Khắc bút đã là bước cuối cùng trong toàn bộ quy trình chế tạo bút, sau khi học xong, Hạ Xa Vũ đã cơ bản hiểu về toàn bộ quá trình sản xuất. Sau khi nắm vững tình hình tại nhà máy, cậu quyết định quay lại Thượng Hải để gặp một vài nhà tổ chức triển lãm.

Việc mở rộng kênh phân phối không phải là công việc dễ dàng, nhưng Hạ Xa Vũ đã có vài năm kinh nghiệm trong lĩnh vực kinh doanh, nên khá dễ dàng làm quen với công việc này. Không lâu sau, cậu đã nhờ bạn bè trong giới văn hóa giới thiệu một vài nhà tổ chức triển lãm, cũng có vài người cậu tự mình liên hệ qua điện thoại. Cậu chưa bao giờ ngại bắt đầu từ con số không, kiên trì là nguyên tắc cơ bản trong nghề của cậu. Có lẽ vì cậu đang làm việc cho chính mình, nên cậu cảm thấy động lực mạnh mẽ hơn, mục tiêu cũng rõ ràng hơn.

Tuy nhiên, dù có kiên trì thế nào thì cũng phải có cơ sở thuyết phục, mặc dù cậu tin rằng bút lông mà họ sản xuất không chỉ về mặt thủ công mà còn về chất lượng đều rất tốt, nhưng để thuyết phục người khác vẫn là điều không dễ dàng.

Hầu hết công việc marketing đều chỉ làm một việc, đó là làm thế nào để giới thiệu mình ra ngoài, làm sao kể một câu chuyện hấp dẫn. Vì vậy, trong vài ngày qua, Hạ Xa Vũ đã dành nhiều thời gian để chỉnh sửa nội dung PPT và mời các chuyên gia trong ngành kiểm tra một số số liệu quan trọng. Cậu cho rằng trực quan hóa là điều rất quan trọng, ai cũng nói sản phẩm của mình tốt, nhưng chỉ có dữ liệu mới có sức thuyết phục, chúng sẽ không nói dối.

Một tuần sau, báo cáo sản phẩm cuối cùng đã xong, ngày hôm sau là lúc họ sẽ quay lại Thượng Hải. Họ dự định sau khi về sẽ chuyển đến biệt thự Biệt Viện và mời ba mẹ Hạ Xa Vũ đến chơi.

Lúc này, khi màn đêm buông xuống, hai người từ nhà máy đi ra, đi trên con đường đá xanh được chiếu sáng bởi ánh đèn vàng cam, ven đường có người đang ngồi hóng mát, trẻ con thì đùa nghịch, chúng reo lên "Kéo móc treo lên, một trăm năm không thay đổi."

Hạ Xa Vũ bỗng nhiên cảm thấy kỳ lạ: "Nói thật, anh có biết vì sao câu "kéo móc treo lên" lại phải thêm chữ "treo" không?"

"Chữ "treo" này không phải là cái mà chúng ta nghĩ bây giờ đâu." Phó Đài Sầm giải thích, "Ngày xưa, "treo" là chỉ việc treo tiền. Lúc đó, để đếm tiền đồng xu dễ dàng hơn, người ta thường buộc một số đồng xu vào dây, ví dụ 1000 đồng xu là một "treo", như vậy dễ dàng mang theo, vì vậy "treo" là chỉ một số lượng cố định, mang ý nghĩa không thể thay đổi."

Hạ Xa Vũ rất thích những khoảnh khắc như thế này, Phó Đài Sầm luôn sẵn sàng đáp lại những câu hỏi của cậu, chia sẻ những kiến thức mà anh biết, những điều anh thích, những lo lắng của anh, cả những suy nghĩ có phần ngây ngô, bất ngờ nảy ra trong đầu cậu, cùng những khao khát thầm kín, thẳng thắn.

Cả hai cứ thế nói chuyện, bước đi cho đến bên hồ sen, nơi những lá sen xum xuê, ánh trăng mờ ảo chiếu xuống mặt hồ.

Hạ Xa Vũ hít một hơi không khí trong lành: "Cảnh đẹp quá, mỗi ngày đi qua đây mà chưa bao giờ ngồi lại thật lâu."

Phó Đài Sầm hỏi: "Em có muốn ngồi thuyền không?"

Hạ Xa Vũ bật cười: "Đêm khuya thế này, làm gì có thuyền? Mà nơi này đâu phải điểm du lịch."

Phó Đài Sầm nháy mắt, đưa túi máy tính cho cậu: "Em đợi chút, anh đi mượn một chiếc thuyền về."

"Ê..." Hạ Xa Vũ chưa kịp ngăn cản, nhìn thấy anh bước về phía bến thuyền, không lâu sau, lá sen và hoa sen bị vén lên, lộ ra một góc của chiếc thuyền gỗ.

"Đi lên không?" Phó Đài Sầm đứng ở đuôi thuyền, mở sợi dây buộc quanh cột.

Hạ Xa Vũ đi tới, mặt vẫn ngơ ngác: "Anh thật sự định "mượn" thuyền của người khác à?"

Phó Đài Sầm kéo tay cậu, cười nói: "Là thuyền của ông Đường bên cạnh, anh đã nói với ông ấy rồi."

Nhưng Hạ Xa Vũ không biết bơi, vẫn cảm thấy hơi liều lĩnh: "Nếu thuyền lật, máy tính của anh rơi xuống thì sao?"

Phó Đài Sầm cười, cậu lo xa thật: "Lần này anh có sao lưu rồi."

Thế là họ lên thuyền, mái chèo khuấy nước, mặt hồ lấp lánh phản chiếu ánh trăng, mùi sen thoang thoảng bay theo gió, Hạ Xa Vũ không nhớ nổi cảm giác này có quen không.

Thuyền đến giữa hồ, Phó Đài Sầm để mái chèo xuống, không còn cử động, để thuyền tự quay vòng giữa hồ. Hai người nằm trên thuyền, tay buông xuống như thể có thể chạm vào mặt trăng.

Trăng sáng vào đêm rằm, dù ngày 16 có thể trăng còn tròn hơn, nhưng đối với họ, đêm nay đã là một đêm trọn vẹn.

"Anh nhớ là Pessoa đã nói, cái sai của chủ nghĩa lãng mạn là khi muốn có mặt trăng, cứ tưởng mặt trăng dễ dàng đạt được." Hạ Xa Vũ vừa nói vừa dùng ngón tay lướt nhẹ lên mặt nước, "Trước đây anh rất đồng ý với câu này, nhưng theo cách nhìn của anh bây giờ, anh không thấy đó là cái sai, vì thực ra chỉ cần vươn tay là có thể chạm vào."

Phó Đài Sầm nói: "Có lẽ Pessoa đang nói về hành tinh xám xịt trong vũ trụ đó."

"Đúng vậy, nếu là hành tinh đó, thì những người theo chủ nghĩa lãng mạn chắc sẽ không còn mấy quan tâm nữa. Theo cách này, có thể nói, sự theo đuổi của những người theo chủ nghĩa lãng mạn đã đạt đến một sự hòa hợp tuyệt vời."

Hạ Xa Vũ cảm nhận được một sự đồng điệu mơ hồ với những suy nghĩ của mình, Phó Đài Sầm mỉm cười: "Nói thế, anh nghĩ cuốn sách mới của mình cũng đang kể một câu chuyện như vậy." Anh ngồi dậy và lấy từ trong túi máy tính ra một bản thảo dày, đưa cho Hạ Xa Vũ, "Bản thảo đầu tiên đã xong, em có thể về và từ từ đọc."

Hạ Xa Vũ ngẩng đầu lên, đã chờ đợi quá lâu, cậu có chút không kiên nhẫn: "Cuối cùng anh cũng chịu nói cho em biết?"

Phó Đài Sầm nhìn cậu mỉm cười: "Thực ra cuốn sách đã xong mấy ngày trước, chỉ là anh rất muốn hôm nay cho em xem. Nhưng người chỉnh sửa thì vẫn chưa xem, em là người đọc đầu tiên."

Hạ Xa Vũ nhận lấy, trên trang bìa là tên sách in bằng chữ Song Tiện: "Nạp Cát Tam Giới". Nạp Cát là ai, ba điều cấm kỵ là gì, câu chuyện này dường như khác biệt so với các câu chuyện trước đây của Phó Đài Sầm, mang một màu sắc thần học đặc biệt.

Cậu lật vài trang rồi lại vội vàng hỏi: "Nói sơ qua chút được không?"

Vì vậy, hai người lại tựa tay lên nhau, nằm xuống dưới ánh trăng, nghe Phó Đài Sầm kể.

Nhân vật chính tên là Nạp Cát, anh ta là một ca sĩ, được dân tộc của mình chọn làm thánh nhân để truyền bá sử thi.

"Giống như những người kể sử thi của người Mã Nạp Tư không?" Hạ Xa Vũ hỏi.

"Giống một chút. Thực ra anh có lấy cảm hứng từ đó."

Chỉ có điều, khác với những người kể sử thi, việc trở thành một thánh nhân đòi hỏi nhiều điều kiện khắt khe hơn, dù là vinh quang vô cùng đối với gia đình, nhưng anh phải tuân thủ ba điều cấm kỵ của một thánh nhân.

"Cấm cái gì?"

"Cấm tham dục."

"Cấm suốt đời sao?"

"Suốt đời."

Nạp Cát sống trên thảo nguyên, không tham lam không cầu xin, mọi người tôn thờ anh ta, anh ta có một giọng hát tuyệt vời đến mức ngay cả chim ưng cũng đến nghe anh ya hát. Nhưng có một ngày, một ảo thuật gia đến thảo nguyên này.

ảo thuật gia này là một người theo chủ nghĩa lãng mạn tuyệt đối, không ai biết y từ đâu đến, cũng không biết làm thế nào mà y có thể biến ra kẹo hay những bông hồng mà thảo nguyên không thể có. Trẻ con rất thích y, người lớn cũng sửng sốt trước những phép màu của y, dường như ai cũng yêu y, chỉ có Nạp Cát là không yêu.

Anh ta biết rằng đó chỉ là những ảo thuật vô nghĩa, làm cho người ta thêm tham vọng hão huyền. Nhưng giọng hát của anh ta cuối cùng cũng không ai đến nghe, Nạp Cát đành ngồi ở sâu trong thảo nguyên, nuôi con ngựa nhỏ của mình.

Một ngày nọ, vào buổi trưa, ảo thuật gia đi đến gần, y có một đôi mắt rất đẹp và linh hoạt, và chiếc mũ rộng vành không thể che giấu được nụ cười trong đôi mắt y. Y hỏi Nạp Cát: "Sao cậu cứ buồn rầu vậy, cậu không thích cười sao?"

"Tôi là thánh nhân." Nạp Cát di chuyển nhẹ nhàng, tránh xa người ảo thuật gia đầy quyến rũ ấy, "Thánh nhân không nên cười."

"Cậu làm thánh nhân cho họ hay cho chính mình?"

Nạp Cát nhìn y, không thể trả lời.

"Vậy nếu là cho mình, tôi không có gì để nói." ảo thuật gia ngồi xuống và cười một cái, "Nhưng nếu là cho họ, họ định ra bao nhiêu quy tắc cho cậu, nhưng lại thích những viên kẹo mà không phải làm gì để có, những bông hồng mà họ chưa bao giờ thấy. Họ buông thả ham muốn của mình, nhưng lại bắt cậu kiềm chế."

"Họ chẳng hiểu nổi những trò ảo thuật của tôi."

"Cậu cho rằng tôi đang lừa dối sao?" ảo thuật gia cười rạng rỡ, nhưng nụ cười lại rất dịu dàng, "Cậu có muốn nhắm mắt không?"

Nạp Cát không để ý, chỉ lặng lẽ nhìn y với ánh mắt ngẩn ngơ. Đôi mắt của anh ta rất trong sáng, viền mắt tròn như quả hạnh, những đường cong nơi khóe mắt kéo xuống, cùng với chút hồng hồng trên má.

ảo thuật gia nhìn anh ta một lúc, rồi bất đắc dĩ đi đến sau lưng Nạp Cát, nhẹ nhàng che đôi mắt anh ta bằng bàn tay.

"Đừng sợ, đây là ban ngày, giữa trưa rồi, cậu không có gì phải sợ." Y nói một cách chậm rãi, "Bây giờ cậu theo tôi đếm 1, 2, 3."

Lông mi Nạp Cát dài và dày, run rẩy quét qua lòng bàn tay y. Anh ta nghe thấy âm thanh thì thầm theo giọng của y. "1" — lúc này Nạp Cát nghe thấy tiếng xào xạc, nhưng rất kỳ lạ, vì đôi tay của ảo thuật gia vẫn đang đặt trên mắt anh ta, không hề làm động tác gì khác. "2" — Anh ta cảm nhận được ánh sáng lọt qua các khe tay, dần trở nên mờ tối. "3" — bàn tay của ảo thuật gia rời đi, ngay khi Nạp Cát mở mắt, anh ta nghe thấy một tiếng vỗ tay rõ ràng.

Tầm nhìn lại trở nên rõ ràng, trước mắt anh ta là một cảnh tượng hoàng hôn rực rỡ. Toàn bộ thảo nguyên ngập trong sắc cam đỏ đậm, đường chân trời mờ mờ như lớp sợi vàng của ánh chiều tà, trong khi những con bò và cừu trước khi anh ta nhắm mắt vẫn đang ăn cỏ, thời gian dường như vẫn trôi như bình thường.

Nạp Cát ngây người vài giây, rồi nhanh chóng nhận ra, điều này không thể xảy ra, vì lúc này là một giờ trưa. Như chính lời ảo thuật gia nói, trời xanh không mây, làm sao có thể có hoàng hôn?

Anh ta đột nhiên đứng bật dậy, ngạc nhiên nhìn vào ảo thuật gia: "Anh đã làm gì?"

ảo thuật gia nhìn anh ta: "Cậu nói là "lừa dối"." Y cười vô cùng đẹp trai, "Cậu thích không?"

Nạp Cát thích, nhưng anh ta không nên thích. Anh ta lúng túng lắc đầu, cho đến khi ảo thuật gia, dưới ánh hoàng hôn diễm lệ, nắm tay anh ta và hôn lên mu bàn tay, nói: "Hát cho tôi một bài, tôi xứng đáng có một sử thi."

Làn da trên mu bàn tay bỗng dưng bỏng rát, Nạp Cát trẻ tuổi lùi lại hai bước, hoảng sợ chạy về lều của mình. Khi anh ta bước ra lần nữa, thảo nguyên đã trở lại với hình ảnh của lúc hai giờ chiều, nắng chói chang, không thấy bóng dáng ảo thuật gia đâu nữa.

Sau đó, mỗi buổi chiều, ảo thuật gia lại đến tìm Nạp Cát. Ban đầu Nạp Cát kháng cự, dần dần anh ta bắt đầu tiếp nhận những cuộc trò chuyện với y, cũng bắt đầu tiếp nhận những thế giới mà anh ta chưa từng thấy qua phép thuật của y.

Cho đến một ngày, sau một tiếng vỗ tay của ảo thuật gia, anh ta nhìn thấy một ban công bao quanh bởi những cành hoa hồng, có một người đàn ông quay lưng lại với anh ta. Nạp Cát hoảng loạn nhắm mắt lại, vì người đàn ông đó không mặc gì cả, thân thể người nọ trần truồng.

ảo thuật gia cười, tách những ngón tay của anh ta ấy ra: "Tại sao phải xấu hổ? Tất cả những thứ này đều là giả, chẳng ai biết cả, phải không?"

Nạp Cát liền mạnh dạn mở mắt, anh ta nhìn thấy cơ bắp trên lưng người đàn ông, mông và đôi chân dài mạnh mẽ.

Người đàn ông đứng im một lúc, rồi từ từ quay người lại, lúc này Nạp Cát hoảng hốt phát hiện ra rằng, người này có khuôn mặt giống hệt mình.

Anh ta hoảng hốt hét lên: "Anh có nhìn thấy không, sao lại là tôi? Tại sao tôi lại có thể nhìn thấy chính mình?"

ảo thuật gia vẫn cười một cách mơ hồ, không nói gì.

Người đàn ông không mặc quần áo dần đi tới, ngày càng gần Nạp Cát, hắn cầm tay Nạp Cát vuốt ve trên cơ thể hắn.

Rất kỳ quái, dù bản thân Nạp Cát đang vuốt ve hắn nhưng Nạp Cát lại có cảm giác cả người mình bị người khác chạm vào.

Nạp Cát cảm thấy mình không thể thở được nữa.

Vào lúc này, lại một tiếng “tách”, mọi thứ trước mắt đột ngột biến mất. Nạp Cát hổn hển thở gấp, khắp cơ thể vẫn còn cảm giác dính dấp, nhưng quần áo của anh ta vẫn hoàn toàn chỉnh tề trên người.

Ánh mắt của ảo thuật gia thoáng lướt qua cơ thể bên dưới của anh ta.

“Nạp Cát, những gì cậu thấy đều là giả dối, nhưng dục vọng của cậu lại là thật.” Y mỉm cười nói, “Cậu còn muốn nói rằng dục vọng là một ảo tưởng sao?”

Sau này, Nạp Cát đã thay đổi, trước mặt ảo thuật gia, anh ta bắt đầu cười nhiều hơn, thừa nhận rằng mình thích hoa hồng, còn biết nói "có" và cũng biết nói "không", thậm chí anh ta còn có thể cưỡi ngựa tự do dưới ánh hoàng hôn, nuốt lấy cơn gió mãnh liệt. ảo thuật gia như có thể tạo ra một không gian, một vũ trụ, dù sao cũng chỉ là một ảo giác, không ai có thể biết.

“Vậy sau đó thì sao?”

“Sau đó, Nạp Cát đối diện với dục vọng của chính mình, yêu người ảo thuật gia kia. Họ hôn nhau dưới ánh trăng, cũng làm những chuyện thân mật nhất trong lều.”

“Nhưng anh ta là một thánh nhân, dân tộc của anh ta sẽ không để anh ta đi.”

“Đúng vậy. Chuyện này nhanh chóng bị phát hiện. Anh ta bị bắt giam và sắp phải chịu hình phạt thiêu sống.”

“Còn ảo thuật gia thì sao?”

“Người ảo thuật gia không xuất hiện.”

Tuy nhiên, không rõ Nạp Cát có thất vọng hay không, anh ta chỉ lặng lẽ đợi ngày bị hành hình.

Cuối cùng, đêm ấy đã đến, trên quảng trường đặt những đống củi cao ngất, Nạp Cát mặc áo choàng trắng, trên vành tai còn cài chiếc lông vũ đẹp mà người ảo thuật gia tặng, anh ta bị trói vào một cột gỗ, nhìn qua đám đông, anh ta thấy người ảo thuật gia đã cởi mũ và cúi đầu chào anh ta với nụ cười nhẹ nhàng. Y vẫn mỉm cười, thật bình tĩnh.

Lửa lớn bùng lên. Trong cái nóng dần tăng lên, Nạp Cát bắt đầu nghẹn ngào, nước mắt thể lý trào ra, anh ta cố gắng nhìn người ảo thuật gia ở phía sau đám đông rõ hơn.

Đến lúc này, anh ta thấy người ảo thuật gia đưa ngón tay lên môi làm một dấu im lặng, rồi giơ tay lên cao. Ngón cái và ngón giữa chạm vào nhau.

Ngay sau đó, y búng tay một cái.

Hạ Xa Vũ cảm thấy như mình bị ảo giác, vì khi Phó Đài Sầm kể đến đoạn này, trong tai cậu cũng vang lên một tiếng búng tay thật rõ ràng.

Hạ Xa Vũ từ từ chớp mắt, Phó Đài Sầm đưa tay ra trước mặt cậu, ngay lập tức, một sợi dây chuyền bạc lấp lánh từ ngón giữa của anh rơi xuống, cuối cùng là một chiếc nhẫn, chiếc nhẫn đang lắc lư.

“Cái trò ảo thuật của anh thế nào?”

Hạ Xa Vũ bỗng nhiên tỉnh táo lại, cảm thấy như mắt mình vừa bị mờ một lúc, chỉ khi nhìn kỹ mới thấy được khuôn mặt đang cười của Phó Đài Sầm. Không biết có phải vì ánh sáng hôm nay mờ mịt mà khuôn mặt anh, vốn rất đẹp trai, giờ đây lại trở nên mềm mại và có phần nhẹ nhàng hơn.

“Rất tuyệt.” Không biết tại sao, Hạ Xa Vũ cảm thấy như nghẹn lại một chút, “Phó ảo thuật gia, ít nhất anh cũng đã lừa được em.”

“Vậy thì, em có muốn kết hôn không? Hạ Xa Vũ, theo anh đi nước ngoài lấy giấy chứng nhận.” Phó Đài Sầm nâng một bên mày lên, “Nếu em không đồng ý, sẽ không biết kết cục của câu chuyện này.”

“Phó Đài Sầm, anh đúng là...” Hạ Xa Vũ muốn nói "không có lương tâm", nhưng có lẽ quá nặng nề, muốn nói "nhàm chán", lại có vẻ quá nhẹ, cuối cùng cậu không kìm được mà bật cười, “Vậy cuốn《Nạp Cát Tam Giới》 của anh có phải là viết về câu chuyện này không?”

“Đương nhiên rồi. Và anh nghĩ đến nó khi cùng em đi chụp ảnh ở Tân Cương, hoặc nói cách khác, là vì em mà anh viết ra.”

“Vậy được rồi.” Hạ Xa Vũ đưa tay trái ra, nhìn Phó Đài Sầm từ từ đeo chiếc nhẫn đính kim cương vào ngón tay mình, “Vậy cuối cùng Nạp Cát thế nào?”

Phó Đài Sầm nghĩ thầm may mắn là mình để câu chuyện này đến giờ mới kể, nếu không thì chắc chắn sẽ không có cơ hội: “Em vừa đồng ý lời cầu hôn của anh, vậy không có câu hỏi gì khác sao?”

“Nếu lúc bị cầu hôn mà mới phát hiện còn nhiều câu hỏi phải hỏi, thì chắc chắn sẽ không phải chuyện tốt.” Hạ Xa Vũ nhìn anh, “Vậy em không có câu hỏi nào khác.”

“Được thôi.” Phó Đài Sầm nói, “Vậy quay lại với Nạp Cát.”

Sau một tiếng búng tay của người ảo thuật gia, anh ta biến mất. Biến mất rồi sao?

Đúng vậy, ngay trước mặt mọi người, Nạp Cát biến mất không dấu vết.

Sau đó anh ta đi đâu?

Không ai còn gặp lại anh ta, người dân nơi đó mất đi người ảo thuật gia lãng mạn, cũng mất đi vị thánh nhân đáng lẽ phải đại diện cho lý trí tuyệt đối.

Rất nhiều năm sau, một người ảo thuật gia nổi danh khắp nơi, đi lưu diễn khắp thế giới, ai từng gặp y đều nói rằng, y đi cùng một chàng trai trẻ có đôi mắt sâu và rất đẹp, anh ta thậm chí còn biến ra một rừng hoa hồng trong một nhà hát, người trẻ đó luôn có một chiếc lông vũ xinh đẹp trên vành tai.

“Anh ta làm sao làm được vậy?”

“Một trò ảo thuật, một trò lừa mắt. Chi tiết có thể xem bản thảo gốc.” Phó Đài Sầm tổng kết lại, “Tóm lại, kết cục là họ sống hạnh phúc bên nhau.”

Hạ Xa Vũ suy ngẫm một chút, thật là một câu chuyện thú vị, chỉ là kết thúc này thật không giống Phó Đài Sầm.

Cậu lơ đãng vẽ những vòng tròn trên mặt nước bằng ngón tay, ánh trăng vàng nhạt bị khuấy động, tạo thành những gợn sóng. Cậu trêu chọc: "Trước đây sao em không nhận ra, thầy Phó, anh thật nhàm chán, lại có thể viết ra một cái kết có hậu kiểu mẫu như thế này."

Phó Đài Sầm nâng người lên, đổ người về phía trên Hạ Xa Vũ, bắt gặp trong ánh mắt cậu phản chiếu ánh trăng sáng hai vòng, bỗng nghĩ, Pessoa cũng không phải lúc nào cũng sai, ánh trăng này của Hạ Xa Vũ anh đã đuổi theo lâu lắm rồi.

Anh chìm tay xuống mặt nước bên mạn thuyền, nắm lấy ngón tay của Hạ Xa Vũ, cùng nhau siết chặt trong dòng nước vỗ về. Từ xa, những tiếng cười đùa trong trẻo của trẻ con văng vẳng đến, lời hứa nối tay kéo nhau trăm năm không thay đổi.

"Giờ nghĩ lại, cốt truyện có vẻ nhàm chán cũng không tệ." Phó Đài Sầm nói, "Ví dụ như anh cũng muốn với em, có thể như vậy, kiểu nhàm chán đó."

- --HOÀN---
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện