Một hoàng tử không đến mười tuổi có tâm cơ thâm trầm cũng không thể nào nghĩ ra chủ ý bảo võ giả Hóa Thần Cảnh như Trần Thiên Chi lại tới nằm vùng bên cạnh Cơ Ngôn Thành mười năm.

Lúc này hắn không thể nghĩ nhiều, Nhân Hoàng kiếm nằm trong tay Đái Mạc Ngôn, Đái Mạc Ngôn lập tức quay người bỏ chạy.

‘ Tham Hải Dạ Xoa ’ Đái Mạc Ngôn đứng vị trí sáu mươi tám Địa Bảng, hắn tuyệt đối là cường giả trong Hóa Thần Cảnh, những trong mọi người tranh đoạt Nhân Hoàng kiếm, cũng chỉ có Thiếu Lâm tự Giảng Kinh đường Giác Minh và Ninh Viễn Đường Tô gia Tô Trọng Hải là có thể so sánh với hắn.

Nếu hai người này động thủ với hắn cũng bỏ đi, nhưng bên ngoài còn có hơn hai mươi tên võ giả Hóa Thần Cảnh nhìn chằm chằm đấy.

Võ giả Cản Thi Phái bên người Cơ Ngôn Hạo đều bị Tô Tín giết sạch, nếu bọn họ vẫn còn, tối thiểu còn có thể tạo thành kiên thịt, hiện tại Đái Mạc Ngôn chỉ có thể bỏ chạy.

Chưa tới một giờ nữa Côn Luân bí cảnh sẽ kết thúc, chỉ cần có thể bảo trụ Nhân Hoàng kiếm trong một giờ, lần này bọn họ sẽ thành công.

Kết quả Đái Mạc Ngôn không ngừng lại, trực tiếp chạy thục mạng ra bên ngoài.

Những võ giả trung lập xem náo nhiệt tránh lui, đám người này đều giết đỏ mắt, nếu mình ngộ thương cũng không phải chuyện tốt đẹp gì.

Tô Tín lại không tránh lui, hắn đứng nguyên tại chỗ, ánh mắt lộ ra một tia hào quang.

Đái Mạc Ngôn muốn chạy, những người khác đương nhiên không thể để cho hắn như ý.

Thân thể Ninh Viễn Đường Tô Trọng Hải giống như hóa thành Cửu Thiên Kim Sí Đại Bằng, thân thể nhảy lên giữa không trung.

Hai tay của hắn nắm thành trảo xé rách hư không, trực tiếp tấn công Đái Mạc Ngôn.

Một trảo sinh ra cương khí như đao rét lạnh thấu xương, sắc mặt Đái Mạc Ngôn thay đổi.

Thân là một trong các hội chủ Thất Hùng Hội, hắn đã nghe qua thanh danh tam tộc lánh đời nhưng hắn không đặt vào trong mắt.

Đối với võ giả giang hồ dốc toàn lực làm việc như bọn họ, tính cách tự nhiên đều là dũng mãnh cấp tiến, tuyệt đối không đặt những gia tộc bế quan ẩn tu khi thiên hạ đại loạn vào trong mắt.

Bọn họ suy nghĩ thời thế tạo anh hùng, thiên hạ đại loạn, quần hùng cũng lên, nếu chúng ta sinh ra trong thời đại đó cũng nên dũng mãnh cấp tiến, làm ra một phen ủ sự nghiệp bất hủ mới đúng, lánh đời tính là cái gì?

Hôm nay hắn giao thủ với người Ninh Viễn Đường Tô gia lại phát hiện bọn họ khủng bố.

Những người này cho dù cảnh giới bản thân, thực lực hay các loại truyền thừa võ đạo đều có thể nói không chê vào đâu được.

Cho dù kinh nghiệm chiến đấu ít một chút, nhưng tranh tài vài lần trong Côn Luân bí cảnh, dùng cảnh giới của bọn họ sẽ quen thuộc đấu sinh tử, tối thiểu sẽ không có không thích ứng.

Tô Trọng Hải lăng không một kích đánh xuống tạo áp lực lớn lên người Đái Mạc Ngôn, tuy Giác Minh không am hiểu thân pháp nhưng hắn vẫn niệm một câu phật hiệu sau lưng Tô Trọng Hải, cách xa nhau mấy trăm trượng, nguyên khí thiên địa bắt đầu ngưng tụ hóa thành phật ấn chữ vạn áp vào đầu Tô Trọng Hải!

Võ giả khác khiếp sợ, đồng thời cảm thấy đáng tiếc thay Giác Minh.

Hiện tại Giác Minh đã tu luyện Bế Khẩu Thiện hơn hai mươi năm, có thể nói đã tu thành thực lực sơ bộ, cách xa nhau mấy trăm trượng có thể ngưng tụ nguyên khí thiên địa, điểm này một ít võ giả Dung Thần Cảnh cũng làm không được.

Đáng tiếc hắn lại kiên trì thêm hai mươi năm, tu luyện Tam Thế Luân Hồi Kinh Thiền Bí Điển đại thành, đến lúc đó hắn mới mở miệng sẽ tạo thành ngôn xướng pháp tùy.

Chữ vạn thật lớn áp xuống, áp lực lớn tới mức Đái Mạc Ngôn không thể không quay lại phản kích.

Trường thương trong tay hắn đánh tới, lực bạt thiên quân, chữ vạn kia vỡ nát.

Nhưng lúc này Tô Trọng Hải lại giết đến, thân thể như Thiên Bằng bác Long, cùng chém giết với Đái Mạc Ngôn.

Mắt nhìn đám người phía sau đánh tới, trường thương trong tay Đái Mạc Ngôn hóa thành sóng lớn đầy trời và nổ tung, uy thế kinh người, trong nháy mắt đã ép Tô Trọng Hải rút lui.

Thân thể hắn như hóa thành con cá bơi trong nước, hắn né tránh công kích từ hơn mười tên võ giả Hóa Thần Cảnh ở phía sau, không ai có thể làm bị thương một sợi lông của hắn.

Mọi người cũng không nghĩ tới võ công Đái Mạc Ngôn đi theo con đường cương mãnh bá đạo, nhưng hắn lại có thân pháp linh hoạt như thế, nhất thời không cẩn thận làm cho Đái Mạc Ngôn chạy đi mấy trăm trượng.

Cơ Ngôn Hạo đứng sau lưng xem cuộc chiến cũng lộ ra vẻ mặt tốt.

Đái Mạc Ngôn không hổ là cường giả Địa Bảng, thực lực cường đại không nói, kinh nghiệm chiến đấu cũng vô cùng phong phú.

Trong tình huống hiện tại, Đái Mạc Ngôn có thực lực mạnh hơn nữa cũng không dám đối kháng hai mươi mấy tên võ giả Hóa Thần Cảnh, cho nên hắn muốn làm chỉ kéo dài thời gian mà thôi.

Chỉ cần kéo dài đến lúc Côn Luân bí cảnh mởra, vậy bọn họ xem như thắng.

Nhưng rất đáng tiếc người khác sẽ không để cho bọn họ như nguyện, đặc biệt là người Thiếu Lâm tự.

Giác Nghiêm cũng đã chết ở chỗ này, nếu thật sự không cầm lại Nhân Hoàng kiếm, vậy bọn họ sẽ lỗ lớn.

Kết quả Giác Minh ra tay lần nữa, hai tay kết ấn, đồng thời trong miệng còn nhổ ra Lục Tự Chân Ngôn, lập tức phật quang phổ chiếu, thiên địa biến sắc, Giác Minh miệng tụng chân ngôn giống như hóa thành thần phật.

- Ông! Ma! Ni! Bái! Mễ! Hồng!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện