Cuối xuân năm nọ, bạn nhỏ Lê Ngộ Đông chưa chính thức đi học, Lê Tiện Nam cũng không vội, đi tìm một trường tiểu học cho con.
Lê Tiện Nam và Diệp Phi không đề ra yêu cầu quá cao với thằng bé, vẫn mong ở giai đoạn này, con trai có thể vui vẻ một chút, trường học song ngữ, sẽ phát triển toàn diện niềm yêu thích của trẻ.
Bé cưng rất háo hức đi học, lúc đó vẫn còn học mẫu giáo, mỗi tháng sẽ có vài ngày Lê Tiện Nam và Diệp Phi ra ngoài cùng nhau.
Lúc đó Triệu Tây Mi vừa đăng ký kết hôn với Hàn Dịch, không dựa dẫm vào nhà họ Triệu mà dựa vào thù lao của cô ấy và thu nhập của Hàn Dịch, họ mua một căn biệt thự sân vườn ở Yến Kinh, cho nên ngoại trừ trang trí nhà cửa, dạo này cô ấy rất rảnh rỗi, tình cờ cũng rất thích trẻ con, chủ động nói sẽ giúp Diệp Phi trông chừng thằng bé hai ngày, thấy Diệp Phi dẫn Lê Ngộ Đông xuống xe, ánh mắt của Triệu Tây Mi mập mờ ra hiệu: “Yên tâm đi chơi đi, tôi chăm sóc Lê Ngộ Đông cho cô, thằng bé này cũng không làm người ta lo lắng nhiều.”
Diệp Phi mỉm cười cảm ơn cô ấy, Triệu Tây Mi mặc đồ ngủ xuống lầu, Lê Ngộ Đông rất ngoan ngoãn, tự đeo cặp, đi cẩn thận từng bước, nói với Diệp Phi, tạm biệt mẹ.
Diệp Phi cầm túi xách đứng ngoài sân biệt thự, vẫy tay với con trai.
Lúc đó, Triệu Tây Mi cố tình trêu chọc thằng bé, dẫn thằng bé vào nhà, rửa trái cây cho thằng bé, Lê Ngộ Đông không giống những đứa trẻ cùng lứa, thằng bé rất ngoan ngoãn, rất nghe lời, cũng có sự ngây thơ, vô tư của độ tuổi này.
“Lê Ngộ Đông, con ở nhà nghe lời ba hay mẹ?”
“Ba nói con phải nghe lời mẹ.” Lê Ngộ Đông ngoan ngoãn ngồi trên sofa, nghiêm túc trả lời, “Ba nói bất kể sau này có thế nào, con cũng phải dành tình yêu và sự dịu dàng cho mẹ.”
“Tại sao?”
“Ba nói trước đây mẹ con không có cảm giác an toàn, muốn cho mẹ biết mẹ được ba và con yêu thương.” Lê Ngộ Đông ngây thơ nói, “Cho nên ba tặng hoa hồng, con đi mua cùng ba!”
“Mỗi ngày sao?”
“Dạ, mỗi buổi sáng, ở góc Tây Giao Đàn Cung có một tiệm hoa, chỉ bán cẩm tú cầu và hoa hồng, tiệm hoa thật thông minh, biết mẹ con thích cẩm tú cầu và hoa hồng nhất.”
“…”
Trẻ con nói chuyện không kiêng dè, đều nói lời ngay thẳng nhất.
Triệu Tây Mi đang ăn loại dâu tây hồng nhan mới ra năm nay, tự dưng cảm thấy dâu tây không còn ngọt nữa.
Lúc đó cũng hỏi Diệp Phi, tại sao Lê Tiện Nam chỉ tặng cẩm tú cầu và hoa hồng, Diệp Phi chỉ cười, không trả lời.
Sau đó cô ấy đi hỏi Lê Tiện Nam, Lê Tiện Nam nói là bí mật, một thời gian sau, Diệp Phi nói với cô ấy ——
“Bởi vì lúc bọn tôi vừa ở bên nhau, mùa đông nọ, đột nhiên tôi muốn xem cẩm tú cầu nở hoa trông sẽ như thế nào, không lâu sau đó, Lê Tiện Nam mua rất nhiều cẩm tú cầu từ Cảng Thành về, cẩm tú cầu vốn chỉ nở vào mùa hè, lúc đó lại nở từ hè sang đông, anh ấy mua hoa mới cắt, cách mấy ngày sẽ đổi một lần.” Diệp Phi nói, “Anh ấy chưa từng nói rõ, thật ra tôi biết, nhìn thấy cẩm tú cầu sẽ nghĩ đến Tây Giao Đàn Cung, đó là cảm giác có một mái nhà, nhà không phải là Tây Giao Đàn Cung, mà là ở bên cạnh anh ấy, biết anh ấy yêu tôi.”
Sau này Triệu Tây Mi mới nhận ra, đầu tiên lại nghĩ đến Tây Giao Đàn Cung nhỏ ở Cảng Thành năm đó.
Đó là Cảng Thành xa xôi, tấc đất tấc vàng, cũng là năm khổ sở nhất của Lê Tiện Nam, vậy là Triệu Tây Mi nghĩ Lê Tiện Nam “đổ tiền mua một căn nhà không dùng đến”, khi đó còn nghĩ hay là nhờ Hàn Dịch suy nghĩ giải pháp, nhưng lúc gặp lại Lê Tiện Nam, anh vẫn cao quý, hờ hững, có kỷ luật, chỉ là mấy ngày liền đi công tác, sắc mặt hơi mệt mỏi,
Lê Tiện Nam chỉ cười, nói không sao, là nhà Diệp Phi mua trước khi rời đi, không phải mới mua, chỉ là gần đây mới có chuyên gia thiết kế sân vườn.
—— Đó không phải là vì cô ấy mà quyết định, là vì cô ấy mà sắp xếp trước.
Diệp Phi không phải kế hoạch, mà là Diệp Phi quyết định kế hoạch của anh.
Tình yêu của anh trước sau như một, kiên định, không hối hận, mà toàn bộ ý nghĩa của điều này đều hướng về cô.
Sau đó, đến sinh nhật của Diệp Phi, Lê Tiện Nam cũng tìm gặp cô ấy và Tiết Như Ý trước, sợ Diệp Phi lẻ loi một mình ở Cảng Thành, lúc vừa đến biệt thự, đã thấy cẩm tú cầu nở rộ khắp sân vườn.
Mấy năm đầu chỉ có vài cảm xúc vụn vặt, sau đó kết nối những chi tiết với nhau, mới hiểu ý nghĩa của cẩm tú cầu.
Mang ý nghĩa, anh vẫn yêu cô, anh vĩnh viễn yêu cô.
Cho nên dù ở Cảng Thành xa xôi, vẫn có một Tây Giao Đàn Cung nhỏ, hay thậm chí ở London lạ lẫm, mỗi tuần vẫn nhận được cẩm tú cầu mà anh nhờ người giao đến, mỗi tháng lại nhận được một chiếc nhẫn kim cương.
Diệp Phi thường nói, tình yêu của Lê Tiện Nam không được biểu đạt bằng ngôn từ, mấy năm đầu không nghe anh nói lời yêu, nhưng người này rất thú vị, mỗi tháng đều tặng nhẫn, nhẫn đều thuộc bộ sưu tập kết hôn, hàng tuần tặng hoa, thường xuyên tặng quà, anh không nói lời yêu, anh chỉ dùng những chi tiết nhỏ nhặt để chứng minh.
Trước kia người ta nói sinh con sẽ có rất nhiều chuyện vặt vãnh, ít ra Lê Tiện Nam và Diệp Phi thì không như vậy, có bạn nhỏ Lê Ngộ Đông, thế giới này lại có thêm một người yêu thương Diệp Phi.
Triệu Tây Mi sợ bé cưng chưa ăn cơm, vậy là cô ấy gọi thức ăn giao đến, điện thoại reo lên, cô ấy ra sân nhận hàng.
Diệp Phi và Lê Tiện Nam chưa rời đi, đã là cuối xuân, cô mặc áo cổ V có tay bồng, váy đuôi cá nâu nhạt, vừa dịu dàng vừa điềm tĩnh, Lê Tiện Nam đợi cô trong xe, kính xe hạ xuống một nửa, người đàn ông vốn dĩ lạnh lùng cũng có thời khắc như vậy —— ánh mắt tràn ngập ý cười ấm áp.
Chỉ có thể nhìn thấy cảm xúc này khi Diệp Phi ở bên cạnh, vốn là sương mù thâm sâu, trầm ổn, xa cách, không người nào được phép đến gần, cũng không người nào có thể leo lên đỉnh núi tuyết, chỉ khi cô ở bên cạnh, sương tan tuyết chảy, hóa thành sắc xuân dạt dào.
Là sự thiên vị độc nhất vô nhị làm người ta rung động.
Mà người này chỉ có thể là Diệp Phi, sẽ chỉ là Diệp Phi.
–
Tháng nào Diệp Phi cũng ra ngoài với Lê Tiện Nam mấy ngày.
Cũng là ngày nọ, Lê Tiện Nam đề nghị cô ấy, lấy cớ là người trẻ không nên quá chuyên tâm vào công việc, Diệp Phi cười, nói, sao giọng điệu của anh chua chát thế?
Lê Tiện Nam rất thật thà, vừa ôm cô vừa nói: “Làm sao mà không chua chát, trước đây, chút thời gian này đều là của anh, bây giờ vừa phải làm việc, vừa phải phân chia cho Lê Ngộ Đông.”
Diệp Phi hỏi anh, tại sao đột nhiên lại muốn ra ngoài?
Lê Tiện Nam tựa cằm lên cổ cô, hơi thở lướt qua làn da cô, anh nghĩ ngợi một lát, lại nói: “Bộ phim mà lần đó em xem cùng anh, cũng là bộ phim mà em nhắc đến đấy.”
“Dạ?”
“Trong phim Trước lúc nửa đêm, Celine và Jesse có đủ loại mâu thuẫn sau khi kết hôn, vậy là họ đến khách sạn ôn lại tình cảm, khi đó em còn nói sau khi có con sẽ đến Hoa Cảnh.” Lê Tiện Nam cố tình dừng lại, nói, “Gọi là gì nhỉ? Sau khi kết hôn, ôn lại tình cảm mãnh liệt của trước khi kết hôn à?”
“Vậy em và anh cũng không có gì phải ôn lại.” Diệp Phi sợ nhột, anh gần cô thế này luôn làm cô cực kỳ nhạy cảm, ngay cả bàn tay đặt trên eo cô cũng nặng nề hơn, “Mỗi ngày đều được anh yêu, trước khi cưới hay sau khi cưới cũng không có gì khác nhau.”
“Anh thấy khác.” Lê Tiện Nam đơn phương nói ra, bất mãn, “Mỗi tháng dành ra vài ngày, xem như đi nghỉ dưỡng, dành thời gian một mình bên nhau.”
—— Vậy là quyết định như thế, cũng may Triệu Tây Mi thích trẻ con, có thể chăm sóc giúp họ vài ngày.
Thật ra Lê Tiện Nam không đưa Diệp Phi đi xa, cũng không có gì lãng mạn quá mức.
Anh chỉ đưa cô về trấn nhỏ Giang Nam, ở đó vài ngày, anh dứt khoát tắt điện thoại, nói không có chuyện gì quan trọng, chẳng qua là Kha Kỳ, nhưng lúc hai người họ bên nhau, Kha Kỳ có chuyện gì thì tìm cô cũng vậy thôi.
Lê Tiện Nam cũng không yêu công việc đến vậy, thật ra cũng không phải là cưới xong mới bắt đầu như vậy, nghĩ lại kỹ càng, hẳn là phải có manh mối sau khi hai người họ tái ngộ, Diệp Phi nói thế này không đúng, lẽ ra họ phải bận rộn công việc.
Lê Tiện Nam trả lời, không có công việc nào quan trọng hơn em.
Công việc của Diệp Phi không quá bận rộn, sau khi ứng dụng được ra mắt chính thức, tổ quảng bá và tuyên truyền của họ chỉ cần đăng bài viết tuyên truyền mỗi ngày là được, nhưng Diệp Phi làm việc rất nghiêm túc, sẽ tự mình kiểm tra tới lui mấy lần mới đăng bài, chưa kể xã hội phát triển càng lúc càng nhanh, cái khó không phải là nội dung, mà là làm sao tạo ra nội dung đáng nhớ, cũng có nghĩa là tổ của họ phải thường xuyên thảo luận để tìm ra góc nhìn mới mẻ.
Chưa kể có một thời gian, trạng thái của Tiết Như Ý không tốt, Diệp Phi và Triệu Tây Mi thường xuyên tăng ca cùng cô ấy.
Ngẫm nghĩ lại, đúng là có một thời gian đã bỏ quên Lê Tiện Nam.
Hai người ra ngoài mấy ngày, giống như quay về rất nhiều năm về trước, khi họ chỉ là hai người yêu nhau.
Lê Tiện Nam sẽ đưa cô đến trấn nhỏ Giang Nam, ngồi trên cây cầu thấp nhìn mặt trời lặn, ngắm mặt trời mọc trong sân nhà tràn ngập cẩm tú cầu.
Cửa hàng sườn xám của bà cụ kia vẫn mở cửa, Diệp Phi nhìn kỹ một chút, anh hất cằm, bảo cô đi đặt may một cái, Diệp Phi nói tuổi tác thế này, mặc sườn xám trông rất kỳ cục.
Lê Tiện Nam ngồi trên ghế đối diện cửa hàng sườn xám, mặt trời lặn xuống một nửa, vạn vật trong trấn nhỏ đều chậm rãi.
Anh nắm tay cô, kéo cô vào lòng, Diệp Phi ngồi trên đùi anh, may mà xung quanh không có ai.
“Tuổi tác cái gì?” Lê Tiện Nam vén mái tóc dài của cô, thong thả ngồi đó, kéo mấy lọn tóc ra sau tai, đốt ngón tay cọ qua gò má cô, “Phi Phi, bất kể bao nhiêu năm trôi qua, em mãi mãi là công chúa rồng của anh, muốn làm gì thì làm, vĩnh viễn xinh đẹp, mãi mãi là như vậy.”
Lê Tiện Nam vừa nói vừa lấy chiếc nhẫn trong túi áo khoác ra, nâng tay cô lên, đeo nhẫn vào.
Lúc hoàng hôn, mỗi giây trôi qua trong trấn nhỏ có thể kéo dài thành một đời.
Trên sông, có người mặc áo mưa xơ dừa chèo thuyền du ngoạn, bà cụ trong cửa hàng sườn xám se chỉ luồn kim.
Họ ôm hôn bên một góc ven hồ.
Diệp Phi đặt may sườn xám ở đây, màu xanh nhạt, dài đến đầu gối, có đường xẻ tà nho nhỏ, để lộ ra đôi chân xinh đẹp, bởi vì cuối xuân còn lạnh, cô mặc cùng áo khoác len màu xanh.
Phong thái thướt tha, dịu dàng, không nhiễm khói bụi nhân gian, là bạch nguyệt quang chỉ thuộc về anh, cũng là nốt chu sa ẩn giấu trong tim anh.
Lúc mặc vào, Diệp Phi còn rất ngượng ngùng, nói sườn xám rất kén người mặc và kén dáng.
Lê Tiện Nam mỉm cười nhìn cô, nhân lúc cô đang ngồi trước gương tháo búi tóc, anh cầm dây chuyền ngọc trai đeo cho cô.
Anh cúi người đến gần, đầu ngón tay mân mê dây chuyền ngọc trai quanh cổ cô, khẽ hôn lên gò má cô, thanh âm của anh tan biến trong màn đêm ——
“Sao lại không đẹp, Trang Chu mà nhìn thấy em cũng sẽ không mộng hồ điệp nữa, mà chuyển sang mộng em (*).”
(*) “Trang Chu mộng hồ điệp” là tên người ta đặt cho một đoạn văn trong sách Nam Hoa Kinh của Trung Quốc. Đoạn văn đó chỉ có hai câu như sau: “Có lần Trang Chu nằm mộng thấy mình hóa bướm vui vẻ bay lượn, mà không biết mình là Chu nữa, rồi bỗng tỉnh dậy, ngạc nhiên thấy mình là Chu. Không biết có phải mình là Chu nằm mộng thấy hóa bướm, hay là bướm mộng thấy hóa Chu.”
“Anh nói lung tung…”
Lê Tiện Nam cười khẽ, đặt tay lên gáy cô, giúp cô tháo búi tóc dài, còn tốt bụng giúp cô mở khóa kéo.
Lúc đó, thỉnh thoảng Diệp Phi lại cảm thấy hơi bất an, không phải là vì cái gì, mà là vì cô luôn cảm thấy mình hơi lo lắng về tuổi tác, có đôi lúc cũng sẽ cuống quýt hỏi Lê Tiện Nam, có phải mấy ngày trước cô cười lên, khóe mắt đã có mấy nếp nhăn.
Lê Tiện Nam luôn luôn kiên nhẫn trả lời cô, giữa ngọn đèn mông lung trong đêm, anh thật sự nghiêm túc xoa mặt cô, ánh mắt tràn ngập tình yêu: “Không có, vẫn rất xinh đẹp.”
Lúc đó Lê Ngộ Đông ngây thơ hỏi: “Sao mẹ luôn thích hỏi câu này?”
Diệp Phi cũng không biết trả lời thế nào
Lê Tiện Nam bóp bóp mặt Lê Ngộ Đông, nói: “Không phải là mẹ muốn hỏi, mà là mẹ muốn được yêu, mẹ càm ràm cũng không phải là càm ràm, mẹ muốn chúng ta nghe được, sau đó yêu mẹ thật nhiều.”
Thỉnh thoảng họ cũng đến Cảng Thành, tay trong tay băng qua trung tâm thành phố nhộn nhịp.
Lê Tiện Nam muốn đi cùng cô, luôn ăn mặc thoải mái, vì thói quen sinh hoạt tốt, thời gian gần như không để lại dấu vết trên mặt anh, cấu trúc xương của anh vốn dĩ rất đẹp, hình dáng rõ ràng, xương lông mày cao, hốc mắt sâu, gương mặt thâm sâu không khác nào người phương Tây, đôi mắt càng đẹp hơn, vừa thâm tình vừa dịu dàng.
Thật sự giống một thước phim Hong Kong.
Giống như rất nhiều năm về trước, họ đi tìm đĩa phim “Người tình” của Jean-Jacques Annaud trong cửa hàng băng đĩa ở một góc đường của Yến Kinh.
Lúc cô và Lê Tiện Nam đứng chờ đèn đỏ, anh bắt gặp ánh mắt của cô, gió giữa hè thổi qua mặt cô, họ chỉ là Lê Tiện Nam và Diệp Phi, hai người yêu nhau giữa thế giới phù hoa này.
Trên vỉa hè không có người nào, Diệp Phi tựa eo vào lan can, anh cúi người hôn cô.
Mặt trời lặn vào vầng mây, cả bầu trời nhuộm hào quang màu vàng.
Nhà cao tầng, dòng xe nhộn nhịp, người người vội vàng bước đi.
Giữa thế gian ầm ĩ, chỉ có họ yêu nhau mãnh liệt.
Lê Tiện Nam hôn lên môi cô, gió mùa hè thổi qua mái tóc cô, bầu trời ráng chiều rộng lớn, tràn ngập tình yêu.
Sự dịu dàng trong đáy mắt anh còn nồng đậm hơn hoàng hôn, tình yêu cưỡi gió vượt biển, tình yêu chống chọi muôn vàn khó khăn.
“Phi Phi, anh yêu em, rất, rất yêu em.”
Cẩm tú cầu không phải là cẩm tú cầu, mà là anh muốn trao hết tình yêu cho cô.
Mấy lần sau đó, Lê Tiện Nam cũng sẽ đưa cô đến bãi biển.
Cuối hè, thời tiết dễ chịu.
Lê Tiện Nam ít khi đưa cô đến ở tại khách sạn, luôn sợ cô ngủ không ngon —— mặc dù Diệp Phi vẫn luôn yên giấc, mất ngủ không tái phát, nhưng lúc mới sinh Lê Ngộ Đông, bé cưng tỉnh giấc lúc nửa đêm, sẽ khóc, hoặc là đói, hoặc là đi vệ sinh, Diệp Phi cũng thường xuyên thức dậy kiểm tra.
Lúc đó Lê Tiện Nam thật sự sợ cô lại bị mất ngủ, bất kể cô nhẹ nhàng thế nào, Lê Tiện Nam cũng sẽ nhanh chóng thức giấc, một thời gian sau, Diệp Phi ít khi nghe thấy Lê Ngộ Đông khóc đêm, còn tưởng cuối cùng Lê Ngộ Đông cũng ngủ yên giấc cả đêm, cho đến đêm nọ, không hiểu sao Diệp Phi lại tỉnh giấc, không thấy Lê Tiện nam đâu, vô thức đi tìm anh.
Sau đó nhìn thấy đèn trong phòng em bé sáng lên, Lê Tiện Nam mặc đồ ngủ, bế Lê Ngộ Đông trên tay, nhẹ nhàng dỗ dành con, một tay còn cầm bình sữa ấm.
Hóa ra không phải là Lê Ngộ Đông không khóc đêm, mà là Lê Tiện Nam thức dậy trước cô.
Lê Tiện Nam thật sự sợ cô ngủ không ngon, lúc hai người ra ngoài, anh rất ít khi đặt khách sạn, lần kia Lê Tiện Nam mua một căn biệt thự nghỉ mát bên bờ biển, có cửa kính sát đất, trong sân có một gốc hải đường, hoa tạo cảnh vẫn là hoa hải đường màu nhạt.
Cuối hè, hải đường vẫn nở hoa, hoa màu hồng nhạt che phủ cả tán cây.
Lê Tiện Nam cố ý mua ghế lắc lư để ngắm bình minh cùng cô.
Diệp Phi không nhịn được cười, nói: “Hay là sau này đưa Lê Ngộ Đông đến đây đi, nghĩ đến chuyện có khi bây giờ thằng bé đang làm bài tập, em đã thấy đau lòng.”
“Mỗi tháng chỉ có vài ngày dành riêng cho hai người, để thằng bé làm bài tập yên ổn đi, tuổi này phải tập trung học hành.”
—— Lê Tiện Nam nói năng rất đứng đắn.
Lê Tiện Nam cũng đưa cô đi lướt sóng, ngồi du thuyền ngắm mặt trời lặn.
Hai người họ ngồi trên bậc thang sau đuôi du thuyền, ngâm chân trong nước biển, thỉnh thoảng cô lại đá mấy ngọn sóng.
Lê Tiện Nam đợi ngắm mặt trời lặn cùng cô, thong thả lấy ra một chiếc vòng kim cương, đeo lên cổ tay cô.
Bờ biển không có một bóng người, có lẽ nơi này là khu nghỉ dưỡng riêng tư, khung cảnh xinh đẹp, bên bờ biển có một dãy nhà nhiều màu sắc, có băng ghế dài, có hải đăng sáng đèn về đêm.
Mặt trời chuẩn bị lặn là mặt trời xinh đẹp nhất, bầu trời nhuộm màu vàng óng, thỉnh thoảng có tiếng hải âu kêu to.
Họ như hai người yêu nhau đi trốn thế giới, hôn nhau trên biển lúc hoàng hôn.
Khi đó, dường như toàn bộ thế giới bị hút vào chân không, chỉ có thể nghe tiếng trái tim của người kia đang đập.
Tình yêu bắt đầu vào lúc bình minh, lan tỏa vào lúc hoàng hôn, dâng trào trước lúc nửa đêm.
Diệp Phi ngồi trên bờ biển cùng anh, đợi mặt trời lặn.
Lê Tiện Nam giữ lấy cằm cô, hôn lên cổ cô, Diệp Phi xoay người sang, ngồi lên đùi anh, Lê Tiện Nam vòng tay qua eo cô, kéo cô đến gần.
Tiếng sóng biển rì rào, thủy triều nhấp nhô.
Vào thời khắc mặt trời lặn xuống, màn đêm cũng đến đúng hẹn, họ vĩnh viễn yêu nhau mãnh liệt.
–
Lê Tiện Nam rất hiếm khi tăng ca, xác suất cực kỳ thấp, Diệp Phi đi đón Lê Ngộ Đông, cũng không muốn quấy rầy anh, chỉ cùng Lê Ngộ Đông ngồi trong khu vực nghỉ ngơi trên sảnh chính của tòa nhà văn phòng.
Cô cũng rất ít khi đến nơi làm việc của anh, bởi vì nơi này mang quá nhiều tác phong tài chính, người đến đây đều là doanh nhân ăn mặc nghiêm chỉnh, nhân viên lễ tân luôn mặc váy xám và áo sơ mi trắng, vô cùng nhã nhặn, mà lại rất máy móc.
Nhưng Lê Ngộ Đông thích đợi Lê Tiện Nam ở đây cùng Diệp Phi, nói là vì kẹo trên bàn rất ngon, Diệp Phi cầm một viên lên nhìn, tự dưng lại thấy buồn cười, đĩa nhỏ trên bàn chất đầy kẹo bạc hà, khu vực văn phòng cấm hút thuốc lá.
Cô cùng Lê Ngộ Đông đến đây không quá năm lần, Lê Tiện Nam gọi cho cô, nói: “Ngồi dưới đó làm gì, lên đây đi.”
“Anh không bận sao?”
“Không bận, cuộc họp qua điện thoại sắp kết thúc rồi.
“Cũng được.”
“Thang máy riêng của anh ở bên phải, cần quét thẻ hoặc nhập mật khẩu, mật khẩu là sinh nhật em.”
“Dạ.”
Diệp Phi đưa Lê Ngộ Đông đi qua, bên kia có sáu thang máy, đúng là có một cái chỉ dẫn đến tầng cao nhất.
Diệp Phi nhập mật khẩu, cửa thang máy mở ra, Lê Ngộ Đông kêu lên một tiếng.
Thang máy không lớn lắm, bên trong có rất nhiều hoa, có người chuyên đến bày trí, lấy cẩm tú cầu xanh nhạt làm chủ đạo, hoa phối cùng là hoa mao lương màu sáng và hoa hồng.
Diệp Phi nhớ đến bộ phim Hong Kong mà cô đã xem cùng Lê Tiện Nam thật lâu trước đây, là “Dã thú chi đồng”, Ngô Ngạn Tổ và Cổ Thiên Lạc vào vai chính, trong đó có một cảnh phim kinh điển, là Cốc Tổ Lâm nói với Cổ Thiên Lạc: “Mặc dù tôi chưa nói với anh là tôi thích cái gì, nhưng không lý nào anh lại tặng tôi… Làm sao một người đàn ông có thể tặng tủ lạnh cho một người phụ nữ chứ?”
Sau đó Cốc Tổ Lâm mở tủ lạnh, trong đó tràn ngập hoa tươi.
Cảm xúc của cô lúc này nhất định là cũng như vậy, thang máy mở ra, nhìn thấy hoa tươi khắp nơi.
Lê Ngộ Đông không hiểu chuyện này, chỉ biết mỗi ngày thức dậy đi mua hoa cùng ba, trong tiệm hoa chỉ có hai loại hoa, ba nói tặng hoa cho mẹ vì muốn nói lời yêu với mẹ.
Cho nên lúc Lê Ngộ Đông nhìn thấy hoa trong thang máy, lại nắm tay Diệp Phi, ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt kiên định, nói với cô: “Mẹ, ba rất yêu mẹ.”
Sau đó, bé cưng lại nói: “Mẹ, con cũng vậy, con và ba rất yêu mẹ.”
Cuối năm, Triệu Tây Mi giữ Diệp Phi lại, đút lót cô mấy lần, Lê Tiện Nam cũng nhìn ra, nhàn nhạt hỏi: “Có gì thì nói.”
Triệu Tây Mi không thèm giả vờ nữa, cười hỏi Diệp Phi: “Em lấy hai người làm hình mẫu để viết tiểu thuyết được không?”
Diệp Phi không có ý kiến, nhưng Lê Tiện Nam cảnh cáo: “Đừng làm bậy.”
“Làm bậy là sao?”
Lê Tiện Nam thật sự nghĩ ngợi, nói: “Đừng thêm thắt mấy chi tiết cẩu huyết vào câu chuyện của anh, mặc dù cuộc sống không phải tiểu thuyết, nhưng Diệp Phi vẫn là nữ chính duy nhất của anh, nếu em định viết lung tung, tốt nhất là đừng viết nữa.”
“Chậc, chậc, Lê Tiện Nam, em thấy anh cực kỳ tiêu chuẩn kép luôn đấy.”
“Mấy năm trước em nói rồi.” Lê Tiện Nam hờ hững uống trà, thong thả thừa nhận, “Đúng là tiêu chuẩn kép.”
—— Triệu Tây Mi viết bản thảo không thuận lợi lắm, thật ra cô ấy đã viết xong, nhưng Lê Tiện Nam lấy đi, dành thời gian đọc lại, lúc đó cô ấy rất khó hiểu, còn lúng túng hỏi Diệp Phi: “Anh ấy thật sự đọc à?”
“Hai đêm nay đều nhìn máy tính, chắc là đang đọc đấy.” Diệp Phi rất vui vẻ.
Cảm xúc của Triệu Tây Mi lúc lên lúc xuống, có khi cực kỳ tự tin, có khi lại nghĩ nhỡ đâu Lê Tiện Nam quá nghiêm khắc thì sao.
“Vậy cô cứ mặc kệ anh ấy đi, muốn viết gì thì viết.”
“Vậy không được, tôi lấy hai người làm nguyên mẫu cho truyện này, nhỡ đâu tôi viết không tốt, thiên lương vương phá (*).”
(*) Bắt nguồn từ tiểu thuyết “Người vệ sĩ mãnh liệt của tôi” và “Trạch thiên ký”, là câu rút gọn của câu “Trời lạnh rồi, cho Vương thị phá sản đi”.
Nghe thấy lời này, Diệp Phi bật cười, tự dưng nhớ đến một khung cảnh rất nhiều năm về trước.
Khi đó, Lê Tiện Nam đi từ Yến Kinh đến Quảng Đông đón cô, trên đường đi, người này dùng giọng điệu nhàn nhạt, nói, thiên lương vương phá cũng phải hợp pháp.
Nghĩ đến những ký ức vụn vặt, trái tim cô cũng mềm mại.
Tác phẩm của Triệu Tây Mi rất tốt, Lê Tiện Nam đọc xong cũng không đưa ra nhiều ý kiến —— lúc đó anh đọc, ý định cũng rất đơn giản, thật sự là sợ Triệu Tây Mi viết Diệp Phi của anh thành một người khó ưa.
Khi đó, Triệu Tây Mi vừa xuất bản xong ba quyển sách trong loạt tiểu thuyết yêu thầm dưới bút danh Tây Mạn, là bộ ba tiểu thuyết từ lúc yêu thầm, gương vỡ lại lành, đến kết hôn, loạt tiểu thuyết này trở nên nổi tiếng, quyển sách thứ tư là quyển sách lấy Lê Tiện Nam và Diệp Phi làm nguyên mẫu.
Lúc đó, lâu thật lâu cũng chưa quyết định được tên quyển sách, có mấy sự lựa chọn, nhân viên biên tập đều cảm thấy không hay lắm.
Triệu Tây Mi gặp Lê Tiện Nam nhờ hỗ trợ.
Sau một đêm, Lê Tiện Nam trả lời cô ấy ——
“Ngộ đông”
Đầu mùa đông năm đó, quyển sách vừa được đưa ra thị trường đã bán rất chạy, nhà xuất bản tổ chức hai hoạt động trực tiếp, bao gồm hoạt động ký sách của Triệu Tây Mi, Diệp Phi đi cổ vũ nhưng không vào trong, cùng Lê Tiện Nam ngồi ở một góc thật xa trong quán cà phê đối diện tiệm sách, bạn nhỏ Lê Ngộ Đông không biết chuyện gì, chỉ chăm chú đọc truyện tranh.
Ngày đó Lê Tiện Nam không chỉ trả lời cái tên “Ngộ đông” cho cô ấy, còn đích thân viết lời mở đầu cho cô ấy.
Anh không nói chuyện tình yêu với em,
Em ngẩng đầu lên nhìn,
Bầu trời đầy sao, có một ngôi sao là lời tỏ tình anh dành cho em,
Cẩm tú cầu không úa tàn là vì anh yêu em,
Tình yêu trèo đèo lội suối, em có sự thiên vị độc nhất của anh.
Công chúa rồng của anh, em là vĩnh hằng của anh.
Vạn sự do người, nói đến tình yêu, anh dùng một đời hồi đáp lại em.
Không có chữ ký, chỉ có đoạn văn này được in trên trang đầu.
Diệp Phi ngồi trong quán cà phê lật lật quyển sách, vừa liếc mắt đã nhìn thấy đoạn văn này.
Lê Tiện Nam ngồi đối diện cô, Lê Ngộ Đông ôm quyển truyện tranh trong tay, khổ sở hỏi anh: “Ba, từ này đọc thế nào ạ?”
Lê Tiện Nam cúi đầu đọc cho thằng bé nghe, sau đó còn đùa giỡn với bé cưng.
Lê Ngộ Đông giận dỗi, cầm truyện tranh quay sang Diệp Phi than phiền, Diệp Phi chăm chú nhìn trang đầu của quyển sách, đọc đến dòng cuối cùng, hốc mắt cô chua xót.
Cô thừa dịp này tranh thủ nghiêng đầu lau mắt, vờ như bị mờ mắt.
Lê Tiện Nam cúi người đến gần, giữ lấy cằm cô, ngắm nhìn kỹ lưỡng.
Trong tiệm sách, giữa lúc ký tên, Triệu Tây Mi ngẩng đầu nhìn một cái.
Lê Tiện Nam giữ cằm của Diệp Phi nhìn ngắm, Diệp Phi chớp mắt, cách một bàn cà phê, anh đưa ngón cái lướt qua môi cô, bàn tay sống trong nhung lụa, đeo chiếc nhẫn cưới chưa từng tháo ra.
Không biết là nói gì, anh bật cười, Diệp Phi đẩy tay anh ra, trong đáy mắt cô cũng tràn ngập ý cười.
Bạn nhỏ Lê Ngộ Đông buồn phiền ôm truyện tranh.
Lúc đó có người nói tuyến tình cảm trong sách của Triệu Tây Mi rất kỳ lạ, là yêu từ cái nhìn đầu tiên sao, nhưng cũng không nói rõ là yêu từ cái nhìn đầu tiên.
Triệu Tây Mi cảm thấy đáp án đã được viết trong sách.
Yêu là bản năng, mỗi người đều là những hạt bụi trôi dạt giữa thế gian, phải va vấp mới có thể gặp được một nửa phù hợp, chỉ khi hai người thu hút nhau mới có thể dẫn đến bản năng, sinh ra cộng hưởng nhịp tim, họ sẽ không chia lìa, dẫu cho có ly biệt cũng sẽ yêu nhau, gặp nhau —— hoặc có lẽ trùng phùng cũng không gọi là trùng phùng, gọi là về nhà.
Thế giới thật nhanh, họ chậm rãi yêu nhau.
Thế gian không còn Lê Tiện Nam khác, cũng không có Diệp Phi thứ hai.
Là yêu, là thương, cũng là thiên vị.
Nhân sinh tự thị hữu tình si, thử ái bất quan phong dữ nguyệt (*).
(*) Tạm dịch là: Người đời ai cũng vướng tình si, yêu này đâu phải tại gió trăng.
[Hoàn toàn văn]
——————–
Tác giả có lời muốn nói:
1. Nhân sinh tự thị hữu tình si, thử ái bất quan phong dữ nguyệt —— Nguyên văn xuất phát từ “Ngọc lâu xuân kỳ” của Âu Dương Tu, nhân sinh tự thị hữu tình si, thử hận bất quan phong dữ nguyệt.
2. “Mặc dù tôi chưa nói với anh là tôi thích cái gì, nhưng không lý nào anh lại tặng tôi… Làm sao một người đàn ông có thể tặng tủ lạnh cho một người phụ nữ chứ?” —— Xuất phát từ phim “Dã thú chi đồng”.
——— Cập nhật vào ngày 10 tháng 11 năm 2022, tiểu kịch trường cho sinh nhật của Lê Tiện Nam:
Sau khi cưới, năm nào Diệp Phi cũng giữ một thói quen.
Ngày 10 tháng 11 dậy sớm nấu mì trường thọ cho Lê Tiện Nam, đã sắp xếp kế hoạch cho cả ngày, có rất nhiều lịch trình kỳ lạ: xem phim, xem hòa nhạc, live house (*), ăn lẩu.
(*) Là một không gian biểu diễn nhạc sống nhỏ, thường có sức chứa dưới một ngàn người, chẳng hạn như quán rượu, hộp đêm, nhà hàng…
Trước khi gặp Diệp Phi, Lê Tiện Nam chưa từng ăn mừng sinh nhật.
Lê Tiện Nam hỏi có phải cô tạo ghi nhớ để theo dõi hay không.
Diệp Phi nói ngày này không cần ghi nhớ: “Bởi vì sau ngày sinh nhật của anh sẽ là 1111, bốn số một, nếu trễ một ngày, sinh nhật của anh sẽ rơi vào Lễ Độc thân.”
Lê Tiện Nam nghe xong, thấy buồn cười.
Nhưng cười xong cũng cảm thấy rất thú vị.
Tình cờ rơi vào ngày 10 tháng 11, một ngày trước Lễ Độc thân, tình cờ Diệp Phi được sinh ra trên đời, tình cờ sau này, mãi mãi sẽ có một người nhẹ nhàng nhớ ngày sinh nhật của anh.
Lại còn:
“Lê Tiện Nam, anh đừng quên ngày mai là 11 tháng 11!”
Lê Tiện Nam cười: “Được rồi, sau sinh nhật tôi một ngày là ngày mua sắm của ngài, muốn mua cái gì?”
Diệp Phi không muốn mua cái gì, chỉ chọn lung tung vài món tượng trưng.
Kết quả là hôm sau, túi lớn túi nhỏ xuất hiện trong nhà, Lê Tiện Nam nghiêm túc nói váy này xinh xắn, chiếc nhẫn kia đẹp mắt, nói cô thiếu một sợi dây chuyền, thiếu bông tai này.
Lê Tiện Nam nói dù gì cũng là 11 tháng 11, phải chúc may mắn, không mừng Lễ Độc thân, như vậy thì ngụ ý không tốt.
Diệp Phi cười nói, hay là cứ xem như bù đắp cho mấy sinh nhật trước của anh?
Lê Tiện Nam mặc áo choàng tắm nhìn điện thoại, nghe thấy lời này, anh kéo cô đến gần, lướt lướt lịch trên điện thoại: “Ngày 11 tháng 11 thì bù đắp cho mấy sinh nhật trước của anh, vậy ngày nào bù đắp cho mấy sinh nhật trước của Phi Phi? 12 tháng 11 à?”
Diệp Phi: “…Cũng không cần ăn mừng ba ngày liên tục đâu.”
Lê Tiện Nam nói: “Ngày nào có em thì ngày đó là lễ, anh còn ước ngày nào cũng là lễ.”
Diệp Phi: “…Bớt ăn lễ lại đi.”
————
Chúc mừng sinh nhật ông chủ Lê!
——— Chúc mừng sinh nhật Lê Tiện Nam ngày 10 tháng 11 năm 2023:
Sinh nhật của Lê Tiện Nam rơi vào cuối thu đầu đông, Diệp Phi nghĩ thời gian này cực kỳ tốt, bên ngoài lạnh lẽo, trong nhà có máy sưởi, rất thích hợp để ở nhà cùng nhau.
Nhưng tiếc là Diệp Phi chưa học nấu được nhiều món, chuyện cô nấu ăn cũng chỉ là lời nói.
Năm nay cũng vậy, Diệp Phi hỏi Lê Tiện Nam muốn ăn món gì, lúc tan làm sẽ đi mua thức ăn về nhà nấu cơm, dù sao cũng là sinh nhật người ta, người ta phải tự nấu bữa cơm sinh nhật cho mình, Diệp Phi băn khoăn, hỏi Lê Tiện Nam thích cái gì.
Lúc đó Lê Ngộ Đông học cấp ba, đã đi chơi với bạn học —— nghe nói còn dẫn theo Lương Thanh Lê.
Cũng hiếm khi Lê Tiện Nam có thời gian một mình với Diệp Phi, anh nghiêm túc cầu nguyện ——
Hy vọng sang năm, chúng ta vẫn yêu nhau nồng nhiệt.
Ước nguyện sinh nhật của anh năm nào cũng như vậy.
Năm nào cũng đạt được ước nguyện.
Lê Tiện Nam chuẩn bị thổi nến, bên ngoài có tiếng mở cửa.
Anh mở mắt, Diệp Phi cũng quay đầu.
Lê Ngộ Đông mệt mỏi, gấp gáp ôm bánh sinh nhật về nhà, Lương Thanh Lê cầm quà sinh nhật trong tay.
Vừa vào cửa, cô bé đỏ mặt, giọng nói trong trẻo: “Chúc mừng sinh nhật, chú Lê!”
“Ba mẹ ăn cơm đúng giờ quá, con và Lương Thanh Lê vội vàng chạy về, ba mẹ cũng không thèm gọi cho con trai một cuộc…”
“Không phải con ra ngoài chơi với bạn sao?” Diệp Phi đứng dậy, lấy thêm chén đũa.
“Con nhớ hôm nay là sinh nhật của ba con.” Lê Ngộ Đông nhìn hai người họ một lượt, ra vẻ thấu hiểu, “Ba mẹ muốn dành thời gian riêng với nhau thì cứ nói trước với con một tiếng…”
Lê Tiện Nam liếc thằng bé —— may là con trai mình, không thì cái bóng đèn này sẽ thật sự phát sáng.
Ăn xong, Lê Ngộ Đông “hiểu chuyện”, đưa Lương Thanh Lê ra ngoài đi dạo, Diệp Phi chọn chọn lựa lựa đĩa phim, hai người họ vùi mình trên sofa, đắp chăn xem phim, tự dưng cô nhớ đến thật lâu về trước, cô do dự tới lui mới tỏ tình. Bỗng nhiên cô tự hỏi, trong đoạn thời gian đó, Lê Tiện Nam có cảm thấy khổ sở không.
Ánh đèn nhấp nháy, Diệp Phi nhìn góc mặt của Lê Tiện Nam, biểu đạt tình yêu của mình, không chút e dè.
Hóa ra yêu sâu đậm một người là sợ mình yêu không đủ nhiều.
Yêu là đôi lúc cảm thấy mình nợ đối phương.
Lê Tiện Nam cũng vậy, luôn nghĩ những ngày tháng biệt ly, cô đã cô đơn thế nào, mặc dù đã mười mấy năm trôi qua, nhớ đến quãng thời gian xa cách đó, anh vẫn thấy đau lòng.
May mà thời gian trôi chậm, người có tình vẫn yêu nhiều như xưa, những ngày này, yêu thương càng đủ đầy, sinh sôi nảy nở không ngừng, không bao giờ cạn vơi.
Lê Tiện Nam và Diệp Phi không đề ra yêu cầu quá cao với thằng bé, vẫn mong ở giai đoạn này, con trai có thể vui vẻ một chút, trường học song ngữ, sẽ phát triển toàn diện niềm yêu thích của trẻ.
Bé cưng rất háo hức đi học, lúc đó vẫn còn học mẫu giáo, mỗi tháng sẽ có vài ngày Lê Tiện Nam và Diệp Phi ra ngoài cùng nhau.
Lúc đó Triệu Tây Mi vừa đăng ký kết hôn với Hàn Dịch, không dựa dẫm vào nhà họ Triệu mà dựa vào thù lao của cô ấy và thu nhập của Hàn Dịch, họ mua một căn biệt thự sân vườn ở Yến Kinh, cho nên ngoại trừ trang trí nhà cửa, dạo này cô ấy rất rảnh rỗi, tình cờ cũng rất thích trẻ con, chủ động nói sẽ giúp Diệp Phi trông chừng thằng bé hai ngày, thấy Diệp Phi dẫn Lê Ngộ Đông xuống xe, ánh mắt của Triệu Tây Mi mập mờ ra hiệu: “Yên tâm đi chơi đi, tôi chăm sóc Lê Ngộ Đông cho cô, thằng bé này cũng không làm người ta lo lắng nhiều.”
Diệp Phi mỉm cười cảm ơn cô ấy, Triệu Tây Mi mặc đồ ngủ xuống lầu, Lê Ngộ Đông rất ngoan ngoãn, tự đeo cặp, đi cẩn thận từng bước, nói với Diệp Phi, tạm biệt mẹ.
Diệp Phi cầm túi xách đứng ngoài sân biệt thự, vẫy tay với con trai.
Lúc đó, Triệu Tây Mi cố tình trêu chọc thằng bé, dẫn thằng bé vào nhà, rửa trái cây cho thằng bé, Lê Ngộ Đông không giống những đứa trẻ cùng lứa, thằng bé rất ngoan ngoãn, rất nghe lời, cũng có sự ngây thơ, vô tư của độ tuổi này.
“Lê Ngộ Đông, con ở nhà nghe lời ba hay mẹ?”
“Ba nói con phải nghe lời mẹ.” Lê Ngộ Đông ngoan ngoãn ngồi trên sofa, nghiêm túc trả lời, “Ba nói bất kể sau này có thế nào, con cũng phải dành tình yêu và sự dịu dàng cho mẹ.”
“Tại sao?”
“Ba nói trước đây mẹ con không có cảm giác an toàn, muốn cho mẹ biết mẹ được ba và con yêu thương.” Lê Ngộ Đông ngây thơ nói, “Cho nên ba tặng hoa hồng, con đi mua cùng ba!”
“Mỗi ngày sao?”
“Dạ, mỗi buổi sáng, ở góc Tây Giao Đàn Cung có một tiệm hoa, chỉ bán cẩm tú cầu và hoa hồng, tiệm hoa thật thông minh, biết mẹ con thích cẩm tú cầu và hoa hồng nhất.”
“…”
Trẻ con nói chuyện không kiêng dè, đều nói lời ngay thẳng nhất.
Triệu Tây Mi đang ăn loại dâu tây hồng nhan mới ra năm nay, tự dưng cảm thấy dâu tây không còn ngọt nữa.
Lúc đó cũng hỏi Diệp Phi, tại sao Lê Tiện Nam chỉ tặng cẩm tú cầu và hoa hồng, Diệp Phi chỉ cười, không trả lời.
Sau đó cô ấy đi hỏi Lê Tiện Nam, Lê Tiện Nam nói là bí mật, một thời gian sau, Diệp Phi nói với cô ấy ——
“Bởi vì lúc bọn tôi vừa ở bên nhau, mùa đông nọ, đột nhiên tôi muốn xem cẩm tú cầu nở hoa trông sẽ như thế nào, không lâu sau đó, Lê Tiện Nam mua rất nhiều cẩm tú cầu từ Cảng Thành về, cẩm tú cầu vốn chỉ nở vào mùa hè, lúc đó lại nở từ hè sang đông, anh ấy mua hoa mới cắt, cách mấy ngày sẽ đổi một lần.” Diệp Phi nói, “Anh ấy chưa từng nói rõ, thật ra tôi biết, nhìn thấy cẩm tú cầu sẽ nghĩ đến Tây Giao Đàn Cung, đó là cảm giác có một mái nhà, nhà không phải là Tây Giao Đàn Cung, mà là ở bên cạnh anh ấy, biết anh ấy yêu tôi.”
Sau này Triệu Tây Mi mới nhận ra, đầu tiên lại nghĩ đến Tây Giao Đàn Cung nhỏ ở Cảng Thành năm đó.
Đó là Cảng Thành xa xôi, tấc đất tấc vàng, cũng là năm khổ sở nhất của Lê Tiện Nam, vậy là Triệu Tây Mi nghĩ Lê Tiện Nam “đổ tiền mua một căn nhà không dùng đến”, khi đó còn nghĩ hay là nhờ Hàn Dịch suy nghĩ giải pháp, nhưng lúc gặp lại Lê Tiện Nam, anh vẫn cao quý, hờ hững, có kỷ luật, chỉ là mấy ngày liền đi công tác, sắc mặt hơi mệt mỏi,
Lê Tiện Nam chỉ cười, nói không sao, là nhà Diệp Phi mua trước khi rời đi, không phải mới mua, chỉ là gần đây mới có chuyên gia thiết kế sân vườn.
—— Đó không phải là vì cô ấy mà quyết định, là vì cô ấy mà sắp xếp trước.
Diệp Phi không phải kế hoạch, mà là Diệp Phi quyết định kế hoạch của anh.
Tình yêu của anh trước sau như một, kiên định, không hối hận, mà toàn bộ ý nghĩa của điều này đều hướng về cô.
Sau đó, đến sinh nhật của Diệp Phi, Lê Tiện Nam cũng tìm gặp cô ấy và Tiết Như Ý trước, sợ Diệp Phi lẻ loi một mình ở Cảng Thành, lúc vừa đến biệt thự, đã thấy cẩm tú cầu nở rộ khắp sân vườn.
Mấy năm đầu chỉ có vài cảm xúc vụn vặt, sau đó kết nối những chi tiết với nhau, mới hiểu ý nghĩa của cẩm tú cầu.
Mang ý nghĩa, anh vẫn yêu cô, anh vĩnh viễn yêu cô.
Cho nên dù ở Cảng Thành xa xôi, vẫn có một Tây Giao Đàn Cung nhỏ, hay thậm chí ở London lạ lẫm, mỗi tuần vẫn nhận được cẩm tú cầu mà anh nhờ người giao đến, mỗi tháng lại nhận được một chiếc nhẫn kim cương.
Diệp Phi thường nói, tình yêu của Lê Tiện Nam không được biểu đạt bằng ngôn từ, mấy năm đầu không nghe anh nói lời yêu, nhưng người này rất thú vị, mỗi tháng đều tặng nhẫn, nhẫn đều thuộc bộ sưu tập kết hôn, hàng tuần tặng hoa, thường xuyên tặng quà, anh không nói lời yêu, anh chỉ dùng những chi tiết nhỏ nhặt để chứng minh.
Trước kia người ta nói sinh con sẽ có rất nhiều chuyện vặt vãnh, ít ra Lê Tiện Nam và Diệp Phi thì không như vậy, có bạn nhỏ Lê Ngộ Đông, thế giới này lại có thêm một người yêu thương Diệp Phi.
Triệu Tây Mi sợ bé cưng chưa ăn cơm, vậy là cô ấy gọi thức ăn giao đến, điện thoại reo lên, cô ấy ra sân nhận hàng.
Diệp Phi và Lê Tiện Nam chưa rời đi, đã là cuối xuân, cô mặc áo cổ V có tay bồng, váy đuôi cá nâu nhạt, vừa dịu dàng vừa điềm tĩnh, Lê Tiện Nam đợi cô trong xe, kính xe hạ xuống một nửa, người đàn ông vốn dĩ lạnh lùng cũng có thời khắc như vậy —— ánh mắt tràn ngập ý cười ấm áp.
Chỉ có thể nhìn thấy cảm xúc này khi Diệp Phi ở bên cạnh, vốn là sương mù thâm sâu, trầm ổn, xa cách, không người nào được phép đến gần, cũng không người nào có thể leo lên đỉnh núi tuyết, chỉ khi cô ở bên cạnh, sương tan tuyết chảy, hóa thành sắc xuân dạt dào.
Là sự thiên vị độc nhất vô nhị làm người ta rung động.
Mà người này chỉ có thể là Diệp Phi, sẽ chỉ là Diệp Phi.
–
Tháng nào Diệp Phi cũng ra ngoài với Lê Tiện Nam mấy ngày.
Cũng là ngày nọ, Lê Tiện Nam đề nghị cô ấy, lấy cớ là người trẻ không nên quá chuyên tâm vào công việc, Diệp Phi cười, nói, sao giọng điệu của anh chua chát thế?
Lê Tiện Nam rất thật thà, vừa ôm cô vừa nói: “Làm sao mà không chua chát, trước đây, chút thời gian này đều là của anh, bây giờ vừa phải làm việc, vừa phải phân chia cho Lê Ngộ Đông.”
Diệp Phi hỏi anh, tại sao đột nhiên lại muốn ra ngoài?
Lê Tiện Nam tựa cằm lên cổ cô, hơi thở lướt qua làn da cô, anh nghĩ ngợi một lát, lại nói: “Bộ phim mà lần đó em xem cùng anh, cũng là bộ phim mà em nhắc đến đấy.”
“Dạ?”
“Trong phim Trước lúc nửa đêm, Celine và Jesse có đủ loại mâu thuẫn sau khi kết hôn, vậy là họ đến khách sạn ôn lại tình cảm, khi đó em còn nói sau khi có con sẽ đến Hoa Cảnh.” Lê Tiện Nam cố tình dừng lại, nói, “Gọi là gì nhỉ? Sau khi kết hôn, ôn lại tình cảm mãnh liệt của trước khi kết hôn à?”
“Vậy em và anh cũng không có gì phải ôn lại.” Diệp Phi sợ nhột, anh gần cô thế này luôn làm cô cực kỳ nhạy cảm, ngay cả bàn tay đặt trên eo cô cũng nặng nề hơn, “Mỗi ngày đều được anh yêu, trước khi cưới hay sau khi cưới cũng không có gì khác nhau.”
“Anh thấy khác.” Lê Tiện Nam đơn phương nói ra, bất mãn, “Mỗi tháng dành ra vài ngày, xem như đi nghỉ dưỡng, dành thời gian một mình bên nhau.”
—— Vậy là quyết định như thế, cũng may Triệu Tây Mi thích trẻ con, có thể chăm sóc giúp họ vài ngày.
Thật ra Lê Tiện Nam không đưa Diệp Phi đi xa, cũng không có gì lãng mạn quá mức.
Anh chỉ đưa cô về trấn nhỏ Giang Nam, ở đó vài ngày, anh dứt khoát tắt điện thoại, nói không có chuyện gì quan trọng, chẳng qua là Kha Kỳ, nhưng lúc hai người họ bên nhau, Kha Kỳ có chuyện gì thì tìm cô cũng vậy thôi.
Lê Tiện Nam cũng không yêu công việc đến vậy, thật ra cũng không phải là cưới xong mới bắt đầu như vậy, nghĩ lại kỹ càng, hẳn là phải có manh mối sau khi hai người họ tái ngộ, Diệp Phi nói thế này không đúng, lẽ ra họ phải bận rộn công việc.
Lê Tiện Nam trả lời, không có công việc nào quan trọng hơn em.
Công việc của Diệp Phi không quá bận rộn, sau khi ứng dụng được ra mắt chính thức, tổ quảng bá và tuyên truyền của họ chỉ cần đăng bài viết tuyên truyền mỗi ngày là được, nhưng Diệp Phi làm việc rất nghiêm túc, sẽ tự mình kiểm tra tới lui mấy lần mới đăng bài, chưa kể xã hội phát triển càng lúc càng nhanh, cái khó không phải là nội dung, mà là làm sao tạo ra nội dung đáng nhớ, cũng có nghĩa là tổ của họ phải thường xuyên thảo luận để tìm ra góc nhìn mới mẻ.
Chưa kể có một thời gian, trạng thái của Tiết Như Ý không tốt, Diệp Phi và Triệu Tây Mi thường xuyên tăng ca cùng cô ấy.
Ngẫm nghĩ lại, đúng là có một thời gian đã bỏ quên Lê Tiện Nam.
Hai người ra ngoài mấy ngày, giống như quay về rất nhiều năm về trước, khi họ chỉ là hai người yêu nhau.
Lê Tiện Nam sẽ đưa cô đến trấn nhỏ Giang Nam, ngồi trên cây cầu thấp nhìn mặt trời lặn, ngắm mặt trời mọc trong sân nhà tràn ngập cẩm tú cầu.
Cửa hàng sườn xám của bà cụ kia vẫn mở cửa, Diệp Phi nhìn kỹ một chút, anh hất cằm, bảo cô đi đặt may một cái, Diệp Phi nói tuổi tác thế này, mặc sườn xám trông rất kỳ cục.
Lê Tiện Nam ngồi trên ghế đối diện cửa hàng sườn xám, mặt trời lặn xuống một nửa, vạn vật trong trấn nhỏ đều chậm rãi.
Anh nắm tay cô, kéo cô vào lòng, Diệp Phi ngồi trên đùi anh, may mà xung quanh không có ai.
“Tuổi tác cái gì?” Lê Tiện Nam vén mái tóc dài của cô, thong thả ngồi đó, kéo mấy lọn tóc ra sau tai, đốt ngón tay cọ qua gò má cô, “Phi Phi, bất kể bao nhiêu năm trôi qua, em mãi mãi là công chúa rồng của anh, muốn làm gì thì làm, vĩnh viễn xinh đẹp, mãi mãi là như vậy.”
Lê Tiện Nam vừa nói vừa lấy chiếc nhẫn trong túi áo khoác ra, nâng tay cô lên, đeo nhẫn vào.
Lúc hoàng hôn, mỗi giây trôi qua trong trấn nhỏ có thể kéo dài thành một đời.
Trên sông, có người mặc áo mưa xơ dừa chèo thuyền du ngoạn, bà cụ trong cửa hàng sườn xám se chỉ luồn kim.
Họ ôm hôn bên một góc ven hồ.
Diệp Phi đặt may sườn xám ở đây, màu xanh nhạt, dài đến đầu gối, có đường xẻ tà nho nhỏ, để lộ ra đôi chân xinh đẹp, bởi vì cuối xuân còn lạnh, cô mặc cùng áo khoác len màu xanh.
Phong thái thướt tha, dịu dàng, không nhiễm khói bụi nhân gian, là bạch nguyệt quang chỉ thuộc về anh, cũng là nốt chu sa ẩn giấu trong tim anh.
Lúc mặc vào, Diệp Phi còn rất ngượng ngùng, nói sườn xám rất kén người mặc và kén dáng.
Lê Tiện Nam mỉm cười nhìn cô, nhân lúc cô đang ngồi trước gương tháo búi tóc, anh cầm dây chuyền ngọc trai đeo cho cô.
Anh cúi người đến gần, đầu ngón tay mân mê dây chuyền ngọc trai quanh cổ cô, khẽ hôn lên gò má cô, thanh âm của anh tan biến trong màn đêm ——
“Sao lại không đẹp, Trang Chu mà nhìn thấy em cũng sẽ không mộng hồ điệp nữa, mà chuyển sang mộng em (*).”
(*) “Trang Chu mộng hồ điệp” là tên người ta đặt cho một đoạn văn trong sách Nam Hoa Kinh của Trung Quốc. Đoạn văn đó chỉ có hai câu như sau: “Có lần Trang Chu nằm mộng thấy mình hóa bướm vui vẻ bay lượn, mà không biết mình là Chu nữa, rồi bỗng tỉnh dậy, ngạc nhiên thấy mình là Chu. Không biết có phải mình là Chu nằm mộng thấy hóa bướm, hay là bướm mộng thấy hóa Chu.”
“Anh nói lung tung…”
Lê Tiện Nam cười khẽ, đặt tay lên gáy cô, giúp cô tháo búi tóc dài, còn tốt bụng giúp cô mở khóa kéo.
Lúc đó, thỉnh thoảng Diệp Phi lại cảm thấy hơi bất an, không phải là vì cái gì, mà là vì cô luôn cảm thấy mình hơi lo lắng về tuổi tác, có đôi lúc cũng sẽ cuống quýt hỏi Lê Tiện Nam, có phải mấy ngày trước cô cười lên, khóe mắt đã có mấy nếp nhăn.
Lê Tiện Nam luôn luôn kiên nhẫn trả lời cô, giữa ngọn đèn mông lung trong đêm, anh thật sự nghiêm túc xoa mặt cô, ánh mắt tràn ngập tình yêu: “Không có, vẫn rất xinh đẹp.”
Lúc đó Lê Ngộ Đông ngây thơ hỏi: “Sao mẹ luôn thích hỏi câu này?”
Diệp Phi cũng không biết trả lời thế nào
Lê Tiện Nam bóp bóp mặt Lê Ngộ Đông, nói: “Không phải là mẹ muốn hỏi, mà là mẹ muốn được yêu, mẹ càm ràm cũng không phải là càm ràm, mẹ muốn chúng ta nghe được, sau đó yêu mẹ thật nhiều.”
Thỉnh thoảng họ cũng đến Cảng Thành, tay trong tay băng qua trung tâm thành phố nhộn nhịp.
Lê Tiện Nam muốn đi cùng cô, luôn ăn mặc thoải mái, vì thói quen sinh hoạt tốt, thời gian gần như không để lại dấu vết trên mặt anh, cấu trúc xương của anh vốn dĩ rất đẹp, hình dáng rõ ràng, xương lông mày cao, hốc mắt sâu, gương mặt thâm sâu không khác nào người phương Tây, đôi mắt càng đẹp hơn, vừa thâm tình vừa dịu dàng.
Thật sự giống một thước phim Hong Kong.
Giống như rất nhiều năm về trước, họ đi tìm đĩa phim “Người tình” của Jean-Jacques Annaud trong cửa hàng băng đĩa ở một góc đường của Yến Kinh.
Lúc cô và Lê Tiện Nam đứng chờ đèn đỏ, anh bắt gặp ánh mắt của cô, gió giữa hè thổi qua mặt cô, họ chỉ là Lê Tiện Nam và Diệp Phi, hai người yêu nhau giữa thế giới phù hoa này.
Trên vỉa hè không có người nào, Diệp Phi tựa eo vào lan can, anh cúi người hôn cô.
Mặt trời lặn vào vầng mây, cả bầu trời nhuộm hào quang màu vàng.
Nhà cao tầng, dòng xe nhộn nhịp, người người vội vàng bước đi.
Giữa thế gian ầm ĩ, chỉ có họ yêu nhau mãnh liệt.
Lê Tiện Nam hôn lên môi cô, gió mùa hè thổi qua mái tóc cô, bầu trời ráng chiều rộng lớn, tràn ngập tình yêu.
Sự dịu dàng trong đáy mắt anh còn nồng đậm hơn hoàng hôn, tình yêu cưỡi gió vượt biển, tình yêu chống chọi muôn vàn khó khăn.
“Phi Phi, anh yêu em, rất, rất yêu em.”
Cẩm tú cầu không phải là cẩm tú cầu, mà là anh muốn trao hết tình yêu cho cô.
Mấy lần sau đó, Lê Tiện Nam cũng sẽ đưa cô đến bãi biển.
Cuối hè, thời tiết dễ chịu.
Lê Tiện Nam ít khi đưa cô đến ở tại khách sạn, luôn sợ cô ngủ không ngon —— mặc dù Diệp Phi vẫn luôn yên giấc, mất ngủ không tái phát, nhưng lúc mới sinh Lê Ngộ Đông, bé cưng tỉnh giấc lúc nửa đêm, sẽ khóc, hoặc là đói, hoặc là đi vệ sinh, Diệp Phi cũng thường xuyên thức dậy kiểm tra.
Lúc đó Lê Tiện Nam thật sự sợ cô lại bị mất ngủ, bất kể cô nhẹ nhàng thế nào, Lê Tiện Nam cũng sẽ nhanh chóng thức giấc, một thời gian sau, Diệp Phi ít khi nghe thấy Lê Ngộ Đông khóc đêm, còn tưởng cuối cùng Lê Ngộ Đông cũng ngủ yên giấc cả đêm, cho đến đêm nọ, không hiểu sao Diệp Phi lại tỉnh giấc, không thấy Lê Tiện nam đâu, vô thức đi tìm anh.
Sau đó nhìn thấy đèn trong phòng em bé sáng lên, Lê Tiện Nam mặc đồ ngủ, bế Lê Ngộ Đông trên tay, nhẹ nhàng dỗ dành con, một tay còn cầm bình sữa ấm.
Hóa ra không phải là Lê Ngộ Đông không khóc đêm, mà là Lê Tiện Nam thức dậy trước cô.
Lê Tiện Nam thật sự sợ cô ngủ không ngon, lúc hai người ra ngoài, anh rất ít khi đặt khách sạn, lần kia Lê Tiện Nam mua một căn biệt thự nghỉ mát bên bờ biển, có cửa kính sát đất, trong sân có một gốc hải đường, hoa tạo cảnh vẫn là hoa hải đường màu nhạt.
Cuối hè, hải đường vẫn nở hoa, hoa màu hồng nhạt che phủ cả tán cây.
Lê Tiện Nam cố ý mua ghế lắc lư để ngắm bình minh cùng cô.
Diệp Phi không nhịn được cười, nói: “Hay là sau này đưa Lê Ngộ Đông đến đây đi, nghĩ đến chuyện có khi bây giờ thằng bé đang làm bài tập, em đã thấy đau lòng.”
“Mỗi tháng chỉ có vài ngày dành riêng cho hai người, để thằng bé làm bài tập yên ổn đi, tuổi này phải tập trung học hành.”
—— Lê Tiện Nam nói năng rất đứng đắn.
Lê Tiện Nam cũng đưa cô đi lướt sóng, ngồi du thuyền ngắm mặt trời lặn.
Hai người họ ngồi trên bậc thang sau đuôi du thuyền, ngâm chân trong nước biển, thỉnh thoảng cô lại đá mấy ngọn sóng.
Lê Tiện Nam đợi ngắm mặt trời lặn cùng cô, thong thả lấy ra một chiếc vòng kim cương, đeo lên cổ tay cô.
Bờ biển không có một bóng người, có lẽ nơi này là khu nghỉ dưỡng riêng tư, khung cảnh xinh đẹp, bên bờ biển có một dãy nhà nhiều màu sắc, có băng ghế dài, có hải đăng sáng đèn về đêm.
Mặt trời chuẩn bị lặn là mặt trời xinh đẹp nhất, bầu trời nhuộm màu vàng óng, thỉnh thoảng có tiếng hải âu kêu to.
Họ như hai người yêu nhau đi trốn thế giới, hôn nhau trên biển lúc hoàng hôn.
Khi đó, dường như toàn bộ thế giới bị hút vào chân không, chỉ có thể nghe tiếng trái tim của người kia đang đập.
Tình yêu bắt đầu vào lúc bình minh, lan tỏa vào lúc hoàng hôn, dâng trào trước lúc nửa đêm.
Diệp Phi ngồi trên bờ biển cùng anh, đợi mặt trời lặn.
Lê Tiện Nam giữ lấy cằm cô, hôn lên cổ cô, Diệp Phi xoay người sang, ngồi lên đùi anh, Lê Tiện Nam vòng tay qua eo cô, kéo cô đến gần.
Tiếng sóng biển rì rào, thủy triều nhấp nhô.
Vào thời khắc mặt trời lặn xuống, màn đêm cũng đến đúng hẹn, họ vĩnh viễn yêu nhau mãnh liệt.
–
Lê Tiện Nam rất hiếm khi tăng ca, xác suất cực kỳ thấp, Diệp Phi đi đón Lê Ngộ Đông, cũng không muốn quấy rầy anh, chỉ cùng Lê Ngộ Đông ngồi trong khu vực nghỉ ngơi trên sảnh chính của tòa nhà văn phòng.
Cô cũng rất ít khi đến nơi làm việc của anh, bởi vì nơi này mang quá nhiều tác phong tài chính, người đến đây đều là doanh nhân ăn mặc nghiêm chỉnh, nhân viên lễ tân luôn mặc váy xám và áo sơ mi trắng, vô cùng nhã nhặn, mà lại rất máy móc.
Nhưng Lê Ngộ Đông thích đợi Lê Tiện Nam ở đây cùng Diệp Phi, nói là vì kẹo trên bàn rất ngon, Diệp Phi cầm một viên lên nhìn, tự dưng lại thấy buồn cười, đĩa nhỏ trên bàn chất đầy kẹo bạc hà, khu vực văn phòng cấm hút thuốc lá.
Cô cùng Lê Ngộ Đông đến đây không quá năm lần, Lê Tiện Nam gọi cho cô, nói: “Ngồi dưới đó làm gì, lên đây đi.”
“Anh không bận sao?”
“Không bận, cuộc họp qua điện thoại sắp kết thúc rồi.
“Cũng được.”
“Thang máy riêng của anh ở bên phải, cần quét thẻ hoặc nhập mật khẩu, mật khẩu là sinh nhật em.”
“Dạ.”
Diệp Phi đưa Lê Ngộ Đông đi qua, bên kia có sáu thang máy, đúng là có một cái chỉ dẫn đến tầng cao nhất.
Diệp Phi nhập mật khẩu, cửa thang máy mở ra, Lê Ngộ Đông kêu lên một tiếng.
Thang máy không lớn lắm, bên trong có rất nhiều hoa, có người chuyên đến bày trí, lấy cẩm tú cầu xanh nhạt làm chủ đạo, hoa phối cùng là hoa mao lương màu sáng và hoa hồng.
Diệp Phi nhớ đến bộ phim Hong Kong mà cô đã xem cùng Lê Tiện Nam thật lâu trước đây, là “Dã thú chi đồng”, Ngô Ngạn Tổ và Cổ Thiên Lạc vào vai chính, trong đó có một cảnh phim kinh điển, là Cốc Tổ Lâm nói với Cổ Thiên Lạc: “Mặc dù tôi chưa nói với anh là tôi thích cái gì, nhưng không lý nào anh lại tặng tôi… Làm sao một người đàn ông có thể tặng tủ lạnh cho một người phụ nữ chứ?”
Sau đó Cốc Tổ Lâm mở tủ lạnh, trong đó tràn ngập hoa tươi.
Cảm xúc của cô lúc này nhất định là cũng như vậy, thang máy mở ra, nhìn thấy hoa tươi khắp nơi.
Lê Ngộ Đông không hiểu chuyện này, chỉ biết mỗi ngày thức dậy đi mua hoa cùng ba, trong tiệm hoa chỉ có hai loại hoa, ba nói tặng hoa cho mẹ vì muốn nói lời yêu với mẹ.
Cho nên lúc Lê Ngộ Đông nhìn thấy hoa trong thang máy, lại nắm tay Diệp Phi, ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt kiên định, nói với cô: “Mẹ, ba rất yêu mẹ.”
Sau đó, bé cưng lại nói: “Mẹ, con cũng vậy, con và ba rất yêu mẹ.”
Cuối năm, Triệu Tây Mi giữ Diệp Phi lại, đút lót cô mấy lần, Lê Tiện Nam cũng nhìn ra, nhàn nhạt hỏi: “Có gì thì nói.”
Triệu Tây Mi không thèm giả vờ nữa, cười hỏi Diệp Phi: “Em lấy hai người làm hình mẫu để viết tiểu thuyết được không?”
Diệp Phi không có ý kiến, nhưng Lê Tiện Nam cảnh cáo: “Đừng làm bậy.”
“Làm bậy là sao?”
Lê Tiện Nam thật sự nghĩ ngợi, nói: “Đừng thêm thắt mấy chi tiết cẩu huyết vào câu chuyện của anh, mặc dù cuộc sống không phải tiểu thuyết, nhưng Diệp Phi vẫn là nữ chính duy nhất của anh, nếu em định viết lung tung, tốt nhất là đừng viết nữa.”
“Chậc, chậc, Lê Tiện Nam, em thấy anh cực kỳ tiêu chuẩn kép luôn đấy.”
“Mấy năm trước em nói rồi.” Lê Tiện Nam hờ hững uống trà, thong thả thừa nhận, “Đúng là tiêu chuẩn kép.”
—— Triệu Tây Mi viết bản thảo không thuận lợi lắm, thật ra cô ấy đã viết xong, nhưng Lê Tiện Nam lấy đi, dành thời gian đọc lại, lúc đó cô ấy rất khó hiểu, còn lúng túng hỏi Diệp Phi: “Anh ấy thật sự đọc à?”
“Hai đêm nay đều nhìn máy tính, chắc là đang đọc đấy.” Diệp Phi rất vui vẻ.
Cảm xúc của Triệu Tây Mi lúc lên lúc xuống, có khi cực kỳ tự tin, có khi lại nghĩ nhỡ đâu Lê Tiện Nam quá nghiêm khắc thì sao.
“Vậy cô cứ mặc kệ anh ấy đi, muốn viết gì thì viết.”
“Vậy không được, tôi lấy hai người làm nguyên mẫu cho truyện này, nhỡ đâu tôi viết không tốt, thiên lương vương phá (*).”
(*) Bắt nguồn từ tiểu thuyết “Người vệ sĩ mãnh liệt của tôi” và “Trạch thiên ký”, là câu rút gọn của câu “Trời lạnh rồi, cho Vương thị phá sản đi”.
Nghe thấy lời này, Diệp Phi bật cười, tự dưng nhớ đến một khung cảnh rất nhiều năm về trước.
Khi đó, Lê Tiện Nam đi từ Yến Kinh đến Quảng Đông đón cô, trên đường đi, người này dùng giọng điệu nhàn nhạt, nói, thiên lương vương phá cũng phải hợp pháp.
Nghĩ đến những ký ức vụn vặt, trái tim cô cũng mềm mại.
Tác phẩm của Triệu Tây Mi rất tốt, Lê Tiện Nam đọc xong cũng không đưa ra nhiều ý kiến —— lúc đó anh đọc, ý định cũng rất đơn giản, thật sự là sợ Triệu Tây Mi viết Diệp Phi của anh thành một người khó ưa.
Khi đó, Triệu Tây Mi vừa xuất bản xong ba quyển sách trong loạt tiểu thuyết yêu thầm dưới bút danh Tây Mạn, là bộ ba tiểu thuyết từ lúc yêu thầm, gương vỡ lại lành, đến kết hôn, loạt tiểu thuyết này trở nên nổi tiếng, quyển sách thứ tư là quyển sách lấy Lê Tiện Nam và Diệp Phi làm nguyên mẫu.
Lúc đó, lâu thật lâu cũng chưa quyết định được tên quyển sách, có mấy sự lựa chọn, nhân viên biên tập đều cảm thấy không hay lắm.
Triệu Tây Mi gặp Lê Tiện Nam nhờ hỗ trợ.
Sau một đêm, Lê Tiện Nam trả lời cô ấy ——
“Ngộ đông”
Đầu mùa đông năm đó, quyển sách vừa được đưa ra thị trường đã bán rất chạy, nhà xuất bản tổ chức hai hoạt động trực tiếp, bao gồm hoạt động ký sách của Triệu Tây Mi, Diệp Phi đi cổ vũ nhưng không vào trong, cùng Lê Tiện Nam ngồi ở một góc thật xa trong quán cà phê đối diện tiệm sách, bạn nhỏ Lê Ngộ Đông không biết chuyện gì, chỉ chăm chú đọc truyện tranh.
Ngày đó Lê Tiện Nam không chỉ trả lời cái tên “Ngộ đông” cho cô ấy, còn đích thân viết lời mở đầu cho cô ấy.
Anh không nói chuyện tình yêu với em,
Em ngẩng đầu lên nhìn,
Bầu trời đầy sao, có một ngôi sao là lời tỏ tình anh dành cho em,
Cẩm tú cầu không úa tàn là vì anh yêu em,
Tình yêu trèo đèo lội suối, em có sự thiên vị độc nhất của anh.
Công chúa rồng của anh, em là vĩnh hằng của anh.
Vạn sự do người, nói đến tình yêu, anh dùng một đời hồi đáp lại em.
Không có chữ ký, chỉ có đoạn văn này được in trên trang đầu.
Diệp Phi ngồi trong quán cà phê lật lật quyển sách, vừa liếc mắt đã nhìn thấy đoạn văn này.
Lê Tiện Nam ngồi đối diện cô, Lê Ngộ Đông ôm quyển truyện tranh trong tay, khổ sở hỏi anh: “Ba, từ này đọc thế nào ạ?”
Lê Tiện Nam cúi đầu đọc cho thằng bé nghe, sau đó còn đùa giỡn với bé cưng.
Lê Ngộ Đông giận dỗi, cầm truyện tranh quay sang Diệp Phi than phiền, Diệp Phi chăm chú nhìn trang đầu của quyển sách, đọc đến dòng cuối cùng, hốc mắt cô chua xót.
Cô thừa dịp này tranh thủ nghiêng đầu lau mắt, vờ như bị mờ mắt.
Lê Tiện Nam cúi người đến gần, giữ lấy cằm cô, ngắm nhìn kỹ lưỡng.
Trong tiệm sách, giữa lúc ký tên, Triệu Tây Mi ngẩng đầu nhìn một cái.
Lê Tiện Nam giữ cằm của Diệp Phi nhìn ngắm, Diệp Phi chớp mắt, cách một bàn cà phê, anh đưa ngón cái lướt qua môi cô, bàn tay sống trong nhung lụa, đeo chiếc nhẫn cưới chưa từng tháo ra.
Không biết là nói gì, anh bật cười, Diệp Phi đẩy tay anh ra, trong đáy mắt cô cũng tràn ngập ý cười.
Bạn nhỏ Lê Ngộ Đông buồn phiền ôm truyện tranh.
Lúc đó có người nói tuyến tình cảm trong sách của Triệu Tây Mi rất kỳ lạ, là yêu từ cái nhìn đầu tiên sao, nhưng cũng không nói rõ là yêu từ cái nhìn đầu tiên.
Triệu Tây Mi cảm thấy đáp án đã được viết trong sách.
Yêu là bản năng, mỗi người đều là những hạt bụi trôi dạt giữa thế gian, phải va vấp mới có thể gặp được một nửa phù hợp, chỉ khi hai người thu hút nhau mới có thể dẫn đến bản năng, sinh ra cộng hưởng nhịp tim, họ sẽ không chia lìa, dẫu cho có ly biệt cũng sẽ yêu nhau, gặp nhau —— hoặc có lẽ trùng phùng cũng không gọi là trùng phùng, gọi là về nhà.
Thế giới thật nhanh, họ chậm rãi yêu nhau.
Thế gian không còn Lê Tiện Nam khác, cũng không có Diệp Phi thứ hai.
Là yêu, là thương, cũng là thiên vị.
Nhân sinh tự thị hữu tình si, thử ái bất quan phong dữ nguyệt (*).
(*) Tạm dịch là: Người đời ai cũng vướng tình si, yêu này đâu phải tại gió trăng.
[Hoàn toàn văn]
——————–
Tác giả có lời muốn nói:
1. Nhân sinh tự thị hữu tình si, thử ái bất quan phong dữ nguyệt —— Nguyên văn xuất phát từ “Ngọc lâu xuân kỳ” của Âu Dương Tu, nhân sinh tự thị hữu tình si, thử hận bất quan phong dữ nguyệt.
2. “Mặc dù tôi chưa nói với anh là tôi thích cái gì, nhưng không lý nào anh lại tặng tôi… Làm sao một người đàn ông có thể tặng tủ lạnh cho một người phụ nữ chứ?” —— Xuất phát từ phim “Dã thú chi đồng”.
——— Cập nhật vào ngày 10 tháng 11 năm 2022, tiểu kịch trường cho sinh nhật của Lê Tiện Nam:
Sau khi cưới, năm nào Diệp Phi cũng giữ một thói quen.
Ngày 10 tháng 11 dậy sớm nấu mì trường thọ cho Lê Tiện Nam, đã sắp xếp kế hoạch cho cả ngày, có rất nhiều lịch trình kỳ lạ: xem phim, xem hòa nhạc, live house (*), ăn lẩu.
(*) Là một không gian biểu diễn nhạc sống nhỏ, thường có sức chứa dưới một ngàn người, chẳng hạn như quán rượu, hộp đêm, nhà hàng…
Trước khi gặp Diệp Phi, Lê Tiện Nam chưa từng ăn mừng sinh nhật.
Lê Tiện Nam hỏi có phải cô tạo ghi nhớ để theo dõi hay không.
Diệp Phi nói ngày này không cần ghi nhớ: “Bởi vì sau ngày sinh nhật của anh sẽ là 1111, bốn số một, nếu trễ một ngày, sinh nhật của anh sẽ rơi vào Lễ Độc thân.”
Lê Tiện Nam nghe xong, thấy buồn cười.
Nhưng cười xong cũng cảm thấy rất thú vị.
Tình cờ rơi vào ngày 10 tháng 11, một ngày trước Lễ Độc thân, tình cờ Diệp Phi được sinh ra trên đời, tình cờ sau này, mãi mãi sẽ có một người nhẹ nhàng nhớ ngày sinh nhật của anh.
Lại còn:
“Lê Tiện Nam, anh đừng quên ngày mai là 11 tháng 11!”
Lê Tiện Nam cười: “Được rồi, sau sinh nhật tôi một ngày là ngày mua sắm của ngài, muốn mua cái gì?”
Diệp Phi không muốn mua cái gì, chỉ chọn lung tung vài món tượng trưng.
Kết quả là hôm sau, túi lớn túi nhỏ xuất hiện trong nhà, Lê Tiện Nam nghiêm túc nói váy này xinh xắn, chiếc nhẫn kia đẹp mắt, nói cô thiếu một sợi dây chuyền, thiếu bông tai này.
Lê Tiện Nam nói dù gì cũng là 11 tháng 11, phải chúc may mắn, không mừng Lễ Độc thân, như vậy thì ngụ ý không tốt.
Diệp Phi cười nói, hay là cứ xem như bù đắp cho mấy sinh nhật trước của anh?
Lê Tiện Nam mặc áo choàng tắm nhìn điện thoại, nghe thấy lời này, anh kéo cô đến gần, lướt lướt lịch trên điện thoại: “Ngày 11 tháng 11 thì bù đắp cho mấy sinh nhật trước của anh, vậy ngày nào bù đắp cho mấy sinh nhật trước của Phi Phi? 12 tháng 11 à?”
Diệp Phi: “…Cũng không cần ăn mừng ba ngày liên tục đâu.”
Lê Tiện Nam nói: “Ngày nào có em thì ngày đó là lễ, anh còn ước ngày nào cũng là lễ.”
Diệp Phi: “…Bớt ăn lễ lại đi.”
————
Chúc mừng sinh nhật ông chủ Lê!
——— Chúc mừng sinh nhật Lê Tiện Nam ngày 10 tháng 11 năm 2023:
Sinh nhật của Lê Tiện Nam rơi vào cuối thu đầu đông, Diệp Phi nghĩ thời gian này cực kỳ tốt, bên ngoài lạnh lẽo, trong nhà có máy sưởi, rất thích hợp để ở nhà cùng nhau.
Nhưng tiếc là Diệp Phi chưa học nấu được nhiều món, chuyện cô nấu ăn cũng chỉ là lời nói.
Năm nay cũng vậy, Diệp Phi hỏi Lê Tiện Nam muốn ăn món gì, lúc tan làm sẽ đi mua thức ăn về nhà nấu cơm, dù sao cũng là sinh nhật người ta, người ta phải tự nấu bữa cơm sinh nhật cho mình, Diệp Phi băn khoăn, hỏi Lê Tiện Nam thích cái gì.
Lúc đó Lê Ngộ Đông học cấp ba, đã đi chơi với bạn học —— nghe nói còn dẫn theo Lương Thanh Lê.
Cũng hiếm khi Lê Tiện Nam có thời gian một mình với Diệp Phi, anh nghiêm túc cầu nguyện ——
Hy vọng sang năm, chúng ta vẫn yêu nhau nồng nhiệt.
Ước nguyện sinh nhật của anh năm nào cũng như vậy.
Năm nào cũng đạt được ước nguyện.
Lê Tiện Nam chuẩn bị thổi nến, bên ngoài có tiếng mở cửa.
Anh mở mắt, Diệp Phi cũng quay đầu.
Lê Ngộ Đông mệt mỏi, gấp gáp ôm bánh sinh nhật về nhà, Lương Thanh Lê cầm quà sinh nhật trong tay.
Vừa vào cửa, cô bé đỏ mặt, giọng nói trong trẻo: “Chúc mừng sinh nhật, chú Lê!”
“Ba mẹ ăn cơm đúng giờ quá, con và Lương Thanh Lê vội vàng chạy về, ba mẹ cũng không thèm gọi cho con trai một cuộc…”
“Không phải con ra ngoài chơi với bạn sao?” Diệp Phi đứng dậy, lấy thêm chén đũa.
“Con nhớ hôm nay là sinh nhật của ba con.” Lê Ngộ Đông nhìn hai người họ một lượt, ra vẻ thấu hiểu, “Ba mẹ muốn dành thời gian riêng với nhau thì cứ nói trước với con một tiếng…”
Lê Tiện Nam liếc thằng bé —— may là con trai mình, không thì cái bóng đèn này sẽ thật sự phát sáng.
Ăn xong, Lê Ngộ Đông “hiểu chuyện”, đưa Lương Thanh Lê ra ngoài đi dạo, Diệp Phi chọn chọn lựa lựa đĩa phim, hai người họ vùi mình trên sofa, đắp chăn xem phim, tự dưng cô nhớ đến thật lâu về trước, cô do dự tới lui mới tỏ tình. Bỗng nhiên cô tự hỏi, trong đoạn thời gian đó, Lê Tiện Nam có cảm thấy khổ sở không.
Ánh đèn nhấp nháy, Diệp Phi nhìn góc mặt của Lê Tiện Nam, biểu đạt tình yêu của mình, không chút e dè.
Hóa ra yêu sâu đậm một người là sợ mình yêu không đủ nhiều.
Yêu là đôi lúc cảm thấy mình nợ đối phương.
Lê Tiện Nam cũng vậy, luôn nghĩ những ngày tháng biệt ly, cô đã cô đơn thế nào, mặc dù đã mười mấy năm trôi qua, nhớ đến quãng thời gian xa cách đó, anh vẫn thấy đau lòng.
May mà thời gian trôi chậm, người có tình vẫn yêu nhiều như xưa, những ngày này, yêu thương càng đủ đầy, sinh sôi nảy nở không ngừng, không bao giờ cạn vơi.
Danh sách chương