Tối nay chắc chắn sẽ khó mà ngủ được.
Trong phòng chẩn đoán và trị bệnh VIP ở tầng 6 của bệnh viện nhân dân hàng đầu của thủ đô.
Liên Kiếm Phong cũng gật đầu với Vu Sâm, vỗ vai người bạn thân: “Yên tâm, tình hình cơ bản là ổn định.

Bác sỹ Trương của khoa phụ sản đang xuống, sẽ nhanh chóng làm kiểm tra chi tiết thôi.” Sau đó anh ta nhịn được thở dài một tiếng rồi xoay người rời đi.
Nhìn bộ dạng như bị sét đánh của Vu Sâm kia, anh ta sẽ không ngốc đến mức nhận đứa nhỏ này là con mình đấy chứ.

Có điều người phụ nữ này thật sự không đơn giản, có thể khiến cho một người lạnh lùng như Vu Sâm lộ ra sự lo lắng như thế, thật sự thú vị!
Vu Sâm nheo mắt nhìn vào trong phòng.

Cô gái ngồi trong phòng vẻ mặt bình thản thậm chí còn hơi lạnh nhạt.

Trong phòng không bật đèn, ánh trăng sáng phản chiếu trên khuôn mặt trắng nõn mịn màng.

Hàng lông mày khẽ rung lập tức như khuấy đảo cả hồ ánh sao lấp lánh.
Dạ Cô Tinh đang ngồi dựa vào đầu giường, trên giá treo hai bịch truyền dịch đang chảy tí tách, chất lỏng trong suốt cứ thế chảy xuống, chảy vào ống dẫn bằng cao su rồi chảy vào mạch máu trên mu bàn tay của cô.
Làn da nhợt nhạt đã đỡ hơn rất nhiều, một màu hồng nhạt mờ nhạt lộ ra dưới ánh trăng, và gió đêm tràn vào từ những kẽ hở của cửa sổ nửa kín nửa mở thổi bay mái tóc đang xõa ra của cô gái.
Dưới ánh trăng, cô trở nên đẹp đến mức không giống người thường.
Vu Sâm bất đắc dĩ thở dài, khó khăn dời ánh mắt đi, mệt mỏi ngồi xuống ghế dài ngoài phòng bệnh, lôi điện thoại ra: “Đại Hắc, trước cứ đưa người đi diệt… Bên này còn có chút việc phải xử lý…”
Thực ra, trong đầu của Dạ Cô Tinh đã sớm trống rỗng, không nghĩ được cái gì, cũng không có cái gì.
Đầu óc cô vẫn đang dừng lại ở câu nói của bác sĩ: “Đang mang thai rồi còn đánh nhau, muốn chết thì cứ nói”.

Cô rất muốn cười thật to, còn nói một câu: “Bà mới mang bầu ý, cả nhà bà mới mang bầu, chị đây còn là xử nữ…”
Thế nhưng hình như cô nhớ ra việc gì rồi! Cái ngày mà cô trọng sinh…Cái đêm trong hẻm kia…Người đàn ông bị bắn trúng xương bả vai… Quan trọng là vì cô muốn giải độc thuốc kích d*c, nên đã bá đạo c**ng bức con nhà người ta rồi… cưỡng… bức rồi….
Vốn chỉ nghĩ là mọi chuyện chỉ dừng lại ở đó thôi, chỉ một chiếc màng mà thôi.

Ở đời trước sao mà cô chưa từng phá, bây giờ vừa đến kiếp này đã phá coi như là có cảm giác được bù đắp một chút.
Thế nhưng vì sao? Vì sao? Bây giờ tự nhiên lại nói với cô, trong bụng cô đã có một sinh mệnh nhỏ, lại còn là của người đàn ông kia! Quan trọng là, đến cả người đàn ông trông như thế nào cô còn không biết.

Lỡ đâu lại là một tên mặt rỗ, bị hói, bị thọt, xấu xí, thế thì đứa con mà cô vất vả mang thai rồi đẻ ra tàn rồi sao?

Lãng phí gen tốt của cô biết bao nhiêu!
Có điều bây giờ cô cũng không thấy ghét đứa nhỏ này lắm.

Có thể miễn cưỡng chấp nhận một chút.
“Ọe!” Trừ việc làm cô thường xuyên buồn nôn đến mức muốn giết người ra!
Chầm chậm nôn khan một cái, cảm giác muốn nôn vừa mới giảm xuống thì cảm giác buồn nôn lại ập đến.

Cô vội vàng trở mình, bám lấy thành giường, với lấy một chiếc lọ sứ trắng được chuẩn bị sẵn cho cô bên cạnh giường mà nôn một trận.
Vất vả lắm mới nôn hết một đợt, cô ngã mạnh cả người xuống giường, không còn một tí sức lực nào, sắc mặt đỏ lên.
Một lúc sau, sắc đỏ vì cúi người nôn mửa dần dần biến mất, chỉ còn lại sắc mặt trắng bệch.
Cô đưa tay lên thử thăm dò chiếc bụng nhỏ vẫn đang bằng phẳng của mình, nhìn ánh trăng lạnh lẽo ngoài cửa sổ.

Dạ Cô Tinh chầm chậm nhếch khóe miệng: “Bé con, không bằng chúng ta quy ước với nhau một chút nhé? Con không nói gì mẹ coi như là con đồng ý rồi nhé.

Nếu như con muốn ở lại thì ngoan ngoãn một chút, không được để cho mẹ thấy buồn nôn, cũng không được mẹ bị đau bụng, nếu không thì…” Dạ Cô Tinh bẻ mấy ngón tay răng rắc.
Dưới ánh trăng, giọng nói nhẹ nhàng của cô gái giống như một khúc hát vang lên giữa đêm khuya, im lặng mà thanh thoát.

Khóe miệng cong lên mang một chút màu sắc ấm áp.

Ánh sáng dịu dàng trong mắt lập tức xua tan đi sự cô đơn trong đêm khuya.
Không biết có phải do lời của Dạ Cô Tinh có tác dụng hay không, sau đó nửa tiếng trong bụng cũng không hề có bất kỳ sự náo loạn nào.

Cô hài lòng gật gật đầu, vỗ bụng mình như vỗ trái dưa hấu: “Biểu hiện tốt đó, thế thì tạm thời cho con ở lại.

Còn ở lại được bao lâu thì còn phải xem con thể hiện tiếp như thế nào.”
Sau đó, cô nhắm mắt lại, một mẹ một con cứ thế mà chìm vào giấc ngủ.
Thật ra bé con chỉ muốn nói: Mẹ còn dám nói à? Đi uy hiếp một đứa còn chưa tính là một đứa nhỏ, muốn giơ ngón tay giữa*!
*Chửi bậy....
........
Sáng sớm ngày hôm sau Dạ Cô Tinh ngủ thẳng cho đến lúc tự nhiên tỉnh dậy.


Tuy rằng mùi trong bệnh viện vẫn khó ngửi như thế, nhưng ít ra vẫn không ảnh hưởng đến chất lượng giấc ngủ.

Tối qua cô đã ngủ rất ngon.
Đầu tiên cô gọi điện cho Vương Thạch thông báo buổi chiều cô sẽ đến thẳng địa điểm quay phim.

Hơn nữa phải cam đoan chắc chắn mãi là mình sẽ không đến muộn, thì Vương Thạch mới bán tín bán nghi mà ngắt điện thoại.
Cô không phải là chỉ lỡ mỗi buổi nghi thức khai máy với cả buổi quay đầu tiên hôm qua thôi sao! Cứ nói như là cô là đứa hay trốn việc không thể tha thứ được không bằng!
Mở cửa phòng bệnh đi ra thấy Vu Sâm đang nhắm mắt nghỉ ngơi, quầng mắt thâm đen.

Rõ ràng là tối qua đã thức trắng cả đêm, bây giờ chỉ mới vừa chợp mắt.
Dạ Cô Tinh vội vàng nhẹ nhàng quay về phòng bệnh, cầm chiếc chăn mỏng trên sofa đi ra.

Đúng lúc đang chuẩn bị đắp xuống cho anh ta, thì không ngờ đôi mắt dọa người kia lại đột nhiên mở ra mang theo sự phòng bị và cảnh giác theo thói quen.

Đợi đến lúc anh ta nhìn rõ người trước mắt mới dịu xuống.
Động tác của Dạ Cô Tinh khựng lại, anh ta vội vàng đứng dậy, ánh mắt như thanh minh, không hề giống như một người vừa mới tỉnh dậy...!Là giác quan nhạy cảm và khả năng tự chủ mạnh mẽ đã được rèn luyện từ trong cuộc sống nguy hiểm.
“Tiểu thư, cô có sao không?”
Dạ Cô Tinh khoát khoát tay: “Không sao, đi thôi....”
“Đi? Đi đâu?”
“Xuất viện.”
“Nhưng mà…”
“Trời! Cô nói xem sao cô lại xuống giường rồi? Cô có thể xuống giường được à? Hả?” Liên Kiếm Phong từ đằng xa đã thấy được tình hình, hét lên một tiếng cả tầng sáu đều có thể nghe thấy hết.

Có điều tầng sáu đều là phòng chẩn đoán và chữa trị VIP.

Lúc chỉ có mỗi Dạ Cô Tinh nhập viện, đến cả khách quý cao cấp cũng không có được loại phục vụ như thế này!
Đây là nhờ quan hệ của Vu Sâm.

Hoặc có thể nói là quan hệ của bang Hải Long?

Mà bác sỹ đang đi đến trước mặt đây là phó viện trưởng Liên Kiếm Phong của bệnh viện nhân dân hàng đầu của thủ đô, không phải là bác sỹ bình thường.
Về việc anh ta là bạn hay là thù thì còn phải đợi thăm dò thêm một chút nữa.....
Dạ Cô Tinh cảm thấy rất thú vị mà nhướng mày, con ngươi đầy thâm thúy.

Còn Vu Sâm vẫn giữ nguyên tắc im lặng là vàng, chưa từng mở miệng.

“Ấy! Tôi nói cô có thể có tâm tí được không? Nhìn cái gì mà nhìn, đang nói cô đó!” Liên Kiếm Phong chỉ thẳng vào Dạ Cô Tinh.
“Ồ? Bác sĩ Liên nói thử xem vì sao tôi lại không có tâm?” Tư thế của Dạ Cô Tinh vẫn rất nhàn nhã, dường như không bị Liên Kiếm Phong làm ảnh hưởng mà còn tỏ ra có hứng thú.
Liên Kiếm Phong như đánh vào cục bông, ánh mắt tức giận, giống như nghĩ ra cái gì, mở miệng liền hét: “Cô không biết mình đang mang thai à? Tối hôm qua đã động đến thai nhi, sáng hôm nay cô lại còn dám xuống giường, có thể có chút tự giác của người làm mẹ không?”
“Anh hình như…rất bất mãn với tôi nhỉ?” Dạ Cô Tinh cười hỏi.
Liên Kiếm Phong lẩm bẩm: “Đang trong lúc mang thai dám cầm súng giết người, cô tưởng cô là Superwoman* chắc?”
*Superwoman: Người phụ nữ có sức mạnh của siêu nhân.
Ánh mắt Dạ Cô Tinh lạnh hẳn, nhìn qua Vu Sâm.

Thấy anh ta không nói gì liền biết Liên Kiếm Phong cũng coi như là người mình.

Trái tim đang treo lơ lửng liền hạ xuống, hỏi ngược lại: “Ai nói là trong thời kỳ mang thai không thể cầm súng giết người?”
“Cô!” Liên Kiếm Phong không biết nói gì nữa: “Đến cả chuyện máu lạnh như thế mà cô không sợ sẽ dọa đến đứa bé sao?”
Dạ Cô Tinh cười lạnh, ánh mắt nhìn xa xăm.

Khí chất xung quanh cô đột nhiên thay đổi, một mùi vị bá đạo dâng lên: “Đứa bé của tôi nếu như một chút chuyện nhỏ như thế dã bị dọa sợ, thì nó không xứng đáng có mặt trong bụng của tôi.”
“Thật là một người phụ nữ nhẫn tâm!” Liên Kiếm Phong lẩm bẩm một câu, nhưng trong mắt lại hiện lên một tia hứng thú.
“Được rồi, nên thăm dò cũng thăm dò xong rồi, nói đi, rốt cuộc anh là ai? Hay là… tôi đổi cách hỏi, anh đã từng có quan hệ gì với bang Hải Long?”
Sắc mặt của Liên Kiếm Phong đột nhiên thay đổi, sự đùa giỡn trong mắt không còn nữa, thay vào đó là ánh mắt đánh giá và đoan chính đầy nghiêm túc.

Hai con mắt anh ta có thể so được với máy dò, quét qua Dạ Cô Tinh một lượt từ đầu đến chân.
“Cô không sợ tôi là kẻ thù à?” Chỉ nghe thấy anh ta lạnh lùng nói, giọng nói trầm ổn không có chứa bất kỳ sự tức giận nào như nửa phút trước.
Xem ra cuộc đời như một màn kịch, không chỉ có mỗi mình cô đang diễn.

Thật sự là càng lúc càng thú vị rồi.
Dạ Cô Tinh liếc mắt nhìn Vu Sâm vẫn đang đứng im lặng bên cạnh, nói một cách chắc chắn: “Có thể anh có ý xấu, nhưng chưa đến mức thành kẻ thù.”
Liên Kiếm Phong híp mắt, khoang tay trước ngực, đột nhiên lạnh lùng nói: “Ồ? Cô tin tưởng tôi đến thế à?”
“Không! Tôi không tin anh, mà tôi tin anh ta!” Dạ Cô Tinh nở nụ cười nhàn nhạt, khóe môi nhếch lên mang theo sự tự tin chắc chắn rất chói mắt.
Anh ta đương nhiên là để chỉ Vu Sâm vẫn chưa hề mở miệng đang đứng bên cạnh.
Đôi mắt Liên Kiếm Phong sâu thẳm nhìn chằm chằm vào Dạ Cô Tinh.


Sau một hồi lâu, anh ta không kìm được tiếng thở dài.

Sự đáng sợ trong ánh mắt biến mất không sót lại một chút gì.

Bây giờ nhìn anh ta không khác gì một bác sỹ bình thường.

Anh ta coi như cuối cùng đã hiểu vì sao người anh em tốt của mình, vốn lạnh lùng như thế lại tình nguyện ở bên cạnh người này rồi.
Cô gái này có một sức hấp dẫn mà người ta không thể từ chối.

Ánh mắt đầy tự tin ẩn chứa tham vọng khiến người ta bị khuất phục, rồi cứ thế nghe theo, giao phó toàn bộ niềm tin và mạng sống duy nhất cho cô.
Cam tâm tình nguyện.
Bởi vì cô cũng sẽ đáp lại họ tương tự, tin tưởng giao phó mạng sống một cách tuyệt đối.
Giống như lúc nãy cô đã tin tưởng Vu Sâm vậy.
Ánh mát Liên Kiếm Phong nhìn qua người anh em của mình, quả nhiên...
Chỉ thấy trong mắt Vu Sâm nhất thời hiện lên một sự rung động.

Vẻ lạnh lùng trong mắt được thay thế bằng ôn nhu dịu dàng.

Trước không nói những việc khác, chỉ riêng sự tin tưởng này đã có thể khiến cho người anh em ngốc nghếch của anh ta nhảy qua biển lửa rồi.
Phạt người dùng tâm, hàng phục người cũng dùng tâm.
Cô nhóc này, à không, người phụ nữ này thật sự không đơn giản.

Đến cả anh ta cũng muốn đi theo cô ta luôn...
Sắc mặt Liên Kiếm Phong thay đổi, cung kính gọi: “Tiểu thư.”
Ánh mắt Dạ cô Tinh thản nhiên, khẽ gật đầu, cười hỏi: “Bây giờ tôi có thể xuất viện rồi chứ?” Dứt lời cô liền muốn nhấc chân bỏ đi.
“Từ đã.”
“Hả?” Dạ Cô Tinh quay đầu lại, nhíu mày, ánh mắt nghi hoặc.
“Khụ khụ...!đến cũng đến rồi, ít nhất cũng để cho bác sỹ Trương kiểm tra cho cô một chút.”
Dạ Cô Tinh để Vu Sâm rời đi trước.

Bây giờ bang Ám Dạ thù trong giặc ngoài, rất nhiều chuyện cần anh ta phải ra mặt để giải quyết.
Dạ Cô Tinh theo Liên Kiếm Phong vào thang máy còn lại đi xuống khoa phụ sản ở tầng ba.

Tuy rằng cô cảm thấy không có chuyện gì to tát nhưng kiểm tra một chút thì vẫn cứ yên tâm hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện