Chiếc xe được lái kia chính là Lamborghini, vẻ đẹp ngọt ngào của nó ngay lập tức thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người.
Lúc Dạ Cô Tinh tới chụp ảnh, thấy Vương Trực đang dây dưa cùng một người phụ nữ, cô nhướng mày thích thú.
“Biên tập Cố, sao cô lại có thể làm như vậy?!” Vương Trực cảm thấy phổi mình sắp nổ tung!
Bước chân Cố Mộng ngừng lại, cười lạnh lùng, quay đầu lại: “Vương tổng, tôi cảm thấy trước đây tôi đã nói sự việc rõ ràng rồi, không có quy tắc, sao có thể phạm vi.

Ở trong kia, tất cả bọn họ đều là những ứng cử viên đã trải qua quy trình sàng lọc như thường lệ.

Cuối cùng mới có thể được chọn làm người mẫu trang bìa.

Bây giờ anh lại nói cho tôi biết về một lính nhảy dù*, còn muốn đi cửa sau? Anh bảo tôi nên nói chuyện với những người khác như thế nào đây? Sau này, trước mặt những người mẫu đó tôi làm sao có thể ăn nói đây? Chuyện này không thể thương lượng được! Tất cả đều phải theo trình tự mà làm!”
*Lính nhảy dù: chỉ những người nhận việc bằng các mối quan hệ, như việc đi cửa sau.
Vương Trực trợn tròn mắt, người phụ nữ này...!thật là vô lý! Càn quấy! Quá mức bướng bỉnh mà!
Nếu đây là một người đàn ông, cậu ta sẽ đấm thẳng cho một cái, bảo đảm sẽ ngoan ngoãn nghe lời ngay lập tức!
“Tôi mặc kệ, đám phụ nữ bên trong kia cô bỏ ngay lập tức cho tôi, trang bìa đầu tiên của ‘ZARK’ phải do...!Áo Tím chụp!” Vương Trực chỉ về hướng studio và trưng ra vẻ mặt tự cao tự đại của một ông chủ.
Tốt xấu gì thì hiện tại cậu ta cũng là “tổng biên tập” của Thế Kỷ Phong Thượng.

Không phải ai thấy cậu cũng phải chào một câu “Vương tổng” sao? Khụ khụ......!Tuy rằng đó chỉ là cái tên trên danh nghĩa....
Cậu ta đã nói qua với Dạ Cô Tinh rồi, chỉ cần tìm được người thích hợp và chịu tiếp nhận vị trí này, thì cậu sẽ trở về Ám Dạ......
Vương Trực cảm thấy cuộc sống của một người hoạt động trong lĩnh vực giải trí thực sự không hợp với cậu ta.

Hô đánh gọi giết giữa các bang phái thì vẫn hơn.

Thật sự sống mái với nhau một phen, đó gọi là một tiếng gọi khiến trời đất mù mịt, mặt trăng và mặt trời đều tắt ngóm.
Đánh một trận! Thực là thoải con mẹ nó mái!
Cậu tự cảm thấy chính mình là một người thô kệch.

Tuy rằng đã học Đại học, nhưng lại là gà mờ, thấy con đường này không ổn nên đã thôi học...!Cho nên, loại công việc mang tính văn vẻ này, nếu làm tạm thời thì còn được.

Chứ nếu vẫn tiếp tục thì cậu ta sẽ không ổn mất.

Chưa tới một năm, cả người sẽ rỉ sắt từ trong ra ngoài!
Sau đó....!hỏng luôn!
Sắc mặt Cố Mộng lạnh như băng, cười giễu cợt: “Thực xin lỗi, bản thân tôi khó lòng thuận theo yêu cầu của Vương tổng! Chỉ cần tôi vẫn còn là tổng biên tập của ‘ZARK’ thì nhất định phải tuân theo quy tắc mà làm việc!”
“Cô!” Vương Trực thật sự rất muốn nói...!vậy thì cô thu dọn đồ đạc cút cho tôi!
Nhưng mà cậu ta bất lực! Người phụ nữ này tuy rằng có chút hung ác, tính tình lại có chút không tốt, tính cách lại tồi tệ đến cực điểm.

Nhưng năng lực của cô ta đã có thể lấn át hết.
Có thể nói, ‘ZARK’ chính là dựa vào một tay cô ta mà chống trụ! Trước kia, khi Dương Giang giữ chức tổng biên tập, đều phải nén giận, không dám sa thải người này, huống chi là cậu ta nữa?
Ai kêu ‘ZARK’ là tạp chí duy nhất kiếm được tiền chứ? Ai kêu ‘ZARK’ không thể không có người phụ nữ này chứ?

Được! Được! Cậu ta nhịn!
Khóe môi hiện lên một nụ cười lạnh lẽo, đáy mắt Cố Mộng tràn đầy sương giá băng: “Vương tổng, nếu không còn việc gì nữa thì tôi xin đi làm việc trước.

Dù sao thì không phải ai cũng nhàn rỗi như Vương tổng anh đâu!” Nói xong, cô xoay người bước đi, âm thanh giày cao gót dẫm xuống sàn tạo thành tiết tấu nhịp nhàng nhưng lại có cảm giác rất mạnh.

“Ôi! Từ từ...!lời này của cô là có ý gì chứ? Sao lại châm chọc tôi?” Vương Trực cảm giác trong lòng bùng lên một đống lửa giận, muốn nhịn cũng không nhịn nổi! Thật sự...!thật sự...!rất muốn phun ngay vào người phụ nữ cổ hủ này! Tốt nhất đốt cô ta thành một con khủng long bạo chúa mẹ luôn đi!”
“Ý trên mặt chữ! Còn nếu Vương tổng muốn tìm số thứ tự chỗ ngồi đợi thì xin cứ tự nhiên!
“Cô!”
Cố Mộng lại bình tĩnh nhìn người đàn ông đang đứng trước mặt mình nổi giận, không hề lo lắng, hiên ngang lẫm liệt.
Vương Trực thấp giọng nguyền rủa một tiếng, phải bình tĩnh.

Cậu ta nghiến răng nghiến lợi: “Tôi nói lần cuối, mặc kệ như thế nào, trang bìa mới của ‘ZARK’ không phải do Áo Tím chụp thì không được!”
“Được! Vậy để xem cô ta có tài năng gì, có thể nổi bật được lên giữa những người ở trong đó.”
Vương Trực nhíu mày: "Ý gì?"
“Ý của tôi chính là...!muốn đoạt được suất ở trang bìa lần này thì phải dựa vào năng lực! Nhân tiện, nhắc nhở một chút, thông thường, tôi sẽ không sử dụng một ngôi sao điện ảnh nào mà ngay cả dáng chụp cũng không tạo được!”
Hơn nữa Cố Mộng còn rõ ràng nhấn mạnh hơn bốn chữ “ngôi sao điện ảnh”.
“ZARK” vốn là tạp chí thời trang.

Từ trước tới nay nhân vật ở bìa tạp chí luôn là những siêu mẫu hạng nhất nhì trong nước.

Với thái độ chuyên nghiệp, cùng với gu thời trang chuyên nghiệp.

Dường như có rất ít ngôi sao điện ảnh và ca sĩ có thể lên trang bìa của tạp chí này.
Vô hình chung, nó đã cho mọi người một ám chỉ rằng...!chúng tôi dựa vào sự chuyên nghiệp chứ không phải sự nổi tiếng.
Cho nên, không phải ngẫu nhiên mà “ZARK” có thể chiếm một vị trí trong ngành công nghiệp thời trang!
“Biên tập Cố nói không sai, không có quy tắc, thì cũng không có phạm vi, tất cả đều phải đi theo trình tự!” Một giọng nói nhẹ nhàng nhàn nhạt vang lên từ sau lưng hai người, không nhanh không chậm, còn có cảm giác mỹ lệ!
Ánh mắt Vương Trực vui vẻ, lại lập tức xấu hổ gãi đầu, giống như không làm tốt công việc được giao....
Dạ Cô Tinh thản nhiên mỉm cười, đôi mi thanh tú của Cố Mộng nhướng lên.

Giữa hai người phụ nữ là một người đàn ông đang khó hiểu.

Từ xa xa nhìn nhau, khí thế trong mắt họ va chạm, chợt tựa như vang lên tiếng nổ nhỏ lách tách của tia lửa điện.
Phần thân trên của người phụ nữ mặc một bộ âu phục nhỏ màu cam, được trang trí bằng lớp ren lót màu trắng, chuyên nghiệp nhưng không mất tính sành điệu.

Chiếc váy khoét hông màu xám nhạt tôn lên đường cong hoàn mỹ của phần dưới cơ thể.

Nước da trắng nõn, chiếc mũi và môi anh đào, lông mày lá liễu thon dài, lại thêm gọng kính đen dày phía trên sống mũi có chút không vừa vặn, làm giảm bớt một chút sự hiểu biết, nhưng lại thêm vài phần trầm ổn.
Tóc đen búi gọn sau đầu, bộ dáng cẩn thận tỉ mỉ, làm tăng thêm vài phần phong thái.
Đó là một người phụ nữ vừa khôn khéo, vừa giỏi giang.


Dạ Cô Tinh thầm đưa ra kết luận trong lòng.
Mà Cố Mộng cũng yên lặng đánh giá người phụ nữ trước mặt này.

Trong nháy mắt quay đầu lại, nhưng đột nhiên cô lại có chút sững sờ, đáy mắt lóe lên ngạc nhiên.

Lần đầu tiên, gặp một người cùng là phụ nữ, nhưng lại có thể làm cho cô có cảm giác như vậy, mà cô ta biết rõ rằng xu hướng tình d*c của mình là bình thường.
Cả người mặc váy liền màu tím nhạt vừa tới đầu gối, lộ ra bắp chân trắng nõn, thon thả.

Chiếc váy được điểm xuyết những bông hoa nhỏ màu tím sẫm, là một kiểu dáng đơn giản, bình thường.

Nhưng khi mặc lên người thì lại tươi tắn, trang nhã, xinh đẹp, còn có chút không thể miêu tả bằng lời.

Xinh đẹp đoan trang, thần thánh tới mức có cảm giác không thể chạm đến.

Mà đặc biệt chính là khuôn mặt tuyệt mỹ kia khiến bao người phải khao khát.

Môi hồng như hoa anh đào, đôi mắt đen láy, sống mũi cao nhỏ nhắn, làn da trắng mịn như sứ.

Ánh mặt trời vừa vặn chiếu tới, chỉ cần liếc mắt một cái đã khiến người ta suýt nữa hít thở không thông.
Đó là người con gái không chỉ có vẻ ngoài xuất sắc mà còn có cả sức quyến rũ nữa.

Trong lòng Cố Mộng đưa ra đánh giá.
"Biên tập Cố, xin chào, tôi là Dạ Cô Tinh."
"Xin chào."
Hai người gật đầu chào hỏi lẫn nhau.
Cố Mộng suy xét một chút, dường như đã đoán ra người đến là ai, đứng thứ nhất trên bảng hotsearch của Weibo mấy hôm nay, cô ấy có muốn không biết cũng khó! Cô đã xem xấp ảnh kia, cũng đồng ý rằng vẻ ngoài của Áo Tím không có gì để soi mói.

Nhưng cũng chỉ giới hạn trong ngoại hình mà thôi, cái giới giải trí nhìn mặt này không thiếu người đẹp.
Đẹp thì có đẹp, nhưng cũng chỉ vậy.

Đây là phản ứng đầu tiên Cố Mộng có sau khi xem xấp ảnh chụp.
Vậy mà hôm nay nhìn thấy người thật rồi, cô lại cảm thấy chấn động.

Thì ra vẻ đẹp của người con gái này, không nằm ở khuôn mặt, mà là khí chất...! Nhẹ nhàng, thướt tha lại quyến rũ.
Ngay khi cô ấy đứng trước mặt bạn, thứ đầu tiên cảm nhận được của bạn không phải là thị giác, mà là các giác quan.

Khí vận* bậc này, lặng lẽ như làn khói xanh của dãy núi nơi xa, sạch trong như băng sương vùng địa cực!
*Khí vận: Khí trong nguyên khí, Vận trong vận chuyển, khí vận chính là sự vận chuyển của nguyên khí trong tự nhiên.


Hiểu đơn giản là sự vận hành của vạn sự, vạn vật trong tự nhiên, phù hợp với quy tắc, quy luật của tự nhiên.
"Tiểu thư Dạ, cảm ơn sự thông cảm của cô, mỗi ngành đều có quy tắc riêng của nó, rất xin lỗi."
Tuy rằng ấn tượng mà người con gái này cho cô rất tốt, nhưng nguyên tắc không thể vi phạm, đây là giới hạn của Cố Mộng.
Dạ Cô Tinh không hề cảm thấy tức giận chút nào, chỉ mỉm cười hỏi: "Không biết bây giờ tôi đăng ký có phải hơi muộn rồi không?"
Cố Mộng sửng sốt, Vương Trực kinh sợ: "Tiểu..."
Dạ Cô Tinh liếc một cái, Vương Trực tự động im miệng.
Nhìn rõ hết mọi hành động của hai người lúc này, trên mặt Cố Mộng chợt thoáng qua vẻ quái lạ, nhưng cũng điều chỉnh tâm trạng lại rất nhanh, cười mỉm rồi nói: "Đương nhiên có thể."
Dạ Cô Tinh gật đầu, đi về phía studio.
Vương Trực lườm Cố Mộng một cái rồi vui vẻ theo sau.
Cố Mộng trông như có chút trầm ngâm nhìn bóng lưng một trước một sau của hai người.

Cô sẽ không ngốc đến mức nghĩ rằng hai người này có quan hệ gì đó không bình thường.

Chẳng cần lý do gì cả, trực giác của cô mách bảo rằng người phụ nữ có thể có phong thái tao nhã thế kia tuyệt đối sẽ không làm loại chuyện kinh khủng kiểu này.
......
"Không cần nhắc lại quy tắc nữa, tin rằng tất cả mọi người đều đã biết rõ hết rồi.

Ống kính của nhiếp ảnh gia tập trung vào ai thì người đó sẽ là người mẫu trang bìa kì mới nhất của ‘ZARK’.

Mong rằng mọi người không làm bất kỳ chuyện mờ ám nào, và tạo những dáng chụp ảnh đẹp của riêng mình..."
Dạ Cô Tinh đứng trong đám người đủ mọi sắc thái, quần áo màu nhẹ của cô không còn trở thành tâm điểm chú ý nữa.

Bởi vì lúc này đây tất cả mọi người đều đeo mặt nạ, từ mắt đến mũi đều bị che kín, chỉ lộ ra cái trán trắng mịn, cùng đôi môi hồng như hoa anh đào.

Hơn nữa cô còn cố thu bớt khí thế, cho nên trong bao người mẫu đua nhau khoe sắc, cô không được nổi bật cho lắm.
Vương Trực đứng bên cạnh, gấp đến độ như thiêu như đốt, đều tại cậu ta! Cô nàng khủng long bạo chúa này chẳng biết nghĩ cái gì, vậy mà lại để tiểu thư đứng cùng với mấy người tầm thường lòe loẹt này!
Hoàn toàn chẳng có gì có thể sánh được?!
Nếu như bị Vu thiếu biết, chắc chắn sẽ mắng cậu ta vô dụng...!Hu hu...
Quy tắc mà Cố Mộng nói là tất cả những người tuyển sau đều phải đeo cùng một chiếc mặt nạ.

Sau đó đứng trước phông nền trên sân khấu, tạo dáng mà mình muốn.

Đợi lát nữa ống kính của nhiếp ảnh gia tập trung vào ai, thì người đó sẽ là nhân vật trên trang bìa của kỳ tiếp theo.
Không thể không nói, Cố Mộng có thể vực "ZARK" dậy, chỉ trong vài năm ngắn ngủi đã chiếm được một vị trí trong giới thời trang cũng không phải tự nhiên mà có!
Phương pháp này tưởng chừng như đơn giản, nhưng nghĩ kỹ lại mới thấy nó rất thâm sâu!
Thứ nhất, giao quyền lựa chọn vào trong tay nhiếp ảnh gia, người mẫu phù hợp với nhiếp ảnh gia nhất sẽ được chọn.
Hai là thực hiện một cách quán triệt tinh thần thời trang chuyên nghiệp, không xem mặt mà dựa vào thực lực.

Mọi người ai cũng đeo một chiếc mặt nạ như nhau, người có thể bộc lộ tài năng chắc chắn là người có thực lực mạnh nhất.
Cuối cùng, với cách làm công bằng này, dù cho kết quả cuối cùng có ra sao thì cũng không ai nói được gì! Nếu như không được tuyển, vậy chỉ có thể trách biểu hiện của bạn không bằng người ta thôi.
Nhưng nó cũng không phải công bằng hoàn toàn trên ý nghĩa.

Đầu tiên, thứ họ mặc đều là quần áo của bản thân, không phải đồng phục, xem như đó là thử thách gu ăn mặc của mỗi người.

Hơn nữa, trước cùng một phông nền trên sân khấu, vị trí đứng của họ cũng không được định sẵn, người đứng ở giữa chắc chắn sẽ là người có ưu thế lớn nhất.

Nhìn về phía Cố Mộng đang nói chuyện với nhân viên hiện trường, Dạ Cô Tinh khẽ gật đầu, rất sáng tạo.

Một người con gái sinh ra để làm trong giới thời trang.
"Tổng biên tập Cố, nhiếp ảnh gia lần này là ai thế ạ?" Một người mẫu mở miệng, giọng nói quyến rũ có thể làm mềm xương cốt đàn ông trong nháy mắt.
Cố Mộng rất chuyên nghiệp đáp rằng: "Không thể trả lời."
"Ây yo ~ Tổng biên tập Cố à, chị nói ra đi! Cũng để cho chị em chúng em chuẩn bị tâm lý chút trước chứ? Ừm...!Vậy em đổi cách hỏi khác vậy, nhiếp ảnh gia kia là nam hay nữ ạ?"
Cố Mộng suy nghĩ một lát rồi cười sâu xa vô cùng: "Nam đó."
Đám người mẫu kia thoáng chốc sáng bừng hai mắt, đều len lén kéo cổ áo.

Một loạt những thứ tròn trịa trắng như tuyết lộ ra trong không khí.

Một chàng trai đang khiêng giá đỡ sửng sốt, nhưng bước chân không ngừng lại, cuối cùng đập đầu vào tường, mắt đầy hoa vàng.
Bao tiếng cười nhạo vang lên...
"Nhớ kỹ rằng, chủ đề lần này của chúng ta là...!Thủy hương*! Dáng mà các cô bày ra cần phải phù hợp với chủ đề, nếu không sẽ trực tiếp loại bỏ..."
*Thủy hương: sự tươi mát/ mùi hương của nước.

"Thùng nước*?"
"Vùng sông nước*?"
*Ba từ này trong tiếng Trung đều có phát âm là [shuǐxiāng].

Hiện tượng đồng âm khác nghĩa của từ.
"Đấy là cái thứ gì thế?"
Cố Mộng nhịn xúc động muốn trợn trắng mắt xuống, mở miệng giải thích: "Thủy trong nước tĩnh lặng, hương trong hương thơm bốn phía."
"Thủy hương? Tức là thế nào?" Đám con gái nhìn nhau, chỉ có Dạ Cô Tình cười sâu xa vô cùng.
Đúng lúc này, một người đàn ông mặc quần áo bảo hộ lao động từ ngoài cửa đi vào báo cáo gì đó với Cố Mộng.

Cô ấy nhìn phía bên ngoài, ho nhẹ rồi nói với mọi người: “Nhiếp ảnh gia đến rồi, mọi người chuẩn bị sẵn sàng đi! "
Tiếng nói vừa dứt, mấy người mẫu nhanh tay lẹ mắt nhanh chóng chiếm vị trí ở giữa trước.

Những ai chậm chân hơn một chút còn lại thấy vị trí tốt nhất đã mất, trong mắt hiện ra vẻ lo lắng.
Chỉ có Dạ Cô Tinh không nhanh không chậm thong thả đi đến nơi cuối nhất mà đứng, cũng không đùn đùn đẩy đẩy, chen chen chúc chúc, liều mạng dịch đến chỗ trung tâm như những người khác.

Cô chỉ đứng ở nơi cách một khoảng ngắn với họ thôi, đã tựa như hình thành ra một thế giới riêng.

Mà cô chỉ lẳng lặng đứng trong đó, dáng vẻ hiền dịu nhắm mắt.
Thực ra ánh mắt của Cố Mộng đều chẳng có chút thay đổi nào mà đặt trên người Dạ Cô Tinh.

Nói thật thì vẻ ngoài của người con gái này khiến cho người ta kinh ngạc.

Dáng người cao gầy, chỉ nhìn mỗi điều kiện ngoại hình thôi cũng thấy rất thích hợp.

Nhưng tất cả những thứ này đều chỉ là phán đoán ban đầu của cô thôi, còn phải được kiểm tra nữa mới là đúng nhất.
Khi nhìn thấy Dạ Cô Tinh lúng ta lúng túng đứng riêng một bên, không tranh không đoạt, chuyện gì cũng chẳng làm, Cố Mộng cảm thấy bản thân nên đi khám mắt rồi, có hơi thất vọng rồi thở dài, lắc đầu với biên độ không dễ thấy.
Dù sao cũng vẫn còn trẻ lắm, không hiểu được sự cạnh tranh khốc liệt của giới này....

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện