“Cái gì?” Lydia không hiểu ý của Wolf, Deman từng bổ nhiệm Wolf làm vệ sĩ của nàng đương nhiên là tin tưởng năng lực của hắn, để cho Lydia xoay người lại rồi vén lên mái tóc xoăn mềm mại của nàng, Wolf quan sát một cách cẩn thận, giống như đang tìm cái gì đó.

“Nàng bị sao vậy?” Vu Duy Thiển phát hiện tình huống nơi này khác thường, Lê Khải Liệt đứng bên cạnh hắn nghe được lời của Wolf, ánh mắt tựa hồ hiện lên một tia sát khí mạnh mẽ, “Wolf–” Ngữ khí của hắn rất nguy hiểm.

“Chỉ mong là ta lo xa….” Wolf chưa từng ấp úng như vậy, hắn thường nhanh chóng làm ra phán đoán, nhưng lúc này lại hoàn toàn khác với những lần trước kia, cho đến khi ánh mắt của hắn dừng lại bên cạnh lỗ chân lông trên làn da.

“Hoàng tử điện hạ, quả thật đúng như vậy.” Hắn nói ra một câu mơ hồ, biểu tình trên mặt giống như mặt nạ xuất hiện vết rạn, rốt cục không thể giữ được bình tĩnh.

Lê Khải Liệt đột nhiên tiến lên một bước, nhìn sâu vào trong cánh rừng, “Hạ lệnh bắt sống!”

Mệnh lệnh lập tức được truyền xuống, đồng thời Vu Duy Thiển nhìn thấy ngay lỗ chân lông ở sau gáy của Lydia có một dấu vết màu đỏ rất nhỏ, không nhìn kỹ thì tuyệt đối sẽ không phát hiện, tiếp qua vài giờ nữa thì có lẽ sẽ không nhìn thấy.

“Đây là thủ đoạn mà lão già kia hay sử dụng!” Giống như nghiến ra từ giữa kẽ răng, hắn biết Lê Khải Liệt đã hoàn toàn bị chọc giận, xem ra Josen Claudy không chỉ đơn giản xem Lydia là con tin mà thôi.

“Ta lại trở thành phiền phức có phải hay không? Đều do ta không nên đứng trong vườn một mình, vì vậy mới có thể làm cho người ta thừa cơ hội, ta bị hạ độc hay sao?” Lydia có thể nhìn ra manh mối từ lời nói của Wolf và phản ứng của Lê Khải Liệt, biết đã xảy ra chuyện, “Đừng lo lắng cho ta! Cứ bắt lấy người kia, bất luận sống chết!”

“Cứ để cho Leo xử lý, con gái, chuyện này không thể trách con.” Sắc mặt của Deman rất trầm trọng, hắn trấn an nàng rồi quay đầu nhìn Lê Khải Liệt thì nhận được một ánh mắt khẳng định, trong đó ẩn chứa ý chí mãnh liệt, chứng tỏ hết thảy quyết tâm.

“Leo, tuy rằng ngươi không phải là con của ta, nhưng ta tin tưởng ngươi, chuyện tiếp theo sẽ giao cho ngươi.” Deman là người rất thẳng thắn, không hề tỏ ra kiểu cách cao ngạo của một quốc vương, hắn luôn luôn làm ra quyết định thỏa đáng nhất trong thời khắc quan trọng.

Hắn dẫn Lydia quay lại hoàng cung, mặc kệ Lydia bị trúng độc gì, mời bác sĩ đến thì ít nhất có thể trì hoãn thời hạn bị phát độc.

“Đó là độc tố lấy ra từ một loại thực vật, sẽ tạo thành tổn thương đối với thần kinh não bộ của con người, nhưng cơ thể người hấp thu nó rất chậm, trước lúc đó nhất định phải bắt cho bằng được Josen!” Chờ bọn họ đi rồi thì hắn mới giải thích, từ trên người Lê Khải Liệt truyền đến nhiệt độ bao hàm hết thảy phẫn nộ và bạo lực, từ trong túi quần lấy ra một viên đạn rồi ngắm nghía trên tay, hắn vừa cười lạnh vừa nhìn chăm chú vào rừng cây.

Nụ cười tựa như mang theo màu sắc đỏ tươi, là lửa giận và khát máu dung hợp cùng nhau, Vu Duy Thiển cũng không xa lạ đối với Lê Khải Liệt như vậy, “Không muốn ta tiếp tục đỡ đạn cho ngươi thì đừng xằng bậy nữa.”

Bàn tay vẫn còn nhuốm máu đặt trên vai của Lê Khải Liệt, lời nhắc nhở của hắn lập tức thu được hiệu quả, Lê Khải Liệt hừ cười một cách không cam lòng, “Ngươi biết rõ ta không muốn ngươi gặp chuyện bất trắc, nhưng nếu không làm gì thì không phải là ta, ngươi đang lo lắng cho ta hay sao?”

“Đừng nói nhảm nhí! Ta không lo lắng cho ngươi thì có thể lo cho ai?” Sự tình liên quan đến Claudy, kế hoạch của Lê Khải Liệt luôn rất lớn mật, Vu Duy Thiển tự nhận việc hắn lo lắng không phải là dư thừa, con ngươi màu đen dưới hàng lông mày nhíu chặt đang bắn ra một trận ánh sáng lạnh.

Lê Khải Liệt cũng đã quen với việc hắn răn dạy mình, vì vậy liền có biện pháp để đối phó, “Chỉ cần không phải lo lắng cho những người vô vị khác là được rồi, tỷ như Senzou bên kia, hắn là do ngươi bảo Vivian mang đến đây, có đúng không?”

“Đúng thì thế nào? Chỉ có ngươi được phép lên kế hoạch mà ta thì không thể hay sao?” Nhấc mặt của Lê Khải Liệt lên, áo sơ mi dính máu làm cho Vu Duy Thiển thiếu vài phần tao nhã, nhưng ngược lại linh hồn ở sâu bên trong lại giống như một vị quân vương thời cổ đại có sự uy nghiêm và mạnh mẽ đang trực tiếp tiến thẳng vào tầm mắt của mọi người.

Ánh mắt của Senzou lóe lên, nhìn sâu vào trong cánh rừng, Vivian cười hì hì, “Người ở bên trong chạy không thoát, có người của ta thì không con mồi nào có thể bỏ trốn.”

Một màu lam tím quỷ bí chợt lóe qua đồng tử của cô bé, Lê Khải Liệt chưa từng xem nàng là một cô bé bình thường, hắn nhướng mi một cách đăm chiêu, “Ngươi dẫn người theo?”

Không đợi Vivian trả lời, hắn quay sang nhìn Vu Duy Thiển, “Ngươi báo với nàng từ khi nào?” Ánh mắt kia không biết là hứng thú hay là khó chịu.

“Cần gì phải thông báo.” Hắn ung dung lấy ra một thiết bị thật nhỏ được đặt ở mặt sau nút áo sơ mi, “Có thứ này thì mặc kệ ta đi đâu nàng đều có thể tìm được, lần này đối mặt với Claudy, chẳng lẽ ngươi nghĩ rằng chỉ dựa vào lực của hai người chúng ta mà có thể đối phó hay sao?”

“Khi cần thiết thì ta sẽ yêu cầu chi viện người từ Deman.” Lê Khải Liệt không hề khinh thường Kent Claudy, hắn không phản bác lời của Vu Duy Thiển, cầm lấy thiết bị điện tử trong tay Vu Duy Thiển rồi ném xuống đất, hắn khoanh tay đứng tại chỗ để chờ đợi, “Chỉ cần không làm cho ngươi bị thương thì thế nào cũng được.”

Hắn không tiếp tục dây dưa chuyện này, Vivian cảm thấy bất ngờ, giọng nói nho nhỏ quấn lấy Vu Duy Thiển, “Wirth, có người bị phục tùng rồi nha, hình như rất biết nghe lời.”

“Phục tùng? Chắc là không thể hoàn thành được nhiệm vụ.” Vu Duy Thiển mỉm cười tự giễu rồi nhìn về phía Lê Khải Liệt.

Đối phương quay đầu lại, hình như nghe thấy được lời của Vivian, Lê Khải Liệt thản nhiên nhún vai, “Nếu là ngươi, liên tục nhìn thấy người mình yêu đổ máu vì mình thì ngươi có dám tiếp tục mạo hiểm hay không?”

Vivian há miệng thở dốc, sau đó bảo trì trầm mặc, Lê Khải Liệt dựa vào thân cây, tư thế thản nhiên, nhưng tầm mắt lại xuyên qua bên cạnh nàng, dừng trên thân của một người, giọng điệu trầm thấp cũng âm trầm giống như ánh mắt của hắn, “Ta chỉ có thể cẩn thận hơn, hung mãnh hơn so với sư tử, nhanh nhẹn hơn so với báo gêpa, giảo hoạt hơn so với hồ ly, ban đầu ta chỉ cần bảo vệ chính mình là được, nhưng hiện tại ta có một thứ quan trọng hơn cần phải bảo vệ.”

Đây là kết luận rút ra được từ những bài học kinh nghiệm xương máu, thật đáng buồn là máu tươi không chảy ra từ trên người của hắn mà lại đến từ Duy của hắn.

Ngón tay cầm súng mơn trớn trên mặt của Vu Duy Thiển, bạo lực và dịu dàng dung hợp, Vu Duy Thiển mỉm cười, “Sớm biết như vậy có thể làm cho ngươi trở nên cẩn thận thì lúc trước nên làm như thế.”

“Ngươi nói là tự làm cho mình bị thương hay sao?” Đồng tử vừa dã tính vừa dũng mãnh lộ ra hào quang sắc bén khó chịu, cho dù thu liễm như thế nào thì vẫn không thể thay đổi được bản chất, người đang ông mang theo lửa giận mà cười lạnh, “Ngươi không phải vẫn đang làm như vậy hay sao?”

“Đừng nói nữa, bọn họ ra rồi.” Ngay khi bọn họ đang nói chuyện thì trong rừng truyền đến một tiếng gọi, Vu Duy Thiển thu hồi bàn tay bị Lê Khải Liệt cắn mút, hắn là người đầu tiên bước lên.

“Chỉ biết đánh trống lãng.”Liếm khóe miệng, Lê Khải Liệt vừa tự nói vừa đuổi theo.

“Thấy rồi chứ? Đó là Wirth khi ở bên cạnh Lê Khải Liệt, ta không nghĩ ngươi có năng lực thay đổi hiện trạng này, mặc dù ta ghét người đàn ông đó nhưng ta càng ghét những kẻ làm cho Wirth mất hứng, mặc kệ ngươi muốn làm cái gì, ta sẽ không giúp ngươi đâu.” Vivian xoay người.

Senzou cười cười, “Ta chỉ muốn giúp hắn, làm cho hắn hoàn thành sứ mệnh của gia tộc Vu, ta đưa ra lời thỉnh cầu với cô Vivian cũng không tính là quá đáng, bất quá là chỉ mời ngươi giúp ta hỏi Wirth về quan điểm và dự định đối với chuyện này mà thôi.”

“Ngươi nghĩ rằng ta từng muốn tách bọn họ ra thì hiện tại ta sẽ giúp ngươi hay sao? Ngươi tìm lầm người rồi, Senzou.” Vivian ngẩng đầu, lạnh lùng mỉm cười, quay đầu lại rồi tiếp nhận chiếc mũ quý tộc truyền thống từ trong tay của Woodley, “Tình hình thế nào?”

“Tiểu thư, đã bắt được người, vẫn còn sống.” Trên người mặc nguyên bộ đồ đen cùng với mái đầu bạc phơ, Woodley thay nàng kéo xuống mạng che mặt, câu này đại biểu mọi chuyện đã chấm dứt.

Senzou nhếch môi một cách vô tội, hắn đi theo Vivian vào trong rừng cây.

Josen bị trúng hai phát súng, một ở đầu gối và một ở bả vai, một phát là do Lê Khải Liệt bắn trúng, phát còn lại là do Vu Duy Thiển bắn ra, hắn bị thương mà còn có thể trốn vào rừng, có thể thấy được hắn quả thật có một chút năng lực, hơn nữa nơi mà hắn bị phát hiện không phải ở chỗ sâu nhất trong rừng, tương phản, hắn dường như đang chờ có người tìm được hắn.

“Chúng ta giao dịch đi, chỉ cần ngươi tự mình về nhà một lần thì chúng ta sẽ giao thuốc giải cho ngươi.” Josen chật vật bị áp chế dưới đất, ngẩng đầu lên vẫn bảo trì nụ cười trên môi, cỏ cây cùng máu tươi dính trên người làm cho nụ cười này càng trở nên vô cùng kỳ quái.

“Chỉ đơn giản như vậy?” Họng súng nhắm ngay Josen, Lê Khải Liệt căn bản không tin chuyện nhảm nhí như vậy.

“Có gì mà khó khăn, ngươi chưa từng quay về nhà, ông nội nhớ ngươi, hắn muốn gặp người cháu có khả năng như ngươi.” Không biết có phải Vu Duy Thiển bị ảo giác hay không, hắn nhìn thấy trong mắt của Josen là oán hận, vô cùng bí ẩn, nhưng không hề tránh né tầm mắt của hắn.

“Lần này là độc gì, bao lâu mới phát độc?” Lê Khải Liệt giống như không nhìn thấy trên người của Josen đang chảy máu nhiễm đỏ cả mặt đất.

“Ta thích kêu nó là thủy triều, quá trình chậm rãi, nhưng khi phát độc thì có thể xâm chiếm hết thảy mọi thứ, thứ xinh đẹp rất thích hợp với người xinh đẹp, chẳng hạn như em gái của ngươi.” Mất máu quá nhiều làm cho sắc mặt của Josen trắng bệch, nhưng vẫn không ảnh hưởng đến bầu không khí nặng nề một cách khủng khiếp mà hắn đang tạo ra, hắn hiển nhiên cũng biết điểm này, khóe miệng nhếch lên một nụ cười đắc ý.

Tiếp theo giày da của Lê Khải Liệt đá một cú lên hàm dưới của Josen, răng và máu đồng thời cùng phun ra khỏi miệng của hắn, dẹp đi nụ cười trên mặt, hắn thở hổn hển mà hộc ra một ngụm máu, rốt cục gục người xuống, “Leo, đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, nếu hiện tại ngươi giết ta thì vĩnh viễn sẽ không lấy được thuốc giải.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện