"Mệt không?"

Phật Tịch cứng đờ xoay đầu.

[Ai cho ngươi dũng khí hỏi câu này?]

[Ta có mệt không ngươi không biết sao?]

Bắc Minh Thần chột dạ sờ lên chóp mũi, bưng cháo lên dịu dàng nói: "Ăn chút cháo đi."

Phật Tịch nghe giọng nói này, ngước mắt lên.

Bắc Minh Thần đỡ Phật Tịch lên, bưng cháo, dùng thìa múc sau đó thổi nguội, dịu dàng đút cho nàng. Hắn nhìn nàng khẽ hé môi anh đào, trong lòng lại mềm nhũn.

Phật Tịch cảm giác được ánh mắt không tốt của hắn, thân thể khẽ run, chăn mền trên người tuột xuống để lộ da thịt trắng nõn.

Bắc Minh Thần vô thức dừng tay, yết hầu lại khẽ động.

Phật Tịch ngước mắt, cảm nhận được phản ứng khác thường của hắn, trong lòng sợ hãi vội duỗi cánh tay ngọc che thân thể của mình.

"Trước trước sau sau, trong trong ngoài ngoài, chỗ nào không có vết tích của ta." Giọng nói trầm thấp từ tính của Bắc Minh Thần vang lên.

Phật Tịch dừng tay, trong lòng run lên, thân thể càng run mãnh liệt.

[Còn ở đây kiêu ngạo à.]

[Cảm giác mình rất có bản lĩnh sao?]

Nàng âm thầm kéo chăn lại, vẻ mặt ngây thơ vô tri nói: "Ngài... Ngài đang nói gì? Ta nghe không hiểu."

Ánh mắt của Bắc Minh Thần càng trở nên u ám, động tác trong tay vẫn ôn hòa tiếp tục múc cháo.



"Nào, cẩn thận bỏng."

Phật Tịch hé miệng, giương mắt nhìn về phía Bắc Minh Thần.

Bắc Minh Thần nhanh chóng gạt bỏ hình tượng trong đầu, nắm chặt thìa. Hắn nghe tiếng Phật Tịch nuốt xuống, vội bỏ thìa vào trong chén, giọng nói kiên nhẫn: "Ăn no chưa?"

Phật Tịch nhấp môi, bất thường nhìn chằm chằm Bắc Minh Thần.

[Đã no hay chưa, đó là vấn đề đáng để hỏi đến cùng.]

"Ta cảm thấy, ta ăn no rồi vẫn có thể ăn thêm gì đó."

Bắc Minh Thần cười khẽ, đút hết cháo cho lại cho Phật Tịch. Sau đó hắn đặt bát xuống, cầm khăn ẩm trên bàn khẽ lau môi cho nàng.

Trên mặt hắn đầy ý cười, giọng điệu cưng chiều: "Đã ăn no chưa?"

Phật Tịch khẽ gật đầu: "Ừm."

Trong mắt Bắc Minh Thần phun trào, ném khăn trên bàn không che giấu nữa.

"Đến lượt ta ăn."

Phật Tịch mở to hai mắt nhìn, chỉ cảm thấy trước mặt lóe lên, vội đưa tay khẽ vỗ lồng ngực của Bắc Minh Thần.

Sau đêm qua, Bắc Minh Thần mới biết được cái gì là ăn tủy trong xương mới biết l.i.ế.m nó cũng ngon, vui vẻ chịu đựng.

Phật Tịch nổi giận, dùng sức đẩy Bắc Minh Thần ra, giận dữ hét lên: "Ngài bình thường rồi, ta nợ ngài cũng đã trả hết rồi chứ?"

Bắc Minh Thần tỏ vẻ suy tư.



Phật Tịch thấy dáng vẻ này của hắn, trong lòng hoảng sợ.

[Chẳng lẽ hắn được một tấc lại muốn tiến một thước.]

[Con mẹ nó khinh người quá rồi.]

Bắc Minh Thần cong môi, duỗi hai tay nâng mặt Phật Tịch, ánh mắt ôn hòa: "Ừm, nàng đã trả hết rồi."

Trong mắt Phật Tịch lấp lánh sóng nước.

[Vậy còn tạm được.]

[Trong lòng thoải mái hơn nhiều.]

Bắc Minh Thần cười híp mắt, trong giọng nói nở nụ cười xấu xa: "Nàng đang suy nghĩ điều gì?"

Vẻ mặt Phật Tịch run lên, dời mắt: "Không nghĩ gì cả."

[Thật sự muốn bóp chết nam nhân xấu xa này, sau đó làm quả phụ.]

Bắc Minh Thần cười khẽ, môi áp lên tai nàng, giọng nói trêu chọc: "Người biết múa, thân thể..."

Phật Tịch hít sâu một hơi, kìm nén lửa giận trong lòng.

[Không biết có nên nói một câu Shit không.]

Sau đó nghiêng đầu, không để ý đến Bắc Minh Thần nữa.

Bắc Minh Thần vuốt tóc Phật Tịch, giọng nói trầm thấp vang lên bên tai nàng: "Bây giờ nàng là nữ nhân của ta."

Phật Tịch ngẩng đầu nhìn về phía Bắc Minh Thần, đôi mắt trong veo ẩn hiện vẻ mệt mỏi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện