Người đàn ông bị bao vây vẫn có vẻ rất ung dung, hắn cười cười, họng súng chỉa vào Lydia vẫn không hề nhúc nhích, “Đã lâu không gặp, anh hai.”
Claudy! Vu Duy Thiển lập tức hiểu được thân phận của người tới, ánh mắt trở nên lạnh lùng, mọi người xung quanh nghe thấy bọ họ đối thoại nhưng không hiểu rõ, hoàng tử điện hạ chỉ có một người em gái chính là công chúa điện hạ Lydia, làm sao lại có thêm một người em trai?
Người đàn ông bắt Lydia làm con tin mặc bộ đồ binh sĩ Hashim, khuôn mặt hình dáng có một trình độ tương tự nhất định với Lê Khải Liệt, nhưng hắn không có khí chất và dã tính khó thuần như Lê Khải Liệt, mà lại toát lên vẻ lịch lãm của một công tử nhà giàu.
“Josen, người là do ngươi đưa đến? Mặc kệ hắn là điên thật hay là giả điên thì hắn vẫn sẽ nghe lời ngươi.” Lê Khải Liệt xuyên qua đám đông đang bao vây, đứng trước một người, mặt đối mặt với người em trai của mình, đôi giày bốt khảm đinh phản xạ màu vàng giống như đáy mắt của hắn.
“Ngươi đã sớm nghĩ đến đáp án cho nên mới ở ngay tại đây bố trí những người này, chờ ta xuất hiện, chẳng phải hay sao?” Josen Claudy biết mình đã rơi vào cạm bẫy, hắn không hề phản bác, sự dữ tợn xẹt qua đáy mắt của hắn có thể chứng tỏ hắn quả thật là người của gia tộc Claudy.
Naryn một mình ở trong căn nhà nhỏ bên hồ chính là do Josen chỉ dẫn mà đến Hashim, cho dù có bị mất trí hay không thì Naryn hiển nhiên vẫn nhớ rõ đứa con này của mình, năm đó vì bảo vệ Mary Anna và con trai của bọn họ mà hắn đã lựa chọn quay về, hơn nữa còn bị bắt thành thân cùng chị ruột của hắn để sinh ra đứa con của tội ác chính là – Josen Claudy.
“Bảo những người khác lui xuống đi.” Quốc vương Hashim Deman ở bên cạnh quan sát tình hình, sau khi nghe được bọn họ đối thoại thì hắn liền nhận thấy sự tình không đơn giản, lập tức phân phó với cấp dưới.
“Nhưng công chúa điện hạ….” Có người chần chờ thì liền bị Deman trừng mắt liếc nhìn một cái, sau đó lập tức đem mệnh lệnh truyền xuống, chỉ trong vài phút ngắn ngủi, toàn bộ binh sĩ bên ngoài hoàng cung đều rút khỏi vài trăm thước, ở tại chỗ này chỉ còn lại Deman và Mary Anna, Lê Khải Liệt và Vu Duy Thiển, Wolf cùng với cấp dưới của hắn.
Deman biết được một ít về gia cảnh của gia tộc Claudy nên mới làm ra quyết định như vậy, đây là lần đầu tiên Vu Duy Thiển nhìn thấy Deman, không có tâm tư để nghiên cứu, toàn bộ lực chú ý đều dồn lên người của Lê Khải Liệt, tựa hồ Josen và Lê Khải Liệt cũng không quá xa lạ.
“Kỳ thật ta chỉ cần hắn thay cả nhà tìm một thứ, nơi đó chỉ có hắn biết, cho nên không thể không làm như vậy.” Josen giải thích cho hành động lợi dụng cha ruột của mình, nhưng thoạt nhìn cũng không hề cảm thấy áy náy là bao.
“Các ngươi muốn tìm cái gì?” Mary Anna đứng phía sau Deman mà hỏi như vậy, nàng khẩn trương nắm chặt tay áo của hắn, Deman liền cầm tay của nàng để trấn an.
“Mặc kệ là cái gì thì bọn họ nhất định là tính dùng nó để đối phó với anh hai, đối đãi như vậy với chính thân nhân của mình, các ngươi vẫn là con người hay sao?” Lydia bị họng súng chỉa vào đầu nhưng vẫn chưa bị bịt miệng, nàng mở to hai mắt mà tức giận quát mắng đối với Josen.
Josen mỉm cười nhìn nàng, “Ngươi cho rằng Leo là hạng người tốt lành lắm hay sao? Chẳng lẽ hắn chưa bao giờ muốn hủy diệt Claudy của chúng ta? Đừng nói như thể hắn rất cao thượng như vậy!” Thu hồi nụ cười, Josen dùng báng súng đập vào đầu của Lydia, trán của nàng nhanh chóng đổ máu.
“Lydia!” Mary Anna cùng Deman lập tức hô to, Wolf nắm chặt nắm đấm, trong ánh mắt màu tro tàn có cái gì đó cuồn cuộn nổi lên.
“Chắc là ngươi sẽ không ngốc đến mức giết chết con tin của mình?” Trong tiếng kêu gào hoảng sợ và lo lắng đột nhiên xuất hiện một giọng điệu lãnh đạm tràn ngập trào phúng.
Người phương Đông đi đến từ phía sau Lê Khải Liệt khiến Josen chú ý, hắn quan sát Vu Duy Thiển tựa như đang nghiên cứu cái gì đó rồi lập tức bừng tỉnh đại ngộ, “Hóa ra ngươi chính là người trong truyền thuyết, quả nhiên ngươi ở bên cạnh hắn.”
“Đúng thì thế nào?” Hỏi lại một cách hời hợt, hiện tại Vu Duy Thiển biết Lê Khải Liệt mang theo súng để làm gì, “Đừng quên ngươi mới là kẻ cùng đường.”
“Không cần nhiều lời với hắn.” Lê Khải Liệt rút súng ra rồi nhắm ngay Josen, cho dù đó là em trai của hắn.
“Ngươi định dùng cái chết của nàng để đánh đổi với mạng của ta hay sao? Anh Leo, chúng ta tiếp tục màn quyết đấu vẫn chưa hoàn thành đi.” Josen không hề sợ hãi, hắn nắm lấy Lydia rồi chậm rãi lui ra sau, mặt sau của hoàng cung là một khu rừng, vì vậy có thể dễ dàng mai phục và thừa dịp hỗn loạn mà chạy khỏi nơi này.
“Ngươi hận dòng họ Claudy hơn hay là yêu cái mà ngươi gọi là ngươi nhà này hơn?” Hắn không ngừng kích thích bộ phận thần kinh yếu ớt nhất của Lê Khải Liệt.
Vu Duy Thiển biết Lê Khải Liệt hận cái dòng họ Claudy này đến mức nào, người này từng vì hủy diệt sự tồn tại của nó mà không tiếc trả giá tất cả, thậm chí không tiếc phải lợi dụng hắn.
“Ngươi sẽ biết đáp án, Josen.” Mở chốt an toàn, tư thế cầm súng của Lê Khải Liệt giống như khi hắn ở trên sân khấu, rất tự nhiên mà lại tràn đầy sức quyến rũ, đôi mắt nheo lại, dưới đáy mắt toát ra tia sáng âm u sắc bén, nhưng hắn không lập tức nổ súng.
“Đừng đối với ta bằng bộ dạng đó, chẳng lẽ ngươi đã quên trên người của ta cũng chảy dòng máu giống như ngươi hay sao?” Một lần nữa nhắc nhở đồng thời kích thích Lê Khải Liệt, đôi mắt màu tro của Josen nổi lên gợn sóng, nụ cười biến hóa kỳ lạ.
Đây không chỉ đơn thuần là vũ lực mà còn là quyết đấu huyết thống, có được huyết thống càng thuần túy của gia tộc Claudy, Josen tuyệt đối không phải là người bình thường, tình hình đã trở thành cục diện bế tắc, chẳng lẽ để cho hắn bắt lấy Lydia mà trốn thoát hay sao?
Tiếng ù ù từ xa đến gần, trực thăng gầm rú đinh tai nhức óc, tất cả mọi người đều bất giác ngẩng đầu lên, một thân ảnh mảnh khảnh bám trên cầu thang được hạ xuống từ trực thăng, tiếng cười của Vivian vang lên giữa bầu không khí đang khẩn trương, “Wirth! Ta tới rồi!” Nàng ngoắc tay về hướng hắn, thuận tiện ném một quả lựu đạn khói. (cũng khoa trương y hệt con sam)
Josen không hề phòng bị, ngay cả sử dụng Lydia để làm uy hiếp cũng không kịp, trong làn khói mù tràn ngập, cánh tay không cầm súng của Lê Khải Liệt bị nhéo một chút, “Hành động!”
Đùng! Đùng! Hai tiếng súng vang lên cùng với tiếng hét lo lắng và sợ hãi của Mary Anna, bọn họ không thể nhìn thấy tình hình bên trong, cánh quạt tạo nên gió lớn đang thổi tan khói mù.
Josen bị trúng đạn nhưng không nguy hiểm đến tánh mạng, hắn trốn vào hướng rừng cây, Lê Khải Liệt không kịp đuổi theo, bởi vì Josen cũng đồng thời nổ súng, nhưng theo bản năng không dùng họng súng bắn vào Lydia mà là bắn về phía hắn, hắn bình yên vô sự là vì có một người khác đẩy hắn ra, che trước mặt hắn.
“Duy!” Sắc mặt của Lê Khải Liệt trở nên tái nhợt, lúc này không còn bận tâm Josen hay gia tộc Claudy, hắn chỉ nhìn thấy máu tươi đầm đìa trên người Vu Duy Thiển, nhìn thấy màu đỏ sậm ghê người làm cho áo sơ mi trắng hóa thành màu đỏ, hắn điên cuồng xông lên.
“Đừng kinh hãi, viên đạn không bắn trúng chỗ nguy hiểm, ta chỉ bị thương ở cánh tay.” Vu Duy Thiển dùng bàn tay nhuốm máu mà sờ lên mặt của Lê Khải Liệt, sắc mặt của người này thật đáng sợ, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể nhào đến mà ăn thịt người ta.
“Chết tiệt, đến khi nào thì ngươi mới nhớ ta không cần ngươi bảo vệ! Đừng tưởng rằng ngươi khác người thì có thể làm xằng làm bậy!” Lê Khải Liệt trước tiên xem xét vết thương của Vu Duy Thiển, sau khi xác định viên đạn chỉ bắn trúng cánh tay thì mới yên tâm một chút, nhưng tiếng rống giận vẫn không hề yếu bớt.
“Là vì bị ngươi lây bệnh.” Hắn vừa trả lời vừa nhìn Lê Khải Liệt, Lê Khải Liệt cũng chỉ có thể nhìn hắn, không có lời nào để phản bác, hung hăng cắn răng giống như muốn trừng phạt hắn một trận đã đời thì mới cam tâm.
“Thiếu chút nữa ngươi đã hù chết ta, về sau tuyệt đối đừng dọa ta, Duy – ta chịu không nổi!” Lê Khải Liệt nhẹ nhàng ôm lấy Vu Duy Thiển, tiếng thở dài cùng lời nỉ non ở bên tai hắn đang thẳng tắp rót vào lòng của hắn.
“Người đâu! Đi tìm bác sĩ đến ngay cho ta!” Lê Khải Liệt buông Vu Duy Thiển ra, đang muốn gọi người thay hắn trị thương, người bên cạnh đột nhiên nâng tay, giống như đã từng làm như vậy vô số lần, tư thế thuần thục mà bóp cò súng, tiếng súng vang lên –
Bóng người chớp nhoáng, Wolf nghe được một tiếng rên rỉ ở bên trong, “Hắn vẫn chưa đi xa, ở ngay bên ngoài cánh rừng!” Hắn phái người đuổi theo.
Vu Duy Thiển tác động lên miệng vết thương trên cánh tay phải làm cho nó xuất huyết càng nhiều hơn, máu tươi theo họng súng chảy xuống đất, hắn chăm chú nhìn ra xa, ánh mắt sắc bén lạnh lùng nhìn vào cánh rừng, “Liệt, ngươi nổ súng không phải để hù dọa hắn mà thật sự là muốn giết hắn?”
Bạn đang �
“Đúng vậy.” Sắc mặt của Lê Khải Liệt vô cùng âm trầm, hắn đè lại miệng vết thương của Vu Duy Thiển.
“Tốt lắm, lần sau ta sẽ không nương tay, nếu hắn cũng muốn giết ngươi.” Vu Duy Thiển biết Josen vẫn chưa chết, bởi vì hắn không nhắm phải chỗ hiểm.
Mỗi khi cầm lấy súng lại giống như trở về thời kỳ chiến loạn xưa kia, hơi thở quả quyết điêu luyện trên người Vu Duy Thiển thản nhiên tản ra, mỗi một sợi tóc đen, mỗi một chút biểu tình đều làm cho người ta bị mê muội, cho đến nay những gì hắn đã trải qua trong quá khứ vẫn là câu đố bí ẩn đối với Lê Khải Liệt.
Vu Duy Thiển từng nói với hắn rằng hắn sẽ có cả thời gian để giải mã câu đố đó, nhưng hiện tại hắn phát hiện bản thân mình càng ngày càng thiếu tính nhẫn nại, nhất là sau khi nhìn thấy một người cùng hạ cánh với Vivian.
Senzou từ trên trực thăng bước xuống, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt là Lê Khải Liệt và Vu Duy Thiển đứng bên nhau, trên người của Vu Duy Thiển còn bị thương.
“Wirth, ta biết vì sao ngươi cần ta.” Hắn quét mắt lên cánh tay bị thương của Vu Duy Thiển, “Xem ra ngài Leo không thể làm nên chuyện mà hắn phải làm.”
Đối mặt với sự khiêu khích của Senzou, Lê Khải Liệt dùng ánh mắt khiến người ta sợ hãi, không giống như Senzou suy đoán là hắn sẽ nổi giận đùng đùng, hắn chỉ nhe răng mà cười lạnh, “Ngươi tự lo cho chính mình đi, Senzou, ở đây ta chỉ cần ra lệnh một tiếng là ngươi sẽ bị bắn thành tổ ong, cho nên – đừng chọc ta nổi giận.”
Hắn vội vàng tìm người xử lý vết thương cho Vu Duy Thiển, xé ra ống tay áo sơ mi, tự mình lấy đi viên đạn thay cho đối phương, Vu Duy Thiển bị hắn ép cho nên không rảnh bận tâm chuyện gì khác, hắn tranh thủ liếc mắt Senzou một cái, “Hy vọng ngươi đừng hiểu lầm, ngươi chỉ là công cụ để ta lợi dụng mà thôi.”
Làm rõ trách nhiệm giữa mình và Senzou, hắn cau mày nhìn Lê Khải Liệt lấy ra viên đạn thay hắn, Vivian đứng chống nạnh ở phía sau Senzou, “Ngươi đừng cản đường ta, ta và ngươi chỉ là gặp nhau trên đường mà thôi, thuận tiện dắt ngươi theo, đừng để cho Wirth hiểu lầm ta và ngươi là cùng phe, tránh ra tránh ra!”
Nàng gạt hắn sang một bên, sau đó kiễng chân mà nhéo áo Lê Khải Liệt, “Ngươi không biết là nên để ta ra tay sẽ nhanh hơn hay sao?” Nàng trợn to mắt.
Vivian có lực lượng của phù thủy thuộc dòng họ Davilla, quả thật thao tác so với Lê Khải Liệt tốt hơn rất nhiều, vết thương của Vu Duy Thiển khép lại rất nhanh nhờ chính lực lượng của hắn cùng với sự trợ giúp của Vivian, đương nhiên không ai nhìn thấy cảnh tượng này.
Mọi người xung quanh đang bận bịu, đội ngũ tiến vào rừng tìm kiếm vẫn chưa đi ra, Lydia không bị thương, Deman và Mary Anna đều rất cao hứng, nhưng sắc mặt của Wolf lại vô cùng khó coi.
“Công chúa điện hạ, có thể để cho ta xem sau gáy của người một chút có được hay không?” hắn quỳ một chân xuống đất, đưa ra lời thỉnh cầu đường đột này.
Claudy! Vu Duy Thiển lập tức hiểu được thân phận của người tới, ánh mắt trở nên lạnh lùng, mọi người xung quanh nghe thấy bọ họ đối thoại nhưng không hiểu rõ, hoàng tử điện hạ chỉ có một người em gái chính là công chúa điện hạ Lydia, làm sao lại có thêm một người em trai?
Người đàn ông bắt Lydia làm con tin mặc bộ đồ binh sĩ Hashim, khuôn mặt hình dáng có một trình độ tương tự nhất định với Lê Khải Liệt, nhưng hắn không có khí chất và dã tính khó thuần như Lê Khải Liệt, mà lại toát lên vẻ lịch lãm của một công tử nhà giàu.
“Josen, người là do ngươi đưa đến? Mặc kệ hắn là điên thật hay là giả điên thì hắn vẫn sẽ nghe lời ngươi.” Lê Khải Liệt xuyên qua đám đông đang bao vây, đứng trước một người, mặt đối mặt với người em trai của mình, đôi giày bốt khảm đinh phản xạ màu vàng giống như đáy mắt của hắn.
“Ngươi đã sớm nghĩ đến đáp án cho nên mới ở ngay tại đây bố trí những người này, chờ ta xuất hiện, chẳng phải hay sao?” Josen Claudy biết mình đã rơi vào cạm bẫy, hắn không hề phản bác, sự dữ tợn xẹt qua đáy mắt của hắn có thể chứng tỏ hắn quả thật là người của gia tộc Claudy.
Naryn một mình ở trong căn nhà nhỏ bên hồ chính là do Josen chỉ dẫn mà đến Hashim, cho dù có bị mất trí hay không thì Naryn hiển nhiên vẫn nhớ rõ đứa con này của mình, năm đó vì bảo vệ Mary Anna và con trai của bọn họ mà hắn đã lựa chọn quay về, hơn nữa còn bị bắt thành thân cùng chị ruột của hắn để sinh ra đứa con của tội ác chính là – Josen Claudy.
“Bảo những người khác lui xuống đi.” Quốc vương Hashim Deman ở bên cạnh quan sát tình hình, sau khi nghe được bọn họ đối thoại thì hắn liền nhận thấy sự tình không đơn giản, lập tức phân phó với cấp dưới.
“Nhưng công chúa điện hạ….” Có người chần chờ thì liền bị Deman trừng mắt liếc nhìn một cái, sau đó lập tức đem mệnh lệnh truyền xuống, chỉ trong vài phút ngắn ngủi, toàn bộ binh sĩ bên ngoài hoàng cung đều rút khỏi vài trăm thước, ở tại chỗ này chỉ còn lại Deman và Mary Anna, Lê Khải Liệt và Vu Duy Thiển, Wolf cùng với cấp dưới của hắn.
Deman biết được một ít về gia cảnh của gia tộc Claudy nên mới làm ra quyết định như vậy, đây là lần đầu tiên Vu Duy Thiển nhìn thấy Deman, không có tâm tư để nghiên cứu, toàn bộ lực chú ý đều dồn lên người của Lê Khải Liệt, tựa hồ Josen và Lê Khải Liệt cũng không quá xa lạ.
“Kỳ thật ta chỉ cần hắn thay cả nhà tìm một thứ, nơi đó chỉ có hắn biết, cho nên không thể không làm như vậy.” Josen giải thích cho hành động lợi dụng cha ruột của mình, nhưng thoạt nhìn cũng không hề cảm thấy áy náy là bao.
“Các ngươi muốn tìm cái gì?” Mary Anna đứng phía sau Deman mà hỏi như vậy, nàng khẩn trương nắm chặt tay áo của hắn, Deman liền cầm tay của nàng để trấn an.
“Mặc kệ là cái gì thì bọn họ nhất định là tính dùng nó để đối phó với anh hai, đối đãi như vậy với chính thân nhân của mình, các ngươi vẫn là con người hay sao?” Lydia bị họng súng chỉa vào đầu nhưng vẫn chưa bị bịt miệng, nàng mở to hai mắt mà tức giận quát mắng đối với Josen.
Josen mỉm cười nhìn nàng, “Ngươi cho rằng Leo là hạng người tốt lành lắm hay sao? Chẳng lẽ hắn chưa bao giờ muốn hủy diệt Claudy của chúng ta? Đừng nói như thể hắn rất cao thượng như vậy!” Thu hồi nụ cười, Josen dùng báng súng đập vào đầu của Lydia, trán của nàng nhanh chóng đổ máu.
“Lydia!” Mary Anna cùng Deman lập tức hô to, Wolf nắm chặt nắm đấm, trong ánh mắt màu tro tàn có cái gì đó cuồn cuộn nổi lên.
“Chắc là ngươi sẽ không ngốc đến mức giết chết con tin của mình?” Trong tiếng kêu gào hoảng sợ và lo lắng đột nhiên xuất hiện một giọng điệu lãnh đạm tràn ngập trào phúng.
Người phương Đông đi đến từ phía sau Lê Khải Liệt khiến Josen chú ý, hắn quan sát Vu Duy Thiển tựa như đang nghiên cứu cái gì đó rồi lập tức bừng tỉnh đại ngộ, “Hóa ra ngươi chính là người trong truyền thuyết, quả nhiên ngươi ở bên cạnh hắn.”
“Đúng thì thế nào?” Hỏi lại một cách hời hợt, hiện tại Vu Duy Thiển biết Lê Khải Liệt mang theo súng để làm gì, “Đừng quên ngươi mới là kẻ cùng đường.”
“Không cần nhiều lời với hắn.” Lê Khải Liệt rút súng ra rồi nhắm ngay Josen, cho dù đó là em trai của hắn.
“Ngươi định dùng cái chết của nàng để đánh đổi với mạng của ta hay sao? Anh Leo, chúng ta tiếp tục màn quyết đấu vẫn chưa hoàn thành đi.” Josen không hề sợ hãi, hắn nắm lấy Lydia rồi chậm rãi lui ra sau, mặt sau của hoàng cung là một khu rừng, vì vậy có thể dễ dàng mai phục và thừa dịp hỗn loạn mà chạy khỏi nơi này.
“Ngươi hận dòng họ Claudy hơn hay là yêu cái mà ngươi gọi là ngươi nhà này hơn?” Hắn không ngừng kích thích bộ phận thần kinh yếu ớt nhất của Lê Khải Liệt.
Vu Duy Thiển biết Lê Khải Liệt hận cái dòng họ Claudy này đến mức nào, người này từng vì hủy diệt sự tồn tại của nó mà không tiếc trả giá tất cả, thậm chí không tiếc phải lợi dụng hắn.
“Ngươi sẽ biết đáp án, Josen.” Mở chốt an toàn, tư thế cầm súng của Lê Khải Liệt giống như khi hắn ở trên sân khấu, rất tự nhiên mà lại tràn đầy sức quyến rũ, đôi mắt nheo lại, dưới đáy mắt toát ra tia sáng âm u sắc bén, nhưng hắn không lập tức nổ súng.
“Đừng đối với ta bằng bộ dạng đó, chẳng lẽ ngươi đã quên trên người của ta cũng chảy dòng máu giống như ngươi hay sao?” Một lần nữa nhắc nhở đồng thời kích thích Lê Khải Liệt, đôi mắt màu tro của Josen nổi lên gợn sóng, nụ cười biến hóa kỳ lạ.
Đây không chỉ đơn thuần là vũ lực mà còn là quyết đấu huyết thống, có được huyết thống càng thuần túy của gia tộc Claudy, Josen tuyệt đối không phải là người bình thường, tình hình đã trở thành cục diện bế tắc, chẳng lẽ để cho hắn bắt lấy Lydia mà trốn thoát hay sao?
Tiếng ù ù từ xa đến gần, trực thăng gầm rú đinh tai nhức óc, tất cả mọi người đều bất giác ngẩng đầu lên, một thân ảnh mảnh khảnh bám trên cầu thang được hạ xuống từ trực thăng, tiếng cười của Vivian vang lên giữa bầu không khí đang khẩn trương, “Wirth! Ta tới rồi!” Nàng ngoắc tay về hướng hắn, thuận tiện ném một quả lựu đạn khói. (cũng khoa trương y hệt con sam)
Josen không hề phòng bị, ngay cả sử dụng Lydia để làm uy hiếp cũng không kịp, trong làn khói mù tràn ngập, cánh tay không cầm súng của Lê Khải Liệt bị nhéo một chút, “Hành động!”
Đùng! Đùng! Hai tiếng súng vang lên cùng với tiếng hét lo lắng và sợ hãi của Mary Anna, bọn họ không thể nhìn thấy tình hình bên trong, cánh quạt tạo nên gió lớn đang thổi tan khói mù.
Josen bị trúng đạn nhưng không nguy hiểm đến tánh mạng, hắn trốn vào hướng rừng cây, Lê Khải Liệt không kịp đuổi theo, bởi vì Josen cũng đồng thời nổ súng, nhưng theo bản năng không dùng họng súng bắn vào Lydia mà là bắn về phía hắn, hắn bình yên vô sự là vì có một người khác đẩy hắn ra, che trước mặt hắn.
“Duy!” Sắc mặt của Lê Khải Liệt trở nên tái nhợt, lúc này không còn bận tâm Josen hay gia tộc Claudy, hắn chỉ nhìn thấy máu tươi đầm đìa trên người Vu Duy Thiển, nhìn thấy màu đỏ sậm ghê người làm cho áo sơ mi trắng hóa thành màu đỏ, hắn điên cuồng xông lên.
“Đừng kinh hãi, viên đạn không bắn trúng chỗ nguy hiểm, ta chỉ bị thương ở cánh tay.” Vu Duy Thiển dùng bàn tay nhuốm máu mà sờ lên mặt của Lê Khải Liệt, sắc mặt của người này thật đáng sợ, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể nhào đến mà ăn thịt người ta.
“Chết tiệt, đến khi nào thì ngươi mới nhớ ta không cần ngươi bảo vệ! Đừng tưởng rằng ngươi khác người thì có thể làm xằng làm bậy!” Lê Khải Liệt trước tiên xem xét vết thương của Vu Duy Thiển, sau khi xác định viên đạn chỉ bắn trúng cánh tay thì mới yên tâm một chút, nhưng tiếng rống giận vẫn không hề yếu bớt.
“Là vì bị ngươi lây bệnh.” Hắn vừa trả lời vừa nhìn Lê Khải Liệt, Lê Khải Liệt cũng chỉ có thể nhìn hắn, không có lời nào để phản bác, hung hăng cắn răng giống như muốn trừng phạt hắn một trận đã đời thì mới cam tâm.
“Thiếu chút nữa ngươi đã hù chết ta, về sau tuyệt đối đừng dọa ta, Duy – ta chịu không nổi!” Lê Khải Liệt nhẹ nhàng ôm lấy Vu Duy Thiển, tiếng thở dài cùng lời nỉ non ở bên tai hắn đang thẳng tắp rót vào lòng của hắn.
“Người đâu! Đi tìm bác sĩ đến ngay cho ta!” Lê Khải Liệt buông Vu Duy Thiển ra, đang muốn gọi người thay hắn trị thương, người bên cạnh đột nhiên nâng tay, giống như đã từng làm như vậy vô số lần, tư thế thuần thục mà bóp cò súng, tiếng súng vang lên –
Bóng người chớp nhoáng, Wolf nghe được một tiếng rên rỉ ở bên trong, “Hắn vẫn chưa đi xa, ở ngay bên ngoài cánh rừng!” Hắn phái người đuổi theo.
Vu Duy Thiển tác động lên miệng vết thương trên cánh tay phải làm cho nó xuất huyết càng nhiều hơn, máu tươi theo họng súng chảy xuống đất, hắn chăm chú nhìn ra xa, ánh mắt sắc bén lạnh lùng nhìn vào cánh rừng, “Liệt, ngươi nổ súng không phải để hù dọa hắn mà thật sự là muốn giết hắn?”
Bạn đang �
“Đúng vậy.” Sắc mặt của Lê Khải Liệt vô cùng âm trầm, hắn đè lại miệng vết thương của Vu Duy Thiển.
“Tốt lắm, lần sau ta sẽ không nương tay, nếu hắn cũng muốn giết ngươi.” Vu Duy Thiển biết Josen vẫn chưa chết, bởi vì hắn không nhắm phải chỗ hiểm.
Mỗi khi cầm lấy súng lại giống như trở về thời kỳ chiến loạn xưa kia, hơi thở quả quyết điêu luyện trên người Vu Duy Thiển thản nhiên tản ra, mỗi một sợi tóc đen, mỗi một chút biểu tình đều làm cho người ta bị mê muội, cho đến nay những gì hắn đã trải qua trong quá khứ vẫn là câu đố bí ẩn đối với Lê Khải Liệt.
Vu Duy Thiển từng nói với hắn rằng hắn sẽ có cả thời gian để giải mã câu đố đó, nhưng hiện tại hắn phát hiện bản thân mình càng ngày càng thiếu tính nhẫn nại, nhất là sau khi nhìn thấy một người cùng hạ cánh với Vivian.
Senzou từ trên trực thăng bước xuống, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt là Lê Khải Liệt và Vu Duy Thiển đứng bên nhau, trên người của Vu Duy Thiển còn bị thương.
“Wirth, ta biết vì sao ngươi cần ta.” Hắn quét mắt lên cánh tay bị thương của Vu Duy Thiển, “Xem ra ngài Leo không thể làm nên chuyện mà hắn phải làm.”
Đối mặt với sự khiêu khích của Senzou, Lê Khải Liệt dùng ánh mắt khiến người ta sợ hãi, không giống như Senzou suy đoán là hắn sẽ nổi giận đùng đùng, hắn chỉ nhe răng mà cười lạnh, “Ngươi tự lo cho chính mình đi, Senzou, ở đây ta chỉ cần ra lệnh một tiếng là ngươi sẽ bị bắn thành tổ ong, cho nên – đừng chọc ta nổi giận.”
Hắn vội vàng tìm người xử lý vết thương cho Vu Duy Thiển, xé ra ống tay áo sơ mi, tự mình lấy đi viên đạn thay cho đối phương, Vu Duy Thiển bị hắn ép cho nên không rảnh bận tâm chuyện gì khác, hắn tranh thủ liếc mắt Senzou một cái, “Hy vọng ngươi đừng hiểu lầm, ngươi chỉ là công cụ để ta lợi dụng mà thôi.”
Làm rõ trách nhiệm giữa mình và Senzou, hắn cau mày nhìn Lê Khải Liệt lấy ra viên đạn thay hắn, Vivian đứng chống nạnh ở phía sau Senzou, “Ngươi đừng cản đường ta, ta và ngươi chỉ là gặp nhau trên đường mà thôi, thuận tiện dắt ngươi theo, đừng để cho Wirth hiểu lầm ta và ngươi là cùng phe, tránh ra tránh ra!”
Nàng gạt hắn sang một bên, sau đó kiễng chân mà nhéo áo Lê Khải Liệt, “Ngươi không biết là nên để ta ra tay sẽ nhanh hơn hay sao?” Nàng trợn to mắt.
Vivian có lực lượng của phù thủy thuộc dòng họ Davilla, quả thật thao tác so với Lê Khải Liệt tốt hơn rất nhiều, vết thương của Vu Duy Thiển khép lại rất nhanh nhờ chính lực lượng của hắn cùng với sự trợ giúp của Vivian, đương nhiên không ai nhìn thấy cảnh tượng này.
Mọi người xung quanh đang bận bịu, đội ngũ tiến vào rừng tìm kiếm vẫn chưa đi ra, Lydia không bị thương, Deman và Mary Anna đều rất cao hứng, nhưng sắc mặt của Wolf lại vô cùng khó coi.
“Công chúa điện hạ, có thể để cho ta xem sau gáy của người một chút có được hay không?” hắn quỳ một chân xuống đất, đưa ra lời thỉnh cầu đường đột này.
Danh sách chương