“Leo đến kìa!” Có người thấy bọn họ đến thì liền cầm lấy cái nón trên đầu để vẫy gọi, Kim McKay từ đằng xa quay đầu lại, giơ ngón tay ra hiệu cho Lê Khải Liệt, “Nơi này không tệ!”

Hiện tại đã gần giữa trưa, từ thành phố sầm uất đến nông thôn hoang vu, nơi này giống như thế giới bên kia, không có những cao ốc mọc san sát nhau, chỉ có một trang viên lẻ loi đứng lặng giữa một khu đất trống, tầm nhìn thoáng đãng có thể thấy rõ mọi người đã chuẩn bị sẵn sàng đâu vào đó. Hóa ra sáng sớm không nhìn thấy những người khác ở khách sạn là vì Lê Khải Liệt đã thương lượng ổn thỏa với Kim McKay về việc thay đổi địa điểm trường quay.

“Có phải là một cách tốt hay không?” Đặt câu hỏi bên tai của Vu Duy Thiển, Lê Khải Liệt bước xuống xe rồi đá lên cửa xe.

Người đàn ông tóc đen phía bên kia khẽ xoa nhẹ lỗ tai hơi bị ngứa, chỉ có thể dở khóc dở cười đối với lời nói đắc ý của Lê Khải Liệt, “Thật đúng là dám nói dám làm, chẳng qua chỉ là tùy hứng mà thôi, vậy mà Kim McKay lại đồng ý với yêu cầu quái gở này.”

Bất thình lình thay đổi địa điểm nhưng lại chuyển từ nội thành ra ngoại ô, Kim McKay vui vẻ đồng ý có lẽ là vì bề ngoài của trang viên nơi đây.

Diện tích ước chừng một ngàn mẫu Anh, trong trang viên có hồ nước và năm tòa biệt thự, những bụi cây hòe gai đã sớm chết khô ở bên ngoài, dáng vẻ mục nát làm lộ ra cảm giác thê phương, tòa nhà cổ xưa so với ban đêm ở khu vườn hoàng gia Botanic thì không hề kém cỏi. Tầm nhìn bao quát có thể quay được sự thay đổi của đường chân trời, bắt giữ được màu xám chanh ở đường chân trời phía đằng xa.

Mặc kệ Lê Khải Liệt lựa chọn chiếc Hummer là vì ngoại hình của hắn hay chỉ đơn thuần là trùng hợp thì chiếc xe việt dã ở địa hình như vậy mới phát huy công dụng, tính năng vượt đường dốc của nó hơn hẳn những chiếc xe bình thường. Trên thân bám một chút bụi bặm và bùn lầy chỉ càng làm cho ngoại hình hung hãn và dữ dằn của nó thêm phần rõ ràng, tựa như người chủ của chiếc xe, chỉ mặc chiếc áo khoác da đơn giản cùng quần bò nhưng lại có thể nổi bật như hạc trong bầy gà.

Xe của Senzou đến sau, đi theo chiếc Hummer màu đen, khi thân xe màu trắng ngà dừng lại thì đã bị phủ kín một lớp bụi.

Owen và Reid ngồi trên xe của Senzou. Senzou không hề dị nghị đối với việc sử dụng nơi này làm trường quay, hắn thậm chí còn tỏ vẻ rất hoan nghênh, khiến cho người ta đoán không ra mục đích chân chính của hắn.

“Nữ diễn viên kia đã đến, nàng gọi là Lena, đang hóa trang, mặc kệ ngươi chuyển địa điểm đến nơi này để làm cái gì thì trước tiên cứ quay MV xong cái đã.” Owen vừa buốc xuống xe vừa nói với Lê Khải Liệt, những chuyện liên tiếp làm cho hắn có vẻ hơi mệt mỏi, có lẽ là vì nhìn thấy sắc mặt tiều tụy của Owen nên vị siêu sao của công ty hắn không tiếp tục làm ra chuyện gì khiến cho hắn đau đầu.

Đương nhiên mấu chốt có thể là vì có sự tồn tại của một nhân vật quan trọng, có Vu Duy Thiển ở đây thì Lê Khải Liệt dù sao cũng có thể khống chế chính mình, hắn khống chế không được thì tự nhiên sẽ có người làm cho hắn phải tự chủ, chẳng hạn nói vài câu châm chọc hoặc đấm cho hắn vài cú là đủ, những thứ này đều có hiệu quả rất tốt.

“Thật không ngờ Leo thích kiểu mẫu như vậy, uổng công ta còn muốn kiến thức người nằm dưới thân của người đàn ông khêu gợi nhất hành tinh là ai.” Nữ minh tinh Lena nổi tiếng xinh đẹp, có đường nét tinh xảo, vẻ đẹp cổ điển và hiện đại dung hòa trên khuôn mặt hoàn mỹ, nhưng tính cách lại vô cùng bạo dạn, nàng từng công khai theo đuổi một nam minh tinh.

Nàng đã hoàn tất việc trang điểm, đang ngồi chờ dưới tàng cây, chuyên viên phục trang đang giúp nàng chỉnh lại chiều dài của cổ tay áo viền đăng ten.

Reid đi ngang qua mặt nàng, khi nghe thấy câu này thì liền dừng chân, Lena ngẩng đầu, mái tóc đen nhánh buông xuống vài lọn tóc uốn xoăn, nàng nhấc váy lên, bắt chéo chân một cách thản nhiên, không hề tỏ vẻ kiêu kỳ, “Ngươi là ai? Cùng Owen đến đây nhưng lại không giống diễn viên.”

Ánh mắt của Reid rất sắc bén, quả thật không giống những nhân vật khéo léo trong làng giải trí, chiếc áo khoác phất phơ trong gió, hắn thờ ơ quan sát đám người, ánh mắt dừng lên tòa nhà khổng lồ ở trước mặt, hắn thật không ngờ nữ minh tinh này lại có cặp mắt sắc bén như vậy, “Ngươi nói bọn họ thế nào?”

“Chẳng lẽ bọn họ không phải là quan hệ như vậy hay sao? Ta nhìn người rất ít khi đoán lầm, hơn nữa ở trong làng giải trí cũng không thiếu những loại quan hệ như vậy.” Lena phe phẩy tay, bộ dáng thờ ơ, nàng cầm lấy tách cà phê rồi uống một ngụm, “Thật đáng tiếc người phương Đông kia thoạt nhìn cũng không tệ a.”

Nàng cất lên vài tiếng cảm khái, hóa trang thành tiểu thư quý tộc đoan trang lại lộ ra động tác hơi thô lỗ không xứng với thục nữ, nhưng có vẻ rất thẳng thắn, phá vỡ ấn tượng của người bình thường đối với ngôi sao trong làng giải trí. Reid cùng nàng nhìn về phía hai người ở đằng xa, vì khả năng quan sát kinh người của nữ minh tinh này mà cảm thấy thán phục.

Phía bên kia Lê Khải Liệt đã thay đổi trang phục, đang trang điểm, nhà tạo mẫu tóc đi lấy mấy sáy tóc. Vu Duy Thiển đi đến trước mặt hắn rồi đặt xuống một ly Bordeaux, trong chiếc Hummer có đặt sẵn vài chai rượu, chuyện này cũng không tính là quá khoa trương đối với Lê Khải Liệt, bản thân của hắn vốn có tiềm chất của một con sâu rượu, có vài tờ tạp chí từng đem hai từ say xỉn đặt cạnh tên của vị siêu sao này.

Có lẽ chơi nhạc rock sẽ làm cho người ta có ấn tượng như vậy, nhưng kỳ thật Vu Duy Thiển rất rõ ràng, tuy rằng Lê Khải Liệt thật sự thích uống rượu nhưng vẫn chưa đến mức say bí tỉ, bên ngoài đưa tin lúc nào cũng chênh lệch với sự thật.

“Có muốn ăn cái gì hay không?” Trong lúc quay phim thì Vu Duy Thiển thật sự nhàn rỗi, hắn kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Lê Khải Liệt.

“Ta không sao, sớm quay xong thì mới có thể cùng Duy yêu của ta đi thám hiểm được chứ.” Cầm ly rượu, ngón tay vuốt ve lên thân ly vừa được Vu Duy Thiển đụng vào, tựa như vuốt ve nhiệt độ ấm áp còn lưu lại, hắn hơi nheo mắt làm cho Vu Duy Thiển liên tưởng đến một công tên tử nhà giàu đang trêu đùa con gái nhà lành.

Kịch bản MV ở trên bàn bị cầm lấy, Vu Duy Thiển gõ vài cái lên đầu của Lê Khải Liệt, “Ngươi tưởng là đang diễn trò hay sao?” Hắn vừa cười vừa ném kịch bản xuống bàn, sau đó đút tay vào túi áo choàng, “Ta đi dạo một chút.”

“Bảo Reid đi cùng, bằng không thì đừng đi.” Lê Khải Liệt nắm lấy tay của Vu Duy Thiển, ánh mắt liếc về phía cổng trang viên mà Senzou đang đứng.

Vu Duy Thiển cũng nhìn thoáng qua nơi đó, hình như Senzou thuê người trông coi tạm thời ở đây, nghe nói trang viên này sẽ được sắp xếp vài căn phòng để cung cấp cho bọn họ sử dụng. Senzou từng đầu tư cho những bộ phim cổ xưa, lại quen biết với Kim McKay, cho nên hắn làm như vậy cũng không khiến mọi người cảm thấy kỳ lạ.

Lần này quay MV rốt cục tiến hành thuận lợi, không muốn làm cho Lê Khải Liệt gây ra chuyện khiến người ta chú ý nên Vu Duy Thiển chỉ ngồi tại chỗ để chờ đợi, thời gian đối với hắn mà nói là vô nghĩa.

Reid thương lượng với Senzou, một mình hắn đi vào biệt thự để thăm dò, ở đây có rất nhiều phòng, muốn tìm thứ gì đó thì cần phải mất thời gian.

Lần này bởi vì có thêm diễn viên Anh quốc, nhân viên đi theo Lena cũng không quen biết với Vu Duy Thiển, thậm chí có người còn hiểu lầm lai lịch của hắn, “Ngươi không thay đổi trang phục hay sao? Sắp quay rồi kìa.” Có người đàn ông khi đi qua thì lại nhắc nhở với hắn như vậy.

“Ta không phải diễn viên.” Vu Duy Thiển phủ định, nhưng cho dù hắn ngồi ở nơi này thì vẫn rõ ràng khác biệt so với những người bình thường, đối phương tựa hồ cảm thấy không thể tin tưởng mà tiến đến gần để nhìn hắn, mang theo biểu tình khen ngợi và kinh ngạc mà hô to, “Không thể nào! Ngươi không phải là diễn viên? Đẹp như vậy cơ mà! Quả thật là quá lãng phí!”

Không có phản ứng đối với lời ca ngợi của người nọ, Vu Duy Thiển nâng lên đôi mắt đen láy vừa sắc bén vừa thẳng thắn, cùng với biểu tình lạnh lùng không hề đùa cợt, “Ta nói không phải, chuyện này có cái gì đáng giá để nghi ngờ?”

Các thành viên trong ban nhạc đều đang tiến hành quay MV, cho nên việc Vu Duy Thiển không phải một trong số đó thì kỳ thực quá rõ ràng.

Cho dù ở bất cứ nơi nào thì cũng sẽ có người viện đủ mọi lý do để có cớ tiếp cận, đây không phải lần đầu tiên Vu Duy Thiển bị người đồng tính dùng cách này để đến gần. Trong công ty của Owen thì mọi người đều biết không được trêu chọc người đàn ông phương Đông này, nhưng ở Anh quốc, trong ê kíp làm phim vẫn còn có người không biết làm như vậy sẽ dẫn đến tai họa gì.

“Hey, ngươi đang làm cái gì vậy?” Cánh tay bị một người nào đó kéo mạnh ra sau, phát ra tiếng kêu răng rắc giống như khẩu súng được lên đạn, người đàn ông Anh quốc khóc thét, cố gắng quay đầu lại, “Miracle Leo?”

Giống như mãnh thú bị xâm nhập lãnh địa, đôi mắt màu tro lục lóe lên một tia hung tàn, Lê Khải Liệt thoạt nhìn không giống như đang tức giận mà ngược lại càng giống như đang rất cao hứng, “Duy, ngươi nói ta nên xử lý tên này thế nào? Hắn quấy rầy ngươi hay sao?”

Giọng nói hoa lệ lại toát ra hơi thở nguy hiểm như một quả bom nổ chậm, người đàn ông Anh quốc không rõ vì sao nhân vật chính đang quay MV lại xuất hiện ở đây, bả vai giống như bị bẻ gãy, hắn kêu la thảm thiết, người xung quanh đều nhìn về hướng này.

Lê Khải Liệt không buông tay mà chỉ cười lạnh rồi tăng thêm sức mạnh, tiếng kêu thảm thiết lại tiếp tục vang lên, mọi người đều ngây ngẩn, Vu Duy Thiển nâng cằm ra hiệu cho Lê Khải Liệt, “Đừng lãng phí thời gian ở nơi này.”

Kỳ thật từ lúc Lê Khải Liệt đột nhiên rời đi thì ê kíp quay phim liền dừng lại, Kim McKay đã quen với tình trạng đột ngột xảy ra như vậy, có nhân viên muốn tiến lên để xoa dịu tình hình nhưng lại bị Kim McKay ngăn cản, hắn thờ ơ nói với mọi người, “Không sao, có Wirth ở đây thì mọi việc sẽ được giải quyết nhanh chóng.”

Quả nhiên Lê Khải Liệt liền vứt người đàn ông kia sang một bên, tựa như ném một túi rác, “Đừng để cho ta nhìn thấy hắn ở trong này.” Đem người ném về phía đội ngũ của Lena, đôi mắt màu tro lục như lóe lên ngọn lửa vô cùng đáng sợ

Người nọ là chuyên viên trang điểm của Lena, hắn quả thật có khuynh hướng đồng tính, mọi người đều biết, mọi người cũng nhìn thấy hắn tiếp cận Vu Duy Thiển, cho nên không có ai có tư cách nói cái gì khi Lê Khải Liệt đối xử với hắn như vậy, cho dù là sử dụng bạo lực thì có ai dám nói Miracle Leo làm sai?

Lena vừa chậc lưỡi vừa lắc đầu, nàng thì thầm, “Ghen kinh quá đi thôi!”

Khi đang quay MV thì thời tiết lại chuyển sang tối sầm, bất quá cũng phù hợp với ý tưởng của Kim McKay, cho nên lại đạt được hiệu quả quay phim rất cao, chẳng qua mọi người chỉ lo lắng sắp có mưa to, vì vậy tất cả đều chuẩn bị sẵn sàng để rút lui, bất cứ lúc nào cũng có thể vọt vào bên trong tòa nhà để tiếp tục quay các phân cảnh khác.

“Tất cả vào đi! Trước tiên nghỉ ngơi mười lăm phút!” Kim McKay ra lệnh trong bộ đàm trước khi cơn mưa ập xuống.

Trong trang viên có vài tòa biệt thự, nơi này vẫn chưa được quét dọn, dù sao cũng có một chút cổ xưa, hoàn toàn là một tòa nhà bỏ hoang. Ê kíp làm phim đều tụ tập trong đại sảnh do Senzou sắp xếp để nghỉ ngơi, những nhân vật quan trọng khác thì được Senzou dẫn đến một gian phòng riêng.

Senzou ở trước mặt mọi người luôn nói năng khéo léo, lịch sự lại chu đáo, hoàn toàn xứng với vị trí của một chủ nhà, hắn giới thiệu với khách những kiến trúc quan trọng trong trang viên này. Từ sau khi Reid tiến vào thì không thấy xuất hiện, đến khi Senzou ngừng nói, ngoại trừ hương cà phê trong phòng thì dường như còn ngửi được mùi mục nát cổ xưa, tựa như bụi bặm trong không khí, không thể xua tan mà chỉ chậm rãi phiêu tán trong xoang mũi. Bạn đang �

Một tia chớp lóe lên! Ầm—

Mưa rốt cục trút xuống, hạt mưa tạt ướt những bức rèm che, mặc dù đã miễn cưỡng bật đèn nhưng tòa nhà cổ xưa có lịch sử này vẫn rất tối tăm, sau khi tia chớp lóe lên thì bên trong thoạt nhìn càng thêm u ám, trên cầu thang truyền đến tiếng cọt kẹt, có người đang bước xuống.

“Chẳng lẽ có âm hồn?” Lena là nhân vật nữ chính, đương nhiên phải được tôn trọng, nàng ngồi ở chính giữa sô pha, vừa cầm một tách cà phê vừa nói đùa, nhìn thấy người đến là ai thì nàng liền ái chà một tiếng, “Đây chẳng phải là ngài thần bí hay sao?”

Tắt đèn pin, Reid xuất hiện trước mặt bọn họ, Owen cảm thấy khó hiểu nên lặp lại, “Ngài thần bí?”

“Người thần bí như thế kia không biết đến đây để làm cái gì.” Lena nhún vai mà giải thích, đem tách cà phê của mình đến trước mặt Reid, “Muốn uống một chút hay không? Sắc mặt của ngươi không được tốt cho lắm.”

Vu Duy Thiển và Lê Khải Liệt đứng dậy từ trên chiếc ghế lưng cao, sắc mặt của Reid quả thật không tốt, tựa như khi đào mộ rồi nhìn thấy quan tài trống rỗng phía bên dưới, sắc mặt tái mét, đừng ở đầu cầu thang, xương gò má của hắn thoạt nhìn như càng nhô cao, ánh mắt nhạy bén chậm rãi lướt nhìn bọn họ, “Có thể đi theo ta một chút hay không? Có vài thứ muốn cho các ngươi xem.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện