Thân thể bằng xương bằng thịt làm sao hơn được động cơ.

Dạ Cô Tinh lái chiếc xe thể thao chạy nhanh như chớp không để lại bóng dáng, vứt hai cái đuôi ở sau lưng thật xa.
Người phụ nữ rất tức giận, giọng nói vang lên có chút nghiến răng nghiến lợi mà nói: "Người đàn bà điên này! Cô ta làm gì chạy nhanh vậy?!"
Giọng nói nhẹ nhàng của người đàn ông không nghe ra chút tức giận nào, giống như suối trong vắt trên núi róc rách chảy xún: "Bình tĩnh, đừng vội.

Theo dấu vết bánh xe, chưa mất dấu đâu." Nói xong, cậu ta đột ngột chạy nhanh hơn, phi người nhảy một cái, vọt tới phía trước người phụ nữ.
"Hừ! Thì ra gia chủ vội vàng gọi chúng ta từ đảo Hướng Sinh về chỉ vì một người phụ nữ như vậy?! Tùy tiện sai một người đi theo bảo vệ không được sao, việc này còn cần chúng ta..."
Sắc mặt người đàn ông bên cạnh tối sầm lại, giọng nói nhẹ nhàng lại mang theo chút nghiêm túc: "Lạc Địch, cô đi quá giới hạn rồi."
Người phụ nữ cắn môi không cam lòng đuổi theo.
Khi cả hai vất vả lắm mới đuổi kịp Dạ Cô Tinh, lúc đến nơi cô đã đứng dựa vào xe, hai tay khoanh trước ngực nhìn một nam một nữ đang lao về phía mình.

Cô không ngạc nhiên chút nào, khóe môi chỉ nhếch lên như cười như không.

Ánh mắt thâm thúy, cả người toát ra vẻ nhàn nhã tùy ý, phong thái tao nhã không nói nên lời.
Trong mắt Tư Kình Dận hiện lên tia kinh ngạc trước vẻ đẹp này, nhưng đó đơn thuần chỉ là tán thưởng trước cái đẹp.

Cậu ta không dám có ý đồ với người phụ nữ của gia chủ.

Nếu có chút mơ tưởng gì thì chết như thế nào cũng không biết được đâu!
Còn Lạc Địch nhìn dáng vẻ nhàn nhã, thoải mái của Dạ Cô Tinh.

Xong nhìn lại mình cả người chật vật.

Sự đối lập này làm ngọn lửa dâng lên trong lòng cô ta xông thẳng lên đại não, bị k1ch thích, bùng phát: "Cô nói đi, cô cố ý phải không?!"
Khi nghĩ đến người phụ nữ này có được sự sủng ái của gia chủ, còn sai hai người hộ vệ bảo vệ một mình cô ta, Lạc Địch lại tức đến nghiến răng!
Trong lòng cô ta, một người đàn ông vĩ đại như gia chủ, một vị vua bóng đêm có một không hai, trên đời này không có một người phụ nữ nào xứng đứng bên cạnh anh! Anh ấy là thần! Là sự tồn tại mà chỉ có thể ngước nhìn và tôn thờ!
Nhưng người phụ nữ dựa vào cái gì?! Đúng! Nhất định là vì đứa con.

Trong bụng cô ta có con của gia chủ, cho nên mới được ở bên cạnh gia chủ! Đúng rồi, nhất định là như vậy!
Tư Kình Dận nhíu mày, nhẹ giọng khiển trách: "Lạc Địch, chú ý thái độ của cô.” Tuy nhiên, đến cùng cũng không biết có bao nhiêu ý tứ trách cứ.
Nụ cười của Dạ Cô Tinh không thay đổi.

Xem ra trong lòng hai người này còn có vẻ oán hận cô! Họ cảm thấy An Tuyển Hoàng sai họ đến bảo vệ cô là dùng tài lớn vào việc nhỏ? Hay là cảm thấy anh vì một người ngoài như cô mà huy động quá nhiều người sao?
Bất kể như thế nào, cô cũng sẽ không dùng người có bản lĩnh lớn nhưng tâm lại không trung thành.
Ánh mắt Dạ Cô Tinh hơi lạnh lùng, thản nhiên nói: “Các người trở về đi, tôi không cần.” Nói xong, cô mở cửa lên xe định rời đi.
“Chờ đã!” Tư Kình Dận khẽ nhíu mày, giọng nói nhẹ nhàng mang theo chút vội vàng, nhưng vẫn như gió xuân, ôn hòa dễ nghe như cũ.
Dạ Cô Tinh dừng động tác, nhướn mày, quay người lại.
"Gia chủ sai chúng tôi tới bảo vệ cô."
Dạ Cô Tinh lạnh lùng cười: "Vậy thì sao?"
Vậy thì sao?! Người phụ nữ này thật đúng là...!không biết điều!

Thành thật mà nói trong lòng Tư Kình Dận khá bất bình.

Những năm qua vào thời gian này cậu ta và Lạc Địch đang phải kiểm duyệt kết quả huấn luyện sát thủ trên đảo Hướng Sinh.

Lựa chọn ra vài chỉ thị nhiệm vụ nổi trội nhất, sau đó chọn ra những quân lính tinh anh nhất để đưa vào An gia.

Nhưng năm nay vì người phụ nữ trước mặt này mà kế hoạch đành phải gác lại.

Tuy tạm thời do Minh Diệp tiếp quản, nhưng chung quy cũng làm chậm trễ nhiệm vụ!
Vì vậy, cậu rất hiểu tâm trạng cáu kỉnh của Lạc Địch, nên cũng không trách móc cô ta quá nhiều.
Nhưng khi Dạ Cô Tinh hỏi lại một câu: “Vậy thì sao?” Lúc nghe cô nói vậy, cậu ta thật sự tức giận!
An gia là dạng tồn tại bậc nào? Gia chủ lại là người tồn tại tầm cỡ nào? Là tứ đại hộ pháp, ngay cả một đám tộc trưởng trong An gia thấy bọn họ cũng phải mỉm cười, khom lưng cúi đầu.

Nhưng trong lời nói của người phụ nữ này lại vứt bỏ hai người bọn họ như chiếc giày rách?!
Tư Kình Dận nghiến răng kiềm chế cơn tức giận.

Nhưng Lạc Địch không có công phu nhẫn nhịn đó, lập tức làm khó cô: "Cô dựa vào đâu nói chúng tôi đi?! Nói cho cô biết, gia chủ sai chúng tôi tới bảo vệ vì quan tâm đến an toàn của cô.

Huống chi gia chủ là vì tiểu chủ nhân, cô là cái thá gì chứ?!"
"Bốp..."
Tư Kình Dận sững sờ, Lạc Địch không dám tin, quay đầu lại đôi mắt trừng lớn, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, sau kinh ngạc là phẫn nộ ngập trời.

Cô ta vươn tay định túm lấy Dạ Cô Tinh, trong mắt lóe lên ý muốn giết người.

Cứ cho rằng dễ dàng túm được nhưng không ngờ Dạ Cô Tinh lưu loát lách mình, tránh thoát khỏi phạm vi tấn công của cô ta dễ như trở bàn tay.
“Cái tát này là để dạy cho cô phép lịch sự cơ bản nhất của một con người.” Sau đó, cô quay sang nhìn Tư Kình Dận ở một bên đang sững sờ, lạnh lùng nói: “Bây giờ có người muốn gây khó dễ với tôi, vệ sĩ như anh có phải nên có hành động gì không?"
Tư Kình Dận hoàn hồn lại, kéo Lạc Địch đang bên bờ vực tức giận lại gần, cảm thấy kinh ngạc.

Lạc Địch được rèn luyện quanh năm nên các giác quan rất nhạy cảm.

Mà người phụ nữ này cho cô ấy một cái tát mạnh mẽ, lại dễ dàng né tránh đòn tấn công của Lạc Địch, còn không quên kéo theo cậu ta xuống nước....
Người phụ nữ này tuyệt đối không đơn giản!
Giờ phút này, Lạc Địch đã tức giận đến đỏ mắt, hung hăng trừng Dạ Cô Tinh đến tròng mắt muốn rớt ra ngoài.

Nhưng vì Tư Kình Dận siết chặt cổ tay nên không thể tấn công.
Người phụ nữ này dám đánh cô?! Dựa vào đâu?! Chỉ vì cô ta mang thai con của gia chủ sao?!
“Tư Kình Dận, cậu buông ra, hôm nay tôi phải xử lý con… ưm…” Nhìn ánh mắt lạnh lùng của Dạ Cô Tinh, Tư Kình Dận thầm thấy không ổn nên nhanh chóng vươn tay bịt miệng Lạc Địch.
Nếu Lạc Địch nói ra khỏi miệng câu "con đi3m" này, cậu ta chắc chắn rằng thứ chờ Lạc Địch không chỉ đơn giản là một cái tát như vậy!
Người phụ nữ này có khí thế quá mạnh mẽ.

Ngay lúc đó cậu ta như nhìn thấy bóng dáng của gia chủ… sát phạt quả quyết, không có tình cảm.
“Đưa người phụ nữ ngu ngốc này về đi.


Nhớ cho kỹ là tôi thấy các người ngứa mắt.” Nói xong, cô lạnh lùng quay người.

An Tuyển Hoàng tìm cho cô loại người gì đây? Thật bực bội!
Cả hai tay Tư Kình Dận giữ chặt Lạc Địch ngăn không cho cô ta thoát ra.

Lúc này cậu ta rất lo lắng, không còn nói giọng nhẹ nhàng nữa mà hét theo bóng lưng Dạ Cô Tinh: "Phu nhân, xin dừng bước!"
Giọng nói lạnh lùng của cô gái truyền đến mang theo sự lạnh lẽo như băng: “Phu nhân thì không dám nhận.

Tôi họ Dạ.”
“Tiểu..

tiểu thư Dạ, tôi rất xin lỗi về hành động vừa rồi của mình.” Mắt nhìn Lạc Địch đang dãy dụa kịch liệt, cậu ta liền dùng tay đánh ngất cô, đặt sang một bên.

Tư Kình Dận mới đi đến bên cạnh Dạ Cô Tinh: “Lạc Địch không cố ý, cô...!cô ấy chỉ là…”
Dạ Cô Tinh nhấc tay lên ngăn lại: “Không cần nói nữa.

Tôi vẫn chỉ nói câu đó thôi, mấy người đến từ chỗ nào thì về lại chỗ đó đi." Còn không đến lượt bọn họ ghét cô, bây giờ là cô nhìn không nổi hai người bọn họ.
Sắc mặt của Tư Kình Dận tái mét, không ngờ cô gái này lại có thể mạnh đến như thế, nghiến răng nói: “Chúng tôi là người được gia chủ phái tới.

Nếu như tiểu thư không muốn thì có thể nói rõ với gia chủ.

Còn nếu không có mệnh lệnh của gia chủ, tôi và Lạc Địch, ai cũng không thể đi được.”
Nếu hôm nay mà cứ bị đuổi về như thế này thì cậu ta và Lạc Địch sẽ bị phạt rất nặng!
Đôi lông mày thanh tú của Dạ Cô Tinh nhíu lại, chút nữa là cô đã không thể nhịn được tặng cho vẻ mặt có cứng có mềm, trông như rất tử tế của người đàn ông này một tràng vỗ tay.

Nếu như cô là một cô gái thức thời đương nhiên sẽ biết chừng biết mực, không nói với An Tuyển Hoàng chút chuyện cỏn con này, sẽ khiến cho chàng trai* ấy thấy phiền.
*Chị nhà đang gọi anh là “chàng trai” như chương trước đó nha~
Đáng tiếc còn lâu cô mới mắc lừa cái này.
Dạ Cô Tinh lạnh lùng cười một tiếng, ánh mắt lộ ra sự trào phúng: “Nếu như An Tuyển Hoàng phái mấy người đến thì tôi cũng có quyền lựa chọn có nhận hay không.”
Mí mắt của Tư Kình Dận giật mạnh một cái, lạnh lùng hỏi: “Tiểu thư Dạ, thật sự phải cố chấp như thế sao?”
“Tôi không cần loại vệ sĩ mà mặt mày vênh váo hất hàm sai khiến, lại còn mắt cao hơn đầu như vậy.

Mà mấy người lại còn cực kỳ thiếu chuyên nghiệp.”
Đầu mày của Tư Kình Dận nhíu một cái, trong lòng thầm cười khổ.

Sự tức giận, không cam tâm tình nguyện của cậu ta và Lạc Địch đều bị cô gái này nhìn thấy hết, cho nên mới ra đòn phủ đầu như thế.

Thật là biết bày mưu tính kế!

“Về sự vô lễ ngạo mạn lúc nãy, tôi thay Lạc Địch xin lỗi tiểu thư Dạ.

Nhưng mà...” Vừa chuyển chủ đề, trong mắt Tư Kình Dận lộ ra một nét sắc nhọn nhìn thẳng vào Dạ Cô Tinh: “Vì sao lại nói là không chuyên nghiệp?”
Bọn họ đều là những người được An gia đặc biệt huấn luyện.

Một câu “không chuyên nghiệp” của Dạ Cô Tinh không chỉ phủ nhận năng lực của bọn họ mà còn là phủ nhận cả An gia, là sự khiêu khích với An Tuyển Hoàng.

Dạ Cô Tinh nở một nụ cười thâm sâu khó đoán, sắc mặt không hề thay đổi.

Coi như không hề thấy ánh mắt sắc nhọn như dao của Tư Kình Dận.

Tư thế thoải mái không hề bị ảnh hưởng, nhẹ nhàng mở miệng nói lộ ra sự mỉa mai: “Từ khi tôi tăng tốc đến khi dừng xe cả thảy là 20km.

Mà anh với bạn của anh dùng đến tận 48 phút để đuổi kịp, cũng để tôi đứng ở đây đợi tận 26 phút 37 giây.

Tốc độ trung bình còn không đến 23km/h.

Anh nói xem, thế này là đủ chuyên nghiệp?”
Nếu như tính theo tốc độ trung bình 30km/h của lính đánh thuê ở Châu Phi thì mấy người này còn kém xa.
Trong 26 phút 37 giây cô đứng đó chờ, mỗi phút mỗi giây đều có thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Cái này đâu chỉ là không chuyên nghiệp mà là...! không đủ tư cách!
Cả người Tư Kình Dận chấn động, ánh mắt nhất thời kinh ngạc nhìn Dạ Cô Tinh.

Nói như thế là ngay từ đầu Dạ Cô Tinh đã phát hiện ra sự tồn tại của cậu ta và Lạc Địch rồi.

Sau đó cố ý tăng tốc để mượn cơ hội thăm dò.

Nói không chừng sự phát điên của Lạc Địch cũng nằm trong kế hoạch của cô....
Thế thì mục đích của cô…
Trong phút chốc Tư Kình Dận đột nhiên hiểu ra.

Đây là cô đang đánh đòn phủ đầu!
Vốn dĩ tốc độ của cậu và Lạc Địch không đến mức như thế.

Nhưng bởi vì trong lòng bọn họ đang tức giận, nên mới rề rà như vậy.

Đến 48 phút sau mới đuổi kịp theo.

Thế mà tất cả lại bị người phụ nữ trước mắt này nhìn thấy hết, lại không hề lên tiếng.

Cuối cùng không chỉ khiến Lạc Địch kinh ngạc, mà còn làm cho cậu ta không biết ăn nói thế nào với gia chủ.

Bởi vì nguyên nhân bọn họ bị đuổi về không phải là do cô gái này không biết lớn biết nhỏ, được cưng chiều mà sinh hư, mà là do bọn họ không chuyên nghiệp, không đủ tư cách!
Thật sự là một mưu kế rất thâm sâu!
Việc làm cho Tư Kình Dận còn âm thầm kinh sợ là thái độ của cô gái này với gia chủ, gọi thẳng tên.

Hoàn toàn không có một chút gì dựa dẫm giống như trong tưởng tượng của cậu ta.


Giống như là giữa cô và gia chủ hoàn toàn bình đẳng!
Nếu như mà là thế thật thì hôm nay cậu và Lạc Địch coi như đụng nhầm người rồi.
Không thèm để ý đến biểu cảm kinh sợ đầy nghi ngờ của người trước mặt, ánh mắt của Dạ Cô Tinh quét qua người đang ngất trên mặt đất, lạnh lùng nói: “Nếu như người của An gia đều như hai người thì quay về nói với An Tuyển Hoàng, là sự an nguy của tôi để tôi tự phụ trách.”
Dứt lời cô liền mở cửa xe, khởi động xe rồi bỏ đi.
Cô đã để cho Vu Sâm sắp xếp, đã đến lúc đi gặp Tạ Chí Hoa rồi....
Lại nói về chỗ bên biệt thự bên biển kia.

Trong đình nhỏ bên trong hoa viên, con đường nhỏ đi vào uốn lượn.

Nguyệt Vô Tình đang ngồi ung dung nhàn nhã thưởng trà.

Mà Minh Triệt ngồi đối diện anh ta thì lại đang dơ tay vò đầu bứt tóc.
Sắc mặt của Minh Chiêu lạnh lùng, dựa người lau cây súng anh ta lúc nào cũng mang bên người.
Lúc này, Minh Triệt lại đột nhiên chơi xấu, lấy tay xoa loạn cả bàn cờ lên: “Không đánh nữa, không đánh nữa!”
Mẹ nó chứ, mới đánh được năm quân cờ đã bị thua rồi! Tên thần côn họ Nguyệt kia chắc chắn là trời sinh đã khắc cậu ta rồi! Kiếp trước chắc chắn là kẻ thù không đội trời chung! Mà cuối cùng chắc chắn là cậu ta đã ‘làm thịt’ Nguyệt Vô Tình rồi!
Nếu không thì làm sao kiếp này anh ta lại đến đòi nợ chứ!
Minh Chiêu đã nhìn quen mấy trò chơi xấu này của Minh Triệt rồi.

Lần trước thi ném dao anh ta thắng rồi, tên nhãi này vẫn ồn ào muốn lấy tài phẫu thuật ra để thi, sau đó vẫn thua.

Cuối cùng đánh chết cũng không chịu thừa nhận.

Có thi à? Chúng ta thi qua rồi à? Chắc chắn là nhớ nhầm rồi!
Nguyệt Vô Tình lạnh nhạt thờ ơ nhìn, từ chối cho ý kiến.
Lúc này Tư Kình Dận đang khiêng Lạc Địch về.

Lúc đi ngang qua hoa viên thì bị Minh Triệt cao giọng gọi lại: “Bé Tư này, cậu khiêng bà chị có chồng điên khùng đấy làm gì? Người ta không có chân à?” Hừm, không ngửi thấy mùi tanh của máu, chắc là không bị thương.
Tư Kình Dận cười khổ: “Bị tôi đánh ngất đấy.”
“Uầy! Cậu dám đánh bà chị điên này à.

Ngầu quá!” Dứt lời liền tặng cho Tư Kình Dận một like, ánh mắt lộ ra sự tán thưởng, trên mặt viết “tên nhóc cậu to gan đấy”.
Tư Kình Dận nghĩ thầm, nếu như tên nhóc này mà biết được rằng có người tặng cho Lạc Địch một tát, không chừng cậu ta sẽ hát được cả một bài “Ca ngợi anh hùng” luôn quá!
Tư Kình Dận gật đầu với hai người còn lại rồi khiêng Lạc Địch đến thư phòng.

Cậu ta biết lần này khó mà tránh khỏi bị phạt.
Nguyệt Vô Tình nhíu mày, nâng tay phải lên xoa một cái.

Minh Triệt thấy phản ứng đó của anh ta liền mở miệng chọc tức: “Sao, anh lại tính ra được cái gì thế?”
Ánh mắt đồng tình nhìn hai người đang dần biến mất chỗ góc rẽ.

Nguyệt Vô Tình lắc đầu, trong lời nói lộ ra vẻ bất đắc dĩ: “Màu tai ương của máu....”
Một khi thiên cơ đã tức giận, ắt máu chảy thành sông.
Người phụ nữ kia nắm được thiên cơ, Tư Kình Dận lại là người thông minh.

Tại sao lại ngốc đến mức đi chọc cô nổi giận chứ?
Lần này thì không chết cũng phải nằm dưỡng thương một đợt thật lâu rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện