*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
EDITOR: LAM
Lý Đằng?
Đây là lần đầu tiên Triển Minh nghe Tiểu Nam Tử chủ động nhắc đến người ở Nhất Trung.
Cố Kỳ Nam chậm rãi kể, “Em quen biết ảnh khi còn học ở lớp chuyên Olympic Toán, rất lợi hại, giao tình của bọn em khá tốt, khá hơn rất nhiều so với mọi người ở lớp Thực Nghiệm. Bỗng nhiên có một ngày Lý Đằng ngỏ lời, ảnh nói ảnh thích em.”
Triển Minh, “…”
Thằng nhỏ này mới có mười lăm tuổi mà sao kinh nghiệm được tỏ tình lại phong phú thế nhỉ, nữ có mà nam cũng có.
Triển Minh nhịn không được, cất tiếng hỏi, “Em khi đó mới mười bốn, vị tiền bối này của em nghĩ cái quái gì thế?”
Khóe mắt của Cố Kỳ Nam đã thôi không còn đỏ, chỉ có chóp mũi là vẫn còn ửng hồng. Cậu sờ sờ mũi của mình, buồn bã nói, “Em hổng biết… Dù sao em chưa từng nghĩ tới mấy chuyện đó nên em từ chối.”
“Sau đó Lý Đằng hỏi em có kì thị đồng tính luyến ái không?”
Triển Minh dòm cậu.
Cố Kỳ Nam tiếp tục mở miệng, “Trước kia, chung quy em vẫn biết là có người sẽ thích bạn cùng giới với mình nhưng em lại không hiểu đồng tính luyến ái là sao nên em mới bảo với ảnh là, chờ em về nhà tra một ít thông tin, tìm hiểu coi sao.”
Triển Minh, “… Còn rất nghiêm túc ha.”
Cố Kỳ Nam hớp một ngụm nước trái cây.
Tám giờ sáng, vài bác lớn tuổi tập thể dục đều đã trở về nhà. Nắng hạ chiếu vào từng ngõ ngách công viên kèm theo đó là một trận oi bức kéo dài.
“Thế nên em trở về nhà lên mạng tìm hiểu, còn thảo luận với bố mẹ em nữa.”
Triển Minh kinh ngạc, “Em nói cho bố mẹ em luôn hả?”
Cố Kỳ Nam gật đầu, “Em có nói, mặc dù em đã tham khảo qua tài liệu nhưng mà người viết bài lại dựa trên sự đồng cảm, thấu hiểu cho cộng đồng LGBT, còn những người khác thì sao ạ? Vì thế em đành hỏi bố mẹ em, nhưng em không có nói người bày tỏ với em là đàn anh Lý Đằng. Em cũng chẳng nói với bất kì ai hết, chỉ kể với mình anh thôi.”
“Hai bác trả lời thế nào?” Mồ hôi trong lòng bàn tay Triển Minh túa ra chút ít.
“Bố mẹ em nói tính hướng là tự do của mỗi người, chúng ta có quyền tự do yêu thích người khác giới thì bọn họ cũng có quyền tự do quý mến người cùng giới, chẳng có gì mà phải phân biệt đối xử hết. Nhưng sẽ có một vài người quan điểm tương đối bảo thủ, họ không thể chấp nhận những chuyện như vậy. Cho nên bố mẹ dặn em phải giữ kín bí mật này, đừng nói cho ai biết.”
Triển Minh sững sờ.
Cố Kỳ Nam tiếp tục nói, “Vậy nên em nói với anh Lý Đằng là em không kì thị đồng tính luyến ái, chuyện này là tự do cá nhân của ảnh. Sau đó tự nhiên ảnh bật khóc dọa em sợ hết hồn! Lý Đằng nói rất nhiều, em nhớ không rõ. Đại khái chính là ảnh áp lực lớn lắm, sợ bố mẹ biết được. Trong lòng ảnh biết đây là việc hết sức bình thường nhưng ảnh lại luôn lo sợ người khác nghĩ ảnh biến thái. Em khi ấy không thể ngờ người lợi hại như đàn anh Lý Đằng lại chỉ vì lí do đó mà bật khóc.”
Triển Minh xoa đầu cậu, nhỏ nhẹ nói, “Đó là lẽ dĩ nhiên với một người thật sự là đồng tính luyến, áp lực trong lòng họ người ngoài chẳng thể hiểu được đâu.”
Cố Kỳ Nam gật đầu, “Em bây giờ đã hiểu vì sao ảnh lại căng thẳng tới như vậy. Bởi vì sau khi Lâm Sỹ Đạt đi rêu rao em là người đống tính, em quả thật phải chịu sự kì thị của rất nhiều người. Em vô cùng chán ghét Lâm Sỹ Đạt, bởi vì cậu ta rõ ràng là gay mà lại đi kì thị LGBT! Cậu ta đến tìm em… Nói với em cậu ta không cố ý, chẳng qua cậu ta sợ người khác biết cậu ta là người đồng tính, bố mẹ cậu ta nghiêm khắc như vậy nếu chẳng may biết được con mình như thế, hậu quả thật sự không dám tưởng tượng.”
Triển Minh cảm thấy nghịch lí vô cùng, “Em bị khinh khi là do thằng đó tung tin bịa đặt thế mà nó không thấy cắn rứt lương tâm à?”
Cố Kỳ Nam im lặng rất lâu, tới khi mở miệng giọng nói còn mang theo chút run rẩy,
“Em cảm thấy cậu ta thật đáng sợ.”
“Em đã chuyển đi nơi khác rồi vậy mà khi cậu ta tìm được em, câu đầu tiên cậu ta nói chính là cậu ta không nghĩ tới sự tình sẽ trở nên nghiêm trọng như thế, thật sự không nghĩ đến.”
“Bởi vì có nhiều người nghi ngờ cậu ta cho nên cậu ta đành phải bịa ra rất nhiều lời nói dối. Ở lớp Thực Nghiệm cậu ta nói với những bạn khác rằng cậu ta rất ghét em.”
“Nhưng sau đó cậu ta lại lén tìm em, nói với em cậu ta vẫn thích em, mong em tha thứ.”
Triển Minh siết chặt nắm đấm, hắn không thể khống chế được tâm tình của chính mình, giận dữ nói, “Lúc nãy anh nên đánh chết nó mới phải!”
Cố Kỳ Nam nhìn Triển Minh, giật giật góc áo của hắn, ý bảo hắn ngồi xuống.
“Đừng để những kẻ không liên quan ảnh hưởng tới bản thân.” Cố Kỳ Nam nói, “Em ghét Lâm Sỹ Đạt lắm, nhưng mà chuyện này cũng chẳng phải do một mình cậu ta gây ra. Em không biết phải giải thích sao, chỉ là em đối với bạn học ở lớp Thực Nghiệm, đối với giáo viên, đối với Nhất Trung, thất vọng vô cùng.”
Cậu đã từng nhiều lần đi tìm chủ nhiệm lớp, ban đầu thầy chủ nhiệm sẽ gọi những người đó lên hỏi một chút rồi phê bình vài câu, dần dà thầy không còn kiên nhẫn nữa.
Tại sao tất cả bạn học đều nhắm vào em?
Không đánh nhau, không trái quy định của trường học, nhà trường phải xử lí thế nào đây?
Kì thi tháng sắp tới rồi, các em đều nằm trong top 40, lỡ mà ảnh hưởng tới thành tích thì sao?
Em đừng quan tâm tới mọi người, không làm bạn với họ nữa, chính mình kiên cường lên đi.
Thầy đổi chỗ cho em.
Sau đó tin đồn Cố Kỳ Nam là gay lan truyền càng lúc càng lợi hại, thậm chí có người còn nói cậu đã từng dây dưa với Lý Đằng.
Lý Đằng là đại thần được cả trường biết đến, khi ấy ảnh gần như đã tham gia khóa huấn luyện của đội tuyển quốc gia, chuyên tâm chuẩn bị cho cuộc thi Olympic Toán học Quốc tế.
Cố Kỳ Nam biết chắc chắn là do Lâm Sỹ Đạt đi rêu rao, nếu không đang yên đang lành tự dưng Lý Đằng lại bị nhắc tên? Cậu gửi tin nhắn cho gã, chất vấn gã vì sao cứ phải đi tung tin bậy bạ, sao cứ phải làm liên lụy tới những người chẳng liên quan. Lâm Sỹ Đạt hỏi cậu có phải thích Lý Đằng rồi không, thế nên khi thấy Lý Đằng bị liên lụy mới kích động như vậy?
Cố Kỳ Nam mắng Lâm Sỹ Đạt một trận, đó là lần phẫn nộ duy nhất từ lúc cậu lọt lòng tới nay, cũng là lần đầu tiên cậu lên tiếng chửi người. Cậu mắng Lâm Sỹ Đạt là tên tâm thần, đồ mất dạy, chửi rất nhiều. Tiếp đó những dòng tin nhắn ấy bị gã đưa cho người khác xem, bao gồm cả giáo viên.
Thầy giáo hỏi, em có phải quá mức kích động rồi không?
Ác ý của con người hệt như một cây kim, lần thứ nhất bị đâm vẫn còn rất tốt, chỉ hơi ê ẩm một chút, không đáng kể. Nhưng mà khi có cả một trăm cái, một ngàn cái cùng nhau đâm tới, thì đó lại là một câu chuyện khác.
Là đau đớn toàn thân, là thứ cảm giác nhức nhối tới tận xương tủy.
Có một lần Cố Kỳ Nam đi WC, tình cờ gặp phải người trong lớp, Lâm Sỹ Đạt cũng ở đó. Bọn họ nháy mắt kêu gã rời đi, gã tán thành rồi vừa rửa tay vừa nói đừng như vậy, không nên dọa người ta.
Lại có người lên tiếng, bảo là đồng tính luyến ái thì đừng có đi chung một cái nhà xí với bọn họ, nếu không hết thảy bọn họ phải chịu đựng cái sự ghê tởm này. Cả đám cười ha ha, tiếng cười mới chói tai làm sao.
Cố Kỳ Nam chịu không nổi nữa, cậu xoay người cầm xô nước trong phòng vệ sinh ném thẳng về phía Lâm Sỹ Đạt khiến cho cái trán của gã sưng lên một cục. Sau đó cậu xông lên đánh gã.
Mọi người khi đó vây lại, xúm nhau đánh Cố Kỳ Nam.
Cũng chính là lần ấy, bố mẹ cậu mới biết cậu ở trường bị bạn học ức hiếp suốt cả một học kì, họ ngay lập tức báo công an.
Nhưng mà vô dụng.
Trường học không muốn chuyện bé xé ra to nên gọi bố mẹ đôi bên cùng đến, nói với nhau lời xin lỗi là tốt rồi, dù sao cũng do Cố Kỳ Nam động thủ trước, nếu đem chuyện này nháo tới tận đồn cảnh sát sẽ rất khó xem. Đều là trẻ vị thành niên lại không tạo ra thương tích gì lớn, công an cũng không làm được gì.
Lúc đó vừa khéo là kì nghỉ đông, giáo viên nói trở về nghỉ ngơi cho tốt, học kì sau khai giảng là quên hết ngay ấy mà, còn nếu không ổn nữa thì đổi lớp là được.
Thế nhưng Cố Kỳ Nam đã chẳng còn thiết tha gì nữa, cậu không muốn đến Nhất Trung, không muốn tới lớp Thực Nghiệm, không muốn thấy bất kì một ai trong cái lớp ấy. Cậu không cần lời xin lỗi của bọn họ, cũng chẳng muốn chuyển lớp, bởi vì cậu thật sự không muốn bất cứ thứ gì liên quan tới Nhất Trung xuất hiện trước mặt cậu.
“Có một vài người thật ra không tham gia vào việc ức hiếp em.” Cố Kỳ Nam nói, “Nhưng em kìm lòng không được, vẫn cứ ghét cay ghét đắng họ. Bất kể là ai ở trong cái lớp đó, em không bao giờ… muốn gặp lại lần nữa.”
Triển Minh không biết phải nói sao cho phải, đành lặng im ngồi cạnh Cố Kỳ Nam.
Ánh mặt trời mỗi lúc một lớn, trời càng ngày càng nắng.
Băng ghế hấp thụ nhiệt độ nóng dần lên, Cố Kỳ Nam nắm chặt chai nước trái cây, bỗng dưng nở nụ cười, “Hồi tháng giêng em cảm thấy bản thân rất bí bách, thật sự chịu đựng không nổi nữa. Em nhốt mình trong phòng không muốn ra ngoài. Hiện tại nhớ lại cứ ngỡ đã là chuyện từ rất lâu rồi.”
Triển Minh nghiêng đầu nhìn cậu.
Cố Kỳ Nam nhìn ánh mắt của hắn rồi nói, “Bởi vì em gặp được anh Triển, anh giống hệt siêu anh hùng luôn đó.”
Khuôn mặt Triển Minh nóng ran, da đầu ngứa, là kiểu xấu hổ khi được người khác khen ngợi.
Cố Kỳ Nam còn tiếp tục nói, “Anh là người đầu tiên chịu đứng ra giúp em, anh tốt lắm luôn.”
Triển Minh nhanh chóng cắt lời cậu, “Bây giờ tụi mình tới lớp hay là bùng tiết?”
Cố Kỳ Nam ngơ ngác ngó Triển Minh, “Bùng tiết?”
Triển Minh giơ điện thoại lên, “Anh đã xin phép thầy Trương rồi, nói là em không thoải mái nên anh đi cùng em, thầy cho phép bọn mình nghỉ buổi sáng.”
Hắn vừa dứt lời di động của Cố Kỳ Nam lại vang lên, là mẹ cậu gọi đến.
Trương Minh gọi điện thoại cho Lâm Huệ thông báo cho bà một chút tình hình. Bà ở trong điện thoại sốt sắng thật lâu, Cố Kỳ Nam an ủi nói mình không sao cả, bảo rằng do buổi sáng ăn ít quá nên bị hạ đường huyết.
Lâm Huệ nén giận nói, “Mỗi ngày mẹ đều nói con ăn nhiều một chút con lại không nghe. Chẳng phải mẹ đã chuẩn bị trứng luộc và sữa cho con sao? Hạ đường huyết sao không lấy ra uống. May mắn là gặp được bạn học của con nếu không phải làm sao bây giờ? Có muốn mẹ tới đón con về không?”
Cố Kỳ Nam lập tức nói không cần, lúc này cậu đã đỡ hơn nhiều rồi.
Sau khi tắt máy, Cố Kỳ Nam nhớ lại thời khóa biểu, Toán, Vật Lý, Ngữ Văn ba môn này không sao, nhưng tiết thứ tư lại là môn Tiếng Anh.
Cố Kỳ Nam do dự, “Tiết thứ tư là Anh Ngữ, em yếu môn ấy lắm…”
Triển Minh, “…”
Triển Minh nhìn đồng hồ thì thấy chưa tới chín giờ, hắn nói, “Được rồi, kịp mà. Anh Triển mang em đi chơi một xíu, sau đó lại về học Tiếng Anh.”
Trừ bỏ khoảng thời gian chán chường học tập kia, đây là lần đầu tiên Cố Kỳ Nam bùng tiết, nhất là khi phải nói dối để trốn học. Cậu ngồi ở yên sau xe hăng hái hỏi không ngừng, hỏi đến nỗi làm Triển Minh đau hết cả đầu.
“Anh Triển, anh dẫn em đến chỗ nào chơi thế?”
“Đi gần thôi kẻo lại không kịp trở về lớp!”
“Anh Triển, có phải anh thường xuyên trốn tiết không? Như vậy không tốt đâu, tuy rằng chơi thì vui đó… Nhưng mà cuối cấp rồi, anh hông được bùng tiết!”
“Có khi nào bọn mình bị giáo viên bắt gặp không? Nếu lỡ bị thấy thì phải làm sao?”
Triển Minh bóp thắng, xe điện dừng lại trước một cái ki ốt, hắn chống hai chân rồi hỏi, “Ông chủ, còn bán đồ ăn không?”
Người bán đang đứng trước vạc dầu chiên bận bịu hô lên, “Chỉ còn một phần bánh củ cải (*), những thứ khác hết sạch rồi!”
Triển Minh bảo Cố Kỳ Nam xuống xe rồi gọi một phần bánh củ cải, hai chén cháo loãng (1)
(*) Bánh củ cải: Nguyên văn 萝卜糕, là một loại bánh ngọt truyền thống, đặc sản ở vùng Triều Châu, Phúc Kiến, bánh thường có hình chữ nhật, vỏ ngoài mỏng giòn, bên trong mềm mịn thường được ăn kèm với cháo loãng.
(1) Cháo loãng: Nguyên văn 锅边糊 (bột nhão), là một loại đồ ăn nhẹ nổi tiếng ở Phúc Kiến, nguyên liệu chính gồm nghêu, nấm hương, tôm khô, hành, bột gạo, mắm tôm Hải Nam…
Ông chủ thả bánh củ cải vào chảo dầu chiên lại một lần nữa, lúc vớt lên miếng bánh củ cải hình tam giác có màu vàng ươm giòn rụm, cắn một miếng hương vị ngọt ngào xốp mềm lập tức tan ra. Hai chén cháo loãng nóng hổi, bên trong thả cá khô và vài cọng cải thìa, tươi mới vô cùng.
Trước đây Cố Kỳ Nam đã từng nếm qua bánh củ cải và cháo loãng nhưng lại không ngon được thế này. Hai mắt cậu lấp lánh vừa nhai bánh vừa hỏi, “Sao lại ăn ngon thế chứ? Anh Triển, em chưa từng ăn qua món bánh củ cải nào ngon như vậy luôn đó!”
Triển Minh không sợ bỏng một hơi húp sạch chén cháo, chậm rãi nuốt rồi mới mở miệng, “Em ăn món này ở đâu?”
Cố Kỳ Nam trả lời, “Ăn ở Tường Bình Lâu ạ.”
Tường Bình Lâu là một quán ăn chuyên bán đặc sản nổi tiếng ở Nam Châu, lúc nào cũng đông nghẹt khách du lịch.
Cố Kỳ Nam đã dùng bữa trước ở nhà cho nên không thể ăn hết một phần bánh củ cải, cậu đem nửa miếng còn lại thả vào trong dĩa. Triển Minh cũng không ngại, hắn cầm lên bỏ vào trong miệng nhai rồi nói, “Trước tám giờ sáng, bất kì cái quầy bán bánh củ cải và cháo loãng nào cũng đều ngon hơn so với Tường Bình Lâu.”
Cố Kỳ Nam sùng bái nhìn hắn, “Anh Triển, sao anh lại biết nhiều thứ như vậy?”
Triển Minh, “… Đây là kiến thức cơ bản trong cuộc sống hàng ngày mà.”
Bởi vì từ chỗ ở của Triển Minh, chỉ cần bước xuống lầu là sẽ thấy một loạt quán ăn ven đường. Còn nhà của Cố Kỳ Nam, bước ra ngoài chính là đường cái sạch sẽ cùng với những cửa hàng trang hoàng lộng lẫy tinh xảo.
Sau khi ăn xong, Triển Minh tiếp tục dẫn cậu tới tiệm bi-a.
Cố Kỳ Nam sợ ngây người, trong nhận thức của cậu, tiệm bi-a và quán internet là hai chỗ mà học sinh trung học không nên đến, bởi vì người tới toàn là những học sinh trốn tiết, không chịu học hành, giống như cậu và anh Triển lúc này.
Cố Kỳ Nam hưng phấn lớn tiếng hỏi, “Cái này đánh sao vậy ạ?”
___________________________
Nhiều khi tui tra món ăn trên baidu mà tui hoang mang cực độ, tại vì baidu một kiểu, tác giả lại mô tả kiểu khác, mà tui nghĩ chắc baidu đúng hơn. =]]
(*) Bánh củ cải:
(1) Cháo loãng:
EDITOR: LAM
Lý Đằng?
Đây là lần đầu tiên Triển Minh nghe Tiểu Nam Tử chủ động nhắc đến người ở Nhất Trung.
Cố Kỳ Nam chậm rãi kể, “Em quen biết ảnh khi còn học ở lớp chuyên Olympic Toán, rất lợi hại, giao tình của bọn em khá tốt, khá hơn rất nhiều so với mọi người ở lớp Thực Nghiệm. Bỗng nhiên có một ngày Lý Đằng ngỏ lời, ảnh nói ảnh thích em.”
Triển Minh, “…”
Thằng nhỏ này mới có mười lăm tuổi mà sao kinh nghiệm được tỏ tình lại phong phú thế nhỉ, nữ có mà nam cũng có.
Triển Minh nhịn không được, cất tiếng hỏi, “Em khi đó mới mười bốn, vị tiền bối này của em nghĩ cái quái gì thế?”
Khóe mắt của Cố Kỳ Nam đã thôi không còn đỏ, chỉ có chóp mũi là vẫn còn ửng hồng. Cậu sờ sờ mũi của mình, buồn bã nói, “Em hổng biết… Dù sao em chưa từng nghĩ tới mấy chuyện đó nên em từ chối.”
“Sau đó Lý Đằng hỏi em có kì thị đồng tính luyến ái không?”
Triển Minh dòm cậu.
Cố Kỳ Nam tiếp tục mở miệng, “Trước kia, chung quy em vẫn biết là có người sẽ thích bạn cùng giới với mình nhưng em lại không hiểu đồng tính luyến ái là sao nên em mới bảo với ảnh là, chờ em về nhà tra một ít thông tin, tìm hiểu coi sao.”
Triển Minh, “… Còn rất nghiêm túc ha.”
Cố Kỳ Nam hớp một ngụm nước trái cây.
Tám giờ sáng, vài bác lớn tuổi tập thể dục đều đã trở về nhà. Nắng hạ chiếu vào từng ngõ ngách công viên kèm theo đó là một trận oi bức kéo dài.
“Thế nên em trở về nhà lên mạng tìm hiểu, còn thảo luận với bố mẹ em nữa.”
Triển Minh kinh ngạc, “Em nói cho bố mẹ em luôn hả?”
Cố Kỳ Nam gật đầu, “Em có nói, mặc dù em đã tham khảo qua tài liệu nhưng mà người viết bài lại dựa trên sự đồng cảm, thấu hiểu cho cộng đồng LGBT, còn những người khác thì sao ạ? Vì thế em đành hỏi bố mẹ em, nhưng em không có nói người bày tỏ với em là đàn anh Lý Đằng. Em cũng chẳng nói với bất kì ai hết, chỉ kể với mình anh thôi.”
“Hai bác trả lời thế nào?” Mồ hôi trong lòng bàn tay Triển Minh túa ra chút ít.
“Bố mẹ em nói tính hướng là tự do của mỗi người, chúng ta có quyền tự do yêu thích người khác giới thì bọn họ cũng có quyền tự do quý mến người cùng giới, chẳng có gì mà phải phân biệt đối xử hết. Nhưng sẽ có một vài người quan điểm tương đối bảo thủ, họ không thể chấp nhận những chuyện như vậy. Cho nên bố mẹ dặn em phải giữ kín bí mật này, đừng nói cho ai biết.”
Triển Minh sững sờ.
Cố Kỳ Nam tiếp tục nói, “Vậy nên em nói với anh Lý Đằng là em không kì thị đồng tính luyến ái, chuyện này là tự do cá nhân của ảnh. Sau đó tự nhiên ảnh bật khóc dọa em sợ hết hồn! Lý Đằng nói rất nhiều, em nhớ không rõ. Đại khái chính là ảnh áp lực lớn lắm, sợ bố mẹ biết được. Trong lòng ảnh biết đây là việc hết sức bình thường nhưng ảnh lại luôn lo sợ người khác nghĩ ảnh biến thái. Em khi ấy không thể ngờ người lợi hại như đàn anh Lý Đằng lại chỉ vì lí do đó mà bật khóc.”
Triển Minh xoa đầu cậu, nhỏ nhẹ nói, “Đó là lẽ dĩ nhiên với một người thật sự là đồng tính luyến, áp lực trong lòng họ người ngoài chẳng thể hiểu được đâu.”
Cố Kỳ Nam gật đầu, “Em bây giờ đã hiểu vì sao ảnh lại căng thẳng tới như vậy. Bởi vì sau khi Lâm Sỹ Đạt đi rêu rao em là người đống tính, em quả thật phải chịu sự kì thị của rất nhiều người. Em vô cùng chán ghét Lâm Sỹ Đạt, bởi vì cậu ta rõ ràng là gay mà lại đi kì thị LGBT! Cậu ta đến tìm em… Nói với em cậu ta không cố ý, chẳng qua cậu ta sợ người khác biết cậu ta là người đồng tính, bố mẹ cậu ta nghiêm khắc như vậy nếu chẳng may biết được con mình như thế, hậu quả thật sự không dám tưởng tượng.”
Triển Minh cảm thấy nghịch lí vô cùng, “Em bị khinh khi là do thằng đó tung tin bịa đặt thế mà nó không thấy cắn rứt lương tâm à?”
Cố Kỳ Nam im lặng rất lâu, tới khi mở miệng giọng nói còn mang theo chút run rẩy,
“Em cảm thấy cậu ta thật đáng sợ.”
“Em đã chuyển đi nơi khác rồi vậy mà khi cậu ta tìm được em, câu đầu tiên cậu ta nói chính là cậu ta không nghĩ tới sự tình sẽ trở nên nghiêm trọng như thế, thật sự không nghĩ đến.”
“Bởi vì có nhiều người nghi ngờ cậu ta cho nên cậu ta đành phải bịa ra rất nhiều lời nói dối. Ở lớp Thực Nghiệm cậu ta nói với những bạn khác rằng cậu ta rất ghét em.”
“Nhưng sau đó cậu ta lại lén tìm em, nói với em cậu ta vẫn thích em, mong em tha thứ.”
Triển Minh siết chặt nắm đấm, hắn không thể khống chế được tâm tình của chính mình, giận dữ nói, “Lúc nãy anh nên đánh chết nó mới phải!”
Cố Kỳ Nam nhìn Triển Minh, giật giật góc áo của hắn, ý bảo hắn ngồi xuống.
“Đừng để những kẻ không liên quan ảnh hưởng tới bản thân.” Cố Kỳ Nam nói, “Em ghét Lâm Sỹ Đạt lắm, nhưng mà chuyện này cũng chẳng phải do một mình cậu ta gây ra. Em không biết phải giải thích sao, chỉ là em đối với bạn học ở lớp Thực Nghiệm, đối với giáo viên, đối với Nhất Trung, thất vọng vô cùng.”
Cậu đã từng nhiều lần đi tìm chủ nhiệm lớp, ban đầu thầy chủ nhiệm sẽ gọi những người đó lên hỏi một chút rồi phê bình vài câu, dần dà thầy không còn kiên nhẫn nữa.
Tại sao tất cả bạn học đều nhắm vào em?
Không đánh nhau, không trái quy định của trường học, nhà trường phải xử lí thế nào đây?
Kì thi tháng sắp tới rồi, các em đều nằm trong top 40, lỡ mà ảnh hưởng tới thành tích thì sao?
Em đừng quan tâm tới mọi người, không làm bạn với họ nữa, chính mình kiên cường lên đi.
Thầy đổi chỗ cho em.
Sau đó tin đồn Cố Kỳ Nam là gay lan truyền càng lúc càng lợi hại, thậm chí có người còn nói cậu đã từng dây dưa với Lý Đằng.
Lý Đằng là đại thần được cả trường biết đến, khi ấy ảnh gần như đã tham gia khóa huấn luyện của đội tuyển quốc gia, chuyên tâm chuẩn bị cho cuộc thi Olympic Toán học Quốc tế.
Cố Kỳ Nam biết chắc chắn là do Lâm Sỹ Đạt đi rêu rao, nếu không đang yên đang lành tự dưng Lý Đằng lại bị nhắc tên? Cậu gửi tin nhắn cho gã, chất vấn gã vì sao cứ phải đi tung tin bậy bạ, sao cứ phải làm liên lụy tới những người chẳng liên quan. Lâm Sỹ Đạt hỏi cậu có phải thích Lý Đằng rồi không, thế nên khi thấy Lý Đằng bị liên lụy mới kích động như vậy?
Cố Kỳ Nam mắng Lâm Sỹ Đạt một trận, đó là lần phẫn nộ duy nhất từ lúc cậu lọt lòng tới nay, cũng là lần đầu tiên cậu lên tiếng chửi người. Cậu mắng Lâm Sỹ Đạt là tên tâm thần, đồ mất dạy, chửi rất nhiều. Tiếp đó những dòng tin nhắn ấy bị gã đưa cho người khác xem, bao gồm cả giáo viên.
Thầy giáo hỏi, em có phải quá mức kích động rồi không?
Ác ý của con người hệt như một cây kim, lần thứ nhất bị đâm vẫn còn rất tốt, chỉ hơi ê ẩm một chút, không đáng kể. Nhưng mà khi có cả một trăm cái, một ngàn cái cùng nhau đâm tới, thì đó lại là một câu chuyện khác.
Là đau đớn toàn thân, là thứ cảm giác nhức nhối tới tận xương tủy.
Có một lần Cố Kỳ Nam đi WC, tình cờ gặp phải người trong lớp, Lâm Sỹ Đạt cũng ở đó. Bọn họ nháy mắt kêu gã rời đi, gã tán thành rồi vừa rửa tay vừa nói đừng như vậy, không nên dọa người ta.
Lại có người lên tiếng, bảo là đồng tính luyến ái thì đừng có đi chung một cái nhà xí với bọn họ, nếu không hết thảy bọn họ phải chịu đựng cái sự ghê tởm này. Cả đám cười ha ha, tiếng cười mới chói tai làm sao.
Cố Kỳ Nam chịu không nổi nữa, cậu xoay người cầm xô nước trong phòng vệ sinh ném thẳng về phía Lâm Sỹ Đạt khiến cho cái trán của gã sưng lên một cục. Sau đó cậu xông lên đánh gã.
Mọi người khi đó vây lại, xúm nhau đánh Cố Kỳ Nam.
Cũng chính là lần ấy, bố mẹ cậu mới biết cậu ở trường bị bạn học ức hiếp suốt cả một học kì, họ ngay lập tức báo công an.
Nhưng mà vô dụng.
Trường học không muốn chuyện bé xé ra to nên gọi bố mẹ đôi bên cùng đến, nói với nhau lời xin lỗi là tốt rồi, dù sao cũng do Cố Kỳ Nam động thủ trước, nếu đem chuyện này nháo tới tận đồn cảnh sát sẽ rất khó xem. Đều là trẻ vị thành niên lại không tạo ra thương tích gì lớn, công an cũng không làm được gì.
Lúc đó vừa khéo là kì nghỉ đông, giáo viên nói trở về nghỉ ngơi cho tốt, học kì sau khai giảng là quên hết ngay ấy mà, còn nếu không ổn nữa thì đổi lớp là được.
Thế nhưng Cố Kỳ Nam đã chẳng còn thiết tha gì nữa, cậu không muốn đến Nhất Trung, không muốn tới lớp Thực Nghiệm, không muốn thấy bất kì một ai trong cái lớp ấy. Cậu không cần lời xin lỗi của bọn họ, cũng chẳng muốn chuyển lớp, bởi vì cậu thật sự không muốn bất cứ thứ gì liên quan tới Nhất Trung xuất hiện trước mặt cậu.
“Có một vài người thật ra không tham gia vào việc ức hiếp em.” Cố Kỳ Nam nói, “Nhưng em kìm lòng không được, vẫn cứ ghét cay ghét đắng họ. Bất kể là ai ở trong cái lớp đó, em không bao giờ… muốn gặp lại lần nữa.”
Triển Minh không biết phải nói sao cho phải, đành lặng im ngồi cạnh Cố Kỳ Nam.
Ánh mặt trời mỗi lúc một lớn, trời càng ngày càng nắng.
Băng ghế hấp thụ nhiệt độ nóng dần lên, Cố Kỳ Nam nắm chặt chai nước trái cây, bỗng dưng nở nụ cười, “Hồi tháng giêng em cảm thấy bản thân rất bí bách, thật sự chịu đựng không nổi nữa. Em nhốt mình trong phòng không muốn ra ngoài. Hiện tại nhớ lại cứ ngỡ đã là chuyện từ rất lâu rồi.”
Triển Minh nghiêng đầu nhìn cậu.
Cố Kỳ Nam nhìn ánh mắt của hắn rồi nói, “Bởi vì em gặp được anh Triển, anh giống hệt siêu anh hùng luôn đó.”
Khuôn mặt Triển Minh nóng ran, da đầu ngứa, là kiểu xấu hổ khi được người khác khen ngợi.
Cố Kỳ Nam còn tiếp tục nói, “Anh là người đầu tiên chịu đứng ra giúp em, anh tốt lắm luôn.”
Triển Minh nhanh chóng cắt lời cậu, “Bây giờ tụi mình tới lớp hay là bùng tiết?”
Cố Kỳ Nam ngơ ngác ngó Triển Minh, “Bùng tiết?”
Triển Minh giơ điện thoại lên, “Anh đã xin phép thầy Trương rồi, nói là em không thoải mái nên anh đi cùng em, thầy cho phép bọn mình nghỉ buổi sáng.”
Hắn vừa dứt lời di động của Cố Kỳ Nam lại vang lên, là mẹ cậu gọi đến.
Trương Minh gọi điện thoại cho Lâm Huệ thông báo cho bà một chút tình hình. Bà ở trong điện thoại sốt sắng thật lâu, Cố Kỳ Nam an ủi nói mình không sao cả, bảo rằng do buổi sáng ăn ít quá nên bị hạ đường huyết.
Lâm Huệ nén giận nói, “Mỗi ngày mẹ đều nói con ăn nhiều một chút con lại không nghe. Chẳng phải mẹ đã chuẩn bị trứng luộc và sữa cho con sao? Hạ đường huyết sao không lấy ra uống. May mắn là gặp được bạn học của con nếu không phải làm sao bây giờ? Có muốn mẹ tới đón con về không?”
Cố Kỳ Nam lập tức nói không cần, lúc này cậu đã đỡ hơn nhiều rồi.
Sau khi tắt máy, Cố Kỳ Nam nhớ lại thời khóa biểu, Toán, Vật Lý, Ngữ Văn ba môn này không sao, nhưng tiết thứ tư lại là môn Tiếng Anh.
Cố Kỳ Nam do dự, “Tiết thứ tư là Anh Ngữ, em yếu môn ấy lắm…”
Triển Minh, “…”
Triển Minh nhìn đồng hồ thì thấy chưa tới chín giờ, hắn nói, “Được rồi, kịp mà. Anh Triển mang em đi chơi một xíu, sau đó lại về học Tiếng Anh.”
Trừ bỏ khoảng thời gian chán chường học tập kia, đây là lần đầu tiên Cố Kỳ Nam bùng tiết, nhất là khi phải nói dối để trốn học. Cậu ngồi ở yên sau xe hăng hái hỏi không ngừng, hỏi đến nỗi làm Triển Minh đau hết cả đầu.
“Anh Triển, anh dẫn em đến chỗ nào chơi thế?”
“Đi gần thôi kẻo lại không kịp trở về lớp!”
“Anh Triển, có phải anh thường xuyên trốn tiết không? Như vậy không tốt đâu, tuy rằng chơi thì vui đó… Nhưng mà cuối cấp rồi, anh hông được bùng tiết!”
“Có khi nào bọn mình bị giáo viên bắt gặp không? Nếu lỡ bị thấy thì phải làm sao?”
Triển Minh bóp thắng, xe điện dừng lại trước một cái ki ốt, hắn chống hai chân rồi hỏi, “Ông chủ, còn bán đồ ăn không?”
Người bán đang đứng trước vạc dầu chiên bận bịu hô lên, “Chỉ còn một phần bánh củ cải (*), những thứ khác hết sạch rồi!”
Triển Minh bảo Cố Kỳ Nam xuống xe rồi gọi một phần bánh củ cải, hai chén cháo loãng (1)
(*) Bánh củ cải: Nguyên văn 萝卜糕, là một loại bánh ngọt truyền thống, đặc sản ở vùng Triều Châu, Phúc Kiến, bánh thường có hình chữ nhật, vỏ ngoài mỏng giòn, bên trong mềm mịn thường được ăn kèm với cháo loãng.
(1) Cháo loãng: Nguyên văn 锅边糊 (bột nhão), là một loại đồ ăn nhẹ nổi tiếng ở Phúc Kiến, nguyên liệu chính gồm nghêu, nấm hương, tôm khô, hành, bột gạo, mắm tôm Hải Nam…
Ông chủ thả bánh củ cải vào chảo dầu chiên lại một lần nữa, lúc vớt lên miếng bánh củ cải hình tam giác có màu vàng ươm giòn rụm, cắn một miếng hương vị ngọt ngào xốp mềm lập tức tan ra. Hai chén cháo loãng nóng hổi, bên trong thả cá khô và vài cọng cải thìa, tươi mới vô cùng.
Trước đây Cố Kỳ Nam đã từng nếm qua bánh củ cải và cháo loãng nhưng lại không ngon được thế này. Hai mắt cậu lấp lánh vừa nhai bánh vừa hỏi, “Sao lại ăn ngon thế chứ? Anh Triển, em chưa từng ăn qua món bánh củ cải nào ngon như vậy luôn đó!”
Triển Minh không sợ bỏng một hơi húp sạch chén cháo, chậm rãi nuốt rồi mới mở miệng, “Em ăn món này ở đâu?”
Cố Kỳ Nam trả lời, “Ăn ở Tường Bình Lâu ạ.”
Tường Bình Lâu là một quán ăn chuyên bán đặc sản nổi tiếng ở Nam Châu, lúc nào cũng đông nghẹt khách du lịch.
Cố Kỳ Nam đã dùng bữa trước ở nhà cho nên không thể ăn hết một phần bánh củ cải, cậu đem nửa miếng còn lại thả vào trong dĩa. Triển Minh cũng không ngại, hắn cầm lên bỏ vào trong miệng nhai rồi nói, “Trước tám giờ sáng, bất kì cái quầy bán bánh củ cải và cháo loãng nào cũng đều ngon hơn so với Tường Bình Lâu.”
Cố Kỳ Nam sùng bái nhìn hắn, “Anh Triển, sao anh lại biết nhiều thứ như vậy?”
Triển Minh, “… Đây là kiến thức cơ bản trong cuộc sống hàng ngày mà.”
Bởi vì từ chỗ ở của Triển Minh, chỉ cần bước xuống lầu là sẽ thấy một loạt quán ăn ven đường. Còn nhà của Cố Kỳ Nam, bước ra ngoài chính là đường cái sạch sẽ cùng với những cửa hàng trang hoàng lộng lẫy tinh xảo.
Sau khi ăn xong, Triển Minh tiếp tục dẫn cậu tới tiệm bi-a.
Cố Kỳ Nam sợ ngây người, trong nhận thức của cậu, tiệm bi-a và quán internet là hai chỗ mà học sinh trung học không nên đến, bởi vì người tới toàn là những học sinh trốn tiết, không chịu học hành, giống như cậu và anh Triển lúc này.
Cố Kỳ Nam hưng phấn lớn tiếng hỏi, “Cái này đánh sao vậy ạ?”
___________________________
Nhiều khi tui tra món ăn trên baidu mà tui hoang mang cực độ, tại vì baidu một kiểu, tác giả lại mô tả kiểu khác, mà tui nghĩ chắc baidu đúng hơn. =]]
(*) Bánh củ cải:
(1) Cháo loãng:
Danh sách chương