cúp máy."

Sau khi cúp máy, Bùi Nghiêu càng nghĩ càng thấy ấm ức, cuối cùng anh ta nghiến răng gọi cho Trần Triết.

Điện thoại được kết nối, chưa để Trần Triết lên tiếng, Bùi Nghiêu đã hỏi dồn dập: "Đã bao lâu rồi, ông đã theo đuổi được Nhậm Huyên chưa? Tôi kết hôn rồi, Châu Dị và Tần Trữ đều có con rồi, ông còn chưa theo đuổi được người ta, ông định khi nào thì kết hôn? Ông định khi nào thì sinh con? Ông không thấy mình sống rất thất bại sao?"

Trần Triết lạnh lùng nói: "Sáng sớm ông bị k.ích thích gì à?"

Bùi Nghiêu vẫn cố chấp: "Tôi bị k.ích thích á? Không hề! Tôi đang lo lắng cho ông, ông hoàn toàn không nhận thức được nguy hiểm gì cả!"

Lúc này Trần Triết đang ở công ty xử lý một đống công việc, anh xoa mi tâm: "Mấy người kết hôn, sinh con, thì liên quan gì đến tôi?"

Đúng vậy, họ kết hôn, sinh con thì liên quan gì đến Trần Triết?!

Người họ cưới đâu phải Nhậm Huyên, mẹ của con họ cũng đâu phải Nhậm Huyên.

Đối mặt với câu hỏi ngược lại của Trần Triết, Bùi Nghiêu nghẹn lời.

Một lúc sau, Bùi Nghiêu nói: "Lão Trần, thật đấy, trước đây tôi vẫn luôn nghĩ ông là người nhìn xa trông rộng, bây giờ mới phát hiện ra là tôi đã đánh giá cao ông rồi, ông nghĩ mà xem, sau này chúng ta tụ tập, chúng tôi nói chuyện vợ con, còn ông nói chuyện gì?"

Trần Triết: "..."

Bùi Nghiêu: "Tôi nói đến đây thôi, nếu ông vẫn không có ý thức được 'nguy cơ', thì tôi cũng không còn gì để nói nữa."

Trần Triết: "..."

Bùi Nghiêu nói xong, sợ Trần Triết hỏi ngược lại, nên chưa để Trần Triết lên tiếng, anh ta đã cúp máy.

Trần Triết nghe thấy đầu dây bên kia im lặng, liền đưa điện thoại lên nhìn, anh ta bật cười, sau đó nhìn thấy thông báo tin nhắn trong nhóm chat, anh ta click vào xem, rồi liên tưởng đến cuộc gọi vừa rồi của Tần Trữ, đột nhiên hiểu ra.

Vài phút sau, Trần Triết nhắn tin cho Bùi Nghiêu: Ông kết hôn rồi, tôi còn chưa theo đuổi được người ta, ông lo lắng cái gì chứ!

Bùi Nghiêu trả lời ngay: Ông hiểu cái gì, đây gọi là ý thức được nguy cơ.

Trần Triết: Đầu óc có vấn đề thì đi khám sớm đi, đừng chần chừ nữa, nhà ông đâu phải không có điều kiện.

Bùi Nghiêu: Cút!

Trần Triết: Xóa bạn bè, chặn luôn, có việc thì viết thư, nhớ gửi bưu điện, hình thức khác không nhận.

Có lẽ câu cuối cùng của Trần Triết đã khơi dậy sự tò mò của Bùi Nghiêu, Bùi Nghiêu liền hỏi: Tại sao phải gửi bưu điện?

Trần Triết: Không muốn liên lạc với cậu trong thời gian ngắn.

Bùi Nghiêu: "..."

Ngày hôm sau.

Ngày cưới của Tần Trữ, từ trong ra ngoài nhà cũ của Tần gia đều có bảo vệ canh gác.

Ai cũng mặc vest đen, đeo kính râm đen.

Ông cụ Tần ngồi trên sofa ở phòng khách, lo lắng hỏi quản gia: "Ngày vui như vậy mà ăn mặc thế này có ổn không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện