Trạng thái của Chúc Dĩ Lâm rất tệ. Khi đạo diễn đi qua, Đàm Tiểu Thanh cũng qua theo luôn, tay chân lanh lẹ choàng áo khoác cho anh, sợ anh bị cóng.
Trình Giải Thế rất hài lòng với hiệu quả quay chụp, nhưng đến gần thấy cả hai diễn viên chính đều sa sầm mặt mày, dáng vẻ như thù hận cay đắng, lời khen đến bên miệng y lại thôi không nói, kỳ lạ hỏi: "Hai cậu sao thế?"
Chúc Dĩ Lâm lắc đầu, để Đàm Tiểu Thanh đỡ lên xe, bọn họ muốn về phòng nghỉ chỉnh trang trước, đổi tạo hình, rồi quay cảnh tiếp theo.
Trong toàn bộ quá trình từ khi Chúc Dĩ Lâm xuống ngựa đến lên xe, Lục Gia Xuyên vẫn luôn kéo vạt áo anh, không hề buông giây nào, ánh mắt cũng nhìn anh chằm chằm, vẻ mặt rõ ràng là mới khóc xong. Gương mặt trắng bệch kia ửng màu hồng bởi cóng vì gió lạnh, đáng thương thê thảm, giống như một con chó con bị vứt bỏ.
Chúc Dĩ Lâm không nói lời nào, Lục Gia Xuyên cũng không nói, đây là một chiếc sedan cỡ nhỏ chỉ có thể chứa bốn người ngồi ngoài tài xế. Chúc Dĩ Lâm lên ghế sau, Lục Gia Xuyên liền theo sát anh, ngồi xuống bên cạnh anh.
Phía sau vẫn còn một vị trí, còn có —— Được rồi, ghế phụ lái đã bị đạo diễn cướp mất rồi, Đàm Tiểu Thanh chỉ đành ngồi bên cạnh Lục Gia Xuyên, làm một chiếc bóng đèn sáng lấp lánh.
Đường không xa, đoàn phim chuẩn bị xe là để chăm sóc tình trạng cơ thể của bọn họ. Quay cảnh nóng là việc tốn thể lực, Trình Giải Thế có kinh nghiệm phong phú với việc này, trên người diễn viên sẽ có xuất hiện tình trạng ra sao y cũng hiểu, sẽ không để mấy người Chúc Dĩ Lâm quá xấu hổ.
Nhưng y không hiểu, hai người họ rõ ràng là người yêu thật, vì sao còn xấu hổ?
Đến phòng nghỉ, có thời gian rửa mặt thay trang phục, Chúc Dĩ Lâm lo liệu cho bản thân xong, đi ra thì thấy Lục Gia Xuyên đã xử lý hết trước mình một bước, vẫn đang đợi anh. Lúc anh không có ở đây, Lục Gia Xuyên liền nắm lấy áo khoác của anh, vẫn là nét mặt ban nãy, như thể nếu Chúc Dĩ Lâm không gật đầu đáp ứng, hắn sẽ mãi mãi tệ như thế vậy.
Chúc Dĩ Lâm muốn đi vòng qua, nhưng Lục Gia Xuyên đột nhiên nắm lấy tay anh, hỏi anh: "Chúc Dĩ Lâm, anh còn yêu em không?"
"..." Chúc Dĩ Lâm ngừng lại, lạnh lùng liếc hắn, "Không phải cậu nói tôi vốn không yêu cậu sao? Hỏi thế không thấy thừa à?"
Lục Gia Xuyên cúi đầu xuống: "Em không biết, em nghĩ anh có thể... sẽ yêu em một chút, một chút là được, có còn không?"
Chúc Dĩ Lâm không lên tiếng.
Tình cảm gần mười năm, làm sao có thể hoàn toàn biến mất sau một đêm? Có lẽ cả đời này cũng không biến mất được, Lục Gia Xuyên đã trở thành khởi nguồn nỗi đau khổ của anh. Nhưng nếu bảo anh lập tức quay đầu ôm chầm lấy Lục Gia Xuyên, coi như chưa phát sinh bất cứ chuyện gì, thì anh không có tấm lòng rộng lượng như vậy.
"Anh vốn không yêu tôi.", câu này nên để anh nói với Lục Gia Xuyên.
Chúc Dĩ Lâm không phải người máy hàng tặng, Lục Gia Xuyên muốn gì anh cho hắn cái đó, anh cũng biết so đo: Vì sao cậu có thể làm hại tôi không nương tay, còn yêu cầu tôi không có khúc mắc trong lòng với cậu, đối tốt với cậu như trước?
Rõ ràng là cậu không yêu tôi.
Là cậu không bận tâm đến tình nghĩa quá khứ, vẫn luôn lừa gạt tôi, dồn tôi đến đường cùng.
Tối hôm qua Chúc Dĩ Lâm đã khóc đủ rồi, hiện giờ đối diện với kẻ đầu sỏ, đột nhiên lại có cảm giác buồn bực khó thở.
Lục Gia Xuyên không chết tâm, khăng khăng đòi anh trả lời: "Anh vẫn yêu em, đúng không, anh?"
"Không." Chúc Dĩ Lâm không nhịn được nói, "Tôi yêu Lục Gia Xuyên, nhưng tôi không biết cậu là ai, tôi không hiểu cậu một chút nào... Lục Gia Xuyên ban đầu đã đi đâu rồi? Có lẽ tôi đã sai, bảy năm trước tôi không nên tự ti như vậy. Cho dù em ấy đứng cao bao nhiêu, tôi cũng nên liều mạng bò lên, giữ em ấy lại bên mình."
"..." Lục Gia Xuyên cuối cùng cũng buông tay. Hắn như thể không còn sức lực kéo Chúc Dĩ Lâm nữa.
Trầm mặc một hồi, Lục Gia Xuyên đột nhiên bật cười, nhìn sát bằng đôi mắt đỏ bừng kia: "Tôi biết ngay mà, anh không thể thích tôi của hiện tại... Đúng, ai lại thích một tên biến thái lòng dạ ác độc chứ! Nhưng tôi có thể làm gì? Tôi đã trở nên như vậy rồi! Làm sao tôi bắt đầu lại nữa?! Ai cho tôi cơ hội làm lại?! Anh chỉ muốn tôi ngoan, muốn tôi nghe lời. Anh có từng nghĩ, vì sao tôi lại đi đến bước đường ngày hôm nay không? Anh không quan tâm, anh chỉ muốn có một cậu bạn trai đáng yêu thôi! Anh muốn nó sống đến cùng ở nhà họ Lục, vẫn phải giữ bản tính không bị nhuốm bẩn! —— Đổi thành anh, anh có làm được không!?"
Chúc Dĩ Lâm ngây ra.
Lục Gia Xuyên dường như cuối cùng đã chết tâm, không mong rằng mình sẽ may mắn tiếp tục lừa được Chúc Dĩ Lâm nữa, cũng không còn trông đợi Chúc Dĩ Lâm sẽ thích hắn từ bản chất. Hắn không khóc nữa, cũng không xin nữa, tỉnh táo chấp nhận hiện thực không được yêu.
Sau đó đẩy cửa bỏ đi.
Đây là cuối tháng 2, đầu tháng 3, ở phương Bắc lạnh giá, cũng sắp đến lúc xuân về hoa nở.
Đoàn phim [Hồng Y] chịu ảnh hưởng của mùa, quay nửa sau kịch bản ở phương Bắc trước rồi về phía Nam quay nửa đoạn đầu. Cảnh trên lưng ngựa của Chúc Dĩ Lâm và Lục Gia Xuyên là mấy cảnh trước kết cục. Sau đó, bọn họ liền ở Tân Thành một tuần, quay hết tất cả những phân cảnh mùa đông, cả đoàn cùng rút đi, tới địa điểm đã chọn cảnh ở phía Nam.
Trong tuần này, trừ lúc cần thiết diễn đôi ra, Chúc Dĩ Lâm không gặp Lục Gia Xuyên nữa.
Hình như Lục Gia Xuyên đã tin câu "Tôi ở với cậu thêm một giây cũng thấy giày vò" kia, vậy nên quyết tâm không gây phiền toái cho Chúc Dĩ Lâm nữa, có thể trốn xa bao nhiêu thì trốn xa bấy nhiêu.
Khi tới ở khách sạn ở địa điểm làm bối cảnh thứ hai, hắn thậm chí còn đặc biệt đổi phòng với người khác, không ở cạnh Chúc Dĩ Lâm.
Mà nhân vật Phương Ngọc Xuân này, cảnh quan trọng đều ở nửa phần sau, gần như đã quay xong, chỉ cần quay vài cảnh đơn giản ở vùng sông nước Giang Nam, mà phần lớn là chung khung hình với nữ chính, không liên quan gì đến Chúc Dĩ Lâm.
Bởi vậy, Lục Gia Xuyên trở thành người đầu tiên đóng máy trong ba nhân vật chính, rời đoàn phim trước.
Chúc Dĩ Lâm và Triệu Tư Đồng quay thêm nửa tháng, đầu tháng 4, toàn đoàn phim đóng máy, Chúc Dĩ Lâm lấy lý do "có công việc khác đang gấp", không tham gia tiệc đóng máy, về Hồng Thành ngay lập tức.
Anh và Lục Gia Xuyên đã chia tay một tháng.
Trạng thái tinh thần của hai người lúc chia tay đều rất bất ổn, có vài lời chưa nói rõ, ví dụ như, khi nào Lục Gia Xuyên dọn khỏi nhà anh? Hẳn là đã dọn đi rồi, sao có thể ở lại.
Chúc Dĩ Lâm lê cơ thể rã rời mở cửa nhà, quả nhiên, người đi nhà trống.
Nhưng không ngờ, Lục Gia Xuyên lại để lại vài thứ cho anh, là một cái thùng giấy, đặt ngay ngắn trên giường phòng ngủ.
Chúc Dĩ Lâm nhìn chằm chằm cái hộp kia mấy giây, không mở ra ngay. Anh tới phòng bếp làm chút đồ ăn trước, sau khi ăn no, rửa chén bát, lại đi tắm rồi mới về phòng ngủ, mang một tâm trạng khó lòng nói rõ, mở thùng giấy Lục Gia Xuyên để lại ra.
Không ngờ, lại là một đống thư tình, đếm tổng cộng có 50 lá, đè lên một tờ giấy viết văn ố vàng dưới cùng.
Chúc Dĩ Lâm rút tờ giấy kia ra, đề bài văn: [Tôi và anh].
Cả bài văn chữ viết cẩu thả, xóa sửa rất nhiều, trong đó có một câu sửa đến mấy lần ——
"Tôi muốn được luôn ở bên anh, cùng anh ngắm tà dương và hoàng hôn, tôi thích nhất là anh."
"Tà dương" bị người khác gạch đi bằng bút máy, sửa thành "bình minh", phía sau "thích anh" có một trái tim vẽ bằng bút chì bấm màu đỏ, xiêu xiêu vẹo vẹo, vừa vụng vừa đần.
Chúc Dĩ Lâm nhìn chằm chằm trái tim đỏ kia một hồi, đột nhiên tâm trạng sụp đổ.
Anh đã đè nén một tháng ròng, bây giờ cuối cùng lại ý thức được, người đã mất, thật sự đã mất.
Cậu bé vẽ trái tim đỏ cho anh, vĩnh viễn vĩnh viễn, không trở lại nữa.
Anh yêu Lục Gia Xuyên của hiện tại sao?
Đối với một người hoàn toàn không hiểu, làm sao phán đoán yêu hay không yêu?
Nếu như Lục Gia Xuyên có thể ôn hòa bình tĩnh trùng phùng với anh ngay từ đầu, không ngụy trang, cho dù hắn có thật nhiều khuyết điểm, có lẽ bọn họ cũng có thể giống như tình lữ bình thường, trải qua việc tìm hiểu lẫn nhau, mập mờ và động lòng, nghiêm túc yêu đương một lần.
Có thể không tốt đẹp như vậy, nhưng thế giới chân thực vốn đã không tốt đẹp được thế.
Nhưng đã không thể làm lại nữa.
Chúc Dĩ Lâm thậm chí không có cách nào phán đoán, Lục Gia Xuyên đã bắt đầu lừa anh từ khi nào? Hot search ban đầu là dày công sắp đặt sao? Hẹn cơm với anh, khóc lóc kể lể với anh, cũng là giả sao?
—— Đến cùng câu nào là thật?
Hắn nói nhà họ Lục là "Âm phủ", "xã hội cũ", là một thùng nhuộm khiến người ta không thể không bị nhuốm bẩn. Bảy năm chia tay này, Lục Gia Xuyên rốt cuộc đã trải qua những gì, mới bị nhuốm từ trong ra ngoài?
Kỳ thực cũng không phải Chúc Dĩ Lâm hoàn toàn không thể phỏng đoán. Thông qua đôi lời Lục Gia Xuyên từng để lộ —— Nếu như đó là những lời nói thật, Lục Phinh Đình từng cố tình đẩy hắn xuống ngựa, hại hắn gãy xương nằm viện. Nhà họ Lục không ai quan tâm hắn, Lục Phong Khuê không muốn cho hắn thực quyền, thường tin lời nói xấu của chị hắn, vô cớ mắng mỏ hắn.
Người xung quanh hắn chỉ cho hắn sự thờ ơ và ức hiếp. Hoàn cảnh như vậy, người càng đơn thuần càng khó lòng chịu nổi, người hắn ỷ lại nhất, cũng cắt đứt liên lạc với hắn —— Lục Gia Xuyên sẽ biến dạng, dường như rất dễ hiểu.
Hơn nữa, có rất ít đàn ông lại không nảy sinh khát vọng với quyền thế khi đã chạm được đến nó.
Có khát vọng, thì sẽ có toan tính.
Mà sau khi quyền thế mênh mông trở thành thứ đồ chơi trong tay hắn, hắn cũng rất khó giống như trước kia, dễ dàng kiểm soát dục vọng bành trướng của mình nữa.
Dưới ánh mặt trời, không có việc gì mới.
Sinh vật loài người đã bị những tác phẩm nghệ thuật đếm không xuể diễn dịch thấu đáo, rất dễ hiểu.
Nhưng "Lục Gia Xuyên" không phải nhân vật viết trong kịch bản, Chúc Dĩ Lâm không thể thỏa thích xem toàn bộ, lý trí phân tích hắn từ góc độ khách quan.
Có lẽ phần liên quan tới Lục Phinh Đình, là nói dối.
Có lẽ không ai bắt nạt Lục Gia Xuyên, hắn chỉ bất mãn vì không được chia đủ gia sản, sắp đặt hết thảy.
Có lẽ hắn không yêu thương Chúc Dĩ Lâm được bao nhiêu, chỉ có mối hận "Anh vứt bỏ tôi khi tôi sa sút, hôm nay tôi phải đến báo thù" ——
Bao nhiêu khả năng, Chúc Dĩ Lâm luôn có thể nghĩ đến khả năng xấu nhất.
Niềm tin của anh với Lục Gia Xuyên đã không mảy may còn lại chút gì, anh không nhịn được mà tưởng tượng Lục Gia Xuyên thành một kẻ xấu từ đầu đến chân, như thể làm thế có thể xoa dịu nỗi đau, an ủi anh phần nào, để anh đừng hối hận, đừng đau lòng, đừng thỏa hiệp với tên điên đáng thương đó.
Chúc Dĩ Lâm sụp đổ rất lâu mới bình ổn tâm trạng, sắp xếp lại những thứ trong hộp, khóa lại cất vào ngăn tủ trong thư phòng.
Hôm sau, Ôn Nhàn hẹn gặp mặt anh ở công ty, giống như bình thường, hỏi anh về cảm giác sau khi đóng máy phim mới.
Lúc này Chúc Dĩ Lâm đã khôi phục lại bình thường, ăn mặc chỉnh tề, sắc mặt lãnh đạm, không nói về phim, kể sơ qua về gút mắc giữa anh và Lục Gia Xuyên —— Chủ yếu là để giải thích vấn đề của công ty.
Ôn Nhàn nói, tiền của Hoành Phát đã được gửi tới theo điều kiện bàn bạc ban đầu, không thiếu một xu.
Chị còn bảo: "Tôi đã nghi Lục Gia Xuyên từ lâu rồi, nhưng ngại quan hệ giữa hai người, không tiện nói thẳng. Cậu quá tín nhiệm cậu ta, nhất định sẽ cảm thấy tôi cố tình châm ngòi ly gián."
"..."
Chúc Dĩ Lâm trầm mặc một hồi, hóa ra cả thế giới đều nhận ra được, chỉ có anh hoàn toàn mù mờ.
Việc đã đến nước này, có nói thêm cũng vô nghĩa, Ôn Nhàn ngồi sau bàn làm việc, mở laptop ra, load một tin tức, hỏi anh: "Cậu xem hot search tối qua chưa?"
Chúc Dĩ Lâm nói: "Chưa, làm sao vậy?"
Ôn Nhàn quay màn hình lại, đẩy cho anh xem: "Vở kịch cung đấu nhà họ Lục diễn gần nửa năm, cuối cùng đã hạ màn."
—— Tập đoàn Bác Quang tuyên bố đóng cửa, Lục Gia Xuyên bắt đầu từ con số không, chính thức lên bờ từ trong vùng nước mãnh liệt sóng ngầm, cao giọng công bố công ty mới do hắn nắm cổ phần tuyệt đối: một tập đoàn tên "Gia Lâm".
Trên màn hình đang phát video ở buổi công bố.
Lục Gia Xuyên ngồi ghế chủ trì, vô số microphone và camera chĩa vào hắn. Hắn mặc một bộ tây trang màu đen, sắc mặt lạnh lùng và ngạo mạn khác thường nổi bật dưới ánh flash, hắn thuận tay chỉ một ký giả.
Ký giả này trực thuộc phía truyền thông tài chính nào đó, hỏi vòng vo một đống "Nguồn vốn của anh từ đâu đến", "Có phải anh là người gây ra việc nhà họ Lục sụp đổ không" các loại. Lục Gia Xuyên không nổi giận, cũng không trả lời, ra hiệu tay với bảo an, bảo gã cút ra ngoài.
Hắn chọn một ký giả khác.
Ký giả này có vẻ là do tờ báo bát quái giải trí nhỏ phái đến, mở miệng liền hỏi: "Tên của tập đoàn Gia Lâm có hàm nghĩa đặc thù nào không? Gần đây trên mạng lan truyền scandal của anh và Chúc Dĩ Lâm, có phải có liên quan đến anh ấy?"
Trong nhất thời, ánh đèn flash càng sáng rõ, dưới đài nháo nhác cả đám.
Lục Gia Xuyên lại chịu trả lời. Hắn dùng một kiểu giọng điệu buông thả đến mức cơ hồ bất cần, như thể cố tình chọc tức ai đó, không che giấu điều gì: "Phải đấy, tôi thích Chúc Dĩ Lâm, còn ai không biết không? —— Vậy giờ các người đều biết rồi đó."
Trình Giải Thế rất hài lòng với hiệu quả quay chụp, nhưng đến gần thấy cả hai diễn viên chính đều sa sầm mặt mày, dáng vẻ như thù hận cay đắng, lời khen đến bên miệng y lại thôi không nói, kỳ lạ hỏi: "Hai cậu sao thế?"
Chúc Dĩ Lâm lắc đầu, để Đàm Tiểu Thanh đỡ lên xe, bọn họ muốn về phòng nghỉ chỉnh trang trước, đổi tạo hình, rồi quay cảnh tiếp theo.
Trong toàn bộ quá trình từ khi Chúc Dĩ Lâm xuống ngựa đến lên xe, Lục Gia Xuyên vẫn luôn kéo vạt áo anh, không hề buông giây nào, ánh mắt cũng nhìn anh chằm chằm, vẻ mặt rõ ràng là mới khóc xong. Gương mặt trắng bệch kia ửng màu hồng bởi cóng vì gió lạnh, đáng thương thê thảm, giống như một con chó con bị vứt bỏ.
Chúc Dĩ Lâm không nói lời nào, Lục Gia Xuyên cũng không nói, đây là một chiếc sedan cỡ nhỏ chỉ có thể chứa bốn người ngồi ngoài tài xế. Chúc Dĩ Lâm lên ghế sau, Lục Gia Xuyên liền theo sát anh, ngồi xuống bên cạnh anh.
Phía sau vẫn còn một vị trí, còn có —— Được rồi, ghế phụ lái đã bị đạo diễn cướp mất rồi, Đàm Tiểu Thanh chỉ đành ngồi bên cạnh Lục Gia Xuyên, làm một chiếc bóng đèn sáng lấp lánh.
Đường không xa, đoàn phim chuẩn bị xe là để chăm sóc tình trạng cơ thể của bọn họ. Quay cảnh nóng là việc tốn thể lực, Trình Giải Thế có kinh nghiệm phong phú với việc này, trên người diễn viên sẽ có xuất hiện tình trạng ra sao y cũng hiểu, sẽ không để mấy người Chúc Dĩ Lâm quá xấu hổ.
Nhưng y không hiểu, hai người họ rõ ràng là người yêu thật, vì sao còn xấu hổ?
Đến phòng nghỉ, có thời gian rửa mặt thay trang phục, Chúc Dĩ Lâm lo liệu cho bản thân xong, đi ra thì thấy Lục Gia Xuyên đã xử lý hết trước mình một bước, vẫn đang đợi anh. Lúc anh không có ở đây, Lục Gia Xuyên liền nắm lấy áo khoác của anh, vẫn là nét mặt ban nãy, như thể nếu Chúc Dĩ Lâm không gật đầu đáp ứng, hắn sẽ mãi mãi tệ như thế vậy.
Chúc Dĩ Lâm muốn đi vòng qua, nhưng Lục Gia Xuyên đột nhiên nắm lấy tay anh, hỏi anh: "Chúc Dĩ Lâm, anh còn yêu em không?"
"..." Chúc Dĩ Lâm ngừng lại, lạnh lùng liếc hắn, "Không phải cậu nói tôi vốn không yêu cậu sao? Hỏi thế không thấy thừa à?"
Lục Gia Xuyên cúi đầu xuống: "Em không biết, em nghĩ anh có thể... sẽ yêu em một chút, một chút là được, có còn không?"
Chúc Dĩ Lâm không lên tiếng.
Tình cảm gần mười năm, làm sao có thể hoàn toàn biến mất sau một đêm? Có lẽ cả đời này cũng không biến mất được, Lục Gia Xuyên đã trở thành khởi nguồn nỗi đau khổ của anh. Nhưng nếu bảo anh lập tức quay đầu ôm chầm lấy Lục Gia Xuyên, coi như chưa phát sinh bất cứ chuyện gì, thì anh không có tấm lòng rộng lượng như vậy.
"Anh vốn không yêu tôi.", câu này nên để anh nói với Lục Gia Xuyên.
Chúc Dĩ Lâm không phải người máy hàng tặng, Lục Gia Xuyên muốn gì anh cho hắn cái đó, anh cũng biết so đo: Vì sao cậu có thể làm hại tôi không nương tay, còn yêu cầu tôi không có khúc mắc trong lòng với cậu, đối tốt với cậu như trước?
Rõ ràng là cậu không yêu tôi.
Là cậu không bận tâm đến tình nghĩa quá khứ, vẫn luôn lừa gạt tôi, dồn tôi đến đường cùng.
Tối hôm qua Chúc Dĩ Lâm đã khóc đủ rồi, hiện giờ đối diện với kẻ đầu sỏ, đột nhiên lại có cảm giác buồn bực khó thở.
Lục Gia Xuyên không chết tâm, khăng khăng đòi anh trả lời: "Anh vẫn yêu em, đúng không, anh?"
"Không." Chúc Dĩ Lâm không nhịn được nói, "Tôi yêu Lục Gia Xuyên, nhưng tôi không biết cậu là ai, tôi không hiểu cậu một chút nào... Lục Gia Xuyên ban đầu đã đi đâu rồi? Có lẽ tôi đã sai, bảy năm trước tôi không nên tự ti như vậy. Cho dù em ấy đứng cao bao nhiêu, tôi cũng nên liều mạng bò lên, giữ em ấy lại bên mình."
"..." Lục Gia Xuyên cuối cùng cũng buông tay. Hắn như thể không còn sức lực kéo Chúc Dĩ Lâm nữa.
Trầm mặc một hồi, Lục Gia Xuyên đột nhiên bật cười, nhìn sát bằng đôi mắt đỏ bừng kia: "Tôi biết ngay mà, anh không thể thích tôi của hiện tại... Đúng, ai lại thích một tên biến thái lòng dạ ác độc chứ! Nhưng tôi có thể làm gì? Tôi đã trở nên như vậy rồi! Làm sao tôi bắt đầu lại nữa?! Ai cho tôi cơ hội làm lại?! Anh chỉ muốn tôi ngoan, muốn tôi nghe lời. Anh có từng nghĩ, vì sao tôi lại đi đến bước đường ngày hôm nay không? Anh không quan tâm, anh chỉ muốn có một cậu bạn trai đáng yêu thôi! Anh muốn nó sống đến cùng ở nhà họ Lục, vẫn phải giữ bản tính không bị nhuốm bẩn! —— Đổi thành anh, anh có làm được không!?"
Chúc Dĩ Lâm ngây ra.
Lục Gia Xuyên dường như cuối cùng đã chết tâm, không mong rằng mình sẽ may mắn tiếp tục lừa được Chúc Dĩ Lâm nữa, cũng không còn trông đợi Chúc Dĩ Lâm sẽ thích hắn từ bản chất. Hắn không khóc nữa, cũng không xin nữa, tỉnh táo chấp nhận hiện thực không được yêu.
Sau đó đẩy cửa bỏ đi.
Đây là cuối tháng 2, đầu tháng 3, ở phương Bắc lạnh giá, cũng sắp đến lúc xuân về hoa nở.
Đoàn phim [Hồng Y] chịu ảnh hưởng của mùa, quay nửa sau kịch bản ở phương Bắc trước rồi về phía Nam quay nửa đoạn đầu. Cảnh trên lưng ngựa của Chúc Dĩ Lâm và Lục Gia Xuyên là mấy cảnh trước kết cục. Sau đó, bọn họ liền ở Tân Thành một tuần, quay hết tất cả những phân cảnh mùa đông, cả đoàn cùng rút đi, tới địa điểm đã chọn cảnh ở phía Nam.
Trong tuần này, trừ lúc cần thiết diễn đôi ra, Chúc Dĩ Lâm không gặp Lục Gia Xuyên nữa.
Hình như Lục Gia Xuyên đã tin câu "Tôi ở với cậu thêm một giây cũng thấy giày vò" kia, vậy nên quyết tâm không gây phiền toái cho Chúc Dĩ Lâm nữa, có thể trốn xa bao nhiêu thì trốn xa bấy nhiêu.
Khi tới ở khách sạn ở địa điểm làm bối cảnh thứ hai, hắn thậm chí còn đặc biệt đổi phòng với người khác, không ở cạnh Chúc Dĩ Lâm.
Mà nhân vật Phương Ngọc Xuân này, cảnh quan trọng đều ở nửa phần sau, gần như đã quay xong, chỉ cần quay vài cảnh đơn giản ở vùng sông nước Giang Nam, mà phần lớn là chung khung hình với nữ chính, không liên quan gì đến Chúc Dĩ Lâm.
Bởi vậy, Lục Gia Xuyên trở thành người đầu tiên đóng máy trong ba nhân vật chính, rời đoàn phim trước.
Chúc Dĩ Lâm và Triệu Tư Đồng quay thêm nửa tháng, đầu tháng 4, toàn đoàn phim đóng máy, Chúc Dĩ Lâm lấy lý do "có công việc khác đang gấp", không tham gia tiệc đóng máy, về Hồng Thành ngay lập tức.
Anh và Lục Gia Xuyên đã chia tay một tháng.
Trạng thái tinh thần của hai người lúc chia tay đều rất bất ổn, có vài lời chưa nói rõ, ví dụ như, khi nào Lục Gia Xuyên dọn khỏi nhà anh? Hẳn là đã dọn đi rồi, sao có thể ở lại.
Chúc Dĩ Lâm lê cơ thể rã rời mở cửa nhà, quả nhiên, người đi nhà trống.
Nhưng không ngờ, Lục Gia Xuyên lại để lại vài thứ cho anh, là một cái thùng giấy, đặt ngay ngắn trên giường phòng ngủ.
Chúc Dĩ Lâm nhìn chằm chằm cái hộp kia mấy giây, không mở ra ngay. Anh tới phòng bếp làm chút đồ ăn trước, sau khi ăn no, rửa chén bát, lại đi tắm rồi mới về phòng ngủ, mang một tâm trạng khó lòng nói rõ, mở thùng giấy Lục Gia Xuyên để lại ra.
Không ngờ, lại là một đống thư tình, đếm tổng cộng có 50 lá, đè lên một tờ giấy viết văn ố vàng dưới cùng.
Chúc Dĩ Lâm rút tờ giấy kia ra, đề bài văn: [Tôi và anh].
Cả bài văn chữ viết cẩu thả, xóa sửa rất nhiều, trong đó có một câu sửa đến mấy lần ——
"Tôi muốn được luôn ở bên anh, cùng anh ngắm tà dương và hoàng hôn, tôi thích nhất là anh."
"Tà dương" bị người khác gạch đi bằng bút máy, sửa thành "bình minh", phía sau "thích anh" có một trái tim vẽ bằng bút chì bấm màu đỏ, xiêu xiêu vẹo vẹo, vừa vụng vừa đần.
Chúc Dĩ Lâm nhìn chằm chằm trái tim đỏ kia một hồi, đột nhiên tâm trạng sụp đổ.
Anh đã đè nén một tháng ròng, bây giờ cuối cùng lại ý thức được, người đã mất, thật sự đã mất.
Cậu bé vẽ trái tim đỏ cho anh, vĩnh viễn vĩnh viễn, không trở lại nữa.
Anh yêu Lục Gia Xuyên của hiện tại sao?
Đối với một người hoàn toàn không hiểu, làm sao phán đoán yêu hay không yêu?
Nếu như Lục Gia Xuyên có thể ôn hòa bình tĩnh trùng phùng với anh ngay từ đầu, không ngụy trang, cho dù hắn có thật nhiều khuyết điểm, có lẽ bọn họ cũng có thể giống như tình lữ bình thường, trải qua việc tìm hiểu lẫn nhau, mập mờ và động lòng, nghiêm túc yêu đương một lần.
Có thể không tốt đẹp như vậy, nhưng thế giới chân thực vốn đã không tốt đẹp được thế.
Nhưng đã không thể làm lại nữa.
Chúc Dĩ Lâm thậm chí không có cách nào phán đoán, Lục Gia Xuyên đã bắt đầu lừa anh từ khi nào? Hot search ban đầu là dày công sắp đặt sao? Hẹn cơm với anh, khóc lóc kể lể với anh, cũng là giả sao?
—— Đến cùng câu nào là thật?
Hắn nói nhà họ Lục là "Âm phủ", "xã hội cũ", là một thùng nhuộm khiến người ta không thể không bị nhuốm bẩn. Bảy năm chia tay này, Lục Gia Xuyên rốt cuộc đã trải qua những gì, mới bị nhuốm từ trong ra ngoài?
Kỳ thực cũng không phải Chúc Dĩ Lâm hoàn toàn không thể phỏng đoán. Thông qua đôi lời Lục Gia Xuyên từng để lộ —— Nếu như đó là những lời nói thật, Lục Phinh Đình từng cố tình đẩy hắn xuống ngựa, hại hắn gãy xương nằm viện. Nhà họ Lục không ai quan tâm hắn, Lục Phong Khuê không muốn cho hắn thực quyền, thường tin lời nói xấu của chị hắn, vô cớ mắng mỏ hắn.
Người xung quanh hắn chỉ cho hắn sự thờ ơ và ức hiếp. Hoàn cảnh như vậy, người càng đơn thuần càng khó lòng chịu nổi, người hắn ỷ lại nhất, cũng cắt đứt liên lạc với hắn —— Lục Gia Xuyên sẽ biến dạng, dường như rất dễ hiểu.
Hơn nữa, có rất ít đàn ông lại không nảy sinh khát vọng với quyền thế khi đã chạm được đến nó.
Có khát vọng, thì sẽ có toan tính.
Mà sau khi quyền thế mênh mông trở thành thứ đồ chơi trong tay hắn, hắn cũng rất khó giống như trước kia, dễ dàng kiểm soát dục vọng bành trướng của mình nữa.
Dưới ánh mặt trời, không có việc gì mới.
Sinh vật loài người đã bị những tác phẩm nghệ thuật đếm không xuể diễn dịch thấu đáo, rất dễ hiểu.
Nhưng "Lục Gia Xuyên" không phải nhân vật viết trong kịch bản, Chúc Dĩ Lâm không thể thỏa thích xem toàn bộ, lý trí phân tích hắn từ góc độ khách quan.
Có lẽ phần liên quan tới Lục Phinh Đình, là nói dối.
Có lẽ không ai bắt nạt Lục Gia Xuyên, hắn chỉ bất mãn vì không được chia đủ gia sản, sắp đặt hết thảy.
Có lẽ hắn không yêu thương Chúc Dĩ Lâm được bao nhiêu, chỉ có mối hận "Anh vứt bỏ tôi khi tôi sa sút, hôm nay tôi phải đến báo thù" ——
Bao nhiêu khả năng, Chúc Dĩ Lâm luôn có thể nghĩ đến khả năng xấu nhất.
Niềm tin của anh với Lục Gia Xuyên đã không mảy may còn lại chút gì, anh không nhịn được mà tưởng tượng Lục Gia Xuyên thành một kẻ xấu từ đầu đến chân, như thể làm thế có thể xoa dịu nỗi đau, an ủi anh phần nào, để anh đừng hối hận, đừng đau lòng, đừng thỏa hiệp với tên điên đáng thương đó.
Chúc Dĩ Lâm sụp đổ rất lâu mới bình ổn tâm trạng, sắp xếp lại những thứ trong hộp, khóa lại cất vào ngăn tủ trong thư phòng.
Hôm sau, Ôn Nhàn hẹn gặp mặt anh ở công ty, giống như bình thường, hỏi anh về cảm giác sau khi đóng máy phim mới.
Lúc này Chúc Dĩ Lâm đã khôi phục lại bình thường, ăn mặc chỉnh tề, sắc mặt lãnh đạm, không nói về phim, kể sơ qua về gút mắc giữa anh và Lục Gia Xuyên —— Chủ yếu là để giải thích vấn đề của công ty.
Ôn Nhàn nói, tiền của Hoành Phát đã được gửi tới theo điều kiện bàn bạc ban đầu, không thiếu một xu.
Chị còn bảo: "Tôi đã nghi Lục Gia Xuyên từ lâu rồi, nhưng ngại quan hệ giữa hai người, không tiện nói thẳng. Cậu quá tín nhiệm cậu ta, nhất định sẽ cảm thấy tôi cố tình châm ngòi ly gián."
"..."
Chúc Dĩ Lâm trầm mặc một hồi, hóa ra cả thế giới đều nhận ra được, chỉ có anh hoàn toàn mù mờ.
Việc đã đến nước này, có nói thêm cũng vô nghĩa, Ôn Nhàn ngồi sau bàn làm việc, mở laptop ra, load một tin tức, hỏi anh: "Cậu xem hot search tối qua chưa?"
Chúc Dĩ Lâm nói: "Chưa, làm sao vậy?"
Ôn Nhàn quay màn hình lại, đẩy cho anh xem: "Vở kịch cung đấu nhà họ Lục diễn gần nửa năm, cuối cùng đã hạ màn."
—— Tập đoàn Bác Quang tuyên bố đóng cửa, Lục Gia Xuyên bắt đầu từ con số không, chính thức lên bờ từ trong vùng nước mãnh liệt sóng ngầm, cao giọng công bố công ty mới do hắn nắm cổ phần tuyệt đối: một tập đoàn tên "Gia Lâm".
Trên màn hình đang phát video ở buổi công bố.
Lục Gia Xuyên ngồi ghế chủ trì, vô số microphone và camera chĩa vào hắn. Hắn mặc một bộ tây trang màu đen, sắc mặt lạnh lùng và ngạo mạn khác thường nổi bật dưới ánh flash, hắn thuận tay chỉ một ký giả.
Ký giả này trực thuộc phía truyền thông tài chính nào đó, hỏi vòng vo một đống "Nguồn vốn của anh từ đâu đến", "Có phải anh là người gây ra việc nhà họ Lục sụp đổ không" các loại. Lục Gia Xuyên không nổi giận, cũng không trả lời, ra hiệu tay với bảo an, bảo gã cút ra ngoài.
Hắn chọn một ký giả khác.
Ký giả này có vẻ là do tờ báo bát quái giải trí nhỏ phái đến, mở miệng liền hỏi: "Tên của tập đoàn Gia Lâm có hàm nghĩa đặc thù nào không? Gần đây trên mạng lan truyền scandal của anh và Chúc Dĩ Lâm, có phải có liên quan đến anh ấy?"
Trong nhất thời, ánh đèn flash càng sáng rõ, dưới đài nháo nhác cả đám.
Lục Gia Xuyên lại chịu trả lời. Hắn dùng một kiểu giọng điệu buông thả đến mức cơ hồ bất cần, như thể cố tình chọc tức ai đó, không che giấu điều gì: "Phải đấy, tôi thích Chúc Dĩ Lâm, còn ai không biết không? —— Vậy giờ các người đều biết rồi đó."
Danh sách chương