Reid không chỉ rõ là ai, bất quá ai cũng nhìn ra hắn đang mời hai người nào, theo giọng điệu đặc biệt của hắn có thể nhận ra một ít khác thường, hắn cho bọn họ xem cái gì đó thì nhất định là không bình thường.

Lena không biết lai lịch của Reid, nàng chỉ biết người đàn ông có thân hình cao gầy nói giọng Mỹ không hề nể mặt đối với vẻ đẹp của nàng, nhưng thật ra lại làm cho nàng cảm thấy hơi thú vị, “Là cái gì vậy, ta có thể đi cùng hay không?” Nàng cũng đứng dậy.

“Cái đó và vụ án sắp tới có liên quan đến nhau.” Reid xuất trình thẻ chứng nhận, đây không phải là Hoa Kỳ, nhưng là FBI thì lời nói của hắn vẫn có lực uy hiếp đối với người bình thường, giọng điệu cứng ngắc chứng tỏ hắn không đồng ý với lời nói của Lena.

Senzou im lặng đứng bên cạnh nhìn bọn họ, hắn biểu hiện sự quan tâm vừa phải của mình, “Ta muốn biết trang viên mà ta mua có cái gì không thích hợp, ngài Reid, làm ơn cho ta xem ngươi đã phát hiện ra cái gì, tuy rằng mua nó về nhưng ta lại chưa hiểu biết nơi này nhiều lắm.”

Reid không thể từ chối lý do của Senzou, chủ nhà quả thật có quyền được biết hết thảy những gì đang xảy ra ở nơi này.

Owen nghe bọn họ nói chuyện, hắn cúi đầu, mái tóc điển trai che khuất một nửa tầm mắt, chỉ có một mình hắn không đứng lên, “Ta sẽ không đi, ta ở lại chỗ này với cô Lena.”

Gần đây cảm xúc của Owen lên xuống thất thường, nguyên nhân là vì chuyện gì thì đương sự không hề đề cập đến, những người khác cũng không thể hỏi, người biết nội tình về sự tồn tại của linh mục Calgary thì lại không nói một lời nào. Owen đang ở ngã rẽ, phải lựa chọn như thế nào thì chỉ có thể do hắn tự mình đối mặt, người khác cho dù có muốn giúp đỡ cũng không thể làm nên chuyện gì.

Lưu lại Lena và Owen, Reid dẫn mọi người đi vào sâu bên trong.

Phòng sách, phòng ngủ, đại sảnh, hành lang, cho đến phòng của người giúp việc, nếu không phải trong tay có bản vẽ phối cảnh thì e rằng người lần đầu đi vào nơi này nhất định sẽ bị lạc đường, hệ thống đèn đóm mới được lắp đặt, gia tộc W. Locke dường như đã sớm rời khỏi nơi này, tất cả những gì lưu lại đều tràn ngập dấu vết lịch sử.

Hoa văn trên vách tường đã bị năm tháng ăn mòn làm cho màu sắc trở nên ảm đạm, những đồ vật có niên kỷ cùng với một ít vật trang trí rườm rà có thể nhìn thấy ở khắp nơi, đoàn người đi qua từng phòng, đều bị những đồ vật muôn màu muôn vẻ làm cho hoa cả mắt, tuy nhiên chúng nó đều bị phủ kín một lớp bụi bặm làm mất đi vẻ ngoài xinh đẹp của ngày xưa, dường như có thể nhìn thấy tình cảnh xa hoa của những buổi tiệc do chủ nhân của nơi này tổ chức.

Đi phía sau Reid, không có ai lên tiếng, sấm sét bên ngoài giống như đang giáng thẳng xuống đầu, ngước lên có thể nhìn thấy trần nhà cao mấy thân người. Vu Duy Thiển bước đi trên hành lang được trải thảm, bên tai tựa hồ lại vang lên tiếng đàn dương cầm và những lời đàm luận huyên náo của tầng lớp thượng lưu.

“Chính là nơi này.” Reid rốt cục dừng lại trước một cánh cửa, Lê Khải Liệt phát hiện Vu Duy Thiển ở bên cạnh có một chút lơ đãng, hắn nắm lấy cổ tay của Vu Duy Thiển, “Suy nghĩ chuyện gì?”

“Không có gì.” Người đàn ông tóc đen khôi phục vẻ bình tĩnh rồi đi theo Reid bước vào bên trong, Lê Khải Liệt dừng lại ở sau lưng Vu Duy Thiển một chút, hắn từng nhìn thấy vẻ mặt này của Vu Duy Thiển, đi theo ngay phía sau, hắn không muốn làm cho bóng dáng ở trước mắt vượt khỏi tầm nhìn của hắn.

Đây là một phòng sách bám đầy bụi bặm, sách vẫn còn nằm yên trên giá, “Đây là cái gì?” Senzou là người đầu tiên phát hiện giá sách đang di chuyển, không biết Reid chạm vào cái gì mà lại làm cho giá sách lui về sau, tựa như nhìn thấy vô số lần trên phim, trong tòa nhà cổ xưa thật sự có hệ thống như vậy!

“Các ngươi đều đã nhìn thấy, đây là một phòng chứa bí mật, bên trong….” Reid dừng lại một chút, ánh mắt của hắn làm cho Vu Duy Thiển liên tưởng đến thời điểm hắn hỏi bọn họ có tin tưởng trên đời có ma thuật hay không.

Bốn người đi vào phòng chứa bí mật, trên thật tế gian phòng này vẫn chưa mở ra hoàn toàn mà mọi người đã thoang thoảng ngửi được một mùi vị kỳ dị, cái giá càng mở ra thì cái mùi kia càng lúc càng nồng nặc, chờ đến khi đi vào thì cái mùi kỳ quái xông vào mũi nồng nặc đến mức làm cho người ta chỉ muốn nôn mửa.

Ánh mắt của Vu Duy Thiển trở nên lạnh lùng, “Là máu người.”

Senzou lấy khăn tay để che mũi, hơi hơi nhíu mày, Lê Khải Liệt tựa hồ hoàn toàn không có cảm giác gì đối với mùi máu tanh đang phiêu tán trong không khí, hoặc nên nói là ở bất cứ trường hợp nào thì vị siêu sao này cũng có thể thích ứng rất dễ dàng, ngay cả những địa điểm như nơi này cũng không thể cướp đoạt cảm giác tồn tại của hắn, tựa như có thể thích ứng với bất kỳ hoàn cảnh nào, hắn không hề dừng chân mà chỉ cầm lấy đèn pin trong tay của Reid rồi chiếu vào bên trong.

Ngọn đèn di chuyển một chút, có thể nhìn thấy gian phòng không nhỏ, trần nhà cũng rất cao giống như những căn phòng khác ở bên ngoài, xung quanh không có bất cứ thứ gì, giấy dán tường trống trơn đã hoen ố, dấu vết loang lổ, phòng sách tỏa ra mùi nấm mốc trộn lẫn với mùi máu tanh quỷ dị trong phòng chứa bí mật này, tất cả mùi vị xông thẳng vào xoang mũi khiến người ta cơ hồ cũng bị choáng váng.

“Nhìn dưới đất.” Giọng nói run rẩy của Reid khiến cho người ta có cảm giác vô cùng căng thẳng, Lê Khải Liệt lui ra sau một chút, ánh sáng đèn pin được nâng cao, một luồng sáng chiếu xuống mặt đất, trên mặt đất là một hoa văn màu đỏ sậm đột nhiên đập thẳng vào tầm mắt của bọn họ.

Ngay ở dưới chân của bọn họ là một hình vẽ kỳ quái, một cái vòng tròn to ở bên ngoài, bên trong là vài ngôi sao năm cánh và sáu cánh, từ trung tâm của hình vẽ là bốn chữ thập hướng đến bốn hướng tạo thành một trận pháp vô cùng quái dị. Đèn pin trong tay của Lê Khải Liệt chậm rãi chuyển động, “Đây là thứ mà ngươi nói, dấu vết của tổ chức tà giáo?”

“Không, lúc ấy đặc vụ mà ta phái đã tìm được phòng sách này, còn có một ít quyển sách có ký hiệu kỳ quái được vẽ bằng máu.” Reid từng phái người đến điều tra. Senzou lập tức tỉnh ngộ, “Hóa ra lúc trước có du khách bảo rằng cảm thấy hứng thú với tòa nhà này, muốn đến tham quan, người nọ chính là cấp dưới của ngươi.”

“Lần đó điều tra là tiến hành bí mật, hy vọng ngươi có thể thông cảm.” Giải thích với Senzou, ánh mắt của Reid vẫn nghiêm trọng như trước, “Nhưng lần này không giống, các ngươi nhìn đi–”

Hắn chỉ xuống vòng tròn dưới đất, trận pháp được vẽ bằng máu trong các lọ nhỏ, dường như những cái lọ này đều được sắp xếp theo một vị trí đặc biệt, phân chia ở trung tâm các ngôi sao năm cánh và sáu cánh, “Thứ này hình như là máu người.”

Những cái lọ chứa đầy chất lỏng đỏ như máu, đôi mắt màu tro lục phía dưới mái tóc nâu đỏ của Lê Khải Liệt toát ra một tia âm u, “Đếm xem có bao nhiêu cái, con số này chẳng lẽ không khiến cho ngươi nghĩ đến cái gì hay sao?”

Tận cùng bên trong là bốn chữ thập, bên ngoài là bốn ngôi sao sáu cánh ở bốn hướng, hai vòng tròn ngoài cùng là bốn ngôi sao năm cánh, hết thảy là mười hai, nhưng ở đây còn có hai vị trí bị thiếu, như vậy hiện tại tổng cộng là có mười cái lọ, Reid ngẩng đầu lên, “Mười nạn nhân!”

“Đây là nhà của hắn, có lẽ Reese đang ở ngay nơi này.” Giống như nhũ băng cắt ngang qua không khí tràn ngập mùi hôi thối của máu tanh, Vu Duy Thiển dùng giọng điệu lãnh đạm để nói ra câu đó. Reid yên lặng bước vào bên trong phòng chứa bí mật, bên ngoài sấm chớp giáng xuống, rõ ràng là ban ngày mà sắc trời lại vô cùng âm u.

Xung quanh rất im lặng, tựa hồ ở dưới đại sảnh không có một ai, chỉ có căn phòng này vẫn còn tồn tại, nơi đây lan tỏa hơi thở của tội ác khiến người ta không thể xem thường.

Không có ai để ý đến Senzou có phản ứng gì khi nghe thấy câu nói của Vu Duy Thiển, bỏ tiền mua một trang viên cổ xưa, chưa tính đến việc nó đã quá cũ nát, mà thậm chí còn có thể che giấu một hung thủ giết người, cho dù là ai nghe thấy câu này thì cũng sẽ có phản ứng mạnh mẽ, nhưng hắn chỉ dùng khăn tay che miệng và mũi, cũng che khuất hơn phân nửa biểu tình của hắn.

Trên lầu bỗng nhiên vang lên tiếng bước chân chạy băng qua hành lang. Lena kêu to một tiếng xuyên thấu bầu không gian tĩnh mịch, “Là ai! Ai ở đó? Đứng lại cho ta!” Nhưng ngay sau đó vẫn tiếp tục vang lên tiếng bước chân.

“Không xong!” Sắc mặt của Reid đột biến, vội vàng lao ra cửa phòng, nếu Reese thật sự ở trong này thì Lena sẽ trở thành mục tiêu kế tiếp của hắn!

Một bóng người chạy về hướng này, Reid rút súng ra, “Là ai? Đứng yên, không được nhúc nhích!”

“Là ta, đặc vụ Reid.” Một giọng nói như đang thở dài được cất lên, vẻ trang nhiêm mang theo một chút bất đắc dĩ, Owen và Lena ở phía sau liền dừng bước.

Giọng nói này mặc kệ trải qua bao lâu thì Owen cũng sẽ không quên, hắn thở dài nhìn ra ngoài cửa sổ, gió bão hỗn loạn cùng mưa bụi, không khỏi cười khẽ, “Calgary, ngươi thật sự là tôi tớ của thần linh hay sao? Vì sao lần nào ngươi xuất hiện cũng sẽ có mưa?”

Thời tiết của Luân Đôn vốn không quá đẹp, nhất là vào tháng này, lời nói móc của Owen làm cho vị linh mục mặc áo choàng đen đứng trong bóng tối lộ ra một nụ cười chua xót, “Thật xin lỗi, ta không muốn hù dọa, ta chỉ là….” Ánh mắt của hắn đuổi theo người đàn ông trẻ tuổi đứng phía sau Lena, sau đó lại dời đi.

“Chỉ là không ngờ nhìn thấy ta?” Owen tỏ vẻ thoải mái mà nhún vai, mỉm cười châm chọc, “Ta cũng thật xin lỗi, nếu không phải cô Lena phát hiện ra ngươi thì ta căn bản sẽ không đi theo.”

“Owen, ta không phải có ý này….” Calgary siết chặt tay, ý thức được thân phận của mình thì liền thu hồi biểu tình mâu thuẫn. Lena lắc đầu, tựa hồ có một chút thất vọng. “Tưởng cái gì, hóa ra không phải kẻ lập dị, bất quá linh mục lén lút như vậy cũng thật kỳ lạ.”

Trên người mặc âu phục rườm rà nhưng tựa hồ cũng không hề gây trở ngại cho nàng, đôi giày cao gót một tấc có lẽ đã trở thành một phần của thân thể nàng, giống như nữ hoàng, Lena đẩy ra hai người đàn ông có vẻ mặt rất quái lạ, bàn tay mảnh khảnh vỗ lên bả vai của Reid, “Đặc vụ Reid đúng không? Dẫn ta đi xem ngươi đã phát hiện cái gì? Ta cam đoan sẽ không tiết lộ ra ngoài.”

Không đợi Reid kịp phản ứng thì nữ minh tinh đã chèn bộ ngực đầy đặn vào người của hắn để đi vào bên trong, trong tình cảnh này thì Reid không thể lấy tay ngăn cản nàng lại.

Người đàn ông phương Đông tản ra hơi thở thần bí đang đứng trước một giá sách, hắn nghe thấy có tiếng bước chân thì liền quay đầu lại, không hề cảm thấy bất ngờ khi thấy Lena, Calgary và Owen cùng xuất hiện, chỉ bình thản giơ lên quyển sách trong tay, “Ma trận Kabbalah.”

Bạn đang �

Vì để phòng ngừa có chuyện bất trắc, nếu là hung thủ thì có lẽ sẽ trốn đến phòng sách, những vật chứng trong phòng không thể bị tiêu hủy, nhằm mục đích an toàn, mọi người không rời khỏi phòng, hiện tại Vu Duy Thiển nói ra câu này tựa hồ không giống như đang nói đùa, mặc dù hết thảy chuyện này trông có vẻ rất vớ vẩn.

“Ma trận? Đầu tiên là xác chết sống lại, hiện tại là ma trận? Mặc kệ nơi này là nơi mà các ngươi đã nói thì quả thật rất khó hiểu. Liệt, ngươi không cảm thấy chuyện này giống như một bộ phim rẻ tiền không có ai xem hay sao?”

“Vị này là linh mục Calgary, trước khi các ngươi đến thì hắn đã ở đây, ta quên nói với các ngươi, ta còn nghĩ rằng linh mục đã quay về trước.” Senzou hơi buông khăn tay xuống, hắn giới thiệu mọi người với nhau, sự tồn tại của Calgary làm cho hết thảy những chuyện này lộ ra một chút cảm giác rất siêu việt về tôn giáo.

Trong lời nói của Owen có vài phần quái dị, mùi hôi trong không khí không thể nào che giấu, Lena di chuyển đôi mắt màu nâu của mình, “Ma trận Kabbalah là cái gì?”

Ầm! Một tiếng rền vang, cánh cửa lớn ở dưới lầu như bị một sức mạnh nào đó đóng lại, “Wirth thân yêu, rốt cục ngươi cũng đến đây……”

————-

P/S: 2 cái đuôi trong cùng một chỗ, dấm chua không bốc mùi thì kể cũng lạ:>.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện