Từ khi được chứng kiến bản lĩnh của Lục Gia Xuyên, Đàm Tiểu Thanh cảm nhận sâu sắc, bây giờ cô từ chức, khỏi làm trợ lý cho Chúc Dĩ Lâm nữa, đổi nghề làm acc marketing bát quái, bóc tin hút dư luận, nhất định có thể kiếm được nhiều tiền hơn.

Đến lúc đó cô phải viết bộ truyện dài đăng nhiều kỳ, tên cứ đặt là [Những năm tôi làm trợ lý của nữ minh tinh đỉnh lưu] đi.

Hồi 1: Phú nhị đại cuồng ngôn gây tranh cãi, nữ minh tinh vô tội lên hot search;

Hồi 2: Tân Thành tuyết lạnh người xưa trùng phùng, phố Hồng nồng nhiệt cạnh bên tình mới;

Hồi 3: Thân mật quay phim cãi lộn vô cớ, chia tay quyết liệt thổ lộ công khai.

...

Đàm Tiểu Thanh say sưa trong tài hoa hơn người của bản thân, như thể đã nhìn thấy trước cảnh tượng cô trở thành tài khoản marketing hot nhất trên mạng vậy. Nhưng cô chỉ có thể tưởng tượng, không dám hành động. Nếu như cô viết thật, Chúc Dĩ Lâm sẽ không làm gì cô, nhưng Lục Gia Xuyên ngày hôm nay không còn như trước, quét mắt nhìn khắp giới giải trí, đã không có ai dám chọc vị đại thiếu gia này nữa.

Không, gọi Lục thiếu không thích hợp, giờ phải gọi Lục tổng.

Anh bạn nhỏ Lục tổng ngày trước đã không biết giữ mồm giữ miệng, ngoài cẩn thận khách khí đôi chút với Chúc Dĩ Lâm ra, đó giờ toàn là kiểu nghĩ gì nói nấy với người khác, bây giờ lại càng làm càn. Hơn nữa hình như hắn không định giữ gìn hình tượng của bản thân —— Lúc trước cũng vậy, hắn không thích giải thích với người ngoài, nhưng bây giờ cũng khác lúc trước, Đàm Tiểu Thanh không biết hình dung cảm giác vi diệu này như thế nào. Cô loáng thoáng cảm thấy, Lục Gia Xuyên của hiện tại dường như rất hưởng thụ việc làm người xấu, chỉ mong sao hình tượng của bản thân ác liệt hơn, để toàn thế giới đều căm ghét hắn.

Bao gồm cả Chúc Dĩ Lâm.

Nhưng bọn họ lại lên hot search chung nữa, trên mạng rần rần, điện thoại của Đàm Tiểu Thanh bị gọi phát nổ. Bình luận Weibo, tin nhắn, hòm thư công ty của Chúc Dĩ Lâm đều đầy ắp, người nào cũng muốn moi được chút gì đó từ miệng anh. Chúc Dĩ Lâm lại không có bất kỳ phản ứng nào.

Anh không giải thích scandal của bản thân với Lục Gia Xuyên ra ngoài, vô số người hỏi anh: Anh cũng thích Lục Gia Xuyên sao?

Anh không thừa nhận, cũng không phủ nhận điều gì, một tuần lễ ròng chỉ tham dự một hoạt động của người phát ngôn, những thông báo khác đều bị từ chối. Chúc Dĩ Lâm nói với Ôn Nhàn: "Tôi muốn nghỉ ngơi."

Chúc Dĩ Lâm gương mẫu đủ rồi, trong nửa năm quay hai bộ phim điện ảnh, đều thuộc loại hình cực kỳ hao tổn tâm tư, lại còn thêm việc riêng phức tạp, anh mệt đến mức không động đậy nổi, chủ yếu là rã rời về mặt tinh thần.

Ôn Nhàn thấu hiểu anh, hỏi anh: "Cậu muốn nghỉ ngơi bao lâu?"

Chúc Dĩ Lâm vẫn chưa nghĩ xong.

Ôn Nhàn nói: "Đúng là cậu nên nghỉ ngơi, hay là thôi khoan nhận phim đã? Liên tục sản xuất tác phẩm liên tục tiêu hao trạng thái, cậu nên nạp điện rồi. Ra ngoài du lịch, đọc sách đi, tiện thể làm chút công việc nhàn nhã là được."

"Công việc nhàn nhã?"

"Tạp kỹ." Ôn Nhàn nói, "Trong tay tôi có một đống lời mời chương trình tạp kỹ, tôi chọn cho cậu một cái, cậu xem xem thế nào?"

Chúc Dĩ Lâm: "..."

Bảo để anh nghỉ ngơi cơ mà?

"Có phải chị bị khủng hoảng công ty đợt trước dọa sợ không? Rất sợ tôi không kiếm tiền?" Chúc Dĩ Lâm nói, "Thôi được, chị nói xem."

Anh chưa nói với Ôn Nhàn, thực ra trước khi Hoành Phát gửi tiền tới, anh đã đàm phán với một công ty khác, vẫn chưa kịp ký, chính là Khoa học Kĩ thuật Hoàn Thịnh đợt đó muốn tìm anh ký đánh cược.

Chúc Dĩ Lâm là người không sợ chết, chủ ý ban đầu Hoàn Thịnh chỉ là muốn ký với anh một bộ phim điện ảnh. Anh chê đầu tư quá ít, chủ động lập hiệp nghị 3 năm với Hoàn Thịnh, điều kiện hiệp nghị đưa ra yêu cầu về doanh thu và giải thưởng phim điện ảnh của Chúc Dĩ Lâm, cả lợi nhuận hằng năm của Tinh Tụng trong vòng 3 năm, còn Hoàn Thịnh cần đầu tư cho Tinh Tụng 5 tỷ.

Trong giới không ai chơi lớn như vậy, dễ tự chơi chết bản thân.

Chúc Dĩ Lâm không thương lượng với Ôn Nhàn, sợ Ôn Nhàn hoảng quá mất ngủ, nhưng lúc đó không còn con đường nào tốt hơn để đi nữa, anh sẽ không cầu xin Lục Gia Xuyên. Không ngờ, sau khi chia tay với anh, Lục Gia Xuyên lại nhẹ nhàng bỏ qua chuyện này, để mọi thứ khôi phục lại như lúc ban đầu, không quản lý việc vận hành của Hoành Phát nữa.

Chúc Dĩ Lâm cảm thấy có phần may mắn trong lòng, không phải vì công ty và tiền, những vấn đề này anh có lòng tin có thể giải quyết được, cho dù không giải quyết được, anh cũng có vốn Đông Sơn tái khởi.

Anh thấy may là do Lục Gia Xuyên cuối cùng đã thu tay về, không khiến bọn họ thực sợ trở thành kẻ thù. Nếu không, quãng đời còn lại, lấy đâu mặt mũi mà gặp nhau?

Mặc dù, có thể sẽ không gặp lại nữa.

Chúc Dĩ Lâm đè nén cảm xúc tiêu cực lại xáo động trong lòng, chuyên tâm nghe Ôn Nhàn kể về chương trình tạp kỹ kia.

Là một chương trình truyền hình thực tế du lịch, tên [Mùa Tự Do], sản phẩm của đài truyền hình Lam Châu. Kế hoạch tổng thể không có gì đặc biệt, quá nhiều loại chương trình như vậy rồi. Chương trình này trông không giống kiểu có thể nổi bật, rất khó hot.

"Nhưng ban tổ chức rất có thành ý." Ôn Nhàn nói, "Bọn họ trả cậu một đống cát-xê."

"..."

Anh còn tưởng là thành ý gì, trong mắt Ôn tổng quả nhiên toàn tiền.

Ôn Nhàn lại nói: "Nhẹ nhàng hơn quay phim nhiều mà, cậu không suy xét sao? Tôi đã đặc biệt hỏi rồi, ban tổ chức không có kịch bản sẵn, khách mời tự do phát huy suốt chuyến đi. Cậu không cần đóng vai gì hết, làm bản thân cậu là được. Cậu cứ coi như du lịch đi, Dĩ Lâm, vui lên, ra ngoài giải khuây."

Câu cuối cùng đã khiến Chúc Dĩ Lâm dao động, anh đáp ứng.

Ôn Nhàn ký hợp đồng với đài truyền hình cực kỳ nhanh chóng. Đài truyền hình cũng tính toán rất kỹ càng. Bọn họ dùng Chúc Dĩ Lâm để thu hút đầu tư, bỏ ra một cái giá quảng cáo trên trời. Chương trình còn chưa bắt đầu quay đã tiến hành đẩy hot search, sau đó mua tám trăm tài khoản marketing, tiết lộ một đống danh sách khách mời nửa thật nửa giả, nhử được công chúng.

Trung tuần tháng 5, Chúc Dĩ Lâm dẫn theo Đàm Tiểu Thanh tới đài truyền hình trình diện.

Chúc Dĩ Lâm ngồi trong xe, Đàm Tiểu Thanh ở bên cạnh anh chơi điện thoại.

Nhóm QQ bát quái cô thường xuyên xem trộm kia lại đổi tên rồi, hiện giờ tên "Tình yêu bá đạo của thiếu gia lạnh lùng: cô vợ nữ minh tinh của tôi". Đàm Tiểu Thanh nổi hết cả da gà, mấy hôm nay cô không xem nhóm, tin nhắn liền nhảy nổ điện thoại, đã không tìm được ngọn nguồn chủ đề nữa.

Mấy tháng trôi qua, CP Gia Lâm cuối cùng cũng hot. Chúc Dĩ Lâm ra mắt bao nhiêu năm, đó giờ chưa từng có CP hủ nào hot như vậy. Hot đến mức nào chứ? Fan CP lại có thể đấm nhau với đám fan Lâm khổng lồ khi khống bình trên hot search. (khống bình: kiểm soát bình luận: fan hâm mộ kiểm soát chiều hướng bình luận về idol của mình. Thường là report bình luận không mong muốn và đẩy like bình luận tốt.)

Theo những gì Đàm Tiểu Thanh âm thầm quan sát, vài vị fan lớn của Chúc Dĩ Lâm đã tức gần chết, bởi vì có quá nhiều em gái fan only gia nhập trận doanh của fan CP, bắt đầu hít đường Lục Gia Xuyên và Chúc Dĩ Lâm, còn viết fanfic "gả vào hào môn" cho Chúc Dĩ Lâm —— Không chỉ fan, người qua đường ăn dưa cũng nhiệt tình chơi trò này.

Là người duy nhất biết được chân tướng, Đàm Tiểu Thanh cảm thấy bọn họ hít đường quá nông cạn, nhưng cô không thể nói ra được điều gì, trong lòng hết sức tịch mịch.

Đàm Tiểu Thanh lướt nhóm QQ một lát, lại mở Weibo ra.

Có một tài khoản marketing trong danh sách follow của cô nói, [Mùa Tự Do] không chỉ mời Chúc Dĩ Lâm, còn mời cả Lục Gia Xuyên, đài truyền hình Lam Châu rất chuyên nghiệp, gia tăng hiệu quả chương trình hết cỡ.

Đàm Tiểu Thanh có hơi kinh ngạc, cô nghĩ là giả, bởi Chúc Dĩ Lâm còn không biết chuyện này. Ban tổ chức không báo với anh trong khách mời đồng hành có Lục Gia Xuyên. Nếu như có, Chúc Dĩ Lâm chưa chắc đã đến.

Là sợ anh không đến, cố tình sắp xếp như vậy sao?

Chẳng trách cái chương trình rách này mãi không công bố đội hình khách mời, cứ mặc cho đám tài khoản marketing bịa lung tung.

Vậy bọn họ không sợ Chúc Dĩ Lâm trở mặt tại chỗ ư?

Đàm Tiểu Thanh muốn báo tin tức chưa rõ thật giả này cho Chúc Dĩ Lâm, nhưng Chúc Dĩ Lâm đang dựa lưng ở ghế sau xe nhắm mắt nghỉ ngơi. Cô chưa tìm được cơ hội mở lời, bọn họ đã đến nơi.

Còn chưa đến tháng 6, thời tiết Hồng Thành đã bắt đầu nóng lên.

Mặt trời hôm nay rực rỡ lạ thường, Đàm Tiểu Thanh bước xuống xe trước, xách vali du lịch nhẹ tênh của Chúc Dĩ Lâm.

Bọn họ phải tới đài truyền hình, gặp mặt các khách mời khác trước, sau đó mới cùng nhân viên ban tổ chức tới sân bay, bay ra nước ngoài, nghe nói trạm đầu tiên là Italy.

Vừa tiến vào cổng đài truyền hình đã có camera nhắm ngay bọn họ, có vẻ là bắt đầu quay rồi.

Là nhân viên hậu đài, Đàm Tiểu Thanh tránh ra sau lưng Chúc Dĩ Lâm theo bản năng, không muốn lọt vào ống kính. Lúc cô cúi đầu, Chúc Dĩ Lâm đột nhiên dừng bước, Đàm Tiểu Thanh suýt thì đâm phải anh. Nhìn về phía trước, ở hành lang trước mặt có một bóng dáng quen thuộc dựa vào tường. Người kia nghe thấy tiếng bước chân đi vào của bọn họ, quay đầu nhìn sang.

Quả nhiên, là Lục Gia Xuyên.

Chúc Dĩ Lâm có biểu cảm ra sao, Đàm Tiểu Thanh ở sau lưng anh không trông thấy, chắn hẳn sẽ không bình tĩnh lắm.

Biểu cảm của Lục Gia Xuyên thì cô nhìn rõ mồn một. Đó là một gương mặt lãnh đạm, không hề dao động như thể đã đóng băng. Hắn có thể không kiêng nể tỏ tình công khai, để cả thế giới biết hắn thích Chúc Dĩ Lâm. Trước mặt Chúc Dĩ Lâm, hắn lại như không muốn cố gắng điều gì nữa, không hề có bất cứ kỳ vọng nào với Chúc Dĩ Lâm, chỉ nhìn một cái liền dời mắt đi.

Đàm Tiểu Thanh bị cản lại, ban tổ chức nói với cô, Chúc Dĩ Lâm không được đưa trợ lý theo chuyến du lịch này. Theo quy định chương trình, tất cả mọi chuyện phải do anh tự túc. Sợ Chúc Dĩ Lâm không vui, họ lại giải thích, đến lúc cần sẽ có nhân viên công tác hỗ trợ, sẽ không để anh quá cực nhọc.

Đàm Tiểu Thanh không còn cách nào, chỉ đành tạm biệt Chúc Dĩ Lâm trong cái gật đầu cho phép của anh, quay về theo đường cũ.

Chúc Dĩ Lâm vào trong cùng nhân viên công tác, ống kính đi theo anh ghi hình.

Đạo diễn chương trình không ngừng giải thích bên ngoài ống kính rằng "sẽ thu xếp điều kiện du lịch thoải mái nhất cho anh, sẽ không để anh mệt", nhưng lại ngậm miệng không nói lý do vì sao Lục Gia Xuyên ở đây. Chúc Dĩ Lâm cũng không hỏi.

Lúc đi qua Lục Gia Xuyên, anh liếc nhìn một cái.

Ánh nhìn này cuối cùng khiến Lục Gia Xuyên không giữ được mặt lạnh nữa, chào hỏi anh đầy ý mỉa mai: "Đã lâu không gặp, trông thấy tôi không vui vẻ gì nhỉ? Anh Chúc."

Chúc Dĩ Lâm nói: "Không có, rất vui được gặp cậu, anh Lục."

Bầu không khí vi diệu, đạo diễn toát mồ hôi lạnh.

Lục Gia Xuyên rất thẳng thắn: "Vậy hả? Nếu như anh cảm thấy quay chương trình với tôi là chịu giày vò, bây giờ rút còn kịp."

"..."

Nguyên cái mặt Lục Gia Xuyên ngang ngược một cục, sợ Chúc Dĩ Lâm không nhìn ra, cố tình biểu hiện hết sức rõ ràng, trông như thể thèm đòn, khiến người ta căm ghét.

Nhưng Chúc Dĩ Lâm không thấy căm ghét, chỉ cảm thấy hắn ấu trĩ hơn cả sức tưởng tượng của anh, mặt không đổi sắc nói: "Không, tôi ký hợp đồng rồi, rút là phải bồi thường phí vi phạm hợp đồng, sao phải vậy?"

Lục Gia Xuyên không gáy nữa.

Hắn giống như khí cầu sống, chiếc khí cầu đó vất vả mãi mới phình ra, nói được đôi câu với Chúc Dĩ Lâm liền xịt sạch, phải bơm hơi lần nữa mới có thể bay lên lại.

Chúc Dĩ Lâm xách vali du lịch của mình, đi phía trước.

Hắn cũng xách vali của mình, đi phía sau.

Thợ quay phim hỏi đạo diễn: "Đoạn vừa rồi có cắt vào được không ạ?"

Đạo diễn lắc đầu: "Chú cứ quay đã, xem tình hình rồi nói sau."

"Tình hình" là tình hình ra sao, đạo diễn không kiểm soát được, Chúc Dĩ Lâm cũng khó đoán trước.

Qua khoảng chừng hai phút, khí của Lục Gia Xuyên đã đầy, lại bắt đầu nhảy vào miệng Chúc Dĩ Lâm: "Có phải anh cho rằng tôi đến quay chương trình tạp kỹ này là để tiếp cận anh không?"

"..." Chúc Dĩ Lâm bị sặc, quay đầu nhìn hắn, không tiếp lời.

Lục Gia Xuyên tự hỏi tự trả lời: "Lúc tôi ký hợp đồng không biết anh sẽ đến, tôi muốn giải khuây thôi, hoàn toàn không định quay lại với anh đâu, hi vọng anh đừng nghĩ nhiều."

Chúc Dĩ Lâm: "..."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện