Đám cưới là kiểu Trung Quốc, hôm đó Phó Dực mặc một bộ sườn xám màu đỏ. Chiếc sườn xám vừa vặn tôn lên những đường nét cơ thể rất bắt mắt của cô. Trước lồi sau vểnh, mông to tròn.
Lần lượt đi từng bàn kính rượu với các trưởng bối, mặc dù Trịnh Dữ giúp cô cản không ít nhưng cô vẫn uống rất nhiều.

Sau bữa tiệc, Phó Dực gần như say khướt, cha Trịnh đành lòng nhìn cảnh con dâu mệt mỏi vì say rượu, vội vàng bảo con trai đưa vợ về nghỉ ngơi. Trịnh Dữ cầu còn không được.
Phó Dực dựa vào vòm ngực nóng bỏng của người đàn ông, nâng đôi mắt lim dim lên nhìn, là Trịnh Dữ, vì vậy cô yên tâm nhắm mắt lại.
Hoàn toàn không nhận thấy cơn bão dữ dội ẩn trong vẻ mặt lười biếng của Trịnh Dữ.
Anh không vui lắm.
Quần áo của cô quá ôm lấy cơ thể, tuy rằng hôm nay đều là người lớn, nhưng anh vẫn cảm thấy khó chịu.
Vừa bước vào phòng tân hôn, Phó Dực đã bị Trịnh Dữ ném lên chiếc giường lớn mà hai người mua chung.

Phó Dực bị ngọn đèn trên trần chiếu thẳng vào mắt, không mở mắt ra được, trước khi nhìn thấy bộ dạng của người yêu, cơ thể cô đã cảm nhận được sự vuốt ve của anh rồi.

Thân thể nóng bỏng của anh áp lên người cô, đôi tay thon dài ngẫu nhiên xoa nắn cặp đùi trắng nõn, đầu vùi vào cổ cô, môi lưỡi không ngừng cọ xát từng tấc trên khuôn mặt cô.
Sức lực không nhỏ, hơi đau.
“Ưm…” Phó Dực yếu ớt rên rỉ, anh cắn vành tai cô.
“Ai mua cho em bộ đồ này hả?” Trịnh Dữ nhả ra, ngón tay giật lấy vạt áo sườn xám.
“Mẹ chồng …” Phó Dực bối rối.
Tiếng gọi này khiến trái tim Trịnh Dữ vừa ý hơn rất nhiều, phần lớn sự tức giận của anh đã biến mất.
“Sau này không được phép mặc.” Trịnh Dữ hơi gượng gạo ra lệnh.

“Tại sao …? Mẹ nói là anh thích … Nên em mới mặc nó… Anh không thích hả, ông xã.” Phó Dực đã hoàn toàn say xỉn, nói nhiều hơn bình thường, hai chân buông thõng không ngừng lắc lư, bàn tay mềm mại nhẹ nhàng nắm lấy tóc anh.
“Anh thích, nhưng nhìn thấy người khác cũng thấy được, anh không vui.” Trịnh Dữ bất đắc dĩ trả lời.

Nhìn thấy đôi mắt cô mơ hồ, đôi môi cô bóng lưỡng vì say, anh không kìm lòng được, cúi đầu hôn lên môi cô, đầu lưỡi đột nhiên chui vào khoang miệng không chút phòng bị của cô, nếm qua mùi rượu hơi say.

“Vậy chỉ mặc cho anh xem được không? Em không muốn ông xã em không vui.” Phó Dực thở dốc nói, cái miệng vừa bị hôn đỏ bừng, đóng mở, khóe miệng còn có nước bọt mập mờ.
“Fuck, Phó Dực, em thực sự rất biết quyến rũ người khác.” Dục vọng bên dưới trở nên sưng tấy, chỉ vì một câu nói đơn giản của cô.
Phó Dực vươn tay móc cổ anh, hôn lên lông mày và mắt anh, rồi chóp mũi, cuối cùng đến miệng anh.
“Trịnh Dữ, em thích anh.” Giống như một chú mèo con, thì thầm vào tai anh.
“Anh biết, anh đều biết” Trịnh Dữ cũng sờ lên mặt cô, trong lòng cảm thấy rất mềm mại.
“Anh không biết …” Phó Dực đột nhiên nói, sau đó nằm lại trên giường. “Anh biết.” Trịnh Dữ dỗ dành cô, vươn tay cởi từng chiếc nút áo, từng chiếc một, chầm chậm, mang theo vài phần nôn nóng.
Phó Dực giống như một quả đào mật, sau khi lột bỏ phần vỏ sườn xám, phần thịt tươi ngon và mọng nước liền lộ ra.
“Khi còn nhỏ em đã thích anh rồi, nhưng mà…anh vân luôn xem em là em gái…” Phó Dực khởi kiện.
Trịnh Dữ nghe cô lầm bầm, hết lần này đến lần khác đáp lại cô, sau đó không hề qua loa mà ngậm lấy đỉnh anh đào.
“Em gái ngoan, anh trai rất thích em.”

Đỉnh anh đào nằm trong khoang miệng ấm nóng, trở nên cứng rắn, tiểu huyệt cũng dần ẩm ướt, thân thể Phó Dực sau khi say rượu trở nên mẫn cảm hơn, không đụng tới hai cái đã ướt át.
“Nhiều cô gái thích anh như vậy, hết người này đến người khác, em sắp chết vì khó chịu rồi.” Phó Dực thút thít than thở.
Trịnh Dữ xin lỗi, sau đó đứng dậy, lột sạch quần áo hoàn toàn, cây thịt đỏ tím ẩn giữa cỏ đen, đứng thẳng trên không trung.

“Em không thích Lâm Khanh Khanh, anh thích cô ta sao?” Phó Dực trợn mắt nhìn anh, thở hổn hển, bộ ngực run rẩy, còn lóe sáng một cái.
“Anh thích em.” Trịnh Dữ nằm trên người cô, bắt đầu từ cổ đi xuống, hôn khắp người cô.
“Anh biết vì sao em lại trở về không?” Phó Dực bị anh hôn đến run lên, ngón chân co quắp lại, nhưng vẫn kiên trì nói.

“Hửm? Anh không biết.” Trịnh Dữ sờ hoa huy*t, một mảng dinh dính. Hai tay anh mở ra đùi cô, đỡ lấy dục vọng cũng mình, lấp đầy cô.
“Lưu manh…Ưm…” Cảm giác bị xâm nhập khiến Phó Dực khựng lại một lúc, sau đó Trịnh Dữ mới bắt đầu động đậy.
Anh nắm lấy eo cô, ở trong cơ thể cô làm mưa là gió.

“A … anh gọi cho em … gọi điện thoại, em mới trở về.” Phó Dực hai tay nắm lấy chiếc gối mềm sau đầu, kiên quyết nói những điều mình muốn nói. “Thật sao?” Trịnh Dữ nghi ngờ nói, nâng cô từ trên giường dậy, để cô ôm lấy bả vai mình, luồng mềm mại tựa lên ngực anh.
Anh giữ cặp mông căng tròn của cô, một trận mưa rền gió dữ làm tình. “Chính là…anh gọi cho em, hỏi em sao lại đi xa như vậy” Phó Dực gục đầu vào vai anh, cắn xuống thịt vai.
Thật cứng.
Cùng với thứ đang tác oai tác quái bên dưới, giống nhau
Trịnh Dữ không biết anh gọi cho cô khi nào nữa. Là lúc say? Hay lúc anh mơ ngủ?
“Là anh gọi. Sau đó em quay về?” Trịnh Dữ chậm lại, một sâu một nông, rất kiên nhẫn và dịu dàng.

“Ừm, có phải em không có chính kiến không, anh kêu em về thì em liền quay về.” Phó Dực ủy ủy khuất khuất cắn anh, nhưng chỉ 1 giây cô đã buông ra rồi nhẹ nhàng liếm liếm. Cô không nỡ.

“Bà xã ngoan, trước đây là anh không tốt. Sau này, chúng ta sẽ mãi mãi hạnh phúc bên nhau, được không?” Trịnh Dữ vuốt ve lưng cô, nhẹ nhàng xoa.
“Em muốn sinh con cho anh.” Phó Dực đột nhiên cảm xúc, nhẹ giọng nói bên tai anh, gió xuân bên tai thổi qua.

“Được.” Trịnh Dữ cười trả lời, đặt cô lên giường, ôm lấy hai đầu gối của cô, tách hai đùi cô ra, để cho dục vọng tự do ra vào trong cơ thể cô.
Một lúc lâu sau, cơ thể Phó Dực lấm tấm mồ hôi, lông mày cau lại vì đau đớn và vui mừng.
Trịnh Dữ cũng cảm thấy mình sắp tới, vì vậy lại tăng tốc. “Vợ à, bắn vào bên trong ha?” Trịnh Dữ bên tai cô hỏi. “Vâng.” Phó Dực ôm chặt lấy anh.
Toàn bộ tinh d*ch bắn vào trong cơ thể Phó Dực, khiến bụng dưới của cô co giật vài lần.

Trịnh Dữ rút ra khỏi người cô, quan sát động đào nguyên thật lâu, nhìn cái huyệt nhỏ thần kỳ kia nuốt hết tinh d*ch của mình, một ít dịch đục chảy ra từ trong huyệt, vách thịt co giật, lại bị hút trở lại.

Đứa bé rất nhanh đã có, người lớn trong gia đình đều rất vui. Ngày sinh, thời tiết rất tốt, nhưng Trịnh Dữ luôn cau mày.
Anh luôn lo lắng.
Lo lắng cho Phó Dực.
Khi bác sĩ nói với anh “hai mẹ con đều bình an”, anh không thể không khóc thầm.
Fans đều nhớ ngày đó.

Bé được sinh ra vào buổi sáng Một tháng sau khi sinh, vào ngày đầy tháng của ku cậu, Trịnh Dữ đã phát hành một ca khúc mới có tên “Baby”.

Fans cứ thấy sai sai chỗ nào, bé cưng của Wing rõ ràng là một cậu nhóc, thế quái nào lời bài hát lại là viết cho bé gái nhỉ… (;¬_¬)
Phó Dực đỏ mặt hỏi chồng mình, bài hát có phải viết cho cô không.
Trịnh Dữ hôn lên gò má ửng đỏ của cô: “Đúng vậy, em là nguồn cảm hứng của anh.”

- Hết - 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện