Giọng nói truyền đến từ trong micrô càng có ảnh hưởng mạnh mẽ hơn bất cứ một câu nào mà Lê Khải Liệt đã từng nói, vang vọng khắp bốn phía, tạo nên một trận hỗn loạn kinh hoàng.
Quả bom này rốt cục nổ mạnh, Vu Duy Thiển bị bắn trúng, lực sát thương của nó chỉ nháy mắt mà có thể làm cho tốc độ chảy máu của hắn gia tăng kịch liệt, đôi mắt sau cặp kính râm nhìn chăm chú người trên sân khấu, Vivian phát hiện cánh tay của Vu Duy Thiển đang run rẩy, nhưng nàng không rõ là vì hắn căm tức hay là vì kích động.
Hắn đi vào nơi này thì cũng đã dự đoán được Lê Khải Liệt sẽ làm ra cái gì, hắn có tự tin có thể xuất hiện trước mặt Lê Khải Liệt mà không bị phát hiện hành tung, nhưng Lê Khải Liệt lại dùng hành động để chứng tỏ sự tự tin của mình, chỉ cần hắn đến đây thì đối phương sẽ không cho hắn rời đi dễ dàng như vậy.
“Hóa ra đây là mục đích của hắn, hắn muốn dùng cách này để lôi Wirth ra!” Owen đứng phía sau sân khấu mà khẽ nói một câu, các thành viên ban nhạc ở trên sân khấu chỉ biết nhìn nhau mà cười khổ.
Huy động tất cả các mối quan hệ ở khắp nơi, trong tình hình bất khả thi mà có thể tổ chức một buổi hòa nhạc như vậy thì phải tiêu hao bao nhiêu tiền của và nhân lực, hóa ra ca sĩ chính của bọn họ chỉ muốn phô trương thanh thế để tóm lấy người tình khó thu phục của hắn, chỉ là vì muốn tạo điều kiện để cho người kia có thể tự mình nghe thấy những gì hắn nói.
Mặc dù có một chút quái gở, nhưng cách này quả thật cũng chỉ có Lê Khải Liệt mới nghĩ ra.
“Tuyệt đối đừng nhúc nhích, Wirth, nếu hiện tại ngươi bỏ đi thì người khác sẽ cảm thấy ngươi rất khả nghi.” Vivian nắm lấy áo khoác trên người của Vu Duy Thiển, mọi người ở xung quanh đã trở nên điên cuồng, mặc kệ có thể tìm được người nọ hay không thì tất cả đều nhìn khắp bốn phía.
Giống như e sợ phản ứng hiện tại vẫn còn chưa đủ, trong những luồng ánh sáng laze, Lê Khải Liệt tiếp tục chăm chú nhìn đám người ở phía dưới.
“Nếu người kia không cần ta thì ta đứng ở nơi này vốn chỉ là vô nghĩa, nếu người kia thật sự quyết định rời đi thì ta cũng không cần thiết phải ở lại trên sân khấu, nếu nói rời đi là vì tốt cho ta…..ta liền phá hủy hết thảy mọi lợi ích đang ngăn cản trước mặt ta, mặc kệ là sân khấu hay là Miracle Leo, ta hủy hết cho ngươi xem–”
Tựa như không nhìn thấy phía dưới đang xôn xao, người đàn ông trên sân khấu vẫn đang tiếp tục tuyên cáo, nụ cười khiến cho người ta sợ hãi, ánh đèn chiếu rọi vào đôi mắt màu tro lục, hắn cười một cách ác liệt xấu xa, có một loại đắc ý khiến người ta không thể giải thích được, cứ như vậy mà tuyên cáo.
“Ta biết mà! Ta biết sẽ có chuyện xảy ra mà! Chúa ơi!” Owen ở phía sau sân khấu vừa la lối vừa quay đầu đi, tốt nhất hắn không nên tiếp tục quan sát, hắn quả thật không dám tưởng tượng sẽ giải quyết cục diện rối rắm này như thế nào.
Chuyện này không chỉ ảnh hưởng đến danh tiếng của Lê Khải Liệt mà còn quan hệ đến cuộc sống của Vu Duy Thiển, nếu người ta phát hiện người mà Lê Khải Liệt tỏ tình là đàn ông thì sẽ thế nào, một khi để người khác biết được thì Vu Duy Thiển sẽ gặp chuyện bất trắc nếu lọt vào đám đông quá khích, bạo loạn sẽ hình thành, không ai biết các fan hâm mộ điên cuồng sẽ làm ra chuyện gì.
Lê Khải Liệt không sử dụng từ hắn, mà chỉ dùng từ người kia để thay thế, thoạt nhìn hành vi của hắn rất điên cuồng nhưng kỳ thật hắn đã suy nghĩ rất cặn kẽ. Mặc kệ hắn nói cái gì, hay phản ứng ở dưới sân khấu có kịch liệt như thế nào đi chăng nữa thì sự chân thành trong lời nói thâm tình cùng vẻ ngoài bình thản tự nhiên đã chứng minh rất tốt cho việc suy tính kỹ lưỡng của hắn.
“Liệt? Liệt!” Dưới sân khấu bắt đầu trở nên hỗn loạn, đám đông di chuyển, tất cả đều dồn lên phía trước.
Hắn đang nói cái gì? Ý của hắn chẳng lẽ là muốn rời khỏi sân khấu? Là muốn rời khỏi buổi hòa nhạc hay là rời khỏi làng giải trí? Chưa có ai nghe nói đến chuyện như vậy, cũng không có ai có thể chấp nhận điều này.
Bầu không khí hoàn toàn mất kiểm soát, có người khóc lớn, có người hô to, khán giả ở phía sau đều dồn lên phía trước, mọi người đều xô đẩy chen chúc. Trong tình cảnh hỗn loạn, dưới chân của Vu Duy Thiển vẫn không hề nhúc nhích, ánh mắt của hắn đã đứng hình từ rất lâu.
Ánh đèn sân khấu chiếu xuống Lê Khải Liệt, toàn bộ sân khấu giống như chỉ có một người, trong tầm mắt của Vu Duy Thiển cũng chỉ còn một người, tiếng tim đập kịch liệt đến mức không thể kiểm soát, hắn muốn xông lên rồi hung hăng đánh Lê Khải Liệt một chút, trừng phạt người nọ chỉ biết làm xằng làm bậy, lại muốn ôm người nọ thật lâu, hôn thật sâu, hôn đến khi Lê Khải Liệt rốt cục không thể nói ra những lời vô sỉ như vậy.
Lê Khải Liệt tính đi trước một bước, hủy hoại cuộc sống của mình để giữ chân hắn? Như vậy hắn rời đi còn có ý nghĩa gì nữa? Rốt cục hắn vẫn trở thành kẻ đầu sỏ đã hủy hoại Lê Khải Liệt!
Vivian lặng lẽ nhìn Vu Duy Thiển, biểu tình trên mặt của hắn rất phức tạp, dường như bao hàm một loại tình cảm khắc sâu nhất trên đời, cũng mang theo nhiều phiền muộn nhất, nàng biết thiếu chút nữa thì Lê Khải Liệt đã đạt được mục đích, nhưng vẫn không đủ để đánh ngã Vu Duy Thiển, hắn rời đi là vì hắn yêu Lê Khải Liệt, muốn đánh ngã quyết định của hắn thì trước tiên phải phủ nhận tình cảm mà hắn dành cho Lê Khải Liệt.
Điều này làm sao có thể? Trừ phi có chuyện gì đó bất ngờ hơn nữa làm cho Vu Duy Thiển không kịp suy nghĩ, chỉ có thể tuân theo lời trái tim mách bảo, mà trái tim của hắn đã thuộc về Lê Khải Liệt.
Vivian ngẩn đầu nhìn lên sân khấu, lúc này lại nhìn thấy có điều gì đó bất thường, Vu Duy Thiển tựa hồ không hề phát giác, Lê Khải Liệt cũng vậy, tình cảnh hỗn loạn khiến cảm xúc của mọi người đều kích động, không có ai bình tĩnh như nàng, nàng nhìn thấy trên sân khấu có cái gì loang loáng.
Đó không phải là ánh đèn sân khấu mà là ánh sáng lạnh của họng súng—có người trốn ở hậu trường, không phải ở lối đi dành cho nhân viên mà là ở phía đối diện, nơi có đặt các loại thiết bị và dụng cụ.
Đùng! Tiếng súng vang lên, Vivian chưa kịp cảnh báo Vu Duy Thiển thì tiếng súng đã được khuếch đại âm thanh thông qua micrô, chấn động màng tai của tất cả mọi người.
Viên đạn bắn về phía tiêu điểm trên sân khấu, Lê Khải Liệt.
Tiếng thét chói tai ở trên sân khấu vang lên khắp bốn phía, động tác của hắn linh hoạt, xoay người quay một vòng, viên đạn bắn trúng giá đỡ micrô làm xẹt lửa. Deer, Luke, Morris và Matthew đều nhảy ra hậu trường, phản ứng của bọn họ đối với tình hình đột ngột như vậy thật sự nhanh hơn người bình thường rất nhiều, có thể là vì ca sĩ chính của bọn họ nên mới giúp cho bọn họ được huấn luyện thành tố chất như thế.
Bầu không khí như nổ tung, lúc này mọi người đều lui về phía sau, dưới bầu trời đầy sao không ai có thể dự đoán được tiết mục bất thình lình xảy ra lại có tên là tai họa.
Rào chắn cách ly được bảo vệ mang đi, đám người giống như thủy triều đang dâng lên, mọi người bỏ chạy khắp xung quanh, vẫn có người ở ngay tại chỗ để tìm kiếm thân ảnh của Lê Khải Liệt, fan hâm một đều bị dọa ngây người, chỉ có thế chậm rãi xê dịch lên phía trước, trong lòng nóng như lửa đốt.
Nhìn thấy phát súng thứ hai lại được bắn ra, dường như đối phương không muốn lấy mạng của Lê Khải Liệt cho nên chỉ bắn về phía bả vai của hắn, đã có một quãng thời gian chưa bị tấn công đột ngột như vậy, trong lòng của Vu Duy Thiển hừng hực lửa đốt, rốt cục sát thủ đến từ đâu, đáp án quả thật rất rõ ràng.
Lê Khải Liệt phản ứng rất nhanh, hắn vốn là một kẻ lớn mật, nếu chỉ muốn bắn trúng bả vai của hắn, như vậy người nọ không có hứng thú lấy mạng của hắn, cho nên hắn trực tiếp nghênh đón viên đạn mà xông lên, mục tiêu là họng súng của kẻ ám sát, chỉ cần để cho hắn tiếp cận, nếu đánh tay đôi thì đối phương chưa hẳn là đối thủ của hắn.
Đối phương hiển nhiên cũng biết rõ tính toán của hắn, vì vậy không cho hắn có cơ hội tiếp cận, phát súng thứ ba lại được bắn ra, đồng thời trong micrô truyền đến giọng nói của một người, “Ngài Wirth, tuy rằng ta không muốn dùng cách này để chào tạm biệt ngài, nhưng dường như chỉ có thể dùng cách này, hiện tại ta chỉ đành nói lời xin lỗi đối với ngài.”
Vừa dứt lời, đối phương lại cười vài tiếng, sau đó hỏi một cách cợt nhả, “Chắc là ngươi biết chúng ta muốn làm cái gì, đúng không?”
Bode, đây là giọng nói đã lâu chưa được nghe thấy.
Vu Duy Thiển nghe được tiếng nghiến răng của chính mình, âm thanh cọ sát hòa cùng nhịp tim đập kịch liệt, gia tộc Claudy lợi dụng thời điểm hỗn loạn và khó khăn nhất của Lê Khải Liệt mà hành động! Bọn họ biết quan hệ của hắn và Lê Khải Liệt! Bọn họ đang lợi dụng Lê Khải Liệt!
Bode là bác sĩ tư của gia đình, nhưng đối với một gia tộc chú trọng vào huyết thống và nghiên cứu ma thuật như Claudy mà nói thì địa vị của Bode hoàn toàn khác biệt so với các bác sĩ bình thường, hắn tự mình dẫn người đến đây nhưng lại không hề kiêng kỵ khi dùng micrô để kêu gọi đầu hàng, chứng tỏ hành động lần này không phải nhỏ nhặt như những lần tấn công trước kia, Kent Claudy rất nghiêm túc, cho dù là cháu nội của hắn thì hắn vẫn có thể lợi dụng một cách khéo léo.
Lê Khải Liệt không còn ở trên sân khấu, vì tránh đạn mà hắn nhảy ra sau hậu trường, tiếng súng thỉnh thoảng lại vang lên, không ai nhìn thấy tình hình ở phía sau, ánh mắt của Vu Duy Thiển vô cùng lo lắng, hắn không mở miệng mà chỉ đi lên phía trước, ánh mắt không hề rời khỏi sân khấu.
Bởi vì tập trung quá mức mà đôi mắt của hắn bắt đầu phát đau, hốc mắt đỏ lên, thiếu chút nữa đã muốn triệu hồi thiên hồn ký sinh trên người của hắn để dẹp bỏ tất cả trở ngại ở xung quanh, hết thảy những kẻ chướng mắt đều biến mất! Hắn có thể xông về phía hậu trường để xác nhận Lê Khải Liệt có an toàn hay không! Hắn bỗng nhiên có loại suy nghĩ điên cuồng này.
“Đừng kích động! Wirth! Bọn họ muốn dùng Lê Khải Liệt để uy hiếp ngươi, bọn họ sẽ không tổn thương đến hắn!” Thắt lưng của Vivian bị siết chặt đến phát đau, nàng cắn môi chịu đựng, vẫn không dám buông bàn tay đang nắm lấy bả vai của Vu Duy Thiển, nàng sợ chỉ cần nàng chần chừ một chút thì hắn sẽ làm ra chuyện liều lĩnh.
Đi ngược hướng với mọi người, trong nỗi sợ hãi, dưới mái tóc đen hỗn độn là đôi mắt đỏ ngầu, giống như lâm vào trạng thái điên cuồng mà xông về hướng sân khấu, Bode có thể nhìn thấy rõ ràng, hắn cười hì hì trong micrô, “Đừng trách ta nha, ta chỉ là tuân lệnh làm việc, muốn trách thì chỉ có thể trách các ngươi.”
Nếu Vu Duy Thiển không để ý đến an nguy của Lê Khải Liệt thì hắn có thể nhàn nhã mà rời đi, gia tộc Claudy mất người nào thì cũng không quan hệ đến hắn, nhưng hắn lại không thể, nghĩ đến việc Lê Khải Liệt lúc trước cũng không giao hắn cho Claudy thì hắn cũng không thể.
Không thể nhìn đối phương bởi vì mình mà bị tổn thương.
Sự ràng buộc giữa bọn họ trở thành nhược điểm trong mắt của kẻ thù, chỉ cần bọn họ vẫn không thể buông tay thì bất cứ uy hiếp gì đối với một người cũng sẽ ảnh hưởng đến người còn lại.
Vu Duy Thiển cảm thấy Lê Khải Liệt là mối tình đặc biệt nhất trong suốt cuộc đời của hắn, cũng là người đặc biệt nhất, không ai có thể thay thế, nhưng hiện tại hắn biết rất rõ Lê Khải Liệt không chỉ có ý nghĩa như vậy đối với hắn, dường như bọn họ không chỉ có liên hệ về thể xác mà ngay cả linh hồn cũng bị ràng buộc với nhau.
Rốt cục đi đến bên cạnh sân khấu, hắn dừng chân rồi đặt Vivian xuống đất, “Ta ở ngay đây, đừng đụng vào hắn.”
Lời nói lạnh lùng ngắn gọn, từng chữ đều tràn ngập cảm giác uy hiếp khiến người ta sợ hãi, Bode hít một hơi, hắn đương nhiên nhìn ra tình trạng hiện tại của Vu Duy Thiển, mặc dù hắn đang chiếm ưu thế nhưng hắn vẫn nhịn không được mà cảm thấy kiêng kỵ, liếc mắt nhìn người đàn ông ở bên cạnh sân khấu, hắn định mở miệng thì trong hậu trường lại vang lên một tiếng rên rỉ đầy thống khổ.
Vu Duy Thiển không đợi Bode lên tiếng, hắn lập tức vọt vào hậu trường, bên trong tối tăm có mười mấy người, hơn phân nửa đều dùng súng, có người ngã trên mặt đất.
Quả bom này rốt cục nổ mạnh, Vu Duy Thiển bị bắn trúng, lực sát thương của nó chỉ nháy mắt mà có thể làm cho tốc độ chảy máu của hắn gia tăng kịch liệt, đôi mắt sau cặp kính râm nhìn chăm chú người trên sân khấu, Vivian phát hiện cánh tay của Vu Duy Thiển đang run rẩy, nhưng nàng không rõ là vì hắn căm tức hay là vì kích động.
Hắn đi vào nơi này thì cũng đã dự đoán được Lê Khải Liệt sẽ làm ra cái gì, hắn có tự tin có thể xuất hiện trước mặt Lê Khải Liệt mà không bị phát hiện hành tung, nhưng Lê Khải Liệt lại dùng hành động để chứng tỏ sự tự tin của mình, chỉ cần hắn đến đây thì đối phương sẽ không cho hắn rời đi dễ dàng như vậy.
“Hóa ra đây là mục đích của hắn, hắn muốn dùng cách này để lôi Wirth ra!” Owen đứng phía sau sân khấu mà khẽ nói một câu, các thành viên ban nhạc ở trên sân khấu chỉ biết nhìn nhau mà cười khổ.
Huy động tất cả các mối quan hệ ở khắp nơi, trong tình hình bất khả thi mà có thể tổ chức một buổi hòa nhạc như vậy thì phải tiêu hao bao nhiêu tiền của và nhân lực, hóa ra ca sĩ chính của bọn họ chỉ muốn phô trương thanh thế để tóm lấy người tình khó thu phục của hắn, chỉ là vì muốn tạo điều kiện để cho người kia có thể tự mình nghe thấy những gì hắn nói.
Mặc dù có một chút quái gở, nhưng cách này quả thật cũng chỉ có Lê Khải Liệt mới nghĩ ra.
“Tuyệt đối đừng nhúc nhích, Wirth, nếu hiện tại ngươi bỏ đi thì người khác sẽ cảm thấy ngươi rất khả nghi.” Vivian nắm lấy áo khoác trên người của Vu Duy Thiển, mọi người ở xung quanh đã trở nên điên cuồng, mặc kệ có thể tìm được người nọ hay không thì tất cả đều nhìn khắp bốn phía.
Giống như e sợ phản ứng hiện tại vẫn còn chưa đủ, trong những luồng ánh sáng laze, Lê Khải Liệt tiếp tục chăm chú nhìn đám người ở phía dưới.
“Nếu người kia không cần ta thì ta đứng ở nơi này vốn chỉ là vô nghĩa, nếu người kia thật sự quyết định rời đi thì ta cũng không cần thiết phải ở lại trên sân khấu, nếu nói rời đi là vì tốt cho ta…..ta liền phá hủy hết thảy mọi lợi ích đang ngăn cản trước mặt ta, mặc kệ là sân khấu hay là Miracle Leo, ta hủy hết cho ngươi xem–”
Tựa như không nhìn thấy phía dưới đang xôn xao, người đàn ông trên sân khấu vẫn đang tiếp tục tuyên cáo, nụ cười khiến cho người ta sợ hãi, ánh đèn chiếu rọi vào đôi mắt màu tro lục, hắn cười một cách ác liệt xấu xa, có một loại đắc ý khiến người ta không thể giải thích được, cứ như vậy mà tuyên cáo.
“Ta biết mà! Ta biết sẽ có chuyện xảy ra mà! Chúa ơi!” Owen ở phía sau sân khấu vừa la lối vừa quay đầu đi, tốt nhất hắn không nên tiếp tục quan sát, hắn quả thật không dám tưởng tượng sẽ giải quyết cục diện rối rắm này như thế nào.
Chuyện này không chỉ ảnh hưởng đến danh tiếng của Lê Khải Liệt mà còn quan hệ đến cuộc sống của Vu Duy Thiển, nếu người ta phát hiện người mà Lê Khải Liệt tỏ tình là đàn ông thì sẽ thế nào, một khi để người khác biết được thì Vu Duy Thiển sẽ gặp chuyện bất trắc nếu lọt vào đám đông quá khích, bạo loạn sẽ hình thành, không ai biết các fan hâm mộ điên cuồng sẽ làm ra chuyện gì.
Lê Khải Liệt không sử dụng từ hắn, mà chỉ dùng từ người kia để thay thế, thoạt nhìn hành vi của hắn rất điên cuồng nhưng kỳ thật hắn đã suy nghĩ rất cặn kẽ. Mặc kệ hắn nói cái gì, hay phản ứng ở dưới sân khấu có kịch liệt như thế nào đi chăng nữa thì sự chân thành trong lời nói thâm tình cùng vẻ ngoài bình thản tự nhiên đã chứng minh rất tốt cho việc suy tính kỹ lưỡng của hắn.
“Liệt? Liệt!” Dưới sân khấu bắt đầu trở nên hỗn loạn, đám đông di chuyển, tất cả đều dồn lên phía trước.
Hắn đang nói cái gì? Ý của hắn chẳng lẽ là muốn rời khỏi sân khấu? Là muốn rời khỏi buổi hòa nhạc hay là rời khỏi làng giải trí? Chưa có ai nghe nói đến chuyện như vậy, cũng không có ai có thể chấp nhận điều này.
Bầu không khí hoàn toàn mất kiểm soát, có người khóc lớn, có người hô to, khán giả ở phía sau đều dồn lên phía trước, mọi người đều xô đẩy chen chúc. Trong tình cảnh hỗn loạn, dưới chân của Vu Duy Thiển vẫn không hề nhúc nhích, ánh mắt của hắn đã đứng hình từ rất lâu.
Ánh đèn sân khấu chiếu xuống Lê Khải Liệt, toàn bộ sân khấu giống như chỉ có một người, trong tầm mắt của Vu Duy Thiển cũng chỉ còn một người, tiếng tim đập kịch liệt đến mức không thể kiểm soát, hắn muốn xông lên rồi hung hăng đánh Lê Khải Liệt một chút, trừng phạt người nọ chỉ biết làm xằng làm bậy, lại muốn ôm người nọ thật lâu, hôn thật sâu, hôn đến khi Lê Khải Liệt rốt cục không thể nói ra những lời vô sỉ như vậy.
Lê Khải Liệt tính đi trước một bước, hủy hoại cuộc sống của mình để giữ chân hắn? Như vậy hắn rời đi còn có ý nghĩa gì nữa? Rốt cục hắn vẫn trở thành kẻ đầu sỏ đã hủy hoại Lê Khải Liệt!
Vivian lặng lẽ nhìn Vu Duy Thiển, biểu tình trên mặt của hắn rất phức tạp, dường như bao hàm một loại tình cảm khắc sâu nhất trên đời, cũng mang theo nhiều phiền muộn nhất, nàng biết thiếu chút nữa thì Lê Khải Liệt đã đạt được mục đích, nhưng vẫn không đủ để đánh ngã Vu Duy Thiển, hắn rời đi là vì hắn yêu Lê Khải Liệt, muốn đánh ngã quyết định của hắn thì trước tiên phải phủ nhận tình cảm mà hắn dành cho Lê Khải Liệt.
Điều này làm sao có thể? Trừ phi có chuyện gì đó bất ngờ hơn nữa làm cho Vu Duy Thiển không kịp suy nghĩ, chỉ có thể tuân theo lời trái tim mách bảo, mà trái tim của hắn đã thuộc về Lê Khải Liệt.
Vivian ngẩn đầu nhìn lên sân khấu, lúc này lại nhìn thấy có điều gì đó bất thường, Vu Duy Thiển tựa hồ không hề phát giác, Lê Khải Liệt cũng vậy, tình cảnh hỗn loạn khiến cảm xúc của mọi người đều kích động, không có ai bình tĩnh như nàng, nàng nhìn thấy trên sân khấu có cái gì loang loáng.
Đó không phải là ánh đèn sân khấu mà là ánh sáng lạnh của họng súng—có người trốn ở hậu trường, không phải ở lối đi dành cho nhân viên mà là ở phía đối diện, nơi có đặt các loại thiết bị và dụng cụ.
Đùng! Tiếng súng vang lên, Vivian chưa kịp cảnh báo Vu Duy Thiển thì tiếng súng đã được khuếch đại âm thanh thông qua micrô, chấn động màng tai của tất cả mọi người.
Viên đạn bắn về phía tiêu điểm trên sân khấu, Lê Khải Liệt.
Tiếng thét chói tai ở trên sân khấu vang lên khắp bốn phía, động tác của hắn linh hoạt, xoay người quay một vòng, viên đạn bắn trúng giá đỡ micrô làm xẹt lửa. Deer, Luke, Morris và Matthew đều nhảy ra hậu trường, phản ứng của bọn họ đối với tình hình đột ngột như vậy thật sự nhanh hơn người bình thường rất nhiều, có thể là vì ca sĩ chính của bọn họ nên mới giúp cho bọn họ được huấn luyện thành tố chất như thế.
Bầu không khí như nổ tung, lúc này mọi người đều lui về phía sau, dưới bầu trời đầy sao không ai có thể dự đoán được tiết mục bất thình lình xảy ra lại có tên là tai họa.
Rào chắn cách ly được bảo vệ mang đi, đám người giống như thủy triều đang dâng lên, mọi người bỏ chạy khắp xung quanh, vẫn có người ở ngay tại chỗ để tìm kiếm thân ảnh của Lê Khải Liệt, fan hâm một đều bị dọa ngây người, chỉ có thế chậm rãi xê dịch lên phía trước, trong lòng nóng như lửa đốt.
Nhìn thấy phát súng thứ hai lại được bắn ra, dường như đối phương không muốn lấy mạng của Lê Khải Liệt cho nên chỉ bắn về phía bả vai của hắn, đã có một quãng thời gian chưa bị tấn công đột ngột như vậy, trong lòng của Vu Duy Thiển hừng hực lửa đốt, rốt cục sát thủ đến từ đâu, đáp án quả thật rất rõ ràng.
Lê Khải Liệt phản ứng rất nhanh, hắn vốn là một kẻ lớn mật, nếu chỉ muốn bắn trúng bả vai của hắn, như vậy người nọ không có hứng thú lấy mạng của hắn, cho nên hắn trực tiếp nghênh đón viên đạn mà xông lên, mục tiêu là họng súng của kẻ ám sát, chỉ cần để cho hắn tiếp cận, nếu đánh tay đôi thì đối phương chưa hẳn là đối thủ của hắn.
Đối phương hiển nhiên cũng biết rõ tính toán của hắn, vì vậy không cho hắn có cơ hội tiếp cận, phát súng thứ ba lại được bắn ra, đồng thời trong micrô truyền đến giọng nói của một người, “Ngài Wirth, tuy rằng ta không muốn dùng cách này để chào tạm biệt ngài, nhưng dường như chỉ có thể dùng cách này, hiện tại ta chỉ đành nói lời xin lỗi đối với ngài.”
Vừa dứt lời, đối phương lại cười vài tiếng, sau đó hỏi một cách cợt nhả, “Chắc là ngươi biết chúng ta muốn làm cái gì, đúng không?”
Bode, đây là giọng nói đã lâu chưa được nghe thấy.
Vu Duy Thiển nghe được tiếng nghiến răng của chính mình, âm thanh cọ sát hòa cùng nhịp tim đập kịch liệt, gia tộc Claudy lợi dụng thời điểm hỗn loạn và khó khăn nhất của Lê Khải Liệt mà hành động! Bọn họ biết quan hệ của hắn và Lê Khải Liệt! Bọn họ đang lợi dụng Lê Khải Liệt!
Bode là bác sĩ tư của gia đình, nhưng đối với một gia tộc chú trọng vào huyết thống và nghiên cứu ma thuật như Claudy mà nói thì địa vị của Bode hoàn toàn khác biệt so với các bác sĩ bình thường, hắn tự mình dẫn người đến đây nhưng lại không hề kiêng kỵ khi dùng micrô để kêu gọi đầu hàng, chứng tỏ hành động lần này không phải nhỏ nhặt như những lần tấn công trước kia, Kent Claudy rất nghiêm túc, cho dù là cháu nội của hắn thì hắn vẫn có thể lợi dụng một cách khéo léo.
Lê Khải Liệt không còn ở trên sân khấu, vì tránh đạn mà hắn nhảy ra sau hậu trường, tiếng súng thỉnh thoảng lại vang lên, không ai nhìn thấy tình hình ở phía sau, ánh mắt của Vu Duy Thiển vô cùng lo lắng, hắn không mở miệng mà chỉ đi lên phía trước, ánh mắt không hề rời khỏi sân khấu.
Bởi vì tập trung quá mức mà đôi mắt của hắn bắt đầu phát đau, hốc mắt đỏ lên, thiếu chút nữa đã muốn triệu hồi thiên hồn ký sinh trên người của hắn để dẹp bỏ tất cả trở ngại ở xung quanh, hết thảy những kẻ chướng mắt đều biến mất! Hắn có thể xông về phía hậu trường để xác nhận Lê Khải Liệt có an toàn hay không! Hắn bỗng nhiên có loại suy nghĩ điên cuồng này.
“Đừng kích động! Wirth! Bọn họ muốn dùng Lê Khải Liệt để uy hiếp ngươi, bọn họ sẽ không tổn thương đến hắn!” Thắt lưng của Vivian bị siết chặt đến phát đau, nàng cắn môi chịu đựng, vẫn không dám buông bàn tay đang nắm lấy bả vai của Vu Duy Thiển, nàng sợ chỉ cần nàng chần chừ một chút thì hắn sẽ làm ra chuyện liều lĩnh.
Đi ngược hướng với mọi người, trong nỗi sợ hãi, dưới mái tóc đen hỗn độn là đôi mắt đỏ ngầu, giống như lâm vào trạng thái điên cuồng mà xông về hướng sân khấu, Bode có thể nhìn thấy rõ ràng, hắn cười hì hì trong micrô, “Đừng trách ta nha, ta chỉ là tuân lệnh làm việc, muốn trách thì chỉ có thể trách các ngươi.”
Nếu Vu Duy Thiển không để ý đến an nguy của Lê Khải Liệt thì hắn có thể nhàn nhã mà rời đi, gia tộc Claudy mất người nào thì cũng không quan hệ đến hắn, nhưng hắn lại không thể, nghĩ đến việc Lê Khải Liệt lúc trước cũng không giao hắn cho Claudy thì hắn cũng không thể.
Không thể nhìn đối phương bởi vì mình mà bị tổn thương.
Sự ràng buộc giữa bọn họ trở thành nhược điểm trong mắt của kẻ thù, chỉ cần bọn họ vẫn không thể buông tay thì bất cứ uy hiếp gì đối với một người cũng sẽ ảnh hưởng đến người còn lại.
Vu Duy Thiển cảm thấy Lê Khải Liệt là mối tình đặc biệt nhất trong suốt cuộc đời của hắn, cũng là người đặc biệt nhất, không ai có thể thay thế, nhưng hiện tại hắn biết rất rõ Lê Khải Liệt không chỉ có ý nghĩa như vậy đối với hắn, dường như bọn họ không chỉ có liên hệ về thể xác mà ngay cả linh hồn cũng bị ràng buộc với nhau.
Rốt cục đi đến bên cạnh sân khấu, hắn dừng chân rồi đặt Vivian xuống đất, “Ta ở ngay đây, đừng đụng vào hắn.”
Lời nói lạnh lùng ngắn gọn, từng chữ đều tràn ngập cảm giác uy hiếp khiến người ta sợ hãi, Bode hít một hơi, hắn đương nhiên nhìn ra tình trạng hiện tại của Vu Duy Thiển, mặc dù hắn đang chiếm ưu thế nhưng hắn vẫn nhịn không được mà cảm thấy kiêng kỵ, liếc mắt nhìn người đàn ông ở bên cạnh sân khấu, hắn định mở miệng thì trong hậu trường lại vang lên một tiếng rên rỉ đầy thống khổ.
Vu Duy Thiển không đợi Bode lên tiếng, hắn lập tức vọt vào hậu trường, bên trong tối tăm có mười mấy người, hơn phân nửa đều dùng súng, có người ngã trên mặt đất.
Danh sách chương