Edit by An Nhiên
“Alo? Tiểu Ninh?”
Tiểu Ninh vừa nghe thấy giọng Chu Húc, nước mắt liền chảy ra, xuôi theo khóe mắt, chảy xuống gối.
Dù biết Chu Húc không phải loại người như vậy, nhưng trong nháy mắt Tiểu Ninh vẫn rất sợ hãi Chu Húc sẽ không nhận điện thoại của cậu.
“Alo? Tiểu Ninh… Tôi xin lỗi, tôi —— ”
“Em bị bệnh.” Tiểu Ninh cắt ngang lời Chu Húc, giọng nói mềm như bông, thật sự không có sức lực, “Em… không có ai khác có thể làm phiền… ngày mai mọi người phải thi giữa kỳ, em không thể làm phiền bọn họ. Anh… Anh ngày mai có thể đến đây không?”
Giọng nói Chu Húc lập tức trở nên lo lắng, hỏi Tiểu Ninh ở đâu, số phòng bệnh bao nhiêu, một lời đáp ứng sáng mai sẽ đến xong lập tức cúp điện thoại.
Tiểu Ninh ngơ ngác nhìn chằm chằm điện thoại.
Chu Húc đáp ứng sẽ tới khiến cho cậu có chút thả lỏng, nhưng điện thoại cúp nhanh đến vậy lại khiến cậu cảm thấy thương tâm…
Hôm nay đã truyền dịch xong, Tiểu Ninh bảo bạn cùng phòng đi về trước ôn bài, nghỉ ngơi cho tốt. Hai ngày qua giày vò tới tới lui lui, cậu không có tinh thần cũng không tâm tư suy nghĩ về chuyện Chu Húc, đêm nay rốt cuộc chỉ còn một mình, cậu không thể kiềm chế lại bắt đầu nghĩ lung tung.
Có lẽ… ngày đó không nên chất vấn Chu Húc như vậy, dù sao người nói dối trước là cậu, sao cậu có thể cho rằng chuyện Chu Húc thích mình nên phải cùng mình qua một đời lại là lẽ đương nhiên?
Hơn nữa ngày đó Chu Húc đuổi theo cậu muốn giải thích, là cậu kêu Chu Húc cút đi…
Thời điểm ho đến xé gan xé phổi, thời điểm sốt đến mê man, thời điểm bị kim tiêm đâm đến tay xanh xanh tím tím, Tiểu Ninh đều có thể nhịn được, lúc này vừa nghĩ đến Chu Húc, cậu liền muốn rơi nước mắt.
Cậu nghĩ, ngày mai, có phải cậu nên xin lỗi Chu Húc vì ngày đó đã cãi nhau không, có phải nên cầu Chu Húc tha thứ không. Chu Húc là người tốt như vậy, thấy cậu nằm ở trên giường bệnh, suy yếu cầu hòa, sẽ không thật sự hạ quyết tâm…
Tiểu Ninh nghĩ đi nghĩ lại, lại cảm giác mình thật đáng buồn.
Cậu không muốn hèn mọn như vậy, nhưng mà… cậu càng không muốn mất Chu Húc.
Tiểu Ninh đại khái ban ngày nằm nhiều, lúc này đã gần mười một giờ, vẫn như cũ không ngủ được, lật qua lật lại chỉ nghĩ đến Chu Húc.
Cậu vẫn bị sốt, cho nên lúc cửa phòng bệnh bị đẩy ra, Chu Húc nhẹ nhàng đi tới, cậu còn cho là mình đang nằm mơ.
Chu Húc lưng đeo túi, tóc tai lộn xộn, không đeo kính không gọng Tiểu Ninh mua cho hắn, ngược lại đeo một cái kính đen nhìn cổ lỗ, vừa quê mùa vừa trạch.
Trong phòng bệnh chỉ có một bóng đèn nhỏ đang sáng, bên trong mờ mờ tối, Chu Húc đến gần mới phát hiện Tiểu Ninh vẫn đang mở to hai mắt, không khỏi hỏi: “Em vẫn chưa ngủ sao? Tôi không làm ồn đến em chứ?”
Tiểu Ninh gọi một tiếng: “Chu Húc.”
“Tôi đây?” Chu Húc lên tiếng, cầm cái ghế ngồi ở bên giường, “Em làm sao vậy? Khó chịu ư?”
Tiểu Ninh nhìn chằm chằm hắn, nói: “Anh mở đèn lên.”
Chu Húc theo lời mở đèn, phòng bệnh liền sáng lên.
Tiểu Ninh vốn cho là mình nhìn lầm, sau khi đèn mở lên nhìn kỹ, thật sự không phải là nhìn lầm, Chu Húc không đeo kính không gọng cậu mua cho, lại đổi về trước chiếc kính cũ.
Tiểu Ninh đột nhiên không kiềm chế nổi, nước mắt mãnh liệt trào ra.
Chu Húc lập tức luống cuống tay chân, không rõ vừa rồi vẫn đang tốt, sao vừa mở đèn lên liền bắt đầu khóc rồi?
“Làm sao vậy? Tiểu Ninh em không thoải mái ở đâu? Hay vì đèn sáng quá, mắt bị đau? Để tôi tắt—— ”
“Không tắt đèn!” Tiểu Ninh hô, hô xong lại tiếp tục khóc.
Nước mắt cậu rơi không ngừng, khuôn mặt bởi vì bị bệnh liền một tuần, gầy đến cằm càng thêm nhọn, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, co lại trên chiếc giường đơn màu trắng, hai mắt khóc đến đỏ bừng, khiến Chu Húc đau lòng không chịu nổi.
Hắn thật muốn cho mình hai cái tát.
Chu Húc cầm lấy khăn giấy nhẹ nhàng lau nước mắt Tiểu Ninh, hỏi: “Đến cùng là làm sao nha? Có phải không thoải mái hay không? Không thoải mái chúng ta gọi bác sĩ được không? Ninh Ninh?”
Hắn không gọi Ninh Ninh không sao, hắn vừa gọi Ninh Ninh, Tiểu Ninh càng cảm thấy phi thường ủy khuất, chẳng qua là ầm ĩ một trận, có cần phải trọn một tuần không liên lạc với cậu không, ngay cả đồ cậu mua cũng đổi đi, đây là muốn phân rõ giới hạn với cậu ư?
Tiểu Ninh sụp đổ khóc lớn, khóc đến đầu càng thêm đau, khóc đến gần như không thở nổi, mới đứt quãng nghẹn giọng hỏi: “Tại sao anh lại đổi kính?”
Chu Húc ngẩn người, vạn vạn không nghĩ tới Tiểu Ninh sẽ hỏi một vấn đề không liên quan như vậy.
Hắn sửng sốt, Tiểu Ninh lại càng cho rằng hắn là muốn phân rõ giới hạn với mình, nước mắt đã dừng lại bắt đầu mãnh liệt tràn ra.
Chu Húc thật sự hoảng, vội vàng nói: “Kính làm sao? Ninh Ninh, đừng khóc…”
“Kính em mua cho anh đâu?!” Tiểu Ninh khàn giọng kêu lớn, “Có phải đồ em mua anh cũng không cần nữa? Có phải anh muốn chia tay với em, có phải muốn cả đời cũng không qua lại với em nữa?!”
Chu Húc gần như đau lòng muốn hỏng, “Không phải, Ninh Ninh, kính em mua cho tôi bị hư, bị vỡ rồi nên tôi mới tìm cái cũ này đeo. Tôi không có không muốn qua lại với em, Ninh Ninh —— ”
Tiểu Ninh khóc đến muốn ngạt thở, rốt cuộc nhịn không được liên tục chất vấn: “Vì sao anh không gọi điện thoại cho em không nhắn tin cho em? Trọn một tuần cũng không liên lạc với em, anh không phải là muốn chia tay với em sao?”
Chu Húc một bên lau nước mắt cho cậu, một bên lấy tay xoa nhẹ ngực cậu, giúp cậu thông khí, giải thích nói: “Ninh Ninh, em chặn số tôi a.”
“Từ ngày thứ tư em đã bỏ chặn anh, anh một cuộc điện thoại cũng không gọi! Hơn nữa WeChat em không có chặn anh, anh chỉ gửi một câu “Tôi xin lỗi “, xin lỗi cái gì? Như vậy không phải là muốn chia tay sao?” Tiểu Ninh lên án.
“Tôi vẫn luôn gọi cho em, nhưng vẫn không gọi được, gọi ba ngày, cuối cùng không dám tiếp tục gọi nữa, tôi sợ em tức giận.” Chu Húc nắm lấy tay Tiểu Ninh, không ngừng mà hôn lên đầu ngón tay cậu, “Ninh Ninh, tôi nói xin lỗi, là muốn xin lỗi chuyện Trần Dịch Hoành với em. Tôi không nghĩ tới hắn… lại vô liêm sỉ như vậy.”
Chu Húc ngừng một chút, tựa hồ có chút xấu hổ không chịu nổi, lại nói: “Ngày đó tôi… đi tìm Trần Dịch Hoành, đánh nhau với hắn một trận, làm kính bị vỡ.”
Chu Húc thấy Trần Dịch Hoành gửi tin nhắn quấy rối cho Tiểu Ninh, liền nổi điên.
Thật sự giận điên rồi.
Hắn chưa từng nghĩ tới mình sẽ có một ngày nổi giận đến mất lý trí.
Nhìn thấy những hình ảnh vô liêm sỉ, hạ lưu kia, hắn thật sự giận đến phát run.
Ngày hôm sau hắn liền đi tìm Trần Dịch Hoành.
Đây là lần đầu tiên sau khi chia tay Chu Húc gọi điện thoại cho Trần Dịch Hoành, Trần Dịch Hoành tưởng rằng Chu Húc rốt cuộc đã bị mỹ thiếu niên đá, nhận rõ hiện thực quay về tìm gã, nếu không làm sao sẽ hẹn đến nhà gã gặp nhau? Không nghĩ tới cửa vừa mở ra, đã bị Chu Húc một quyền đánh vào mũi.
Chu Húc mắng gã vô liêm sỉ hạ lưu.
“Tiểu Ninh mới mười mấy tuổi, cậu nói những lời đó là nói cái gì, gửi ảnh chụp là gửi ảnh gì? Chưa kể, Tiểu Ninh là người yêu của tôi!”
Chu Húc dữ tợn đánh Trần Dịch Hoành một trận.
Trong hỗn loạn, kính mắt bị đập vụn.
Trần Dịch Hoành đáp lễ Chu Húc vài cái, nhưng thể lực gã không phải là đối thủ của Chu Húc, bị đánh đến mặt mũi bầm dập. Trần Dịch Hoành không thể nào tin, nằm trên mặt đất hô: “Chu Húc có phải anh điên rồi không? Vì người yêu hiện tại của anh mà đến đánh tôi? Cậu ta mới mười mấy tuổi? Con mẹ nó cậu ta là sinh viên đại học anh vẫn còn coi cậu ta là con nít ư? Tôi tán tỉnh cậu ta vô sỉ hạ lưu? Chu Húc, có phải đầu anh có vấn đề không? Anh cho rằng cậu ta là thiếu niên ngây thơ sao? Cậu ta không cho tôi số điện thoại làm sao tôi thêm được? Cậu ta nếu không muốn nhận tin nhắn của tôi thì có thể chặn số tôi, cậu ta có chặn không? Cậu ta nghẹn trong lòng dùng chiêu này, ha ha, tôi thừa nhận tôi vận khí xấu, cậu ta cố ý câu tôi, lưu lại chứng cứ cho anh xem.”
Trần Dịch Hoành cảm thấy thật sự quá buồn cười, gã rất đáng cười, Chu Húc cũng rất đáng cười, đều bị một thiếu niên mười mấy tuổi xoay vòng.
“Anh nói tôi vô liêm sỉ, anh thì sao? Tôi gửi ảnh chụp liền vô liêm sỉ? Ngay cả tay cậu ta tôi còn chưa sờ đến đâu. Anh thì sao? Làm cũng đã làm rồi đi? Nói tôi vô liêm sỉ, sao anh không nhìn lại chính anh xem, tôi quen biết anh lâu như vậy, thật sự không nghĩ tới một kẻ ngại phiền phức tránh rầy rà như anh, lại có thể vì một tiểu nam sinh mười mấy tuổi mà ghen tuông, ha ha, quá buồn cười.”
Chu Húc đời này, chưa từng đánh nhau bao giờ.
Đây là lần đầu tiên hắn đánh người.
Sau đó hắn nghĩ lại lời Trần Dịch Hoành nói, xác thực cảm thấy không chịu nổi, hổ thẹn.
Hắn nói Trần Dịch Hoành vô liêm sỉ, chính hắn thì sao?
Còn không phải hắn đã lợi dụng sự ỷ lại của Tiểu Ninh đối với mình, chặt chẽ chiếm lấy Tiểu Ninh ư.
“Tôi… quả thực với Trần Dịch Hoành vô liêm sỉ giống nhau.” Chu Húc nắm tay Tiểu Ninh, Tiểu Ninh đã ngừng khóc, ngơ ngác nhìn Chu Húc, “Em tốt đẹp như vậy, ưu tú như vậy, còn trẻ như vậy, em có tương lai tốt hơn, cũng sẽ tìm được người yêu ưu tú hơn thích hợp hơn… Tôi rõ ràng lớn hơn em nhiều tuổi như thế, hiểu rõ những đạo lý này, nhưng vẫn… vô sỉ chiếm lấy em.”
Chu Húc hôn đầu ngón tay Tiểu Ninh, tư thái thành kính.
“Tôi đã chuẩn bị xong, nếu như em muốn đi, tôi sẽ không chậm trễ em.”
“Tôi gửi tin nhắn cho em, em không trả lời tôi, tôi không dám tiếp tục gửi nữa, tôi sợ em chán ghét tôi.”
“Ninh Ninh, tôi vẫn luôn chờ em gọi điện thoại cho tôi, nói em tha thứ tôi, còn bằng lòng ở bên tôi.”
“Alo? Tiểu Ninh?”
Tiểu Ninh vừa nghe thấy giọng Chu Húc, nước mắt liền chảy ra, xuôi theo khóe mắt, chảy xuống gối.
Dù biết Chu Húc không phải loại người như vậy, nhưng trong nháy mắt Tiểu Ninh vẫn rất sợ hãi Chu Húc sẽ không nhận điện thoại của cậu.
“Alo? Tiểu Ninh… Tôi xin lỗi, tôi —— ”
“Em bị bệnh.” Tiểu Ninh cắt ngang lời Chu Húc, giọng nói mềm như bông, thật sự không có sức lực, “Em… không có ai khác có thể làm phiền… ngày mai mọi người phải thi giữa kỳ, em không thể làm phiền bọn họ. Anh… Anh ngày mai có thể đến đây không?”
Giọng nói Chu Húc lập tức trở nên lo lắng, hỏi Tiểu Ninh ở đâu, số phòng bệnh bao nhiêu, một lời đáp ứng sáng mai sẽ đến xong lập tức cúp điện thoại.
Tiểu Ninh ngơ ngác nhìn chằm chằm điện thoại.
Chu Húc đáp ứng sẽ tới khiến cho cậu có chút thả lỏng, nhưng điện thoại cúp nhanh đến vậy lại khiến cậu cảm thấy thương tâm…
Hôm nay đã truyền dịch xong, Tiểu Ninh bảo bạn cùng phòng đi về trước ôn bài, nghỉ ngơi cho tốt. Hai ngày qua giày vò tới tới lui lui, cậu không có tinh thần cũng không tâm tư suy nghĩ về chuyện Chu Húc, đêm nay rốt cuộc chỉ còn một mình, cậu không thể kiềm chế lại bắt đầu nghĩ lung tung.
Có lẽ… ngày đó không nên chất vấn Chu Húc như vậy, dù sao người nói dối trước là cậu, sao cậu có thể cho rằng chuyện Chu Húc thích mình nên phải cùng mình qua một đời lại là lẽ đương nhiên?
Hơn nữa ngày đó Chu Húc đuổi theo cậu muốn giải thích, là cậu kêu Chu Húc cút đi…
Thời điểm ho đến xé gan xé phổi, thời điểm sốt đến mê man, thời điểm bị kim tiêm đâm đến tay xanh xanh tím tím, Tiểu Ninh đều có thể nhịn được, lúc này vừa nghĩ đến Chu Húc, cậu liền muốn rơi nước mắt.
Cậu nghĩ, ngày mai, có phải cậu nên xin lỗi Chu Húc vì ngày đó đã cãi nhau không, có phải nên cầu Chu Húc tha thứ không. Chu Húc là người tốt như vậy, thấy cậu nằm ở trên giường bệnh, suy yếu cầu hòa, sẽ không thật sự hạ quyết tâm…
Tiểu Ninh nghĩ đi nghĩ lại, lại cảm giác mình thật đáng buồn.
Cậu không muốn hèn mọn như vậy, nhưng mà… cậu càng không muốn mất Chu Húc.
Tiểu Ninh đại khái ban ngày nằm nhiều, lúc này đã gần mười một giờ, vẫn như cũ không ngủ được, lật qua lật lại chỉ nghĩ đến Chu Húc.
Cậu vẫn bị sốt, cho nên lúc cửa phòng bệnh bị đẩy ra, Chu Húc nhẹ nhàng đi tới, cậu còn cho là mình đang nằm mơ.
Chu Húc lưng đeo túi, tóc tai lộn xộn, không đeo kính không gọng Tiểu Ninh mua cho hắn, ngược lại đeo một cái kính đen nhìn cổ lỗ, vừa quê mùa vừa trạch.
Trong phòng bệnh chỉ có một bóng đèn nhỏ đang sáng, bên trong mờ mờ tối, Chu Húc đến gần mới phát hiện Tiểu Ninh vẫn đang mở to hai mắt, không khỏi hỏi: “Em vẫn chưa ngủ sao? Tôi không làm ồn đến em chứ?”
Tiểu Ninh gọi một tiếng: “Chu Húc.”
“Tôi đây?” Chu Húc lên tiếng, cầm cái ghế ngồi ở bên giường, “Em làm sao vậy? Khó chịu ư?”
Tiểu Ninh nhìn chằm chằm hắn, nói: “Anh mở đèn lên.”
Chu Húc theo lời mở đèn, phòng bệnh liền sáng lên.
Tiểu Ninh vốn cho là mình nhìn lầm, sau khi đèn mở lên nhìn kỹ, thật sự không phải là nhìn lầm, Chu Húc không đeo kính không gọng cậu mua cho, lại đổi về trước chiếc kính cũ.
Tiểu Ninh đột nhiên không kiềm chế nổi, nước mắt mãnh liệt trào ra.
Chu Húc lập tức luống cuống tay chân, không rõ vừa rồi vẫn đang tốt, sao vừa mở đèn lên liền bắt đầu khóc rồi?
“Làm sao vậy? Tiểu Ninh em không thoải mái ở đâu? Hay vì đèn sáng quá, mắt bị đau? Để tôi tắt—— ”
“Không tắt đèn!” Tiểu Ninh hô, hô xong lại tiếp tục khóc.
Nước mắt cậu rơi không ngừng, khuôn mặt bởi vì bị bệnh liền một tuần, gầy đến cằm càng thêm nhọn, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, co lại trên chiếc giường đơn màu trắng, hai mắt khóc đến đỏ bừng, khiến Chu Húc đau lòng không chịu nổi.
Hắn thật muốn cho mình hai cái tát.
Chu Húc cầm lấy khăn giấy nhẹ nhàng lau nước mắt Tiểu Ninh, hỏi: “Đến cùng là làm sao nha? Có phải không thoải mái hay không? Không thoải mái chúng ta gọi bác sĩ được không? Ninh Ninh?”
Hắn không gọi Ninh Ninh không sao, hắn vừa gọi Ninh Ninh, Tiểu Ninh càng cảm thấy phi thường ủy khuất, chẳng qua là ầm ĩ một trận, có cần phải trọn một tuần không liên lạc với cậu không, ngay cả đồ cậu mua cũng đổi đi, đây là muốn phân rõ giới hạn với cậu ư?
Tiểu Ninh sụp đổ khóc lớn, khóc đến đầu càng thêm đau, khóc đến gần như không thở nổi, mới đứt quãng nghẹn giọng hỏi: “Tại sao anh lại đổi kính?”
Chu Húc ngẩn người, vạn vạn không nghĩ tới Tiểu Ninh sẽ hỏi một vấn đề không liên quan như vậy.
Hắn sửng sốt, Tiểu Ninh lại càng cho rằng hắn là muốn phân rõ giới hạn với mình, nước mắt đã dừng lại bắt đầu mãnh liệt tràn ra.
Chu Húc thật sự hoảng, vội vàng nói: “Kính làm sao? Ninh Ninh, đừng khóc…”
“Kính em mua cho anh đâu?!” Tiểu Ninh khàn giọng kêu lớn, “Có phải đồ em mua anh cũng không cần nữa? Có phải anh muốn chia tay với em, có phải muốn cả đời cũng không qua lại với em nữa?!”
Chu Húc gần như đau lòng muốn hỏng, “Không phải, Ninh Ninh, kính em mua cho tôi bị hư, bị vỡ rồi nên tôi mới tìm cái cũ này đeo. Tôi không có không muốn qua lại với em, Ninh Ninh —— ”
Tiểu Ninh khóc đến muốn ngạt thở, rốt cuộc nhịn không được liên tục chất vấn: “Vì sao anh không gọi điện thoại cho em không nhắn tin cho em? Trọn một tuần cũng không liên lạc với em, anh không phải là muốn chia tay với em sao?”
Chu Húc một bên lau nước mắt cho cậu, một bên lấy tay xoa nhẹ ngực cậu, giúp cậu thông khí, giải thích nói: “Ninh Ninh, em chặn số tôi a.”
“Từ ngày thứ tư em đã bỏ chặn anh, anh một cuộc điện thoại cũng không gọi! Hơn nữa WeChat em không có chặn anh, anh chỉ gửi một câu “Tôi xin lỗi “, xin lỗi cái gì? Như vậy không phải là muốn chia tay sao?” Tiểu Ninh lên án.
“Tôi vẫn luôn gọi cho em, nhưng vẫn không gọi được, gọi ba ngày, cuối cùng không dám tiếp tục gọi nữa, tôi sợ em tức giận.” Chu Húc nắm lấy tay Tiểu Ninh, không ngừng mà hôn lên đầu ngón tay cậu, “Ninh Ninh, tôi nói xin lỗi, là muốn xin lỗi chuyện Trần Dịch Hoành với em. Tôi không nghĩ tới hắn… lại vô liêm sỉ như vậy.”
Chu Húc ngừng một chút, tựa hồ có chút xấu hổ không chịu nổi, lại nói: “Ngày đó tôi… đi tìm Trần Dịch Hoành, đánh nhau với hắn một trận, làm kính bị vỡ.”
Chu Húc thấy Trần Dịch Hoành gửi tin nhắn quấy rối cho Tiểu Ninh, liền nổi điên.
Thật sự giận điên rồi.
Hắn chưa từng nghĩ tới mình sẽ có một ngày nổi giận đến mất lý trí.
Nhìn thấy những hình ảnh vô liêm sỉ, hạ lưu kia, hắn thật sự giận đến phát run.
Ngày hôm sau hắn liền đi tìm Trần Dịch Hoành.
Đây là lần đầu tiên sau khi chia tay Chu Húc gọi điện thoại cho Trần Dịch Hoành, Trần Dịch Hoành tưởng rằng Chu Húc rốt cuộc đã bị mỹ thiếu niên đá, nhận rõ hiện thực quay về tìm gã, nếu không làm sao sẽ hẹn đến nhà gã gặp nhau? Không nghĩ tới cửa vừa mở ra, đã bị Chu Húc một quyền đánh vào mũi.
Chu Húc mắng gã vô liêm sỉ hạ lưu.
“Tiểu Ninh mới mười mấy tuổi, cậu nói những lời đó là nói cái gì, gửi ảnh chụp là gửi ảnh gì? Chưa kể, Tiểu Ninh là người yêu của tôi!”
Chu Húc dữ tợn đánh Trần Dịch Hoành một trận.
Trong hỗn loạn, kính mắt bị đập vụn.
Trần Dịch Hoành đáp lễ Chu Húc vài cái, nhưng thể lực gã không phải là đối thủ của Chu Húc, bị đánh đến mặt mũi bầm dập. Trần Dịch Hoành không thể nào tin, nằm trên mặt đất hô: “Chu Húc có phải anh điên rồi không? Vì người yêu hiện tại của anh mà đến đánh tôi? Cậu ta mới mười mấy tuổi? Con mẹ nó cậu ta là sinh viên đại học anh vẫn còn coi cậu ta là con nít ư? Tôi tán tỉnh cậu ta vô sỉ hạ lưu? Chu Húc, có phải đầu anh có vấn đề không? Anh cho rằng cậu ta là thiếu niên ngây thơ sao? Cậu ta không cho tôi số điện thoại làm sao tôi thêm được? Cậu ta nếu không muốn nhận tin nhắn của tôi thì có thể chặn số tôi, cậu ta có chặn không? Cậu ta nghẹn trong lòng dùng chiêu này, ha ha, tôi thừa nhận tôi vận khí xấu, cậu ta cố ý câu tôi, lưu lại chứng cứ cho anh xem.”
Trần Dịch Hoành cảm thấy thật sự quá buồn cười, gã rất đáng cười, Chu Húc cũng rất đáng cười, đều bị một thiếu niên mười mấy tuổi xoay vòng.
“Anh nói tôi vô liêm sỉ, anh thì sao? Tôi gửi ảnh chụp liền vô liêm sỉ? Ngay cả tay cậu ta tôi còn chưa sờ đến đâu. Anh thì sao? Làm cũng đã làm rồi đi? Nói tôi vô liêm sỉ, sao anh không nhìn lại chính anh xem, tôi quen biết anh lâu như vậy, thật sự không nghĩ tới một kẻ ngại phiền phức tránh rầy rà như anh, lại có thể vì một tiểu nam sinh mười mấy tuổi mà ghen tuông, ha ha, quá buồn cười.”
Chu Húc đời này, chưa từng đánh nhau bao giờ.
Đây là lần đầu tiên hắn đánh người.
Sau đó hắn nghĩ lại lời Trần Dịch Hoành nói, xác thực cảm thấy không chịu nổi, hổ thẹn.
Hắn nói Trần Dịch Hoành vô liêm sỉ, chính hắn thì sao?
Còn không phải hắn đã lợi dụng sự ỷ lại của Tiểu Ninh đối với mình, chặt chẽ chiếm lấy Tiểu Ninh ư.
“Tôi… quả thực với Trần Dịch Hoành vô liêm sỉ giống nhau.” Chu Húc nắm tay Tiểu Ninh, Tiểu Ninh đã ngừng khóc, ngơ ngác nhìn Chu Húc, “Em tốt đẹp như vậy, ưu tú như vậy, còn trẻ như vậy, em có tương lai tốt hơn, cũng sẽ tìm được người yêu ưu tú hơn thích hợp hơn… Tôi rõ ràng lớn hơn em nhiều tuổi như thế, hiểu rõ những đạo lý này, nhưng vẫn… vô sỉ chiếm lấy em.”
Chu Húc hôn đầu ngón tay Tiểu Ninh, tư thái thành kính.
“Tôi đã chuẩn bị xong, nếu như em muốn đi, tôi sẽ không chậm trễ em.”
“Tôi gửi tin nhắn cho em, em không trả lời tôi, tôi không dám tiếp tục gửi nữa, tôi sợ em chán ghét tôi.”
“Ninh Ninh, tôi vẫn luôn chờ em gọi điện thoại cho tôi, nói em tha thứ tôi, còn bằng lòng ở bên tôi.”
Danh sách chương