Mọi người vội vàng chạy qua, nhịp tim đều đập thình thịch, đèn pin trong bóng đêm tụ tập cùng nhau.

Wolf bế Lydia đứng dậy, nàng ngã vào một nơi bị che khuất, nếu không phải cố ý tìm một người, cho dù là đi qua nơi này thì cũng sẽ không ai phát hiện ra nàng.

“Nàng không sao! Công chúa điện hạ không sao! Nàng chỉ hôn mê mà thôi!” Wolf không còn giữ được ngữ điệu cứng ngắc như ngày thường, hắn có vẻ kích động, nhưng trong ngữ điệu của hắn thì sự kích động không phải là phẫn nộ, ắt hắn Lydia không gặp vấn đề gì quá lớn.

Một đám người nhào lên, vây quanh Wolf đang bế Lydia trên tay, giống như ông trời đã trả lại nữ thần cho bọn họ, trong mắt là tràn ngập cảm kích, lúc này Lê Khải Liệt có vẻ rất bình tĩnh, chẳng qua có một chút khó chịu nho nhỏ, “Là ngươi tìm được Lydia, cám ơn cái đồ vô dụng kia làm gì, không bằng đến cám ơn ta.” Hắn tắt cây đèn pin trong tay, đi đến bên cạnh Vu Duy Thiển.

“Không có ai cần bọn họ cám ơn.” Đã tìm được người bình yên vô sự, đây là điều mà hắn muốn.

Vu Duy Thiển không nói nhiều mà chỉ xoay người rời đi, mới đi được vài bước thì đã bị Lê Khải Liệt ôm lấy, “Ngươi không cần bọn họ cám ơn ngươi, nhưng nếu là ta cám ơn ngươi thì ngươi có nhận hay không?”

“Ta phải xem ngươi có bao nhiêu thành ý cái đã.” Hắn nhếch môi, biết rõ lúc này tâm tình của Lê Khải Liệt không tệ, mặc kệ có phải là Naryn làm hay không, chỉ cần Lydia vô sự thì kết cục cũng không tính là quá tệ.

“Duy yêu, thành ý của ta đối với ngươi cho đến bây giờ chỉ có nhiều chứ không ít, ngươi muốn cái gì thì ta có thể cho ngươi cái đó, toàn thân của ta đều thuộc về ngươi,” Đây là lời nói đáng giá nghìn vàng của một vị hoàng tử. Ôm ấp một cách thâm tình, hắn ám muội mà nhếch môi, “Có muốn ta chi trước một chút cho ngươi nhìn thấy hay không–”

Bên tai có tiếng gió ào ào, nụ hôn triền miên mang theo mùi vị của bão cát, nồng nặc hơn cả hương rượu.

Chờ bờ môi tách ra, Vu Duy Thiển quét mắt nhìn đám người đang vây quanh Lydia, “Chỉ có một cái hôn thì làm sao mà đủ.” Hắn kéo Lê Khải Liệt xuống rồi khuếch trương và mút thật mạnh vào tai của đối phương, “…..Nhớ món nợ này đó.”

Sau khi buông ra thì Vu Duy Thiển thản nhiên nhắc nhở Lê Khải Liệt, “Đi thôi, Mary Anna đang chờ tin tức.”

Thiếu chút nữa Lê Khải Liệt đã bị Vu Duy Thiển kích thích dục vọng, lúc này đối phương đã nghênh ngang mà đi, Lê Khải Liệt ở sau lưng hắn mà cười cười, sau đó vừa sờ cằm vừa tự nói, “Duy của ta thật sự là càng ngày càng đáng yêu.”

Vu Duy Thiển cho dù nghe xong thì cũng không có phản ứng gì, hắn đã quen với những lời khoa trương của Lê Khải Liệt, khi nào người này im lặng, không còn làm càn thì hắn mới cảm thấy không quen.

Lydia đã an toàn, nàng đang trên đường quay về. Sau khi nhận được lệnh thì các nhóm binh sĩ đang tìm kiếm ở những địa điểm khác cũng đều rút về, mà ở nơi này, dọc đường đi tuy rằng mọi người không nói một lời nào nhưng đều dùng ánh mắt để quan sát người đàn ông tóc đen bên cạnh hoàng tử của bọn họ. Người đàn ông phương Đông tóc đen mắt đen ắt hẳn cảm giác được tầm mắt của mọi người nhưng tựa như không nhìn thấy sự tồn tại của bọn họ, hắn không hề quay đầu lại.

Nhưng không ai quên được những bóng ma màu đen chợt lóe qua, đồng thời hơi thở âm u lạnh lẽo kia dường như vẫn còn mới mẻ trong ký ức của bọn họ.

“Wolf, ngươi quen với người kia hay sao?” Đội trưởng Ka Zhaye ở dọc đường đã thấp giọng hỏi như vậy, hắn hỏi một cách cẩn thận.

“Ngươi nói ngài Wirth?”

Khi quay về không cần phải đi bộ, Lê Khải Liệt đang ở phụ cận điều động phương tiện giao thông, Wolf nhìn hắn một cái rồi trả lời, “Ngài Wirth là bạn của hoàng tử điện hạ.” Đã quay trở lại Hashim nên hắn không gọi thẳng tên của Lê Khải Liệt mà thay thế bằng tôn xưng.

“Ta biết bọn họ có quan hệ gì, ý của ta là….người kia rốt cục là ai?” Không xác định bản thân mình muốn hỏi cái gì, Ka Zheya do dự mà nói, “Ngươi cũng biết một người không thể không dựa vào bất cứ công cụ thiết bị nào để tìm kiếm người mất tích chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, nhưng hắn lại làm được.”

Con mắt không đeo đồ chụp mắt của Wolf hơi giật giật, “Ta không cần biết hắn rốt cục là ai, ta chỉ biết hắn đang giúp chúng ta, là hắn tìm được công chúa Lydia.”

“Nhưng nếu hắn có được lực lượng kỳ lạ, dựa vào lực lượng kia để làm ra chuyện như vậy, chẳng phải rất đáng sợ hay sao?” Nơi này thịnh hành đủ loại truyền thuyết, Ka Zheya cũng nghe thấy nhiều lần, mọi người vẫn thản nhiên nhưng kỳ thật đều lắng nghe đội trưởng của bọn họ đang đối thoại với vệ sĩ tiền nhiệm của hoàng thất.

“Cho dù hắn là ác quỷ, chỉ cần hắn giúp chúng ta thì hắn chính là thần của chúng ta.” Wolf nhìn ra đằng xa, sau đó cúi mắt xuống nhìn Lydia ở trong lòng.

Ka Zheya không còn tiếp tục mở miệng, dùng ánh mắt tò mò và kính sợ để nhìn chăm chú người phương Đông đứng lặng ở phía trước. Nghe nói người phương Đông rất thần bí, hiện tại hắn đã nhìn thấy, có lẽ đó là pháp thuật mà chỉ có người phương Đông mới có thể làm được, hắn tự nói với mình như vậy.

Binh sĩ phái ra ngoài đã trở lại, mang đến ngựa và xe cộ, Vu Duy Thiển chọn cưỡi ngựa, không cần phải thắc mắc thì cũng biết Lê Khải Liệt đương nhiên là đi cùng với hắn, hai người cưỡi trên hai con ngựa màu đen, theo chiếc xe dẫn đường, bọn họ quay trở về đường cũ.

Hashim là thành phố kết hợp giữa hiện đại và cổ xưa, không giống như các thành phố thương mại sầm uất khác đã không còn thấy bóng dáng của xe ngựa, ở đây có một ít thắng cảnh du lịch hoặc một vài nơi có địa hình khó đi thì cưỡi ngựa hoặc đi xe ngựa là một lựa chọn phù hợp.

Rong ruổi trên mặt cát, nhìn cảnh vật lui ra sau, giống như thời gian đang đảo ngược, những cơn gió mang theo cát bụi lướt qua mặt đem lại cảm giác hơi đau rát, nhưng toàn thân của Vu Duy Thiển đều thả lỏng, “Ta thích nơi này.”

“Chuyện đó là đương nhiên, đây là nơi ta sinh ra mà, làm sao mà ngươi lại không thích.” Đèn pha của chiếc xe ở phía trước chiếu sáng mặt đường, cũng chiếu sáng đôi mắt của Lê Khải Liệt, thuần thục kẹp chặt bụng ngựa, hắn vỗ lên vai của Vu Duy Thiển, “Đua thử một lần!”

Nhìn thấy hắn bỗng nhiên hào hứng, con ngựa tăng tốc mà phi nước đại, tinh thần cũng trở nên phấn chấn, Vu Duy Thiển không khỏi mỉm cười, “Đua thì đua.”

Ngựa chạy băng băng trên mặt đường, người ở phía sau cơ hồ không thể đuổi kịp, Wolf ôm Lydia ngồi trong xe đang chạy phía trước, tiếng vó ngựa ở đằng sau thiếu chút nữa đã đuổi kịp tốc độ xe.

Khi đến nơi Lê Khải Liệt xoay người xuống ngựa, tư thế nhịp nhàng mà lại điển trai, đường nét thâm thúy lộ ra nụ cười tiếc nuối, “Xem như là hòa? Uổng công ta còn muốn giành giải thưởng, không ngờ kỹ thuật của ngươi chẳng kém ta–”

Một nụ hôn sâu ngăn chận lời nói tiếp theo của Lê Khải Liệt, bởi vì lực lượng khá mạnh khiến hắn phải lui về sau vài bước,Vu Duy Thiển tiến lên đè sát vào môi của hắn.

Nụ hôn mãnh liệt không cho kháng cự, tước đoạt tất cả hô hấp. Wolf bế Lydia đi vào phòng trước, thừa dịp người ở phía sau vẫn chưa đuổi đến thì Vu Duy Thiển liền kéo Lê Khải Liệt tới một góc ở bên ngoài phòng.

Nhiệt độ ấm áp ngược với cảm giác mát lạnh của gió đêm, tra tấn các giác quan của nhau, lúc này nếu không nắm bắt cơ hội, không được đằng chân lân đằng đầu thì sẽ không phải là Lê Khải Liệt, hắn giữ chặt sau gáy của Vu Duy Thiển, làm cho nụ hôn càng thêm sâu sắc.

Khi bờ môi giao nhau, khuôn mặt của Vu Duy Thiển chạm vào cảm xúc thô ráp, Lê Khải Liệt khôi phục sức lực rất mạnh, sự trao đổi chất cũng nhanh hơn so với người bình thường, tóc của hắn dài ra rất dễ dàng, Vu Duy Thiển có thể thường xuyên chạm vào những cọng râu lấm tấm mọc dưới cằm của hắn, sẽ không làm cho người ta có cảm giác mất vệ sinh, ngược lại rất có sức hấp dẫn đầy nam tính, vừa phóng túng ngang ngược vừa khêu gợi chết người.

Khi ở trên lưng ngựa, Lê Khải Liệt nhìn thẳng ra phía trước, nâng cằm, gió thổi loạn mái tóc ngắn hơi dài của hắn, phía sau là những kiến trúc cổ kính đã bị năm tháng bào mòn, thân ảnh rong ruổi trong gió giống như hắn chính là chúa tể của thế giới này, lúc ấy Vu Duy Thiển đã muốn kéo hắn xuống đất rồi hung hăng hôn hắn, mà hiện tại Vu Duy Thiển đang làm như vậy.

Hắn biết hắn không thể buông tay, cũng giống như Mary Anna đã nói, hắn đã bị lún sâu vào đầm lầy, yêu một người đàn ông như Lê Khải Liệt thì căn bản không có khả năng thoát thân, muốn thoát cũng thoát không được.

Khi bàn tay siết chặt ở phía sau đầu chậm rãi buông ra thì Lê Khải Liệt và Vu Duy Thiển đều tự thở hổn hển để điều hòa hô hấp, lúc này mới phát hiện người ở phía sau đã đuổi kịp, may mắn người có thể đi vào nơi này cũng không nhiều lắm, chỉ có số ít binh sĩ cấp cao mới có thể nhìn thấy phim hay.

Biểu tình của bọn họ là sửng sốt, không thể nói rõ là xấu hổ hay là tò mò, cả đám trợn to mắt, ánh sáng từ cửa sổ hắt ra ngoài phòng vừa vặn làm cho bọn họ thấy rõ diện mạo của vị hoàng tử này, hiện tại mới phát hiện vị hoàng tử có nét giống một siêu sao quốc tế quả thật chính là vị siêu sao kia.

“Duy, có phải là ngươi càng ngày càng yêu ta hay không? Bộ dáng vừa rồi của ta có phải rất đẹp trai hay không? Có thể làm cho ngươi đột nhiên động dục? Chứng tỏ sức quyến rũ của ta càng ngày càng tăng.” Lê Khải Liệt thờ ơ liếc nhìn mấy tên binh sĩ một cái rồi thu hồi ánh mắt, lộ ra ý cười thâm trầm nóng bỏng độc đáo của hắn, hai tay ôm lấy bả vai của Vu Duy Thiển.

“Động dục? Từ này không thích hợp với ta.” Liếc mắt để nhìn xuống dưới thân của Lê Khải Liệt một cách đầy sâu xa, Vu Duy Thiển cười nhạo khả năng tự chủ của người nào đó, trước khi Lê Khải Liệt dùng hành động để chứng minh thì hắn liền nắm lấy tay của đối phương, “Được rồi, đừng phá nữa, đi vào hẳn nói sau,” Hắn kéo Lê Khải Liệt đi vào bên trong.

Tiếng Anh là ngôn ngữ thông dụng ở nơi này, những người dừng chân ở ngoài cửa mơ hồ đều nghe thấy những gì bọn họ đối thoại với nhau, đồng thời cũng không xem nhẹ cái liếc mắt của người đàn ông đi phía sau, đó chính là ánh mắt của một kẻ săn mồi trong rừng sâu, đôi mắt màu tro lục lạnh lẽo tràn ngập ý tứ cảnh cáo.

Không được thắc mắc những gì vừa nhìn thấy.

Cùng lúc tiếp thu ý tứ này, không hẹn mà cùng gặp, bọn họ đều cảm thấy toàn thân cứng còng, đó là phản ứng của bản năng khi gặp phải nguy hiểm, sau đó mới xoay người lại, hoàng tử có lai lịch không rõ này lại có ánh mắt tràn ngập uy hiếp như vậy, ngay cả quốc vương cũng không thể chỉ trong một quãng thời gian ngắn mà làm cho bọn họ e ngại như thế.

Không cần nhiều lời, bọn họ đều biết phải giữ bí mật thân phận thứ hai của hoàng tử.

“Mẹ biết mà, chỉ cần con trở về thì chuyện gì cũng có thể giải quyết được hết.” Mary Anna cảm thấy mỹ mãn khi nhìn Lydia đang nằm trong phòng ngủ của mình, nàng ngẩng đầu nói với Lê Khải Liệt như vậy.

“Lần này không phải là công lao của ta, cho dù ta có thể tìm được nàng về thì cũng không thể chỉ trong một khoảng thời gian ngắn như vậy mà làm được, người mà mẹ muốn cám ơn phải là hắn.” Lê Khải Liệt chỉ vào người đang đứng ở phía sau, Vu Duy Thiển đang đứng trước cánh cửa.

“Dẫn hắn trở về chính là công lao lớn nhất của con, đều là người một nhà, mẹ nghĩ rằng giữa hai người không cần phải phân chia rõ ràng như vậy nữa, có phải hay không?” Lydia bình yên vô sự, Mary Anna bắt đầu có tâm tình nói giỡn, nàng mỉm cười nhìn bọn họ, thuận tiện muốn thử một chút.

Đối với nụ cười có ý tứ sâu xa của nàng, Vu Duy Thiển chỉ trả lời, “Nếu phu nhân muốn hỏi giữa chúng ta đã tiến triển đến đâu thì ngươi nghĩ thế nào cứ nghĩ như thế nấy.”

“Hắn là cục cưng của ta.” Lê Khải Liệt giống như đang khoe khoang, hắn đi đến bên cạnh Vu Duy Thiển rồi hôn lên trán của đối phương một chút.

“Còn ngươi là cục cưng của ai?” Vu Duy Thiển nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng lướt qua, Lê Khải Liệt lập tức thêm vào một câu, “Chỉ cần ngươi thừa nhận thì ta cũng là cục cưng của ngươi, bất quá ngươi phải tự mình nói ra thì mới có ý nghĩa.”

Quả thật Vu Duy Thiển không thể nói ra những lời buồn nôn như vậy, nhìn vẻ mặt đắc ý của Lê Khải Liệt, hắn chỉ cười cười, “Không phải chỉ là một câu cục cưng hay sao, ngươi cũng biết ta sẽ không nói ra những lời như vậy, bất quá nếu ngươi muốn nghe thì ta cũng có thể nói cho ngươi nghe.”

Hắn nâng mặt của Lê Khải Liệt lên, “Ngươi là người quan trọng nhất trong đời của ta, mặc kệ là sống hay chết, chỉ cần ngươi không đuổi ta đi thì ta sẽ luôn ở bên cạnh ngươi, cho dù–” Hắn tạm dừng làm cho Lê Khải Liệt dự cảm được điều gì đó bất thường, quả nhiên hắn liền nói tiếp, “Cho dù có phải vứt bỏ kiêu ngạo của ta.”

Vu Duy Thiển nói xong, nhìn thấy Lê Khải Liệt tựa hồ bị chấn động rất lớn, “Ta làm sao có thể đuổi ngươi đi! Ta sợ ngươi rời đi còn không kịp nữa là!” Ngay cả giọng nói của hắn cũng trở nên khàn khàn, nhìn chằm chằm vào đôi mắt màu đen âm trầm của Vu Duy Thiển, “Ngươi có biết mình đang nói cái gì hay không? Ngươi rốt cục có biết mình đang nói cái gì hay không?!”

“Rất rõ ràng là đằng khác.” Người đàn ông tóc đen thản nhiên nói.

Lê Khải Liệt vẫn nhớ rất rõ phương pháp giải trừ bất tử có hai cách, một cách là có thể làm cho Vu Duy Thiển dốc hết tất cả tình yêu, cách còn lại là muốn hắn phải tự kết thúc tất cả, hắn có thể chủ động lựa chọn kết thúc con đường sinh mạng vĩnh viễn bất tận này.

Nhưng Vu Duy Thiển là một người kiêu ngạo, hắn khinh thường hành vi tự sát, nhưng hiện tại hắn lại nói như thế —

Lê Khải Liệt run rẩy ôm lấy Vu Duy Thiển, lời hứa hẹn đột ngột này làm cho hắn không kịp cảm thụ hạnh phúc trong đó, tâm tư hỗn tạp đủ loại cảm xúc, “Duy, không phải, ta không phải muốn ngươi vứt bỏ chính sinh mệnh của mình, nhưng mà ta nghe ngươi nói như vậy thì ta lại cảm thấy rất cao hứng, cảm giác này rất mâu thuẫn, ngươi làm sao có thể đột ngột nói ra những lời như vậy, ta hoàn toàn chưa kịp chuẩn bị….”

Hắn cơ hồ nói không nên lời, Vu Duy Thiển vỗ lên vai của hắn rồi cười khẽ, “Nếu nói như vậy có thể làm cho ngươi cảm thấy dễ chịu một chút thì ta có thể nói cho ngươi biết những lời vừa rồi là ta đột nhiên nghĩ đến, kỳ thật quyết định như vậy cũng không tính là gì, ngươi không cần phải quá mức cảm động.”

“Rất xảo quyệt, đột nhiên nói ra những lời như thế làm cho ta hoàn toàn không thể chống đỡ.” Nhịp tim đập điên cuồng, Lê Khải Liệt ôm hắn thật chặt vào lòng, tựa hồ mỗi một mạch máu trong cơ thể đều đang sôi trào.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện