"Mẹ, cái ao mà thím hai c.h.ế.t đuối, có phải là cái ao ở giữa núi Đại Ngưu không ạ?"

Mẹ tôi ngạc nhiên: "Cái này thì mẹ không biết, con biết manh mối gì à? Nếu con thực sự biết gì thì phải giúp thím hai của con đấy, thím ấy khổ lắm.”

“Năm đó nhà mình có lỗi với thím ấy, lúc đó nếu con có thể xuống sông kéo chú hai của con lại. Chú hai của con không chết, thím ấy cũng sẽ không phải chịu nhiều đau khổ như vậy."

Trong lòng tôi ngổn ngang trăm mối, vừa bất lực vừa áy náy.

Chiếc vòng vàng trên tay tôi nóng ran.

Đêm đó, tôi mơ thấy thím hai.

Thím ấy mặc áo sơ mi xanh, quần jean trắng, đi theo sau một người đàn ông đang đạp xe.

Cuối cùng họ dừng lại bên bờ ao này.

Thím hai nghiến răng: "Ông nói thật chứ? Chồng tôi cần người thế mạng? Chỉ cần tôi đồng ý làm ma da, chồng tôi sẽ được đầu thai?"

Người đàn ông quay đầu lại, vậy mà lại là bố chồng tôi!

Ông ấy mất cách đây hai năm vì tai nạn xe trên đường cao tốc. 

Đầu bị cán nát, lại thêm trời mưa xối xả nên đến t.h.i t.h.ể cũng không còn nguyên vẹn. 

Mẹ chồng tôi chỉ còn biết gom góp ít quần áo của ông ấy để làm mộ gió.

Vậy mà lúc này, trong mơ, tôi lại thấy ông ấy còn sống, vẻ mặt nghiêm nghị.

“Ta lừa con làm gì? Nhưng nói đi cũng phải nói lại, làm ma da phải tự nguyện. Nếu không, con chết rồi chồng con cũng không ra được đâu."

Thím hai sờ sờ chiếc vòng vàng của mình: "Con tự nguyện."

Bố chồng tôi liếc nhìn chiếc vòng: "Dù sao con cũng sắp c.h.ế.t rồi, hay là đưa ta giữ chiếc vòng này hộ nhé?"

Nhưng thím hai làm như không nghe thấy, nghiến răng, ngoái đầu nhìn về phía nơi hoang vắng.

Rồi thím ấy không chút do dự nhảy xuống hồ.

Bố Chu Húc kiên nhẫn đợi bên hồ đúng bảy ngày, cho đến khi xác c.h.ế.t nổi lên, trương phình.

Ông ta lấy điện thoại ra, gọi một cuộc: "A lô, Duệ Duệ à. Ừ, người để phối âm hôn cho làng các cô tôi tìm được rồi đây. Tự tử đấy nhé, nhớ kỹ, mười vạn tệ, một xu cũng không được bớt. Tiền này tôi phải để dành cho Húc Tử lấy vợ."

Duệ Duệ, chính là tên chị dâu tôi.

Mười năm sau, tôi gả vào nhà họ Chu.

...............................

Thím hai tôi thật đáng thương, trước khi được vớt lên, t.h.i t.h.ể đã bị cá trong hồ ăn mất một phần lớn.

Những con cá ăn phải t.h.i t.h.ể của thím hai dần dần đều biến đổi, trở thành loài cá quái dị mắt đỏ, đầu trắng, đuôi xanh.

Linh hồn thím hai bám vào những con cá này, đi khắp nơi tìm kiếm chú hai.

Những xác cá mà Chu Húc trước đây đã moi mắt, vứt đi cũng đã được tìm thấy.

Pháp y phát hiện một số DNA thuộc về con người trong cơ thể cá.

Kết luận cuối cùng mà cảnh sát đưa ra là có khả năng đã có người c.h.ế.t đuối ở đây, t.h.i t.h.ể bị cá ăn mất.

Còn về việc tại sao không có xương cốt, có thể đã bị người dân gần đó vớt đi từ lâu rồi.

Còn ông chủ Lý, anh ta chẳng qua chỉ là một kẻ đã nếm trải vị ngọt của loài cá Phúc mang lại may mắn này.

Anh ta đã bắt loài cá mắt đỏ quái dị trong hồ về nhà ăn, từ đó bắt đầu gặp vận may.

Nhưng mỗi lần may mắn chỉ kéo dài được một tháng, rồi lại nhanh chóng sa sút.

Có người phụ nữ báo mộng cho anh ta rằng, chỉ có người họ Chu mới câu được cá Phúc và được tặng bảo vật.

Chỉ cần có bảo vật là có thể gặp may mắn mãi mãi.

Anh ta lại bắt đầu tìm kiếm người họ Chu.

Cho đến một ngày, anh ta gặp Chu Húc.

Chu Húc và ông chủ Lý bị kết án tử hình vì tội g.i.ế.c người.

Tôi tố cáo chị dâu tội mua bán xác chết.

Cuối cùng vì thời gian đã quá lâu, lại không có ai làm chứng, nên sự việc này cũng chìm xuồng.

Nhưng không ngờ, kể từ hôm đó, trên người chị dâu bắt đầu nổi lên từng lớp vảy cá.

Ban đầu chị ta tính toán rất kỹ, dùng nước màu hồng để cứu Chu Húc, dùng con rối gỗ để hại c.h.ế.t tôi, hòng bịt đầu mối. 

Chỉ là chị ta không kìm nén được lòng tham, ghen tị với vận may của tôi, nên đã lừa lấy chiếc vòng vàng của cá Phúc.

Chỉ đáng tiếc là chị ta không ngờ rằng, cá Phúc lại tha cho tôi.

Cho đến một ngày, chị dâu mắt đỏ hoe, quỳ xuống cầu xin tôi.

Chị ta bỏ ra gấp mười lần giá tiền để trả lại chiếc vòng, xin tôi nhận lấy.

"Cầu xin em đấy, em dâu, em cứ cầm lấy đi, đây là phúc khí to lớn lắm đấy."

Tôi không buồn ngước mắt lên.

Tôi khịt mũi coi thường, có gì mà hiếm lạ: "Cảm ơn chị dâu, chiếc vòng này tôi không cần đâu. Dù sao thì cá Phúc tặng bảo vật, cũng không phải ai cũng nhận được phúc khí này."

Sau khi ba người họ đều c.h.ế.t rồi, tôi tìm người đưa hài cốt của thím hai về, chôn cất cùng chú hai.

Từ đó về sau, trên đời không còn ai nghe nói đến chuyện cá Phúc tặng bảo vật nữa.

(Hết)

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện