Vì vậy, cô tình nguyện cố gắng thử xem, thử tiếp nhận, thích nghi với mọi thứ liên quan đến anh và nguyện cùng anh chung một bầu trời xanh.
Cho dù kết quả cuối cùng có như thế nào, chẳng qua cô cũng chỉ là thực hiện những điều mình mong muốn mà thôi...
Trong lòng Dạ Thất căng thẳng, ánh mắt lộ ra vẻ phiền muộn, vươn tay ôm cô vào lòng, cẩn thận vỗ về tấm lưng gầy của cô gái: "Đừng lo lắng, vẫn còn có chúng tôi..."
Đúng vậy! Cô không hề đơn độc, cô còn có mười lăm anh chị em ở tổ Dạ! Một sức mạnh không thể giải thích ngay lập tức tràn ngập trái tim cô.

Cô biết rằng con đường tương lai của họ còn rất dài...!rất dài...
"À, Thất Thất, lúc trước sư phụ cử anh đi đâu vậy?"
"Châu Âu, Thuỵ Điển."
"Trong lúc đó, bọn họ có liên lạc với anh không?"
Dạ Thất lắc đầu.
Dạ Cô Tinh chớp mắt trầm ngâm: "Lúc trước sư phụ có nói qua.

Ở Hoa Hạ, ngoại trừ tôi, còn có một người nữa, nhưng không biết cụ thể là ai.

Tôi đã phát ra lệnh sáp, chắc rằng rằng người đó sẽ sớm hội họp với chúng ta.

Cho nên trong khoảng thời gian này, anh hãy chú ý một chút."
"Được."
Ngày hôm sau, ngồi trên máy bay riêng của An Tuyển Hoàng, Dạ Cô Tinh quay trở về thủ đô, nhưng để hai người Vương Trực và Dạ Thất ở lại.

Cô tin rằng mớ hỗn độn ở thành phố A sẽ sớm được dọn dẹp thôi!
Khi tỉnh dậy đã là trưa ngày hôm sau, khung cảnh xa lạ.

Dạ Cô Tinh quan sát một lúc lâu mới nhận ra đây là biệt thự bên bờ biển của An Tuyển Hoàng.
Cô chỉ nhớ rằng mình đang ngủ trên máy bay...
Trong thời gian này, cô hơi thích ngủ, tinh thần uể oải.

Khi nghe nói phụ nữ có thai thường thế này, cô mới chợt nhận ra làm mẹ không hề dễ dàng...
Tiếng bước chân nặng nề của người đàn ông truyền đến: "Tỉnh rồi?"
Dạ Cô Tinh ngẩng đầu, mỉm cười dịu dàng, khiến cho khuôn mặt như một cuộn tranh đang từ từ mở ra.

Khuôn mặt mộc mà vẫn trắng như sứ, đôi mắt đen láy linh động.

Đôi môi anh đào đón ánh nắng thuần khiết trông tựa như hoa lê tháng ba.

Nhưng ở giữa lông mày có nét chấm phá giống như bông hồng có gai vậy!
Người đàn ông nín thở nhìn chăm chú, con ngươi đen sâu thẳm.
Anh đi tới bế cô lên: "Đói chưa?"
Dạ Cô Tinh ngọ nguậy, có chút xấu hổ: "Cái đó...!em có thể tự đi được."
Người đàn ông mím chặt đôi môi mỏng không nói gì.
Dạ Cô Tinh biết rằng đây là một kiểu cách kháng nghị của anh, nên cô không ngại nữa, bế thì bế! Cô còn đang không muốn đi đây...
Hai người ăn trưa cùng nhau.

Lần này Dạ Cô Tinh nói rằng sẽ không để anh ôm nữa, dù sao thì vẫn có người làm đang nhìn.

Mặc dù tất cả đều đang cúi xuống nhưng họ không hề bị mù.

Hai người cùng nhau đi lên tầng ba.
Bé con cũng đã được gần bốn tháng rồi.

Ngoại trừ lần siêu âm ở bệnh viện B ra, cô cũng ít đi kiểm tra thông thường.

Người ta nói ba tháng đầu thai nhi còn khá yếu ớt.


Để tránh nhiễm phóng xạ, không được tiếp xúc quá nhiều với máy móc.
Và bây giờ đúng là thời điểm để đi kiểm tra.
Khi nhận được hình ảnh siêu âm, Dạ Cô Tinh cảm nhận được cả người An Tuyển Hoàng đều chấn động.

Bác sĩ nữ trung niên mặc áo choàng trắng đứng ở một bên cười không ngậm được miệng: "Chúc mừng gia chủ, chúc mừng tiểu thư Dạ, là sinh đôi! Còn là một trai một gái nữa!”
Lần đầu tiên nghe tin như vậy, Dạ Cô Tinh vui mừng khôn xiết, hóa ra không chỉ có một đứa nhỏ mà là hai.
Niềm vui được làm mẹ ngập tràn trái tim cô.

Khuôn mặt Dạ Cô Tinh tràn ngập ấm áp, bản năng người mẹ bao trùm lấy cô.

Như thể tất cả những điều tốt đẹp trên thế giới này đều quy tụ trên người cô, cao quý và lộng lẫy, xinh đẹp không sao tả nổi!
Bác sĩ nữ trung niên ở bên cạnh ngẩn người.

Trong khoảnh khắc kia, bà mới hiểu ra tại sao An Tuyển Hoàng lại yêu người tha thiết phụ nữ này đến vậy...
Đôi con ngươi sâu thẳm của người đàn ông giống như một vòng xoáy đen láy.

Bên trong tràn ngập niềm vui, phấn khích, tình yêu và cảm kích.

Anh vươn tay ra ôm cô vào lòng.

Nhiều câu muốn nói ra nhưng chung quy lại chỉ cúi đầu thì thầm một câu: “Cảm ơn...”
Dạ Cô Tinh bỗng sửng sốt, cảm nhận được sự run rẩy ở cánh tay của người đàn ông, cô nở một nụ cười dịu dàng, nhẹ nhàng quay lại ôm lấy anh....
Kết quả kiểm tra thai đều bình thường.

Nhưng Dạ Cô Tinh có một số triệu chứng của bệnh thiếu máu.

Bác sĩ nói rằng cô nên bổ sung nhiều dinh dưỡng.

Nên An Tuyển Hoàng muốn cô chuyển đến biệt thự để ở.
Dạ Cô Tinh nghĩ sắp tới cô sẽ rất bận, và cô thực sự cần người chăm sóc cho chế độ ăn uống và sinh hoạt hàng ngày của mình.

Ở biệt thự còn có người hầu và bác sĩ túc trực.

Vì đứa nhỏ, đi xa một chút cũng không sao.

Dù sao cô cũng có thể lái xe, nên đành gật đầu đồng ý.
An Tuyển Hoàng rất hài lòng, mỉm cười.
Dạ Cô Tinh trợn to hai mắt, thầm nghĩ không biết anh đang suy nghĩ cái gì.

Nhưng cô không dễ bị chiếm tiện nghi như vậy đâu nha! Tới lúc đó nếu cô có cáu giận với anh thì cũng không trách được!
Ngày hôm sau, Dạ Cô Tinh lái xe đến đoàn phim trước.

Đây là cảnh cuối cùng của “Over the City”, là cảnh của Tiêu Mộ Lương và Hứa Đình.
Cô phải nói rằng kỹ năng diễn xuất của Hứa Đình thực tế đã tiến bộ rất nhanh sau khoảng thời gian này.

Hơn nữa, với sự hướng dẫn của các bậc thầy như Thiết Sơn và Tào Quân, cô tin tưởng cô ấy đủ để sử dụng cả đời.
Công việc quay phim được giao cho Diệp Lưu Thanh, Vương Thạch đi vào bên trong kiểm tra tình hình.

Đột nhiên thấy tiếng quát mắng vang lên, Dạ Cô Tinh nhíu mày rồi bước vào.
"Mấy người xử lý âm thanh như thế nào? Làm sao có thể biến thành như thế này? Hả?!" Hai mắt Vương Thạch trừng lên như chuông đồng hồ, bên trong tràn đầy lửa giận.
Mấy nhân viên biên tập cúi đầu, không dám thở mạnh, nơm nớp lo sợ, run rẩy như đang bước trên mặt băng mỏng.
Đây là lần đầu tiên Dạ Cô Tinh thấy Vương Thạch cáu giận như vậy, xem ra chuyện này không hề nhỏ.
"Chuyện gì xảy ra vậy?"

Vừa nhìn thấy Dạ Cô Tinh, sắc mặt Vương Thạch dịu dàng hơn chút, nén giận trong lòng, đưa tai nghe cho cô, ý bảo cô nghe thử.
Dạ Cô Tinh đeo tai nghe vào, vừa nghe đã thấy toàn là tạp âm, không thể nghe rõ tiếng của diễn viên.
"Rõ ràng toàn là tần số âm tốt, tại sao lại thành ra như thế này được?"
Vương Thạch thở dài, nhíu mày lo lắng.

Ngày 22 cuối tháng sắp phải phát sóng rồi, tổng cục điện ảnh cũng đã phê duyệt.

Hiện giờ vấn đề nằm ở biên tập hậu kỳ: "Do xử lý hậu kỳ không đúng cách, bây giờ xem ra chỉ có thể thu âm lại....”
"Liệu có đủ thời gian không?"
Nếp nhăn giữa hai lông mày của Vương Thạch càng sâu hơn.

Dạ Cô Tinh hiểu rằng bây giờ đã là 12 giữa tháng rồi, đến 22 chính là ngày ra mắt phim, rõ ràng là đã quá muộn.
Thảo nào Vương Thạch lại cáu giận như vậy.

Đã đi đến tận bước này rồi, giờ lại xuất hiện vấn đề ở chỗ ghi âm, có thể nói là thất bại trong gang tấc....
“Có thể sửa được không?” Lần này Dạ Cô Tinh hỏi các kỹ thuật viên.
"Rất khó."
Dạ Cô Tinh nhướng mày: "Rất khó, không phải là không thể."
Trong số họ có một người bị đẩy ra để giải thích: "Những người có khả năng này là những kỹ sư âm thanh lão luyện.

Người duy nhất trong ngành có thể làm được việc này chỉ có kỹ sư âm thanh Điền Phong."
Điền Phong?
Ngành nào cũng có những nhân tài hàng đầu, kỹ sư âm thanh cũng không ngoại lệ.

Điền Phong là người đứng đầu ngành sản xuất này.
"Nhưng mà, Điền Phong và đạo diễn Tần có quan hệ rất tốt..." Nhân viên kia khúm núm.
Họ cũng đã có ý định liên lạc với kỹ sư Điền kia.

Lúc đầu còn đồng ý này nọ, nhưng chớp mắt cái đã thay đổi quyết định.

Anh ta từ chối và nói có lịch trình bổ sung cho một phim trường ở nước ngoài, nên đã đồng ý ra nước ngoài để thu âm.
Dạ Cô Tinh hiểu rằng "Survival in the Wasteland" của Tần Tuấn ra mắt trùng ngày với "Over the City".

Lúc đầu, cô tưởng Tần Tuấn không thích những tác phẩm nhỏ như "Over the City", vì vậy anh ta cũng lười quan tâm đến Vương Thạch.

Chỉ là sau khi vào phần tuyên truyền hậu kỳ, tình hình của "Survival in the Wasteland" cũng tốt, lại thấy tốc độ nổi của "Over the City" càng mạnh mẽ.

Lại có "Thế Kỷ Phong Thượng" vừa mới nổi dậy, như thêm bệ đài tuyên truyền cho nữa.

Sự mong chờ và quan tâm của quần chúng cũng không kém gì so với “Survival in the Wasteland”!
Có thể coi đây là một cú tát trời giáng vào mặt Tần Tuấn.

Hãy tưởng tượng rằng “Survival in the Wasteland” tuyên bố có vốn đầu tư hàng trăm triệu, còn “Over The City” là một bộ phim chẳng qua chỉ có một triệu.

Thế mà bây giờ nó thậm chí đang nổi hơn.
Chẳng trách Tần Tuấn muốn làm khó dễ cho Vương Thạch.

Có lẽ là Điền Phong đang muốn gắng sức cho Tần Tuấn một ân huệ.
Lúc này, Dạ Cô Tinh nghĩ đến một người ...
......
"Cậu Hạ, có bận không?"
Hạ Hồng thành thật cười: “Không bận, không bận.” Nhưng động tác trên tay anh ta cũng không ngừng lại.


Anh ta có việc riêng, đã đồng ý sáng mai sẽ hoàn thành công việc, cho nên hiện tại anh ta đang tăng ca.
"Ồ, không bận à! Vậy mua trà chiều giúp mọi người được không? Này! Chờ đã...! Tứ quý Q, tao nổ chết cháu con rùa nhà mày..." Trên bàn làm việc cách đó không xa, có một đám người đang vây quanh một cái bàn trà nhỏ chơi tá lả, có rất nhiều người vây xem.
Hạ Hồng sửng sốt một chút, mới xin lỗi nói: "Anh Văn, thật ngại quá, trên tay tôi còn công việc đang làm dở đây!"
“Thôi đi...!Là ai vừa mới nói không bận, rảnh lắm đấy? Giả vờ giả vịt...” Người được gọi là “Anh Văn” đó đang ngậm tăm xỉa răng, vẻ mặt đầy khó chịu.
Khuôn mặt Hạ Hồng đỏ bừng, lúng túng nói: "Xin...!xin lỗi..."
"Mẹ nó! Không chơi nữa! Bài đẹp như vậy mà thua! Đệch mợ, thật không biết tốt xấu..."
Hạ Hồng biết lời này là nói cho anh ta nghe.

Trong lòng cảm thấy có chút khó chịu, nhưng anh nghĩ nhẫn nhịn chút rồi cũng qua thôi.

Không cần gây ầm ĩ làm cho quan hệ với đồng nghiệp trở nên căng thẳng như thế.

Dù sao mọi người làm việc khi nào cũng nhìn thấy mặt nhau...
Anh ta muốn nhanh chóng hoàn thành công việc của mình.

Ngày mai nhận lương sẽ đưa vợ và con gái đi chơi thủy cung.

Anh ta đã hứa với con gái từ trước rồi, tuyệt đối không thể thất hứa được!
Nghĩ đến người vợ dịu dàng ân cần và đứa con gái đáng yêu của mình, lòng Hạ Hồng lại thêm ấm áp.

Người đàn ông to lớn da ngăm đen lúc này đang cười ngây ngốc.

Nhưng anh ta không biết điều đang chờ đợi mình sẽ là một cảnh tượng tàn khốc như thế nào...
"Vợ à! Tiểu Hà! Anh về rồi! Em xem anh mua gì cho hai người này? Là cánh gà xả ớt đó nha! Hai mẹ con thích ăn nhất..." Hạ Hồng dơ túi ni lông trong tay lên, bên trong có cánh gà tươi mới, những trái ớt xanh ngâm chua vẫn còn nổi trong nước mắm, nhìn rất ngon miệng!
"Vợ à? Tiểu Hà?" Trên mặt Hạ Hồng nở nụ cười phấn khích.

Cuối cùng anh ta cũng hoàn thành công việc trước giờ tan làm.

Ngày mai anh có thể lấy tiền rồi dẫn con gái đi thủy cung.

Người đàn ông cao to ngăm đen nhưng lại cười giống như một đứa trẻ.
Anh gọi mấy lần nhưng không thấy ai trả lời.

Ngày thường lúc này về nhà, khi nào cũng nghe thấy tiếng cười nói của con gái.

Vợ anh cũng bắt đầu dọn chén ăn cơm, bàn dọn đầy thức ăn bốc khói thơm phức.

Nhưng hôm nay nhà rất vắng vẻ.

Hạ Hồng nhận ra có điều gì đó không thích hợp.
"Vợ ơi?! Tiểu Hà?!" Anh ta nhanh chóng chạy vào phòng ngủ.

Chỉ thấy con gái mặt đỏ bừng đang nằm trên chiếc giường nhỏ, cả người run lên bần bật.

Anh ta lập tức vứt đồ trong tay, chạy đến ôm con gái, cảm thấy nóng bừng.
"Tiểu Hà?! Tiểu Hà?! Con có sao không? Đừng làm cha sợ?! A..." Trong đầu Hạ Hồng như nổ bùm một tiếng, sắc mặt tái nhợt, tay chân luống cuống run rẩy.

Anh ta vội vàng lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi 110 đến cấp cứu.
Nhưng đúng lúc này, cả người đứa bé gái đột nhiên run lên, cô bé tỉnh lại.

Hai mắt cô bé mê mang, liên tục lặp lại: "Mẹ đừng đi...!Mẹ đừng bỏ Tiểu Hà...!Mẹ đừng bỏ đi...!Cha sắp về rồi...!Xin mẹ đừng đi...!Tiểu Hà không muốn xa mẹ… Mẹ ơi..."
Hai tay Hạ Hồng run lên, suýt nữa không cầm được điện thoại.

Trong lòng lại xuất hiện một nỗi sầu khổ vô cùng lớn.

Cuối cùng cô ấy vẫn...!đi rồi sao?
Một giọt nước mắt đục ngầu chảy xuống từ khóe mắt người đàn ông mang theo nỗi đau đớn xót xa, tim đau như bị máy nghiền nát.

Nhưng anh ta không thể gục ngã được, anh còn có con gái, anh không thể để Tiểu Hà xảy ra chuyện gì được!
Hạ Hồng khẽ cắn môi, bế con gái lao ra ngoài.


Lúc này điện thoại đã được kết nối, trong giọng nói gầm gừ của người đàn ông gần như mang theo hèn mọn cầu xin: "A lô! 110 phải không? Cầu xin các người hãy cứu con gái của tôi…"
……
“Bác sĩ, con gái tôi thế nào rồi?” Gần như ngay khi bác sĩ vừa mở cửa, Hạ Hồng theo phản xạ chạy nhanh đến đón, bước chân bước đi loạng choạng, nghiêng ngả lảo đảo.

Một đêm không ngủ khiến hai mắt anh ta đỏ như máu, râu ria lởm chởm.

Một người đàn ông cao to gần một mét chín vậy mà dường như chỉ cần gió thổi qua sẽ lập tức ngã xuống.
Bác sĩ bỏ khẩu trang xuống, trong mắt ông thoáng hiện lên chút đồng cảm, tấm lòng lương y như từ mẫu!
"Hiện tại con gái của anh đã không còn nguy hiểm nữa.

Rõ ràng biết bé có bệnh tim bẩm sinh, các người làm cha mẹ tại sao lại khiến cảm xúc của bé bị kích động như vậy?" Bác sĩ lắc đầu thở dài: "Cũng may là cứu chữa kịp thời, nếu không cô bé đáng yêu như vậy đã có thể..."
Hạ Hồng ngã ngồi ở trên ghế, trong nháy mắt toàn bộ sức lực như bị rút đi.

Anh chỉ nghĩ thêm thôi đã bị nỗi sợ hãi cuốn lấy như muốn cắn nuốt.

Cũng may...! cũng may...
“Vào thăm con anh đi.” Bác sĩ lắc đầu, lập tức rời đi.
Đôi tay Hạ Hồng run rẩy đẩy cửa đi vào, không ngờ lại bắt gặp đôi mắt trong veo của con gái, anh cố gắng nặn ra một nụ cười: "Tiểu Hà..."
Mặc dù cô bé vẫn đang đeo mặt nạ dưỡng khí, nhưng khi nhìn thấy Hạ Hồng, cô bé lập tức bày ra gương mặt tươi cười rực rỡ, môi mấp máy: "Cha..."
Đôi tay thô ráp của Hạ Hồng vuốt v e cái trán nhỏ của con gái, tay làm động tác im lặng: "Suỵt! Tiểu Hà ngoan! Nghỉ ngơi cho tốt! Đừng nói gì."
"Cha...! mẹ...!đi rồi...!Không cần chúng ta..." Trong đôi mắt cô bé long lanh ngấn lệ, từng giọt từng giọt giống như thanh sắt nung nóng bỏng, làm bỏng rát trái tim Hạ Hồng.
"Vớ vẩn! Mẹ chỉ là đi xa thôi, mẹ sẽ trở về!" Lúc này, trái tim anh ta đau như bị xé rách.

Nhưng ở trước mặt con gái anh nhất định phải kiềm chế lại!
Nhưng trong mắt cô bé lại không có chút vui vẻ nào, bởi vì cô bé biết cha cô chỉ đang nói dối cô mà thôi.

Mẹ đã đi rồi, mẹ đi cùng với một chú rồi, và sẽ không bao giờ quay về nữa.
Cô bé khó nhọc đưa tay lên vuốt v e khuôn mặt của cha mình, đôi mắt đen láy như được rửa sạch.

Mặc dù hốc mắt đỏ hoe, nhưng cô bé lại cắn chặt răng để kìm nén những giọt nước mắt, trong đôi mắt lộ ra vẻ kiên định: "Cha đừng sợ...!còn có con..."
Hạ Hồng không nhịn được nữa, nước mắt rơi ròng rã...
Đúng! Anh còn có con gái...!Anh không thể để Tiểu Hà lại chịu thêm tổn thương nào nữa...
……
“Giường số 35, đi thanh toán viện phí đi.” Trước khi đi y tá nói với Hạ Hồng.
Hạ Hồng đáp lại một tiếng "Vâng", anh cười với con gái: "Tiểu Hà ngoan, con nghỉ ngơi một chút đi, cha sẽ quay lại ngay.”
Đôi mắt lanh lợi của cô bé khẽ chớp nhìn anh, miệng làm khẩu hình "Vâng ạ".

Cô bé nở nụ cười ngọt ngào nhưng đôi môi lại run rẩy.

Không được! Cô bé không thể khóc! Cô mà khóc, cha cũng sẽ khóc!
“Thưa anh, tổng cộng là năm nghìn sáu trăm tệ.” Cô y tá nở nụ cười chuyên nghiệp.
Hạ Hồng rút túi ra, mặt lộ ra vẻ xấu hổ: "Thật xin lỗi, tôi không mang theo nhiều tiền mặt như vậy.

Tôi có thể...!nợ một thời gian được không?"
"Thưa anh, quẹt thẻ cũng được ạ."
"Tôi...!tôi không có thẻ tín dụng..."
Nụ cười của cô y tá hơi thu lại, ánh mắt dò xét nhìn Hạ Hồng từ đầu đến chân, trong mắt thoáng hiện lên vẻ chán ghét và khinh thường.

Cô ta ra vẻ việc công xử theo phép công mở miệng nói: “Thưa anh, nếu anh không đủ khả năng chi trả xin anh nhanh chóng xuất viện.

Dù sao ở bệnh viện của chúng tôi, số giường cũng có hạn."
Hạ Hồng liên tục xua tay, vội vàng giải thích: "Không phải! Không phải! Chỉ là tôi muốn nợ một thời gian...!Ba...!ba ngày có được không?”
Nụ cười của cô y tá biến mất hoàn toàn, cô ta khịt mũi: "Thưa anh, tôi hy vọng anh nên biết rõ đây là bệnh viện, không phải là nơi từ thiện hay Viện phúc lợi xã hội.

Nếu anh không thể trả nổi viện phí thì cũng đừng có bị bệnh, hiểu chứ ạ?"
Vẻ mặt Hạ Hồng thay đổi: "Sao...!sao cô có thể nói như vậy chứ? Người đang bình thường ai lại muốn bệnh? Nhưng nếu bị bệnh thì phải chữa trị mới đúng!"
Không nghĩ tới người này lại nổi giận, cô y tá trợn tròn mắt: "Đồ quê mùa! Anh hung dữ làm gì?! Nếu không trả được viện phí thì nhanh chóng thu dọn đồ đạc xuất viện đi!"
"Cô…"
“Quẹt thẻ.” Giọng nói trong trẻo của cô gái cắt ngang lời nói của Hạ Hồng.

Chỉ thấy một cánh tay trắng nõn và thon dài đưa ra một tấm thẻ vàng...

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện