157.
Tùy sư huynh đi ra ngoài lịch lãm, ta đem Quân Tử Lan y đưa phơi nắng, trong lòng cân nhắc có nên lên núi hái rau dại về xào không.
Kì thật sau khi tu luyện dưới chân núi một hồi, ta cũng hơi hiểu phương pháp Tích Cốc, mười ngày nửa tháng không ăn gì cũng không thấy đói bụng.
Suy nghĩ một chút, ta đeo giỏ tre trên lưng, dọc theo đường đá lên núi.
Đi tới đi lui, không biết sao giỏ tre lại nặng xuống, ta đi thật vất vả, ngừng lại quay đầu mới biết hóa ra Tuần Túc đã chui vào bên trong.
Nó nhìn ta với đôi mắt xanh xinh đẹp, thì thầm một tiếng.
Mặc dù rất dễ thương nhưng ta vẫn lấy nó ra khỏi giỏ tre vì ta thật sự không thể cõng nó.
Tuần Túc lại hóa thành bộ dáng người cao hơn ta nửa cái đầu, chân dài vai rộng, bàn tay cũng rất lớn, chỉ có trên mặt vẫn mang theo nét trẻ con ngây thơ, giống như một nam hài với vóc dáng cao ngất.
Ta hỏi nó: "Ngươi sợ sư huynh ta sao? Sao khi các sư huynh ở đó ngươi lại trốn?"
Tuần Túc chớp chớp mắt, gật gật đầu, nói: "Đánh không lại."
Ta nói: "Họ là người tốt, sẽ không làm khó ngươi đâu."
Tuần Túc túm lấy dây thừng trên giỏ trúc của ta, không nói một lời.
Ta nói: "Ta đưa ngươi đi bắt cá nha, đêm nay chúng ta sẽ nấu canh cá nha."
Ta dẫn nó đi quanh co quanh co tới nửa canh giờ, lúc đến bên cạnh ao ta liền buông giỏ tre xuống, khom lưng đem ống quần cuộn lên.
Tuần Túc ngồi xổm bên bờ ao, giống như một con mèo lớn màu đen cẩn thận vươn ngón tay chạm vào mặt nước.
Ta khí thế bừng bừng nói với nó: "Nhìn sư lợi hại của Tuần Chi đây!"
Ta nhặt một cành cây, biến nó thành một cây nĩa cá, đứng trong nước nhìn chằm chằm một lúc lâu, cuối cùng cũng bắt được một con cá chép đỏ lớn.
Khi ta ném cá chép lớn vào giỏ tre, dư quang khóe mắt liếc thấy Tuần Túc cũng xuống nước. Động tĩnh xuống nước của nó khá lớn, văng nước tung tóe lên người ta nhưng lại dùng đôi mắt xanh vô tôi kia nhìn ta làm ta không thể tức giận được.
"A Chi." nó vừa đi về phía ta vừa gọi, đột nhiên nâng mông ôm ta lên. Nó cười với đôi mắt màu xanh sáng, khóe môi có một vòng xoáy lẻ nho nhỏ.
Khuôn mặt Tuần Túc cách ta rất gần, nó thân mật dùng mũi cọ vào mặt ta, nói: "A Chi biết bắt cá, thật lợi hại."
Ta mỉm cười và nói: "Ta đã luyện tập rất lâu đó, các sư huynh cũng không biết đâu."
Đôi môi có chút lạnh lẽo dán lên, ta sững sờ một lát, nó liền đem đầu lưỡi thô ráp tiến vào.
Ta đẩy ra không được, cũng chỉ dãy dụa một chút, Tuần Túc bỗng ngửa ra sau, mang theo ta cùng nhau ngã xuống ao.
Mái tóc đen vểnh lộn xộn khắp nơi của nó bị nước hồ làm ướt đến mức dán lên hai má, ta ngồi trên thắt lưng nó, cảm thấy vẻ mặt ngây ngốc của nó rất thú vị, liền nhịn không được nở nụ cười.
Tuần Túc cũng cười theo ta.
Ta nghĩ rằng nó chủ yếu là do không biết cười vì gì.
Nó đưa tay gạt mái tóc ướt của ta ra sau tai, dường như rất nghiêm túc nhìn ta, nói: "Ta cũng có thể làm điều đó chứ Tuần Chi?"
Ta nói: "Chuyện đó là gì vậy?"
Tay nó trượt khỏi thắt lưng ta, dừng lại ở chỗ đó, mắt xanh nhìn ta và nói: "Ta cũng sẽ làm cho A Chi hạnh phúc."
- =-=-=-=-=-
Cảm ơn đã chờ đợi, chúc mọi người đọc truyện vui vẻ. ( 〃▽〃)
Tùy sư huynh đi ra ngoài lịch lãm, ta đem Quân Tử Lan y đưa phơi nắng, trong lòng cân nhắc có nên lên núi hái rau dại về xào không.
Kì thật sau khi tu luyện dưới chân núi một hồi, ta cũng hơi hiểu phương pháp Tích Cốc, mười ngày nửa tháng không ăn gì cũng không thấy đói bụng.
Suy nghĩ một chút, ta đeo giỏ tre trên lưng, dọc theo đường đá lên núi.
Đi tới đi lui, không biết sao giỏ tre lại nặng xuống, ta đi thật vất vả, ngừng lại quay đầu mới biết hóa ra Tuần Túc đã chui vào bên trong.
Nó nhìn ta với đôi mắt xanh xinh đẹp, thì thầm một tiếng.
Mặc dù rất dễ thương nhưng ta vẫn lấy nó ra khỏi giỏ tre vì ta thật sự không thể cõng nó.
Tuần Túc lại hóa thành bộ dáng người cao hơn ta nửa cái đầu, chân dài vai rộng, bàn tay cũng rất lớn, chỉ có trên mặt vẫn mang theo nét trẻ con ngây thơ, giống như một nam hài với vóc dáng cao ngất.
Ta hỏi nó: "Ngươi sợ sư huynh ta sao? Sao khi các sư huynh ở đó ngươi lại trốn?"
Tuần Túc chớp chớp mắt, gật gật đầu, nói: "Đánh không lại."
Ta nói: "Họ là người tốt, sẽ không làm khó ngươi đâu."
Tuần Túc túm lấy dây thừng trên giỏ trúc của ta, không nói một lời.
Ta nói: "Ta đưa ngươi đi bắt cá nha, đêm nay chúng ta sẽ nấu canh cá nha."
Ta dẫn nó đi quanh co quanh co tới nửa canh giờ, lúc đến bên cạnh ao ta liền buông giỏ tre xuống, khom lưng đem ống quần cuộn lên.
Tuần Túc ngồi xổm bên bờ ao, giống như một con mèo lớn màu đen cẩn thận vươn ngón tay chạm vào mặt nước.
Ta khí thế bừng bừng nói với nó: "Nhìn sư lợi hại của Tuần Chi đây!"
Ta nhặt một cành cây, biến nó thành một cây nĩa cá, đứng trong nước nhìn chằm chằm một lúc lâu, cuối cùng cũng bắt được một con cá chép đỏ lớn.
Khi ta ném cá chép lớn vào giỏ tre, dư quang khóe mắt liếc thấy Tuần Túc cũng xuống nước. Động tĩnh xuống nước của nó khá lớn, văng nước tung tóe lên người ta nhưng lại dùng đôi mắt xanh vô tôi kia nhìn ta làm ta không thể tức giận được.
"A Chi." nó vừa đi về phía ta vừa gọi, đột nhiên nâng mông ôm ta lên. Nó cười với đôi mắt màu xanh sáng, khóe môi có một vòng xoáy lẻ nho nhỏ.
Khuôn mặt Tuần Túc cách ta rất gần, nó thân mật dùng mũi cọ vào mặt ta, nói: "A Chi biết bắt cá, thật lợi hại."
Ta mỉm cười và nói: "Ta đã luyện tập rất lâu đó, các sư huynh cũng không biết đâu."
Đôi môi có chút lạnh lẽo dán lên, ta sững sờ một lát, nó liền đem đầu lưỡi thô ráp tiến vào.
Ta đẩy ra không được, cũng chỉ dãy dụa một chút, Tuần Túc bỗng ngửa ra sau, mang theo ta cùng nhau ngã xuống ao.
Mái tóc đen vểnh lộn xộn khắp nơi của nó bị nước hồ làm ướt đến mức dán lên hai má, ta ngồi trên thắt lưng nó, cảm thấy vẻ mặt ngây ngốc của nó rất thú vị, liền nhịn không được nở nụ cười.
Tuần Túc cũng cười theo ta.
Ta nghĩ rằng nó chủ yếu là do không biết cười vì gì.
Nó đưa tay gạt mái tóc ướt của ta ra sau tai, dường như rất nghiêm túc nhìn ta, nói: "Ta cũng có thể làm điều đó chứ Tuần Chi?"
Ta nói: "Chuyện đó là gì vậy?"
Tay nó trượt khỏi thắt lưng ta, dừng lại ở chỗ đó, mắt xanh nhìn ta và nói: "Ta cũng sẽ làm cho A Chi hạnh phúc."
- =-=-=-=-=-
Cảm ơn đã chờ đợi, chúc mọi người đọc truyện vui vẻ. ( 〃▽〃)
Danh sách chương