Trong hí viện, Phương Vu được gia nhân dẫn đến, không khỏi bật cười: “Rốt cuộc là chuẩn bị cái gì mà thần thần bí bí thế này?”
“Phụ thân nói những thứ tục vật trong tu chân giới hẳn người đã xem chán rồi, nên đặc biệt tìm về một vài trò vui nơi phàm thế, chỉ là xem để giải trí thôi ạ.” Điền Tâm Cầm ngồi bên cạnh nhẹ nhàng đáp lời.
Thấy mọi người xung quanh bắt đầu bận rộn, Phương Vu lại nói: “Khách còn chưa đến, sao đã định bắt đầu?”
“Đúng đó, khách mời còn chưa đến mà.” Điền Tâm Cầm cũng vừa nhận ra điểm này, đang định xoay người ra ngoài hỏi thì đã thấy trong viện lại có hai người bước vào.
Chưởng môn Hàn Nguyệt bước nhanh tới, cười nói: “Vốn là do gia chủ Điền gia chuẩn bị riêng để chúc thọ người, khách tới hay không cũng không quá quan trọng. Hơn nữa, chờ khách đến rồi thì lại có thể diễn lại từ đầu, phần mở màn này là món quà bất ngờ dành riêng cho người đấy.”
Phương Vu khách khí trò chuyện với chưởng môn Hàn Nguyệt, còn Điền Tâm Cầm thì lộ rõ vẻ chán ghét, ánh mắt không mấy thiện cảm nhìn về phía Sở Yên Nhiên đi cùng sau lưng.
Đúng lúc đó, tiếng nhạc vang lên từ sân khấu khiến cả hí viện. Mọi người đều đã ngồi xuống, đưa mắt nhìn về phía sân khấu rối bóng vừa bắt đầu trình diễn.
Cùng lúc ấy, một luồng khí tức quỷ dị cũng âm thầm lan khắp toàn viện.
“Ái dà~” trong viện của Điền gia, một hoa đán đột nhiên thốt lên: “Ta nghe thấy điệu hát rồi~”
Ba chiếc rối bóng lén lút lượn vòng mấy lượt hướng về phía có tiếng nhạc truyền đến.
Chỉ là, khi chúng bước vào hí viện, cảnh tượng trước mắt đã hoàn toàn khác hẳn với ban nãy.
Rõ ràng là ban ngày nắng rõ, vậy mà cả hí viện lại phủ một lớp u ám lờ mờ. Ánh sáng duy nhất tập trung nơi sân khấu và dãy ghế dành cho khán giả phía trước.
Trên sân khấu, các nghệ nhân như mất hồn, cứng ngắc điều khiển những rối bóng làm bằng da người phía sau màn vải, từng đoạn ca từ dưới bầu không khí ngột ngạt trở nên chói tai và gai người. Các bóng rối trên màn không khác gì người thật, thậm chí gương mặt còn hiện rõ nụ cười chế giễu.
Hàng ghế đầu có bốn chiếc bóng rối đang ngồi ngay ngắn, hai cái chính giữa vừa xem vừa trò chuyện vui vẻ.
Bóng rối trẻ ngồi bên cạnh một người phụ nữ trung niên cứ liên tục liếc mắt về phía nữ tử ở đầu kia, rõ ràng là rất bất mãn.
“Ái dà~” hoa đán nheo mắt hát, “Các nàng trúng bẫy rồi~”
“Hà hà hà…” bóng rối lão đán vươn tay về phía tiểu sinh: “Đưa cho ta!”
Tiểu sinh lộ vẻ luyến tiếc, rút con d.a.o trong n.g.ự.c ra, trao cho lão đán.
Sau đó, lão đán nhẹ nhàng tiến đến sau lưng bóng rối Hàn Nguyệt.
Cả bốn người kia vẫn chưa nhận ra bản thân đã hóa thành rối bóng, ánh mắt Hàn Nguyệt vẫn còn đang thỉnh thoảng liếc nhìn về phía Phương Vu.
Sao vẫn chưa thấy họ nhập cảnh kịch chứ…
Khi trong lòng còn đang lẩm bẩm điều ấy, Hàn Nguyệt bỗng cảm thấy có gì đó không ổn, như thể có thứ nguy hiểm đang lơ lửng ngay trên đỉnh đầu.
Lông mày nàng hơi cau lại. Nhiều năm tu hành khiến nàng tuyệt đối không dám xem thường loại cảm giác này, nên theo bản năng nghiêng nhẹ người tránh đi.
Con d.a.o trong tay lão đán bổ xuống, nhưng vì Hàn Nguyệt né kịp, nó chỉ rạch một đường sâu vào thành ghế nàng ngồi.
Lúc này, Hàn Nguyệt mới thật sự phát giác ra điều bất thường. Quay đầu nhìn lại phía sau, vết d.a.o cắt sắc lẹm in trên ghế đã xác thực hoàn toàn linh cảm vừa rồi. Sắc mặt nàng trầm xuống, vội bật dậy lui về phía sau, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào nơi ẩn thân phía sau ghế.
“Kẻ nào! Mau hiện thân!”
Vừa dứt lời, nàng đánh ra một đạo linh lực. Cùng với một tiếng kêu rên khàn đặc, một bà lão tóc trắng mặt đầy nếp nhăn hiện thân.
Nghe thấy giọng nói đó, ánh mắt Hàn Nguyệt khẽ biến, nàng nhận ra ngay — chính là giọng của mụ thợ rối bóng kia!
Ngay sau đó, cảm giác nguy hiểm lần nữa ập đến sau lưng. Hàn Nguyệt không chần chừ, lại đánh thêm một đạo linh lực.
“Ái dà~” kèm theo tiếng nũng nịu rơi xuống, một thiếu nữ xinh đẹp tuyệt trần hiện thân, bị đạo linh lực đánh văng, ngã ngồi dưới đất.
Liếc mắt nhìn quanh, thấy có người đã bị kinh động, Hàn Nguyệt chưởng môn lên tiếng:
“Phương lão phu nhân, e rằng trong yến tiệc hôm nay đã có kẻ mang lòng mưu đồ bất chính trà trộn vào! Mời người cùng ta hợp lực, lập tức bắt giữ bọn chúng lại!”
Phương Vu đứng bật dậy, ánh mắt nhìn về phía lão đán và hoa đán đột nhiên xuất hiện:
“Các ngươi là ai!”
Lão đán cầm đao trong tay, ánh mắt âm trầm liếc về phía Hàn Nguyệt, đang định mở miệng nói thì đã thấy Hàn Nguyệt vung tay áo, ném ra một vật gì đó, nhằm thẳng vào bà ta mà đánh tới.
Thấy vậy, lão đán vội né tránh, chỉ thấy vật kia vừa chạm đất liền hóa thành một con mãng xà to bằng thân cây đại thụ, khí thế hung hãn nhào tới cắn bà ta.
Có mãng xà tạm thời kiềm chế được lão đán, Hàn Nguyệt cũng rảnh tay xoay người đối phó hoa đán phía sau. Nhưng vừa quay người lao tới, chân nàng đột nhiên vấp phải thứ gì đó ngã nhào xuống đất.
Dưới đất, người vừa đưa chân ra ngáng Hàn Nguyệt chính là tiểu sinh, lúc này cũng hiện ra chân diện mục thư sinh mặt trắng, nở nụ cười nhìn hoa đán đang lao tới.
“Nhanh nhanh nhanh!”
Hoa đán nhếch môi cười khẩy, thân pháp nhanh hơn vài phần.
Hàn Nguyệt cảm thấy nguy hiểm cận kề, trong lòng thoáng hoảng loạn, hô to: “Phương lão phu nhân, người còn đợi gì nữa!”
Vừa dứt lời, hoa đán đang lao tới đã bị Phương Vu chắn lại, bà vẫn chưa hiểu chuyện gì, liền lớn tiếng hỏi:
“Rốt cuộc các ngươi là ai? Tới đây có mục đích gì!”
“Lão thân chỉ muốn lấy da của một mình ả, chuyện này không liên quan gì đến ngươi!” Lão đán vừa kịch liệt giao chiến với linh sủng của Hàn Nguyệt vừa gằn giọng nói.
Hoa đán che miệng cười khúc khích: “Lão phu nhân còn chưa biết sao? Bóng rối đang diễn trên đài kia là dùng da người chế thành, chính vị tỷ tỷ này cùng đệ đệ nàng đặt chúng ta làm, mục đích là để g.i.ế.c người đó, chẳng lẽ người còn muốn giúp kẻ lòng lang dạ thú này sao?”
Phương Vu còn chưa kịp chất vấn Hàn Nguyệt thì sau lưng đã có một chưởng lực linh khí đánh tới, uy thế tràn đầy khí tức Hóa Thần kỳ. Sắc mặt bà trắng bệch, một ngụm m.á.u tươi phun ra khỏi miệng.
“Tổ mẫu!” Điền Tâm Cầm sững sờ vội lao về phía bên này.
Thấy vậy, Sở Yên Nhiên cũng xông lên muốn chặn nàng lại. Nhưng lúc này Phương Vu đã bị thương nặng, chẳng màng gì khác, kéo Tâm Cầm lùi về phía sau.
“Tâm nhi, mau đưa tổ mẫu rời khỏi nơi này!”
“Ôi chà, thật không khéo a,” hoa đán bật cười, “Kịch cảnh đã mở ra rồi, các ngươi đừng mong ai có thể thoát thân.”
“Tổ mẫu, tổ mẫu người thế nào rồi, tổ mẫu...” Điền Tâm Cầm cuống quýt đưa tay lau m.á.u bên miệng Phương Vu, nhưng m.á.u kia tựa như chảy mãi không dừng.
Sở Yên Nhiên đã triệu hồi Thanh Văn Hổ, chầm chậm bước về phía hai bà cháu. Thấy thế, Điền Tâm Cầm cũng lập tức triệu hồi Thỏ Tinh Nguyệt.
“Các ngươi lại dám làm chuyện như thế này! Điền gia ta đã đắc tội gì với các ngươi sao?!” Điền Tâm Cầm gằn giọng, ánh mắt dần dần nhìn rõ linh sủng của Sở Yên Nhiên:
“Đây là Thanh Văn Hổ do nhà ta nuôi dưỡng, sao lại…”
Mắt nàng trừng to, càng nhìn càng không thể tin nổi.