Lê Khải Liệt có thể nhìn thấy Vu Duy Thiển trong mấy trăm người, nhưng muốn tìm một người trong hơn mười nghìn người, cho dù là hắn thì cũng tương đương như mò kim đáy biển.

Cho nên Vu Duy Thiển không thể đoán được mục đích chính của buổi hòa nhạc này là gì, hắn phải đi xem, xem Lê Khải Liệt sẽ làm ra chuyện gì, đồng thời hắn cũng biết rất rõ đây chẳng qua là hắn đang tự viện cớ cho mình mà thôi.

Muốn nhìn người nọ một lần, tự mình lĩnh hội phong cách trình diễn của Lê Khải Liệt ở một buổi hòa nhạc.

Vivian tìm người mua vé biểu diễn, hai người đi vào sân, Vu Duy Thiển và nàng đứng chung cũng không tính là quá mức kỳ quái, fan hâm mộ của Lê Khải Liệt có cả nam lẫn nữ, già trẻ lớn bé đều có, nhưng người có vẻ ngoài xuất sắc như hắn nếu không muốn gây chú ý cho người khác để tránh gia tăng phiền phức không cần thiết thì tốt nhất là đừng quá nổi bật, vì vậy Vu Duy Thiển đội mũ và đeo kính mát theo đề nghị của Vivian, tuy rằng tác phong vẫn rất nổi bật nhưng ít ra cũng che khuất được vẻ bề ngoài của hắn.

Sân bãi được sử dụng cho buổi hòa nhạc rất đặc biệt, Quảng trường Thời Đại.

Đây là nơi đã từng xảy ra án mạng liên hoàn, cũng là nơi mà lần đầu tiên Vu Duy Thiển bỏ trốn ở trước mắt Lê Khải Liệt rồi rốt cục bị bắt trở lại, nơi này có rất nhiều kỷ niệm của bọn họ, lần nào cũng đều xảy ra hỗn loạn. Có thể thuê được sân bãi ở nơi này, hơn nữa còn được cấp trên phê duyệt, người bình thường không có khả năng ở trong một quãng thời gian ngắn như vậy mà làm được.

Giữa khoảng không trống trải dựng lên một sân khấu, ánh đèn, bố cục, cũng không phải bởi vì đây chỉ là một buổi hòa nhạc lâm thời mà thu nhỏ quy mô, tất cả phương diện đều đóng mác độc đáo theo phong cách của Lê Khải Liệt, không dựa theo bất cứ khuôn mẫu nào, không gò bó, táo bạo mà lại quyết đoán.

“Bán vé chưa được vài ngày đã cháy vé, còn có người bán đấu giá vé online, thật sự là lời to!” Owen đi vào phòng nghỉ ở hậu trường, không thể giấu được sự hưng phấn, “Ta tưởng rằng không thể làm được, nhưng mà ngươi đã thật sự thành công, Liệt! Trong vòng nửa tháng mà ngươi có thể tổ chức một buổi hòa nhạc! Hơn nữa theo tình hình cháy vé thì cũng biết ngươi thành công đến mức nào!”

“Phải cám ơn Delin Bowie, nếu không phải có hắn giúp đỡ thì không dễ dàng làm được như vậy.” Lê Khải Liệt vẫn chưa thay trang phục biểu diễn, cũng chưa trang điểm, nụ cười lạnh của hắn giống như có đốm lửa lẻn qua.

Delin Bowie ắt hẳn là không ngờ Lê Khải Liệt lại lợi dụng dư luận để quảng bá cho buổi hòa nhạc này, hiện tại có lẽ đang tức đến điên người, Owen cười ha ha, lúc này mới nhìn vào trang phục diễn xuất đặt ở bên cạnh, “Vì sao còn chưa thay quần áo? Còn khoảng một tiếng nữa sẽ lên sân khấu, người bên ngoài đã đến rất đông, mau chuẩn bị đi.”

“Gấp cái gì? Ta sẽ không bỏ trốn ngay lúc này, ta không giống người nọ.” Lê Khải Liệt cầm lấy chai nước khoáng rồi uống vài ngụm, phần còn lại đều đổ hết vào mặt, sau đó lắc đầu để phẩy nước ra khỏi tóc, những giọt nước chảy xuống theo biểu tình âm u của hắn.

Trong lời nói của hắn mang theo oán hận, Owen biết lúc này có nói cái gì cũng vô dụng, đã rất nhiều ngày hắn không nghe Lê Khải Liệt nhắc đến tên của Vu Duy Thiển.

Lê Khải Liệt nhìn Owen trong chốc lát, bỗng nhiên đi về phía của đối phương, giống như kéo lấy một túi bao bố rồi dùng sức ôm Owen vào lòng, Owen cảm thấy khó hiểu, “Từ trước cho đến nay ngươi chưa bao giờ cảm ơn người đại diện này.”

“Không phải muốn cảm ơn ngươi.” Lê Khải Liệt đẩy hắn ra, toàn bộ hơi thở kích động điên cuồng trở nên ảm đạm, mái tóc ẩm ướt dán lên tường, hắn dùng trán đập vào mặt tường vài cái, “Không phải là hắn thì không được, Owen, ngươi xem như là bạn của ta, nhưng ôm ngươi cũng chẳng đem lại cảm giác gì cho ta, ngay cả nhiệt độ cơ thể cũng không có cảm giác.”

Bị nói thành xem như là bạn, Owen còn chưa kịp phát biểu ý kiến thì đã nghe thấy hắn nói câu tiếp theo, lập tức giận dữ trừng mắt nhìn hắn, “Ngươi xem ta là vật thí nghiệm?”

“Không hẳn là như vậy, ta biết ta không có hứng thú đối với đàn ông, chỉ có hắn là ngoại lệ.”

“Biết vì sao ta muốn tổ chức hòa nhạc trong vòng nửa tháng hay không? Bởi vì ta chỉ có thể chịu được cho đến lúc này, ta không ngừng suy nghĩ về hắn, muốn chạm vào hắn, ôm hắn, nhưng mà hắn không ở đây….” Lê Khải Liệt xoa lên hàng lông mày đang nhíu chặt của mình, giống như một con sâu rượu, hắn cầm lấy ly rượu trên bàn rồi uống cạn một hơi.

Owen chưa từng nhìn thấy tinh thần và ý chí của Lê Khải Liệt suy sụp như thế, đôi khi hắn cảm thấy Lê Khải Liệt sắp chịu đựng hết nổi sự tra tấn này, Miracle Leo chưa bao giờ chịu thua trong tình cảm, ngoại trừ hiện tại bị thất bại thảm hại như vậy.

Điều này làm cho Owen rất bội phục Vu Duy Thiển, người đàn ông kia nói đi là đi, không hề lưu luyến, hay là bởi vì hắn đã trải qua quá nhiều, tình cảm đối với hắn mà nói đã trở thành có cũng được mà không có cũng không sao?

“Ngươi quả thật đang tự tìm bất mãn mà thôi.” Trêu ghẹo Lê Khải Liệt, Owen nói đùa.

Ngón tay của Lê Khải Liệt lướt qua trước trán, lộ ra đôi mắt sắc bén giống như dã thú, nhìn không ra có nửa điểm say xỉn, giọng điệu khó chịu tựa như đang thấp giọng kêu gào, “Ta tự tìm bất mãn thì sao?”

Hắn nheo mắt rồi hất cằm, biểu tình nguy hiểm khó lường làm cho người ta không biết lời của hắn là giả hay thật, “Nếu ở trước mặt ta là hắn mà không phải là ngươi thì ta lập tức đè hắn ra rồi làm cho đến khi tay chân của hắn mềm nhũn để hắn không còn dám tùy tiện rời đi thì mới thôi!”

Owen nghe xong câu đó thì lập tức ho khan vài tiếng, nhắc nhở hắn, “Nếu hắn có thể để cho ngươi muốn làm gì thì làm thì hắn sẽ không phải là Wirth.”

“Mặc kệ hắn là ai, hắn chỉ thuộc về ta! Mỗi một cọng tóc, một tấc da một tấc thịt đều là của ta!” Nhớ nhung và oán hận dày vò Lê Khải Liệt, hắn nghiến răng, đạp một cú lên cánh cửa phòng nghỉ, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến một tiếng hét kinh hãi.

Owen vội vàng mở cửa, bên ngoài là một cô nàng xinh đẹp có thân hình đầy đặn, nàng có vẻ rất giống fan hâm mộ điên cuồng trà trộn vào hậu trường, mặc một chiếc áo thun ngắn tay có hình của Lê Khải Liệt, áo thun rộng thùng thình cột nút dưới ngực, để lộ ra cái eo nhỏ nhắn.

Sau khi tận mắt nhìn thấy bên trong là Lê Khải Liệt thì nàng lập tức cố gắng kiềm chế tiếng thét chói tai, “Liệt! Thật sự Liệt! Em yêu anh!” Nàng nhào lên mà ôm lấy Lê Khải Liệt, bộ ngực đầy đặn ép sát vào lòng của hắn, ánh mắt tràn ngập ái mộ và sùng bái, ngay cả con ngươi cũng phóng lớn vì quá mức hưng phấn.

Lê Khải Liệt thờ ơ, Owen lại phát hiện dưới đáy mắt của hắn lộ ra thất vọng. Tuy không biết đêm diễn này có mục đích gì nhưng Owen tin tưởng Lê Khải Liệt đang ôm một chút hy vọng, hy vọng Vu Duy Thiển sẽ lặng lẽ đến xem hắn, nhưng người rình ngoài cửa hiển nhiên không phải là người đàn ông có khí chất cao quý lại lạnh lùng kia.

“Liệt! Em yêu anh—nguyện vọng lớn nhất của đời em là được hiến dâng trinh tiết cho anh!” Nàng kích động giơ lên chiếc nhẫn trinh tiết trên ngón tay. (muốn ói)

Có vài nữ sinh tham gia hoạt động của tôn giáo, thề nguyền trước hôn nhân sẽ không đánh mất trinh tiết, bởi vậy mới có được chiếc nhẫn trinh tiết, tuy nhiên có người phá giới cũng có người kiên trì, còn nàng ắt hẳn là có mục tiêu riêng, cực độ hưng phấn khiến cho nàng bị vây vào trạng thái điên cuồng, không đợi Owen khuyên can, nàng bắt đầu thoát ra quần áo của mình, để lộ đường cong mềm mại đầy nữ tính.

Ánh mắt của Lê Khải Liệt nhìn xuống người nàng.

“Ta đi ra ngoài xem một chút, coi chừng là thủ đoạn của đám phóng viên!” Owen mở cửa chạy ra ngoài, bên ngoài không có bất kỳ phóng viên nào khác, có lẽ là do bảo vệ sơ suất, xoay người quay lại phòng nghỉ thì cửa phòng đã bị khóa trái.

Ghé sát tai vào vách cửa, mơ hồ nghe được tiếng thở dốc của cô gái kia, Owen chần chờ một chút nhưng không gõ cửa, nếu Vu Duy Thiển thật sự quyết định rời đi, như vậy Lê Khải Liệt còn phải tiếp tục chịu đựng, gần đây hắn chúi đầu vào công việc, điên đảo cả ngày lẫn đêm, rất ít khi thấy hắn nghỉ ngơi, hiện tại có lẽ đã là cực hạn chịu đựng của hắn.

Ngoại trừ Vu Duy Thiển thì Lê Khải Liệt không có cảm giác với bất kỳ người đàn ông nào khác, những phụ nữ có quan hệ trước kia với Lê Khải Liệt cũng bị hắn đoạn tuyệt kể từ ngày Vu Duy Thiển xuất hiện, lúc này tinh thần của hắn rất bất ổn, cảm xúc vô cùng căng thẳng, hắn cần phải phát tiết.

Về phần chuyện này có tính là phản bội hay không thì nên hỏi người đã cất bước rời đi trước có tư cách gì để mà chỉ trích?

Tiếng chuông di động vang lên, Owen cầm lấy điện thoại, nhìn thấy tên của một nghị sĩ trên màn hình, người kia tuổi còn trẻ lại tràn đầy triển vọng, chẳng qua không thể công khai cho người ngoài biết mình có khuynh hướng đồng tính. Có lẽ hắn nên giống như Lê Khải Liệt, không cần phải bỏ qua những gì ở trước mặt, mặc kệ hiện tại có phải là người mà mình chân chính mong muốn hay không.

Owen thở dài rồi bấm nút điện thoại.

Buổi biểu diễn sẽ mở màn sau đúng một tiếng nữa, Vu Duy Thiển và Vivian nghiêng ngả trong đám đông chật cứng, hắn ôm lấy Vivian trên tay, như vậy nàng mới không bị người ta đè bẹp, chỗ mà bọn họ đứng không quá sát sân khấu cũng không quá tụt về phía sau, ở vị trí này có thể làm cho hắn nhìn thấy người trên sân khấu nhưng cũng không gần đến mức để cho người trên sân khấu nhìn thấy hắn. Bạn đang �

Trạng thái của Lê Khải Liệt không tệ, ít nhất so với hắn tưởng tượng thì tốt hơn một chút, có lẽ nhờ vào tác dụng của việc trang điểm.

Xuất hiện từ phía sau sân khấu, trang phục biểu diễn của Lê Khải Liệt quả thật đơn giản đến mức giống như đang mặc thường phục, áo ghi lê đen bằng da cùng với áo thun ngắn tay, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến tiếng ca vô cùng quyến rũ của hắn, kể từ khi hắn xuất hiện thì bầu không khí liền trở nên sôi sục.

Tóc của hắn đã được cắt ngắn, ngắn hơn trước rất nhiều, ắt hẳn là đã cắt bớt phần bị lửa táp cháy, mái tóc ngắn dựng đứng màu nâu đỏ càng giống như ngọn lửa, để lộ ra vầng trán, khuôn mặt của Lê Khải Liệt vốn đã hoàn mỹ, lúc này càng thêm thâm thúy mê người, hắn là tiêu điểm trên sân khấu, giơ tay nhấc chân đều có phong thái của một siêu sao, bất luận kẻ nào cũng không thể che lấp được hào quang của hắn, ngay cả Lena mặc bộ váy bó sát quyến rũ cũng không thể.

Với tư cách là khách quý bí mật, việc Lena xuất hiện càng làm tăng thêm tiếng vang cho buổi hòa nhạc, nhưng Lê Khải Liệt là nhân vật chính của ngày hôm nay, hiển nhiên hắn chính là tiêu điểm, hắn hát vài ca khúc với giai điệu chậm rãi, làm cho fan hâm mộ lắc lư theo tiếng ca, sau đó dần dần trở nên kịch liệt, tiết tấu tăng cao, mọi người đều hét chói tai.

Vu Duy Thiển ở trong đám người, tầm mắt xuyên qua đám đông, nhìn lên nơi xa nhất, thu vào mắt tất cả động tác của người ở trên sân khấu.

Đây là Lê Khải Liệt mà hắn chưa biết, đến bây giờ hắn mới phát hiện Miracle Leo trên sân khấu được mọi người tán thưởng như thế nào, hắn đã vứt bỏ một người như vậy, nhưng điều này cũng không làm cho Vu Duy Thiển cảm thấy hối hận, ngược lại càng thêm xác định quyết tâm của hắn.

“Hắn thuộc về sân khấu.” Vivian nghe được Vu Duy Thiển thì thầm như vậy, quay đầu nhìn lên sân khấu, cái tên Lê Khải Liệt bị nàng mắng vô số lần lại giống như một vầng hào quang lôi kéo tất cả mọi người lao vào ngọn lửa rực cháy xung quanh hắn, ái mộ hắn, sùng bái hắn.

Vu Duy Thiển không phải là một trong số đó, hằn từng đứng gần Lê Khải Liệt hơn bất cứ kẻ nào, duỗi tay là có thể chạm đến, ôm hôn âu yếm, nhưng hiện tại hắn lại tự mình lựa chọn cách rời xa. Hắn không hối hận đã buông tha cho tình cảm này, nhưng lại bắt đầu hối hận vì đã đi đến đây.

“Liệt! Liệt! Liệt! Liệt!”

“Em yêu anh!”

Những tiếng thét chói tai liên tục vang lên, có người cởi áo vẫy tay, thậm chí có người vì quá mức hưng phấn khiến cho não bộ thiếu ôxy mà ngất xỉu.

“Em yêu anh! Em yêu anh!” Những tiếng kêu như vậy không hề ngừng lại, xung quanh tràn ngập những kẻ hâm mộ Lê Khải Liệt, Vivian phát hiện cánh tay của Vu Duy Thiển đang bế nàng đã trở nên cứng ngắc, khuôn mặt không thay đổi thần sắc nhưng ánh mắt tựa hồ đã trở nên lạnh lẽo.

“Mới vừa rồi có ngươi xông vào phòng nghỉ của ta.” Đột nhiên tiếng ca dừng lại, Lê Khải Liệt cầm lấy micrô.

Tiếng nhạc cũng dừng lại, các thành viên trong ban nhạc không biết hắn muốn nói cái gì, trong đám đông chật như nêm vang lên tiếng kháng nghị, Vu Duy Thiển nhìn sang, người đàn ông trên sân khấu lướt qua một lượt, tựa như đang tìm kiếm cái gì đó, Vu Duy Thiển biết hắn không nhìn thấy mình nhưng vẫn vô thức né tránh ánh mắt của Lê Khải Liệt.

“Cô ta xông vào phòng nghỉ của ta rồi nói yêu ta, là một người đẹp a!” Giọng nói đầy sức hút của Lê Khải Liệt mang theo một chút ngả ngớn, tầm mắt lại quét một vòng trong đám người đông nghìn nghịt, “Sau đó cô ta thoát y, kỳ thật cũng chỉ là một chiếc áo thun….”

Người dưới sân khấu ồn ào, hét chói tai, cái gì cũng có, Lê Khải Liệt không vội mà chỉ cười chậm rãi, nụ cười ác liệt mà khêu gợi được phóng đại trên màn ảnh, tựa hồ cảm thấy phản ứng của mọi người rất thú vị, Vivian siết chặt nắm đấm, nàng định mắng to thì giọng nói của người trên sân khấu lại thay đổi, bỗng nhiên trở nên âm trầm.

“Nếu là trước đây thì có lẽ ta sẽ cao hứng mà tiếp nhận, nhưng từ khi có một người xuất hiện thì rất nhiều việc đã thay đổi – ta biết ngươi đang ở dưới sân khấu, ngươi nhất định đang ở ngay đây, có đúng hay không?” Tìm không thấy Vu Duy Thiển, nhưng giống như có được một linh cảm đặc biệt nào đó, hắn chăm chú nhìn đám đông ở phía dưới, xác định Vu Duy Thiển đang ở ngay tại đây.

Giọng nói của Lê Khải Liệt tràn đầy thâm tình, mặc cho ai nghe thấy cũng biết người mà hắn đang nói nhất định có quan hệ không hề bình thường với hắn, Miracle Leo đang ám chỉ đến một người đẹp mà hắn nhung nhớ yêu thương nhưng lại cự tuyệt hắn, mọi người hét ầm lên, “Là ai? Người kia là ai?”

“Ở đây mọi người đều nói yêu ta, nhưng cho dù có vô số người yêu ta thì người mà ta yêu chỉ có một mà thôi.”

Lê Khải Liệt nói ra một câu tuyên cáo khiến tất cả đều khiếp sợ, ngược lại với phản ứng sôi sục ở phía dưới, hắn chậm rãi nhếch môi, chỉ xuống phía dưới sân khấu, “Người kia đang đứng giữa các ngươi.”

———-

P/S: sam ơi…..chính thức gục vì mi đây!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện