Khoảng 5 giờ sáng, chi nhánh Triều Dương của thủ đô đã nhận được tin báo từ một nông dân.

Rằng đã tìm thấy hơn mười xác chết ở phía bắc của đoạn đường cao tốc Bắc Thâm ngoại ô.

Tất cả những người chết đều mặc quần áo đen và tay cầm súng.

Ở hiện trường còn tìm thấy vết máu và dấu vết bắn súng.
Lập tức, tổ trọng án của chi nhánh Triều Dương điều động lực lượng, chạy tới đây.
Nhiều phương tiện truyền thông đang theo dõi thông tin cũng nghe thấy mà tới.

Trong một lúc, trên con đường cao tốc Bắc thâm nhỏ hẹp đột nhiên bùng nổ người chen chúc.
"Theo phóng viên tại hiện trường đưa tin.

Sáng sớm nay có một nông dân đi làm ruộng đã báo án.

Có một vụ đấu súng dẫn đến cái chết của nhiều người ở đoạn đường cao tốc Bắc Thâm thuộc ngoại ô thủ đô.

Khi phóng viên đến hiện trường, cảnh sát đã căng dây bảo vệ.

Nhưng vẫn có thể phát hiện mười hai xác chết nằm la liệt.

Ban đầu các bác sĩ pháp y xác định mười hai người này chết vì bị súng bắn...!Đây là vụ bắn súng chết người lớn nhất ở khu vực thủ đô trong mười năm gần đây...!"
“Chết tiệt!” Vẻ mặt Vu Sâm u ám, đá một phát đổ TV.

Vương Trực ngồi ở một bên, sắc mặt cũng thay đổi, tay phải cầm điếu thuốc khẽ run.
Điện thoại di động vang lên, đột nhiên phá vỡ bầu không khí đang đông cứng trong phòng, Vương Trực tiếp máy: "...Được."
“Sao rồi?” Vẻ mặt Vu Sâm lạnh lùng, lòng vẫn luôn trầm lặng.
“…Vẫn không tìm thấy.” Vương Trực khó khăn mở miệng.
"Phế vật! Đều là phế vật! Tìm cả đêm mà cũng không nổi một người là thế nào?!"
"Anh Sâm, liệu có khi nào tiểu thư..."
Ánh mắt Vu Sâm sắc bén, như thể lưỡi dao bóng loáng, lao thẳng về phía Vương Trực: "Câm miệng..."
"Vậy...!những người bị bắt sống ngày hôm qua..."
“Giết.”
Cả người Vương Trực chấn động, nhưng Vu Sâm vẫn chưa nói xong....
"Cắt đầu, gửi cho Hướng Ký."

Vương Trực nổi da gà.
...
“Gia chủ, tôi đã tìm được rồi.” Minh Chiêu cúi người nói, hai tay cung kính dâng lên chiếc nhẫn Lưu Hỏa.

Nhưng ánh mắt lại không khỏi liếc nhìn bóng dáng mảnh mai đang dựa vào cửa sổ kia, ánh mắt chậm rãi liếc nhìn chiếc bụng phẳng lì của người phụ nữ.
Chính là người phụ nữ này, người có thể khiến cho gia chủ ra tay cứu, lại còn may mắn mang thai đứa con của An gia?
Việc An Tuyển Hoàng không gần phụ nữ là một bí mật mà toàn bộ An gia đều biết.

Nhưng người phụ nữ này có gì đặc biệt, mà lại khiến chủ nhân thay đổi quan điểm hoàn toàn và đối đãi như vậy?
Ánh mắt Minh Chiêu như đang đánh giá một món hàng.

Dạ Cô Tinh đột nhiên nâng mắt lên, vẻ lạnh lẽo lóe lên trong mắt, bỗng chốc tràn ngập sát ý.

Minh Chiêu rùng mình, sắc mặt khẽ đổi.

Sát khí này thật mạnh mẽ...
Nghĩ đến mười hai xác chết trên đường cao tốc Bắc Thâm kia.

Anh ta đã xử lý hiện trường từ lâu trước khi cảnh sát được điều động.

Còn phát hiện ra rằng chỉ có một trong số mười hai người bị đạn bắn từ súng của gia chủ, mười một người còn lại...
Đột nhiên, Minh Chiêu nhìn vào mắt Dạ Cô Tinh với một vẻ kính sợ.

Tài bắn súng của người phụ nữ này...
Dạ Cô Tinh từ từ thu lại ánh mắt, nhìn đến chiếc nhẫn tinh xảo trên tay người đàn ông nọ.

Đúng vậy, đó là chiếc nhẫn mà cô tìm thấy ở trong xe của Vương Thạch...
Ánh mắt cô như vẻ đã hiểu, có lẽ người đàn ông này có thể tìm thấy cô và cứu cô.

Chắc hẳn là trước kia do khi hai người đánh nhau trên xe, anh ta đã vô tình...!hay cố ý để lại thứ đồ gì đó có thể theo dõi tung tích.
Minh Chiêu khom người rời đi, An Tuyển Hoàng cầm chiếc nhẫn đi về phía Dạ Cô Tinh.

Lúc này, đang khi cô ngơ ngác, anh đã đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út mảnh mai và trắng nõn của cô.

Dạ Cô Tinh đột nhiên rút tay về, lại phát hiện không thể nào rút chiếc nhẫn ra được nữa.


Cô không chút do dự nhìn thẳng vào người đàn ông trước mặt, đưa tay ra, tức giận nói: "Là anh đeo vào, anh cởi ra đi."
Người đàn ông vươn tay đặt bàn tay cô vào lòng bàn tay mình, nhiệt độ âm ấm từ lòng bàn tay của người đàn ông này truyền đến lòng bàn tay cô, khiến cô sững sờ một hồi.
"Nhẫn Lưu Hỏa, cảm ứng nhiệt, có thể bảo vệ em."
Dạ Cô Tinh hơi nhướng mày, vậy mà lại có một thiết bị cảm biến nhiệt bên trong? Ngay sau khi một người đeo nó, nhiệt độ của da được truyền đến bề mặt của chiếc nhẫn, trở thành một thiết bị định vị theo dõi ngụy trang.

Người đàn ông này có ý gì...
Cử người đến bảo vệ cô?
"Đừng nghi ngờ mục đích của tôi.

Tôi chỉ..." Ánh mắt giống như chim ưng của người đàn ông lướt qua chiếc bụng phẳng lì của cô: "Có một cảm giác rất...!thân thiết.”
Hai mắt Dạ Cô Tinh mờ mịt, ánh mắt dừng ở bụng dưới, thật sự có cả chuyện huyết thống tương thông sao?
"Cả em nữa."
Dạ Cô Tinh ngạc nhiên, có cả cô?
Ý gì đây?
Cảm giác rất thân thiết...!Ngoài đứa trẻ ra, còn có...!cô?!
"Anh ..." Cô thấy rằng ở trước mặt người đàn ông này, nhiều khi cô cũng không thể nói nên lời.
Người đàn ông đưa tay ra vuốt v e bụng dưới của cô.

Cả người Dạ Cô Tinh nổi da gà, vô thức co rụt lại.
Mà lòng bàn tay to lớn kia của người đàn ông lại mạnh mẽ giữ thắt lưng cô, kiên quyết không để cô lùi về phía sau một chút nào.

Đôi mắt đen sẫm như bầu trời, cau mày nói: "Em phải học cách thích ứng với tôi."
Dạ Cô Tinh nín lại ý muốn trợn trừng con mắt, cười toe toét hỏi: "Nhưng tại sao tôi phải thích ứng với anh?"
“Em là của tôi.” Người đàn ông nghiêm nghị nói.
Dạ Cô Tinh câm nín, nhìn chằm chằm anh ta.

Lần này như có mười nghìn...!à không, một trăm nghìn con ngựa chạy trong lòng cô, giẫm nát và làm rụng rời...
Cô kìm nén nỗi buồn bực trong lòng, giọng điệu chậm lại, cố gắng giải thích với ông chú hống hách trước mặt: "Đúng vậy, tôi thừa nhận, đêm đó là tôi đã...!không có sự đồng ý của anh.

Tôi đã sai, là lỗi của tôi.

Tôi đã lợi dụng lúc anh gặp khó khăn.


Sau đó không không cẩn thận, chúng ta lại còn có con.

Nhưng điều đó không chứng minh được gì cả? Anh vẫn là anh, tôi vẫn là tôi, ờm...!đứa trẻ là của chúng ta.

Nhưng anh không thể nói rằng tôi là của anh! "
Cô nghĩ rằng thực ra cô có thể đàm phán, nói thật là hợp lý...
Đôi mắt đen của người đàn ông càng lúc càng thâm trầm.

Anh ta nhíu mày, xoa lên xoa xuống bụng dưới của cô, giống như đang chơi đùa với một món đồ sứ tốt.

Lưng Dạ Cô Tinh đột nhiên run lên.
"Đứa nhỏ, của tôi.

Em, cũng là của tôi."
Dạ Cô Tinh thật là muốn ngất xỉu luôn: "Đúng vậy! Tôi thừa nhận, đứa nhỏ là của anh! Anh là cha của đứa nhỏ! Tôi là mẹ của đứa nhỏ! Dù chúng ta có liên quan đến mức như này, nhưng chúng ta vẫn là những cá nhân độc lập, không có quan hệ gì cả! Nói trắng ra, tôi không thích anh.

Giữa chúng ta chẳng có gì ngoài đứa con này! Hiểu chưa?"
Vẻ mặt của người đàn ông ngưng trệ, vẻ bi thương chợt xẹt qua đôi mắt đen láy, mờ ảo, tựa như một làn khói nhe.

Dạ Cô Tinh nhắm mắt lại, nhưng vết thương nhỏ nhoi kia lại hiện thật rõ ràng trong tâm trí cô.
Cô thầm mắng một tiếng...!con mẹ nó, đụng phải quỷ rồi.
Cô hít sâu một hơi, quay đầu lại, cố gắng giải thích: "Cái kia...!Không phải tôi nói anh xấu, ngược lại, anh rất tốt! Là tôi...!à chúng ta..." Dạ Cô Tinh lại không nói nên lời, khoa tay múa chân, nhưng không biết phải mở miệng làm sao.

Cuối cùng ngồi xuống như một quả bóng bị xì hơi.
Ông trời ơi! Hãy đến cứu cô đi...
Nhưng ánh mắt của người đàn ông chợt lóe lên, giống như bông tuyết tan thành nước, ánh sáng chói lọi chợt lóe.

Anh trầm giọng nói: "Ừm...!Tôi rất tốt."
Thấy anh ta phụ họa lời của mình, Dạ Cô Tinh thầm nghĩ cuối cùng anh cũng thông suốt.

Vẻ mặt vui vẻ, nhưng lời nói tiếp theo của anh đã kéo cô về thực tại.....
“Cho nên, em là của tôi.”
Cô thực sự muốn đảo mắt mà ngất đi, cứ cho là vậy đi...
Thật ra, không có gì lạ khi Dạ Cô Tinh chịu đựng chuyện đó.

Cô cảm thấy đêm đó là cô lợi dụng lúc anh gặp khó khăn, mà c**ng bức.

Bây giờ anh không chỉ không ngại cứu cô, mà còn hứa sẽ bảo vệ...!đứa con trong bụng cô được an toàn.

Nhìn thế nào đi nữa vẫn là cô sai, người đàn ông này không có gì sai cả.
Nghĩ như vậy, cũng khó trách cô không có gì lo lắng, mặc kệ cho người đàn ông này cứ tùy tiện.

"Hưmmm...!Anh An phải không? Đêm đó..."
"Hoàng."
"Anh An, anh cứ nghe tôi nói trước..."
"Hoàng."
“An Tuyển Hoàng, anh rốt cuộc có nghe cho hết hay không! Xem ra anh ăn no rửng mỡ đúng không! Bà đây đường đường là một trinh nữ, không danh cũng không phận, lại có một đứa nhỏ với anh.

Tối hôm đó, rõ ràng bà đây ở phía trên lăn lộn mệt mỏi chết đi được.

Còn anh cứ nằm ở đó giả làm người chết.

Mặc kệ anh có nói thế nào, tôi vẫn là người thiệt thòi!”
“Tôi cũng vậy."
“Cái gì?”
“Lần đầu tiên."
“Cái này....”
“Em không thiệt.”
“Hửm?”
“Em là của tôi, có danh phận.” Sau đó, anh dùng một tay nhấc người còn đang ngồi cuối bàn lên, đi đến bên cạnh chiếc giường lớn: “Lần này… tôi ở trên, em không cần làm gì.”
"...!An Tuyển Hoàng, anh...!cái đồ vô liêm sỉ nhà anh..."
"Liêm sỉ? Đó là cái gì?"
"..."
Tất nhiên, cuối cùng anh vẫn không cam lòng mà phải thả cô xuống.

Mặt mày Dạ Cô Tinh thì lại đen như đít nồi.
Nhưng sau tất cả, cô không từ chối chiếc nhẫn của An Tuyển Hoàng.

Có thể nói đây là bùa hộ mệnh mạnh nhất của cô ở thời điểm hiện tại.

Thân phận của người đàn ông này chắc chắn không bình thường.

Giờ đây, hội Tam Hợp như hổ rình mồi, cô có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào.

Nếu cô chỉ có một mình, nguy hiểm này rất dễ đối phó.

Nhưng hiện tại trong bụng cô có thêm một đứa nhỏ, cô phải cẩn thận.

Bây giờ người đàn ông này là chỗ dựa lớn nhất của cô.
Cô sẽ không từ chối lòng tốt của người đàn ông này cho đến khi hội Tam Hợp thu tay.
Sinh mạng là quan trọng nhất, còn đứa con này cô phải sinh ra!
Có vẻ như đã đến lúc tập hợp lại mười lăm người trong tổ Dạ ở bên ngoài rồi...

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện