Xe chạy đến giữa sườn núi Nam Sơn, nơi đó có đài ngắm cảnh, Lục Vân Cảnh cho xe vào bãi đỗ, nói: “Tới nơi rồi.”

Trình Vũ xuống xe, theo anh đi đến đài ngắm cảnh, anh ấy cắm đôi tay vào túi nhìn phía xa là cảnh đêm Bắc Thành, dáng người anh vẫn thẳng tắp như tùng, thân ảnh đĩnh bạt đứng khiến cho cô có cảm giác anh có khí phách quân lâm thiên hạ. 

Trình Vũ đi đến bên người anh, không biết có phải do khí phách quá cường thịnh làm cho Trình Vũ thấy mình như Ngộ Không bị thái sơn áp đỉnh ( Này Soái chế), khiến cô nghĩ nên xa một chút.

Lục Vân Cảnh chỉ cho cô trung tâm Bắc Thành: nói: “ Em biết nơi đó chứ?”

Trình Vũ gật đầu: “Biết.” Nơi đó là Bắc Thành trứ danh, là con phố phồn hoa nhất Bắc Thành, một địa phương có cao ốc Quốc Mậu phi thường nổi danh.

Lục Vân Cảnh tiện miệng cất giọng: “Anh đem nơi đó mua tặng cho em.”

Trình Vũ: “!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!”

Trình Vũ bị những lời này làm chấn kinh thần kinh sau một lúc lâu không phục hồi lại, thẳng đến một trận gió đêm thổi tới cô vẫn tròn mắt nhìn, cái lạnh chui vào da mới thoáng hồn cô trở về, Trình vũ vẫn không thể tin hỏi: “Vì…… Vì sao anh lại muốn tặng cho em.”

Anh nghiêng đầu nhìn cô, vẫn như cũ bình tĩnh:

“ Anh đưa em lễ vật thì còn cần lý do sao?”

Trình Vũ: “……”

Thật sự không biết nên nói gì, chỉ nghe người ta đưa tiền, đưa giày, đưa quần áo, chưa từng nghe còn có chuyện đưa trung tâm mậu dịch.

Chỉ nghe Lục Vân Cảnh lại nói: “Quốc Mậu cao ốc nghe tên không tốt lắm, anh đổi tên nó một lần nữa cho hay, một cái tên thực mỹ.”

Trình Vũ vẻ mặt nghi hoặc: “Tên gì thế?”

“Vân Thượng Vũ.”

“……”

Trình Vũ cảm thấy cái tên này nghe hơi kỳ, Vân Thượng Vũ, Vân Thượng Vũ, Lục Vân Cảnh, Trình Vũ…… Trình Vũ tức khắc cảm giác trên đầu hiện lên ba vạch đen, trực tiếp hỏi: “Tên này đẹp chỗ nào?”

Nhíu ấn đường lại, âm sắc tiệm lãnh không ngờ:

“Trong tên này có em cũng có anh, còn có quan hệ của chúng ta, như thế nào không đẹp?”

Quả nhiên chính là ý cô nghĩ, Trình Vũ đỡ trán, xem như bị Lục Vân Cảnh đánh bại 1-0, cô gật đầu nói:

“Lục tiên sinh thích là được.”

Không ngờ Lục Vân Cảnh nói như đương nhiên: “Anh thật thích.”

Trình Vũ: “……”

Không biết có phải Lục Vân Cảnh nhìn ra được Trình Vũ thật sự không thích tên này không mà còn đề nghị:

“Nếu em thật sự không thích có thể đổi trình tự.”

Trình Vũ không hiểu anh có ý gì, hỏi: “ Trình tự gì?”

“Có thể đổi thành Vũ Thượng Vân.” 

“……”

Trình Vũ cảm giác đỉnh đầu có một đám quạ đen bay qua, vẻ mặt cô cũng đen luôn: “Xin hỏi có gì khác nhau ạ?”

Lục Vân Cảnh càng nghiêm túc:

“Bản chất khác nhau.” Tạm dừng một chút anh lại bổ sung một câu: “Vị trí thay đổi.”

Trình Vũ kinh ngạc nhìn, từ biểu tình xem ra anh không nói giỡn, nhưng những lời này nghe thế nào cũng giống như bị lưu manh trêu ghẹo.

Trình Vũ xoa xoa trán nói: “ Thôi vẫn là Vân Thượng Vũ đi.”

“Ừ?” Anh hơi nhướng mày:

“ Hóa ra em thích ở dưới.” Vẫn bộ dáng nghiêm trang đó.

“……”

Trình Vũ thật sự không nghĩ tới trên đời này thật sự có người có thể dùng vẻ nghiêm trang chơi trò lưu manh, từ lúc cùng Lục Vân Cảnh bày tỏ tâm ý thì cái vẻ cao thâm khó đoán đó lần lượt bị anh ấy dỡ bỏ dần dần.

Bị anh đùa giỡn mà mặt Trình Vũ đỏ lên như trái cà chua chín, cô trừng mắt nhìn anh một cái nói:

“ Hay là sửa đi, Vũ Thượng Vân cũng được đấy?”

Lại thấy Lục Vân Cảnh điểm ý cười sâu trong mắt, ở đài ngắm cảnh đèn không sáng lắm, ý cười càng mông lung, sắc thá không rõ ràng nhưng vì có khí chất phụ trợ nên ý cười lại thêm đáng chú ý.

Đôi môi mỏng khẽ mở:

“Nguyên lai, em còn thích ở trên nha.”

Trình Vũ: “……”

Ai có thể nghĩ đến ngoại giới đồn anh ấy lạnh nhạt thì thực tế Lục Vân Cảnh chơi rất lưu manh - người xấu xa.

Trình Vũ nhìn mắt anh cười dù ở nơi không sáng sủa lắm, nhưng thứ ánh sáng mịt mờ bao phủ lại tạo ra một thần thái thực mê người, người nhìn thấy sẽ không khỏi trầm luân trong đó, rất chói mắt.

Trình Vũ hơi nghiêng đầu tránh ánh mắt anh, cô cắn môi nghĩ nghĩ, đột nhiên hai mắt cô sáng ngời, cười lưu manh: “Kỳ thật em thích ở phía sau.”

Nhìn Lục Vân Cảnh híp mắt lại, thần sắc tiệm lãnh, đôi tay cắm túi bước tới làm Trình Vũ theo bản năng lui ra, đến khi phía sau lưng đụng vòng bảo hộ của đài, anh đi đến trước mặt cô, hơi hơi khom người chống tay ở hai kế sườn cô, đem cô giam cầm trong vòng tay anh và cái vòng kính bảo hộ, bao phủ cô lại, lạnh lùng đưa mặt tới gần, ánh mắt thâm trầm khóa tầm mắt cô, khẽ mở môi, thấp giọng nói:

“Lá gan của em rất lớn.” 

“……”

Trình Vũ sợ sệt nhìn anh nói:

“Chỉ anh đốt lửa trại mà không cho em đốt đèn cầy sao?, anh trêu em còn gì”

Anh nhìn cô, hỏi:

“Thế em muốn ở phía sau anh làm cái gì?”

Trình Vũ cũng chỉ muốn trêu thôi, lúc này nhìn thấy anh có ý cảnh cáo cô không dám nói thật, vội vàng nuốt miếng nói:

“ Em muốn ở phía sau ôm anh.”

Anh không nói gì, nhưng cô cảm giác sắc mặt anh tốt hơn rất nhiều, anh chậm rãi đứng dậy nói: “Tới.”

Trình Vũ không phản ứng kịp, vẻ mặt đầy dấu chấm hỏi, anh nhíu nhíu mày nói:

“Không phải em nói muốn từ phía sau ôm anh sao?” 

Trình Vũ lập tức ngoan ngoãn vòng đến phía sau, từ từ ôm lấy anh, trên người cơ thịt thật sự rắn chắc, ôm anh tựa như ôm một khối thiết, nhưng trên người anh rất ấm áp, đem mặt dựa vào phía sau lưng anh cô mơ màng như sắp ngủ.

Trình Vũ đột nhiên có chút hoảng hốt, cô cảm thấy như chuyện trước mắt không hề chân thật, chưa bao giờ cô nghĩ có một ngày, cô sẽ cùng Lục Vân Cảnh ôm nhau giữa sườn núi, nhìn dưới tầm mắt là Bắc Thành rực sáng cả một khung trời.

Vận mệnh thật đúng là kỳ diệu. 

Trình Vũ ôm anh trong chốc lát, anh lại đột nhiên bắt lấy tay cô, xoay cô đối diện mình, Trình Vũ nghi hoặc:

“Làm sao vậy? Không phải bảo cho em ôm sao?”

Anh không nói gì, cứ nhìn chằm chằm cô, rồi thong thả cởi bỏ cúc áo sơ mi.

Trình Vũ nhìn động tác này chỉ cảm thấy da đầu tê dại, cô theo bản năng rụt rụt người, vẻ mặt nôn nóng nói:

“Lục…… Lục tiên sinh, nơi này là nơi dã ngoại a, hơn nữa thân thể……”

Lời còn chưa nói xong, lại thấy anh bắt lấy tay cô trực tiếp dán vào trên ngực, anh hơi nhíu mày nói:

“Tay em lạnh như băng vậy, anh tính ủ ấm cho em thôi, em suy nghĩ ra cái gì thế?”

Trình Vũ: “……”

Trình Vũ tức khắc có chút xấu hổ, ửng mặt cúi đầu 

Quả nhiên anh cởi áo chỉ là vì muốn làm ấm tay cô, bởi vì anh đem tay cô ấn vào ngực anh một lúc lâu nên độ ấm từ ngực truyền lại tay cô, Trình Vũ cảm thấy cả quả tim cũng nóng lên.

Ngẩng đầu nhìn lại thấy anh cũng đang nhìn cô, trước sau như một nắm lấy tay cô, sắc mặt lạnh nhạt đó lại cho cô một khung trời ấm áp, cảm giác này hóa ra lại là thứ nam nhân này che dấu.

Trình Vũ ở ánh sáng mờ mờ, khuôn mặt đặc biệt tuấn lãng làm người trầm mê trong mị lực lại đang ủ ấm cô, trong lúc nhất thời khó kìm lòng cô nhón chân hôn môi anh một chút. Anh cũng không ngờ cô đột nhiên hôn, thân thể tức khắc cứng đờ, bất quá chỉ là nhẹ nhàng hôn xong thì buông ra, không ngờ cô lại nghe Lục Vân Cảnh khẽ rên, nghe như tiếng dã thú phát ra từ trong cổ họng, Trình Vũ theo bản năng rụt người lại, anh nhanh tay ôm lấy vợ, hai tay ôm eo cô lên trên, xáp mặt tới gần hỏi nàng: 

“Em muốn trốn đi nơi nào?” Thanh âm hàm chứa một loại nguy hiểm: “Câu dẫn anh xong liền muốn chạy sao?”

Đôi tay cô còn đặt ở ngực anh theo bản năng đẩy đẩy, cô cũng không dám xem đôi mắt anh, cứ nhút nhát nói:

“ Anh đừng như vậy mà, ôn nhu với em một chút không được à?”

Anh chau mày:

“Có lúc nào anh không đủ ôn nhu chứ? Em mướn hoa thì anh mua cho em, em muốn anh dắt tay thì anh liền dắt tay em, em nói chậm một chút anh liền chậm một chút, anh nghe lời em nói vậy em còn muốn anh ôn nhu thế nào?”

Mua hoa, dắt tay cô có thể lý giải, chỉ còn câu cuối cái gì mà chậm một chút... Trình Vũ lại suy nghĩ mới lập tức trừng mắt nhìn anh một cái, lại thấy biểu tình anh cứ như là:

“Hiện tại tâm tình anh đây không quá ổn nha” không biết sao Trình Vũ cảm thấy anh ấy rất xấu xa, tâm hư rất sâu.

Trình Vũ không thể trêu vào nên nói: “Là em sai.” 

Vừa dứt lời anh lại đột nhiên bế cô lên, giống như ôm con nít đến bên cạnh xe, kéo ghế phụ đặt cô trên chỗ ngồi, sau đó đem áp người xuống.

Tư thế này thật sự quá nguy hiểm, Trình Vũ kinh hoảng nói:

“Vân…… Vân Cảnh, chúng ta tiết chế một chút được không, như vậy đối với thân thể không tốt.”

Đôi tay anh chống hai bên người cô, nửa thân đè trên người cô, phả hơi ấm lên gò má cô:

“Anh là bác sĩ, thân thể của mình anh tự hiểu.”

Trình Vũ: “……”

Đôi tay bắt đầu tác loạn, Trình Vũ sợ hãi bắt lấy tay anh: 

“Là em cơ…… Người chịu không nổi là em mà.”

Lục Vân Cảnh: “……”

Mắt đã đỏ lên vì động tình, nhưng Trình Vũ cũng không có biện pháp, mấy ngày vận động cường độ cao, thân thể thật sự chống đỡ không được, cho nên cô cứ dùng vẻ mặt đáng thương nhìn anh.

Khuôn mặt nhỏ hơi hơi phiếm hồng, hai mắt trong suốt, cô cắn môi khiến cho môi càng ướt át mê người. Tuy rằng cô không tính là lùn nhưng so với anh chỉ có thể nói là rất nhỏ con, hơn nữa cô gầy nên nhìn càng nhỏ yếu, nhưng thân thể cô mềm mại cứ như xương cũng mềm, bộ dáng này quả thực chính là muốn mạng người mà…… 

Lục Vân Cảnh cảm thấy trên trán đầy mồ hôi, bởi vì khắc chế nên gân xanh cũng xông ra, cuối cùng anh vùi đầu vào bên tai cô, khàn khàn giọng nói: “Em không nên nhìn anh như vậy, anh sẽ phát cuồng.”

Trình Vũ: “……”

Không thể không nói, Trình Vũ bị anh dọa, tựa như bệnh nhân bất lực, phảng phất cứu trễ sẽ chết vậy. Trình Vũ thấy Lục Vân Cảnh giống y thế. Nam nhân này nói chuyện với ngữ khí năn nỉ, cưng xỉu. 

Cuối cùng phương án là "xyzabc" ---- ĐỪNG HỎI SOÁI MẤY CHỮ ĐÓ NGHĨA LÀ GÌ NHA----, chỉ là khi xong việc anh vẫn không hài lòng, ghé vào tai cô hung dữ nói:

“Về sau phải ngoan ngoãn rèn luyện.”

Trình Vũ không vui, cảm thấy tốc độ anh biến sắc thật mau hơn tắc kè hoa, vừa mới rồi còn vẻ mặt dục cầu bất mãn cầu cứu, hiện giờ lại hung tợn nhưng cô không dám chống đối chỉ phải ngoan ngoãn gật đầu: “Được rồi.”

Lục Vân Cảnh mới mặc chỉnh trang lái xe đưa cô về. 

Ngày hôm sau Trình Vũ bị Lục Vân Cảnh nhắc đi rèn luyện, lúc này cô không dám lại lười biếng, cũng không dám tìm đường chết làm nũng với Lục Vân Cảnh do sợ giống lần trước, bị anh trực tiếp xách đến bụi hoa “Giáo huấn”.

- -----oOo------
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện