164.

Nguyên Chân tiên nhân dùng cây phất trần gõ hai phát vào đầu hai vị đồ đệ, nói: "Các ngươi tự xem lại bản thân đi, đánh nhau trên giường sư đệ, hai ngươi còn mặt mũi sư huynh không?"

Sau khi Tùy Trăn đi, hai thằng nhóc này đã cả ngày không yên, đợi ông phi thăng hai tiểu tử này chẳng phải đến quy củ cũng mặc kệ sao?

Hơn nữa đánh ở đâu không tốt, một hai phải kéo nhau lên giường sư đệ, nếu không phải biết Tuần Chi có tính nói thẳng ông nhất định sẽ cho rằng bọn họ đang hợp tác mang Tiểu sư đệ học xấu.

Bùi Ứng nói: "Sư phụ, con là vì ngăn cản Giang Cận."

Giang Cận nhổ nước miếng về phía Bùi Ứng nói: "Sau khi sửa Nhân Gian đạo da mặt càng lúc càng dày."

Nguyên Chân tiên nhân thở dài, thầm nghĩ hai người này sao lại càng lớn càng ấu trĩ, nói: "Nói đến các ngươi đều đã đến tuổi này, hẳn là cũng có nữ tu mình thích đi?"

Tay ông run lên, suýt nữa làm trọc cả bộ râu của mình. Nhung dù sao ông cũng là tiên nhân gặp qua thế giới (tàng trữ bao nhiêu là sách thoại), rất nhanh liền tỉnh táo lại, nói: "Cũng không phải không được, các ngươi đừng gây họa cho A Chi là được."

Bùi Ứng cũng lên tiếng nói: "Kỳ thật..."

Nguyên Chân tiên nhân nói: "Không nên nói thì đừng nói, đừng ép vi sư thanh lý môn hộ."

Bùi Ứng: "Ồ..."

165.

Nguyên Chân tiên nhân lúc này mới ý thức được, Phúc Lộc sơn sư huynh đệ này có vấn đề rất lớn.

Lúc trước ông cho rằng Giang Cận và Bùi Ứng chỉ là đùa giỡn cùng sư đệ, nào ngờ hai tiểu tử này là nghiêm túc đâu.

Lúc ông ngồi đả tọa đã suy tư rất lâu, ngày hôm sau chờ Tuần Chi tỉnh lại mới châm chước hỏi: "A Chi, con thích các sư huynh không?"

Tuần Chi gật đầu nói: "Đương nhiên nha, con cũng thích sư phụ nữa."

Hiển nhiên tiểu đồ đệ cũng không hiểu rõ ông nói gì, Nguyên Chân tiên nhân thở dài một tiếng, nói: "Là lỗi của sư phụ, đáng lẽ chyện này sư phụ phải nói rõ ràng."

Phất trần ông vung lên, giữa không trung xuất hiện hai mảnh hoa đào, lại nói tiếp: "Thế gian thích có rất nhiều loại, tiên giới nếu lưỡng tình tương duyệt thường thường sẽ kết làm đạo lữ."

166.

Ta nhìn cánh hoa đào triên miên với nhau và nói với sư phụ: "Vậy con và Đại sư huynh là đạo lữ."

Sư phụ lắc đầu, nói: "A Chi, sau khi kết thành đạo lữ nửa trái tim trong ngực con về sau sẽ vì người kia mà đập."

Tay ông vuốt ve mái tóc ta: "Đây không phải là quyết định dễ đưa ra đâu, con phải suy nghĩ rõ ràng. Con vẫn còn một khoảng thời gian dài để tìm hiểu làm thế nào để yêu một người bằng cả trái tim."

Ta lặp đi lặp lại lời nói của sư phụ: "Yêu một người bằng cả trái tim."

Sư phụ nói: "Có rất nhiều người tận đến lúc chết cũng không học được cách yêu một người. Nếu con không học được cách yêu người khác, trái tim sẽ đóng băng và biến thành đá."

Hoa đào rơi vào lòng bàn tay sư phụ, ông ngước mắt lên nhìn ta, nói: "Vi sư từng buông tha một tảng đá trong tâm Đại sư huynh con, để y tu Sinh Linh đạo, cùng vạn vật cộng tình, một lần nữa học được yêu người."

167.

Đó thật sư là chuyện khó để có sự ấm áp và tình yêu, biến đá thành máu thịt.

*那真是很难的事,要有不计回报的温情和爱,才能让石头拥有血肉。

- =-=-=-=-=-=-=-=-=-

Cảm ơn đã chờ đợi, chúc mọi người đọc truyện vui.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện