Cho nên lúc này thì việc rèn luyện xem như tương đối hoàn mỹ, nhưng Trình Vũ vẫn mệt hết sức, đến công ty hai chân còn run vì phải thể dục. Hôm nay công ty cũng không có việc gì lắm, Trình Vũ tương đối rảnh rỗi, đến giữa trưa Trình Vũ đóng gói mấy món đầu bếp mới nghiên cứu ra đem cho Lục Vân Cảnh nếm thử.
Đại khái là lễ tân đã biết thân phận của cô nên lúc này cô ta thấy Trình Vũ thì thái độ phi thường cung kính, mặt mày tươi cười giúp cô ấn thang máy. Trình Vũ tới tầng cao nhất, Trình Vũ chưa vào văn phòng Lục Vân Cảnh đã gặp Kim Lê Dương từ bên trong đi ra, thấy cô tới anh ta vội cười nói:
“Phu nhân lại đây tìm Lục tổng ạ?”
Trình Vũ gật đầu, chưa mở lời cửa phòng Lục Vân Cảnh đã mở, Lục Vân Cảnh đứng ở cửa nói: “Vào đi.” Nghe giọng có vẻ sung sướng lắm tựa hồ còn có vài phần vội vàng nữa cơ.
Trình Vũ vào cửa, Lục Vân Cảnh nhanh tay đóng cửa lại, Trình Vũ đem đồ ăn đặt trên bàn trà chỗ anh tiếp đãi khách, nói:
“Em mang cơm trưa lại đây nè, anh mau tới ăn đi.”
Không ngờ vừa dứt lời, Lục tiên sinh đã bước nhanh như gió tới, đem vợ để trên sô pha hôn ngay và luôn, Trình Vũ ngẩn người sau đó liền câu lấy cổ anh hôn đáp lại.
Nụ hôn thật sự nhẹ nhàng, triền miên, giằng co thật lâu mới buông nhau ra, mặt Trình Vũ đỏ lên, thở phì phò, Lục Vân Cảnh cũng không quá ổn, một lát sau mới nói: “ Nhớ em.”
Trình Vũ: “……”
Nói rất chân thành tha thiết cộng với ngữ khí ôn nhu nữa làm tim Trình Vũ rung rinh muốn xỉu, cô híp mắt cười nói:
“Em cũng nhớ anh, cho nên mới mang cơm trưa lại nè, anh mau tới nếm thử món do đầu bếp Phẩm Cách chế biến xem hương vị thế nào.”
Anh liền ngoan ngoãn ngồi xuống bên người cô, nhận đũa nếm, Trình Vũ vội hỏi: “Thấy thế nào?”
Không ngờ Lục tiên sinh gật đầu nói ngay: “Ổn nha.”
Trình Vũ thở phào nhẹ nhõm, nhìn dáng vẻ lúc này chắc đồ ăn không tồi chứ Lục Vân Cảnh bắt bẻ vậy còn cảm thấy ổn mà.
Lục Vân Cảnh ăn cơm, Trình Vũ không có việc gì làm cô bắt đầu đánh giá văn phòng anh, tuy đã tới một lần, nhưng cũng chỉ ở ngoài cửa nhìn thoáng qua, lúc này đứng bên trong mới thấy văn phòng rất lớn.
Văn phòng trang hoàng khá đơn giản, lấy sắc lạnh làm chủ, thật thực phù hợp tính cách anh ấy, đồ trang trí bên trong không nhiều, hướng đông có kê một giá sách và bàn làm việc rất lớn, chính giữa bày sô pha bàn trà hẳn là dùng để tiếp đãi khách, không gian rộng chỉ bài trí bấy nhiêu, quét mắt một cái là xong rồi, nhìn hơi trống trải.
Lục Vân Cảnh là người rất trật tự, bàn làm việc bày biện chỉnh chỉnh tề tề, Trình Vũ phát hiện bên cạnh các sấp tài liệu một hộp sắt, bên trong toàn kẹo Russia.
Soái tìm trên Wikipedia thì đây là một món tráng miệng rất ngọt như kẹo bơ cứng được làm bằng cách làm nóng một lượng sữa hoặc kem và đường. Nó là một loại nước sốt tráng miệng truyền thống ở các nước Bắc Âu. Karl Fazer đã mang công thức kẹo Nga đầu tiên đến Phần Lan từ St. Petersburg. Ccá bạn muốn thấy thì tự mua nha....
Trình Vũ mở ra nếm một viên, thật sự là Russia, vẻ mặt cô khá kinh ngạc:
“Anh cũng thích ăn kẹo này ư?”
Đang ở ăn cơm, nghe cô hỏi Lục Vân Cảnh ngẩng đầu nhìn thoáng qua, thấy kẹo trong tay cô, ánh mắt chỉ có một chút thay đổi nhanh đến mức người ta không thể nào phát hiện.
Anh cúi đầu tiếp tục ăn cơm, không chút để ý:
“Ừ.”
Trình Vũ càng kinh ngạc: “Em nhớ anh không ăn đồ ngọt mà?”
Đầu cũng không thèm ngẩng một chút, anh phi thường bình tĩnh nói: “ Đồ ngọt duy nhất anh thích ăn chính là nó.”
“……”
Trình Vũ lắc lắc đầu, cảm thấy khẩu vị của Lục Vân Cảnh đúng là đặc biệt. Ăn xong một viên cô lại lột một khác nhét vào trong miệng, bên ngoài kẹo có hương thuần chocolate, bên trong kẹo có hạnh nhân thơm giòn ngon miệng.
Loại kẹo này càng ăn càng dễ nghiện, khi Trình Vũ còn nhỏ cô đặc biệt thích ăn, giờ trưởng thành thì tiết chế lại, ăn mấy viên cũng không dám ăn nữa.....
Ăn được hương vị quen thuộc, tâm tình cũng tốt hơn, không biết sao trong đầu Trình Vũ đột nhiên hiện lên một đoạn kí ức ngắn, chỉ là ngắn như cơn gió lóe qua còn không kịp mát đã mất tiêu.
Hình như là thật lâu thật lâu sự tình trước kia, khi đó tuổi còn nhỏ, cho nên nhớ rõ không phải thực rõ ràng.
Lục Vân Cảnh ăn no mới thong thả lau miệng nói: “ Qua bên này nghỉ trưa một chút đi.”
Trình Vũ lướt hết văn phòng: “Nơi này có chỗ nghỉ trưa sao?”
Lục Vân Cảnh nói: “Sô pha đó có thể thả xuống ngủ một lát.”
“Vậy còn anh?” Trình Vũ hỏi thêm một câu.
Lục Vân Cảnh dùng vẻ mặt đương nhiên nhìn vợ nói: “Cùng nhau ngủ.”
Trình Vũ cong khóe miệng, nhớ trước đó Lục Vân Cảnh nói muốn dọn công ty đến gần công ty cô, để mỗi ngày có thể cùng cô nghỉ trưa, thật cẩn thận hỏi: “Hẳn là chỉ đơn thuần cùng nhau nghỉ trưa chứ?”
Lục tiên sinh trầm giọng nói: “Ở trong mắt em, anh là cái loại nam nhân lúc nào cũng nghĩ đến chuyện đó sao?”
Trình Vũ ức lắm, làm như không phải vậy chắc, nhưng lời này cô không dám nói, chỉ nói:
“Đương nhiên không phải.”
Lục Vân Cảnh đem mấy cái hộp ném vào thùng rác, sau đó cởi áo khoác tây trang, thả sô pha xuống, làm xong mới nói:
“Đừng suy nghĩ bậy bạ, lại đây nghỉ ngơi đi.”
Trình Vũ ngơ ngác nhìn anh không nhúc nhích, trước kia tiếp xúc với nhau không nhiều, căn bản cô không biết gì về con người anh, trọng sinh mới tiếp xúc nhiều hơn, cô thấy anh là cái loại người thực vật vì phía dưới có một đống người làm việc cho, trong nhà lại có một đống người giúp, quả thực anh chính là loại cơm tới há mồm, áo tới duỗi tay, nhưng vừa rồi anh lại đem mấy cái hộp đến thùng rác, lại giúp cô chuẩn bị sô pha, thời điểm đó nam nhân này đột nhiên như là dính hơi thở thế gian, trở nên chân thật đứng trước mặt cô, làm cô thấy thân thiết hẳn.
Đại khái là thấy cô không có động tác gì, anh lại nói: “Em suy nghĩ cái gì đấy?”
Trình Vũ phục hồi tinh thần đến sô pha nằm xuống, cười nói: “Em không khách khí đâu.”
Vẫn thấy Lục Vân Cảnh đến bàn làm việc, Trình Vũ nghi hoặc nói: “Anh không ngủ sao?”
Vừa gõ bàn phím, anh lãnh đạm nói: “Trước phải xử lý công việc cho xong.”
Trình Vũ liền gật đầu không nói thêm gì, dương dương tự đắc “Vậy em ngủ đây”. Trình Vũ ngủ khá nhanh, nằm xuống một lát liền ngủ mất đất. Lục Vân Cảnh nghe tiếng hít thở đều đặn lúc này mới ngẩng đầu, dừng động tác dừng trên tay, trên màn hình máy tính nhân vật không có người thao tác bất hạnh chết queo râu, nổ tung hàng chữ “GAMEOVER”.
Lục Vân Cảnh nhìn lướt qua cô vợ đang ngủ, không dám xem nhiều sợ mình xem quá lại khống chế không được, thu hồi ánh mắt lột kẹo cho vào trong miệng, lại lần nữa chơi game rắn săn mồi.
Trình Vũ ngủ một lát liền tỉnh, thấy đã hai giờ rưỡi, nhìn Lục Vân Cảnh một cái, thấy anh còn ngồi ở bàn làm việc bận rộn, cô kinh ngạc nói:
“Anh không nghỉ ngơi sao?”
Anh vẫn không ngẩng đầu một chút: “Còn chưa làm xong.”
Nhìn anh rất vội, Trình Vũ không hỏi nhiều, đứng dậy mang giày, Lục tiên sinh cũng rất phong độ, đưa cô đến dưới lầu.
“Được rồi, không cần tiễn, em lái xe, anh mau lên đi.”
“Ừ.”
Lên tiếng lại không nhúc nhích, Trình Vũ đi hai bước vẫn thấy anh đứng nơi đó liền nói: “Sao anh còn không đi vào?” Không phải anh rất vội à?
Không nói mà cứ nhìn thẳng vào cô, tuy rằng khuôn mặt vẫn kiểu cao thâm khó đoán như cũ, nhưng Trình Vũ lại mơ hồ cảm thấy trong ánh mắt anh lộ ra lưu luyến.
Thật là ảo giác, Lục tiên sinh sao có thể là loại trẻ nhỏ bám người chứ?
Chỉ là thấy anh đứng ở nơi đó, Trình Vũ có chút nhói lòng, cuối cùng chịu không nổi ánh mắt anh, cô chạy tới hôn trên mặt anh một cái, cười nói: “ Hôn tạm biệt, anh không quên chứ?”
Không biết có phải động tác quá đột nhiên không, mà anh nhíu mày, thân thể cũng có chút cứng đờ, Trình Vũ đợi mà không thấy anh có phản ứng gì, cô liền ngưỡng mặt nói: “Đến phiên anh.”
Anh lại không thèm động, Trình Vũ bất mãn nói: “Làm gì thế, có phải chưa từng hôn đâu.”
Lục Vân Cảnh: “……”
Một lát sau anh mới khom lưng hôn trên mặt cô một cái, rồi nói: “Anh lên trước.” Cũng không biết có phải nhớ ra chuyện gì việc gấp chưa xử lý không, mà anh bước lẹ chân thiệt, hơi hoảng loạn dồn dập.
Trình Vũ nhìn bóng dáng anh lại có chút buồn bực, cứ cảm giác Lục Vân Cảnh quái quái, hơn nữa vừa mới rồi hôn cô, ánh mắt anh hơi trốn tránh một chút, tựa hồ tai cũng hồng luôn ý.
Nhìn sự dồn dập, thêm bước chân kiểu đó, cứ cảm thấy anh ấy thẹn thùng. Thẹn thùng? Lục Vân Cảnh sẽ thẹn thùng à? Rùng mình một cái, lập tức đánh bay ý tưởng ngỗ ngược đó ngay.
Buổi chiều Trình Vũ tan tầm về trước, Lục Vân Cảnh chưa về, anh luôn rất bận, trở về muộn cũng là chuyện thường. Trình Vũ đi làm sẽ mặc trang phục công sở, về lại thấy không thoải mái nên chuyện thứ nhất khi về là vào phòng thay quần áo.
Đang đổi quần áo thì cửa phòng bị đẩy ra, Lục Vân Cảnh tiến vào, Trình Vũ hoảng sợ, vội vàng kéo quần lên. Tuy rằng chuyện gì cũng cùng làm với Lục tiên sinh nhưng trước mặt đối phương thay quần gì đó cô vẫn hơi xấu hổ, cúi đầu che cái mặt đỏ ửng, cô ra vẻ tự nhiên nói:
“Anh đã về vậy chúng ta đi ăn cơm thôi.”
Nói xong liền cong đầu ra cửa, không ngờ qua bên người anh, anh lại túm chặt cổ tay cô, Trình Vũ chưa kịp hoàn hồn, anh đã từ phía sau vòng tay qua ôm cô vào trong lòng. Cánh tay cường tráng hữu lực ôm eo cô, cả người cô hoàn toàn được anh ôm lấy.
Hơi thở thuộc về Lục Vân Cảnh chợt ập vào, Trình Vũ cảm giác tim đập chậm nửa nhịp, chốc lát sau cô mới hỏi: “ Anh làm sao vậy?”
Sườn mặt anh cọ bên tai cô, anh trầm giọg nói: “Chút nữa anh phải đi rồi.”
“A?” Trình Vũ vội vàng: “ Anh muốn đi đâu?”
“Công việc ở nước ngoài xảy ra chút vấn đề, anh cần ra mặt.”
Không biết sao nghe anh nói lời này, Trình Vũ lại thấy có chút mất mát, nghĩ nghĩ cô hỏi:
“Chừng nào thì anh về?”
“Sớm nhất là ngày mai.”
Anh chỉ nói thời gian sớm, còn trễ là bao lâu anh không nói, Trình Vũ cũng không ngờ mới ở cùng Lục Vân Cảnh không bao lâu vậy mà khi anh phải đi công tác cô lại lưu luyến như vậy.
“Sẽ nhớ anh chứ?” Bên tai cô Lục Vân Cảnh thì thầm hỏi một câu, phảng phất như bọc một tầng nhu ý, chui vào tai cô làm cả người cô run rẩy.
Trình Vũ thành thật gật đầu, “Em sẽ nhớ anh đấy.”
Cảm giác Lục Vân Cảnh ngẩn người một chút, sau đó anh đột nhiên một tay bế ngang cô bước nhanh đến mép giường, phóng cô tới trên giường, bắt lấy tay cô giơ lên đỉnh đầu.
Trình Vũ đối mắt với anh, đáy mắt có chút đỏ của dục vọng.
Anh vùi đầu bên tai cô, nói: “Vì em anh đã nhịn thật lâu, nên giờ em không được cự tuyệt anh đâu đấy.”
Nghe vào trong tai bấy nhiêu cũng làm cô có chút đau lòng, không đành lòng cự tuyệt anh, vậy tất nhiên là ngoan ngoãn nhắm mắt lại- ĐỘNG PHÒNG.....
- -----oOo------
Đại khái là lễ tân đã biết thân phận của cô nên lúc này cô ta thấy Trình Vũ thì thái độ phi thường cung kính, mặt mày tươi cười giúp cô ấn thang máy. Trình Vũ tới tầng cao nhất, Trình Vũ chưa vào văn phòng Lục Vân Cảnh đã gặp Kim Lê Dương từ bên trong đi ra, thấy cô tới anh ta vội cười nói:
“Phu nhân lại đây tìm Lục tổng ạ?”
Trình Vũ gật đầu, chưa mở lời cửa phòng Lục Vân Cảnh đã mở, Lục Vân Cảnh đứng ở cửa nói: “Vào đi.” Nghe giọng có vẻ sung sướng lắm tựa hồ còn có vài phần vội vàng nữa cơ.
Trình Vũ vào cửa, Lục Vân Cảnh nhanh tay đóng cửa lại, Trình Vũ đem đồ ăn đặt trên bàn trà chỗ anh tiếp đãi khách, nói:
“Em mang cơm trưa lại đây nè, anh mau tới ăn đi.”
Không ngờ vừa dứt lời, Lục tiên sinh đã bước nhanh như gió tới, đem vợ để trên sô pha hôn ngay và luôn, Trình Vũ ngẩn người sau đó liền câu lấy cổ anh hôn đáp lại.
Nụ hôn thật sự nhẹ nhàng, triền miên, giằng co thật lâu mới buông nhau ra, mặt Trình Vũ đỏ lên, thở phì phò, Lục Vân Cảnh cũng không quá ổn, một lát sau mới nói: “ Nhớ em.”
Trình Vũ: “……”
Nói rất chân thành tha thiết cộng với ngữ khí ôn nhu nữa làm tim Trình Vũ rung rinh muốn xỉu, cô híp mắt cười nói:
“Em cũng nhớ anh, cho nên mới mang cơm trưa lại nè, anh mau tới nếm thử món do đầu bếp Phẩm Cách chế biến xem hương vị thế nào.”
Anh liền ngoan ngoãn ngồi xuống bên người cô, nhận đũa nếm, Trình Vũ vội hỏi: “Thấy thế nào?”
Không ngờ Lục tiên sinh gật đầu nói ngay: “Ổn nha.”
Trình Vũ thở phào nhẹ nhõm, nhìn dáng vẻ lúc này chắc đồ ăn không tồi chứ Lục Vân Cảnh bắt bẻ vậy còn cảm thấy ổn mà.
Lục Vân Cảnh ăn cơm, Trình Vũ không có việc gì làm cô bắt đầu đánh giá văn phòng anh, tuy đã tới một lần, nhưng cũng chỉ ở ngoài cửa nhìn thoáng qua, lúc này đứng bên trong mới thấy văn phòng rất lớn.
Văn phòng trang hoàng khá đơn giản, lấy sắc lạnh làm chủ, thật thực phù hợp tính cách anh ấy, đồ trang trí bên trong không nhiều, hướng đông có kê một giá sách và bàn làm việc rất lớn, chính giữa bày sô pha bàn trà hẳn là dùng để tiếp đãi khách, không gian rộng chỉ bài trí bấy nhiêu, quét mắt một cái là xong rồi, nhìn hơi trống trải.
Lục Vân Cảnh là người rất trật tự, bàn làm việc bày biện chỉnh chỉnh tề tề, Trình Vũ phát hiện bên cạnh các sấp tài liệu một hộp sắt, bên trong toàn kẹo Russia.
Soái tìm trên Wikipedia thì đây là một món tráng miệng rất ngọt như kẹo bơ cứng được làm bằng cách làm nóng một lượng sữa hoặc kem và đường. Nó là một loại nước sốt tráng miệng truyền thống ở các nước Bắc Âu. Karl Fazer đã mang công thức kẹo Nga đầu tiên đến Phần Lan từ St. Petersburg. Ccá bạn muốn thấy thì tự mua nha....
Trình Vũ mở ra nếm một viên, thật sự là Russia, vẻ mặt cô khá kinh ngạc:
“Anh cũng thích ăn kẹo này ư?”
Đang ở ăn cơm, nghe cô hỏi Lục Vân Cảnh ngẩng đầu nhìn thoáng qua, thấy kẹo trong tay cô, ánh mắt chỉ có một chút thay đổi nhanh đến mức người ta không thể nào phát hiện.
Anh cúi đầu tiếp tục ăn cơm, không chút để ý:
“Ừ.”
Trình Vũ càng kinh ngạc: “Em nhớ anh không ăn đồ ngọt mà?”
Đầu cũng không thèm ngẩng một chút, anh phi thường bình tĩnh nói: “ Đồ ngọt duy nhất anh thích ăn chính là nó.”
“……”
Trình Vũ lắc lắc đầu, cảm thấy khẩu vị của Lục Vân Cảnh đúng là đặc biệt. Ăn xong một viên cô lại lột một khác nhét vào trong miệng, bên ngoài kẹo có hương thuần chocolate, bên trong kẹo có hạnh nhân thơm giòn ngon miệng.
Loại kẹo này càng ăn càng dễ nghiện, khi Trình Vũ còn nhỏ cô đặc biệt thích ăn, giờ trưởng thành thì tiết chế lại, ăn mấy viên cũng không dám ăn nữa.....
Ăn được hương vị quen thuộc, tâm tình cũng tốt hơn, không biết sao trong đầu Trình Vũ đột nhiên hiện lên một đoạn kí ức ngắn, chỉ là ngắn như cơn gió lóe qua còn không kịp mát đã mất tiêu.
Hình như là thật lâu thật lâu sự tình trước kia, khi đó tuổi còn nhỏ, cho nên nhớ rõ không phải thực rõ ràng.
Lục Vân Cảnh ăn no mới thong thả lau miệng nói: “ Qua bên này nghỉ trưa một chút đi.”
Trình Vũ lướt hết văn phòng: “Nơi này có chỗ nghỉ trưa sao?”
Lục Vân Cảnh nói: “Sô pha đó có thể thả xuống ngủ một lát.”
“Vậy còn anh?” Trình Vũ hỏi thêm một câu.
Lục Vân Cảnh dùng vẻ mặt đương nhiên nhìn vợ nói: “Cùng nhau ngủ.”
Trình Vũ cong khóe miệng, nhớ trước đó Lục Vân Cảnh nói muốn dọn công ty đến gần công ty cô, để mỗi ngày có thể cùng cô nghỉ trưa, thật cẩn thận hỏi: “Hẳn là chỉ đơn thuần cùng nhau nghỉ trưa chứ?”
Lục tiên sinh trầm giọng nói: “Ở trong mắt em, anh là cái loại nam nhân lúc nào cũng nghĩ đến chuyện đó sao?”
Trình Vũ ức lắm, làm như không phải vậy chắc, nhưng lời này cô không dám nói, chỉ nói:
“Đương nhiên không phải.”
Lục Vân Cảnh đem mấy cái hộp ném vào thùng rác, sau đó cởi áo khoác tây trang, thả sô pha xuống, làm xong mới nói:
“Đừng suy nghĩ bậy bạ, lại đây nghỉ ngơi đi.”
Trình Vũ ngơ ngác nhìn anh không nhúc nhích, trước kia tiếp xúc với nhau không nhiều, căn bản cô không biết gì về con người anh, trọng sinh mới tiếp xúc nhiều hơn, cô thấy anh là cái loại người thực vật vì phía dưới có một đống người làm việc cho, trong nhà lại có một đống người giúp, quả thực anh chính là loại cơm tới há mồm, áo tới duỗi tay, nhưng vừa rồi anh lại đem mấy cái hộp đến thùng rác, lại giúp cô chuẩn bị sô pha, thời điểm đó nam nhân này đột nhiên như là dính hơi thở thế gian, trở nên chân thật đứng trước mặt cô, làm cô thấy thân thiết hẳn.
Đại khái là thấy cô không có động tác gì, anh lại nói: “Em suy nghĩ cái gì đấy?”
Trình Vũ phục hồi tinh thần đến sô pha nằm xuống, cười nói: “Em không khách khí đâu.”
Vẫn thấy Lục Vân Cảnh đến bàn làm việc, Trình Vũ nghi hoặc nói: “Anh không ngủ sao?”
Vừa gõ bàn phím, anh lãnh đạm nói: “Trước phải xử lý công việc cho xong.”
Trình Vũ liền gật đầu không nói thêm gì, dương dương tự đắc “Vậy em ngủ đây”. Trình Vũ ngủ khá nhanh, nằm xuống một lát liền ngủ mất đất. Lục Vân Cảnh nghe tiếng hít thở đều đặn lúc này mới ngẩng đầu, dừng động tác dừng trên tay, trên màn hình máy tính nhân vật không có người thao tác bất hạnh chết queo râu, nổ tung hàng chữ “GAMEOVER”.
Lục Vân Cảnh nhìn lướt qua cô vợ đang ngủ, không dám xem nhiều sợ mình xem quá lại khống chế không được, thu hồi ánh mắt lột kẹo cho vào trong miệng, lại lần nữa chơi game rắn săn mồi.
Trình Vũ ngủ một lát liền tỉnh, thấy đã hai giờ rưỡi, nhìn Lục Vân Cảnh một cái, thấy anh còn ngồi ở bàn làm việc bận rộn, cô kinh ngạc nói:
“Anh không nghỉ ngơi sao?”
Anh vẫn không ngẩng đầu một chút: “Còn chưa làm xong.”
Nhìn anh rất vội, Trình Vũ không hỏi nhiều, đứng dậy mang giày, Lục tiên sinh cũng rất phong độ, đưa cô đến dưới lầu.
“Được rồi, không cần tiễn, em lái xe, anh mau lên đi.”
“Ừ.”
Lên tiếng lại không nhúc nhích, Trình Vũ đi hai bước vẫn thấy anh đứng nơi đó liền nói: “Sao anh còn không đi vào?” Không phải anh rất vội à?
Không nói mà cứ nhìn thẳng vào cô, tuy rằng khuôn mặt vẫn kiểu cao thâm khó đoán như cũ, nhưng Trình Vũ lại mơ hồ cảm thấy trong ánh mắt anh lộ ra lưu luyến.
Thật là ảo giác, Lục tiên sinh sao có thể là loại trẻ nhỏ bám người chứ?
Chỉ là thấy anh đứng ở nơi đó, Trình Vũ có chút nhói lòng, cuối cùng chịu không nổi ánh mắt anh, cô chạy tới hôn trên mặt anh một cái, cười nói: “ Hôn tạm biệt, anh không quên chứ?”
Không biết có phải động tác quá đột nhiên không, mà anh nhíu mày, thân thể cũng có chút cứng đờ, Trình Vũ đợi mà không thấy anh có phản ứng gì, cô liền ngưỡng mặt nói: “Đến phiên anh.”
Anh lại không thèm động, Trình Vũ bất mãn nói: “Làm gì thế, có phải chưa từng hôn đâu.”
Lục Vân Cảnh: “……”
Một lát sau anh mới khom lưng hôn trên mặt cô một cái, rồi nói: “Anh lên trước.” Cũng không biết có phải nhớ ra chuyện gì việc gấp chưa xử lý không, mà anh bước lẹ chân thiệt, hơi hoảng loạn dồn dập.
Trình Vũ nhìn bóng dáng anh lại có chút buồn bực, cứ cảm giác Lục Vân Cảnh quái quái, hơn nữa vừa mới rồi hôn cô, ánh mắt anh hơi trốn tránh một chút, tựa hồ tai cũng hồng luôn ý.
Nhìn sự dồn dập, thêm bước chân kiểu đó, cứ cảm thấy anh ấy thẹn thùng. Thẹn thùng? Lục Vân Cảnh sẽ thẹn thùng à? Rùng mình một cái, lập tức đánh bay ý tưởng ngỗ ngược đó ngay.
Buổi chiều Trình Vũ tan tầm về trước, Lục Vân Cảnh chưa về, anh luôn rất bận, trở về muộn cũng là chuyện thường. Trình Vũ đi làm sẽ mặc trang phục công sở, về lại thấy không thoải mái nên chuyện thứ nhất khi về là vào phòng thay quần áo.
Đang đổi quần áo thì cửa phòng bị đẩy ra, Lục Vân Cảnh tiến vào, Trình Vũ hoảng sợ, vội vàng kéo quần lên. Tuy rằng chuyện gì cũng cùng làm với Lục tiên sinh nhưng trước mặt đối phương thay quần gì đó cô vẫn hơi xấu hổ, cúi đầu che cái mặt đỏ ửng, cô ra vẻ tự nhiên nói:
“Anh đã về vậy chúng ta đi ăn cơm thôi.”
Nói xong liền cong đầu ra cửa, không ngờ qua bên người anh, anh lại túm chặt cổ tay cô, Trình Vũ chưa kịp hoàn hồn, anh đã từ phía sau vòng tay qua ôm cô vào trong lòng. Cánh tay cường tráng hữu lực ôm eo cô, cả người cô hoàn toàn được anh ôm lấy.
Hơi thở thuộc về Lục Vân Cảnh chợt ập vào, Trình Vũ cảm giác tim đập chậm nửa nhịp, chốc lát sau cô mới hỏi: “ Anh làm sao vậy?”
Sườn mặt anh cọ bên tai cô, anh trầm giọg nói: “Chút nữa anh phải đi rồi.”
“A?” Trình Vũ vội vàng: “ Anh muốn đi đâu?”
“Công việc ở nước ngoài xảy ra chút vấn đề, anh cần ra mặt.”
Không biết sao nghe anh nói lời này, Trình Vũ lại thấy có chút mất mát, nghĩ nghĩ cô hỏi:
“Chừng nào thì anh về?”
“Sớm nhất là ngày mai.”
Anh chỉ nói thời gian sớm, còn trễ là bao lâu anh không nói, Trình Vũ cũng không ngờ mới ở cùng Lục Vân Cảnh không bao lâu vậy mà khi anh phải đi công tác cô lại lưu luyến như vậy.
“Sẽ nhớ anh chứ?” Bên tai cô Lục Vân Cảnh thì thầm hỏi một câu, phảng phất như bọc một tầng nhu ý, chui vào tai cô làm cả người cô run rẩy.
Trình Vũ thành thật gật đầu, “Em sẽ nhớ anh đấy.”
Cảm giác Lục Vân Cảnh ngẩn người một chút, sau đó anh đột nhiên một tay bế ngang cô bước nhanh đến mép giường, phóng cô tới trên giường, bắt lấy tay cô giơ lên đỉnh đầu.
Trình Vũ đối mắt với anh, đáy mắt có chút đỏ của dục vọng.
Anh vùi đầu bên tai cô, nói: “Vì em anh đã nhịn thật lâu, nên giờ em không được cự tuyệt anh đâu đấy.”
Nghe vào trong tai bấy nhiêu cũng làm cô có chút đau lòng, không đành lòng cự tuyệt anh, vậy tất nhiên là ngoan ngoãn nhắm mắt lại- ĐỘNG PHÒNG.....
- -----oOo------
Danh sách chương