Đối với những bộ đầu Lục Phiến Môn mà nói, cho dù là nhân vật cấp bậc tứ đại thần bộ, bọn họ không am hiểu một ít chuyện bày trên mặt bàn.
Đại bộ phận bộ đầu Lục Phiến Môn đều ưa thích làm việc âm thầm, hoàn toàn không quan tâm tới việc đối ngoại, dù sao vẫn dùng thực dụng làm chủ.
Tô Tín có thể hoàn thành nhiệm vụ, vì cái gì phải phái thêm một nhân vật cấp bậc tứ đại thần bộ đi qua?
Nhưng lần này Kim Trướng Hãn Quốc ít qua lại với Đại Chu, nếu làm cho đối phương cảm giác Lục Phiến Môn không đủ coi trọng, mặc dù đối phương sẽ không nói cái gì, nhưng những quan văn Đại Chu sẽ cầm lấy điểm này và lải nhải không dừng.
Những quan văn kia các bộ đầu Lục Phiến Môn có thể một tát chụp chết một đống lớn, nhưng người ta chiếm lý chửi mắng ngươi, ngươi thật không thể làm gì người ta.
Bệ hạ chắc chắn sẽ không bởi vì chuyện này mà trừng phạt Lục Phiến Môn, nhưng những quan văn kia không ngừng lải nhải cũng thật phiền.
Cho nên mấy vị tổng bộ đầu suy nghĩ một chút, vẫn dựa theo lời Tô Tín nói, phái một nhân vật cấp bậc tứ đại thần bộ đi qua chống đỡ thể diện, cũng ra vẻ mình rất xem trọng Kim Trướng Hãn Quốc tới xem lễ, dù sao chỉ tốn thời gian mấy ngày mà thôi.
Nhưng lần này phái ai đi, hiện tại Côn Luân bí cảnh sắp mở ra, bốn người bọn họ đều có việc trong người.
Thiết Chiến không cần phải nói, tứ đại thần bộ dùng hắn cầm đầu, hiện tại thành Thịnh Kinh có nhiều chuyện như vậy cần phải qua tay Thiết Chiến, hắn nhất định không có thời gian.
Sau lưng Phương Cửu Nguyên và Liễu Vô Tiền đều có người ủng hộ, lần này Côn Luân bí cảnh mở ra, bọn họ đương nhiên cũng phải hỏa hảo mưu đồ một phen.
Người duy nhất có thời gian nhàn rỗi chính là Lưu Phượng Vũ.
Tuy hắn ủng hộ Cơ Ngôn Thành, nhưng hiện tại Cơ Ngôn Thành vì tạm thời che dấu người Ninh Viễn Đường Tô gia, cho nên Cao Việt đề nghị hắn tạm thời yếu thế, không nên liên lạc với Lưu Phượng Vũ và các công hầu Đại Chu, giả vờ từ bỏ suy nghĩ khi Côn Luân bí cảnh mở ra, cho nên Lưu Phượng Vũ không cần quan tâm chuyện này, ngược lại hắn vô cùng nhàn rỗi.
Bởi như vậy tất cả mọi người nhất trí cho rằng Lưu Phượng Vũ nên đi cùng Tô Tín một chuyến, cuối cùng Lưu Phượng Vũ đành phải bóp mũi thừa nhận.
Chỉ lãng phí thời gian mấy ngày nghênh đón công chúa và phò mã Kim Trướng Hãn Quốc cũng không có gì, nhưng nghĩ đến phải đi cùng Tô Tín, Lưu Phượng Vũ không vui chút nào.
Hiện tại hắn nhìn đám người Lục Phiến Môn thành Thịnh Kinh như bốc lửa, những người này đều chuẩn bị cho tâm phúc của mình, kết quả hiện tại tiện nghi Tô Tín.
Bộ khoái cấp thấp của Lục Phiến Môn không phân đội hình gì, bọn họ chỉ biết mình là bộ khoái thuộc Lục Phiến Môn, bọn họ đi theo ai thì làm thủ hạ của ai.
Tứ đại thần bộ đều có tâm phúc và thân tín trong Lục Phiến Môn, nhưng đám người Lưu Phượng Vũ cũng không dám nói mệnh lệnh của mình xếp thứ nhát với số lượng bộ khoái khổng lồ, mệnh lệnh Lục Phiến Môn chỉ xếp thứ hai.
Nếu như bọn họ dám làm như vậy, tương đương với phản bội Lục Phiến Môn, đây chính là xúc phạm điểm mấu chốt của Thiết Ngạo, Thiết Ngạo trực tiếp đánh chết bọn họ.
Cho nên thủ hạ tâm phúc của Lưu Phượng Vũ chỉ thừa nhận một mình hắn, nhưng những bộ khoái cấp thấp chỉ nhận Lục Phiến Môn.
Thủ hạ Lưu Phượng Vũ lúc này chỉ nhận Lưu Phượng Vũ, hiện tại bọn họ làm thủ hạ của Tô Tín, chỉ cần Tô Tín phân bổng lục cho bọn họ không kém gì Lưu Phượng Vũ, bọn họ cũng chỉ nhận Tô Tín.
Thậm chí hắn không có xếp cây đinh vào trong đám tâm phúc này.
Dù sao lúc trước hắn cho rằng Tô Tín không ngồi vững vị trí tổng bộ đầu Lục Phiến Môn thành Thịnh Kinh, đến lúc đó cuối cùng sẽ do người nhà ngồi, như vậy xếp cây đinh vào làm gì?
Cho nên Lưu Phượng Vũ hiện tại rất không thoải mái với Tô Tín, chuyện này được định ra, hắn cũng chỉ có thể nhận mệnh mà thôi.
Kết quả hai ngày sau, Lưu Phượng Vũ và Tô Tín mang theo hơn ba trăm tên bộ khoái Lục Phiến Môn cảnh giới Tiên Thiên xuất phát đi tới biên giới Bắc Nguyên đạo nghênh đón phò mã và công chúa Kim Trướng Hãn Quốc.
Hơn ba trăm tên võ giả Tiên Thiên có tốc độ rất nhanh, chỉ dùng thời gian mấy ngày đã đi tới biên giới Bắc Nguyên đạo, chờ đợi công chúa và phò mã Kim Trướng Hãn Quốc đến.
Qua một ngày, người Kim Trướng Hãn Quốc do hành quân đại tổng quản Bắc Nguyên đạo tự mình hộ tống đến, chuyển giao cho đám người Tô Tín.
Kim Nguyệt công chúa đến xem lễ chính là trưởng nữ của Đại Hãn Mạc Qua Kim Trướng Hãn Quốc, rất được Mạc Qua ưa thích.
Tướng mạo Kim Nguyệt công chúa thật sự không tầm thường, tuy có phần khác biệt với người Trung Nguyên nhưng lại có phong tình dị vực.
Vị phò mã này nghe nói là đệ nhất dũng sĩ trẻ tuổi thuộc bộ tộc nào đó của Kim Trướng Hãn Quốc, danh tự tương đối dài, Tô Tín cũng không có nhớ kỹ.
Mặc dù hắn có thực lực Thần Cung Cảnh đỉnh phong nhưng đối mặt với Kim Nguyệt công chúa, trên đường đi đều rất khúm núm, làm cho Tô Tín cảm thán, cho dù triều đại nào, phò mã đều là chức nghiệp không tốt.
Dọc theo con đường này những người Kim Trướng Hãn Quốc rất ít lộ diện, đại bộ phận đều thành thật ở trong xe, chỉ có Kim Nguyệt công chúa ưa thích cỡi ngựa ở bên ngoài nhìn phong cảnh Đại Chu.
Những người Kim Trướng Hãn Quốc cũng biết, bọn họ lần này tới xem lễ, nếu như có hành động dị thường sẽ bị Đại Chu hoài nghi, đây chính là chuyện phiền toái.
Tô Tín lại đánh giá những người Kim Trướng Hãn Quốc đi theo.
Có lẽ người Thiên đình đang ẩn nấp trong đó, Tô Tín lại không phát hiện ra.
Lúc này bỗng nhiên Kim Nguyệt công chúa giục ngựa đi tới bên người Tô Tín, dùng ngữ khí Trung Nguyên hơi cứng ngắt nhưng lại thanh linh động lòng người nói:
- Dũng sĩ Đại Chu, ngươi còn trẻ như vậy đã cường đại như thế, hoàng đế Đại Chu không có ban thưởng ngươi rất nhiều thứ sao?
Tô Tín hỏi ngược lại:
- Ah? Vậy ngươi cho rằng hoàng đế phải ban thưởng ta cái gì?
Kim Nguyệt công chúa nháy mắt nói:
- Ví dụ như mỹ nữ ah, bảo vật ah, đất phong các loại.
Tô Tín dùng vẻ mặt cổ quái nói:
Đại bộ phận bộ đầu Lục Phiến Môn đều ưa thích làm việc âm thầm, hoàn toàn không quan tâm tới việc đối ngoại, dù sao vẫn dùng thực dụng làm chủ.
Tô Tín có thể hoàn thành nhiệm vụ, vì cái gì phải phái thêm một nhân vật cấp bậc tứ đại thần bộ đi qua?
Nhưng lần này Kim Trướng Hãn Quốc ít qua lại với Đại Chu, nếu làm cho đối phương cảm giác Lục Phiến Môn không đủ coi trọng, mặc dù đối phương sẽ không nói cái gì, nhưng những quan văn Đại Chu sẽ cầm lấy điểm này và lải nhải không dừng.
Những quan văn kia các bộ đầu Lục Phiến Môn có thể một tát chụp chết một đống lớn, nhưng người ta chiếm lý chửi mắng ngươi, ngươi thật không thể làm gì người ta.
Bệ hạ chắc chắn sẽ không bởi vì chuyện này mà trừng phạt Lục Phiến Môn, nhưng những quan văn kia không ngừng lải nhải cũng thật phiền.
Cho nên mấy vị tổng bộ đầu suy nghĩ một chút, vẫn dựa theo lời Tô Tín nói, phái một nhân vật cấp bậc tứ đại thần bộ đi qua chống đỡ thể diện, cũng ra vẻ mình rất xem trọng Kim Trướng Hãn Quốc tới xem lễ, dù sao chỉ tốn thời gian mấy ngày mà thôi.
Nhưng lần này phái ai đi, hiện tại Côn Luân bí cảnh sắp mở ra, bốn người bọn họ đều có việc trong người.
Thiết Chiến không cần phải nói, tứ đại thần bộ dùng hắn cầm đầu, hiện tại thành Thịnh Kinh có nhiều chuyện như vậy cần phải qua tay Thiết Chiến, hắn nhất định không có thời gian.
Sau lưng Phương Cửu Nguyên và Liễu Vô Tiền đều có người ủng hộ, lần này Côn Luân bí cảnh mở ra, bọn họ đương nhiên cũng phải hỏa hảo mưu đồ một phen.
Người duy nhất có thời gian nhàn rỗi chính là Lưu Phượng Vũ.
Tuy hắn ủng hộ Cơ Ngôn Thành, nhưng hiện tại Cơ Ngôn Thành vì tạm thời che dấu người Ninh Viễn Đường Tô gia, cho nên Cao Việt đề nghị hắn tạm thời yếu thế, không nên liên lạc với Lưu Phượng Vũ và các công hầu Đại Chu, giả vờ từ bỏ suy nghĩ khi Côn Luân bí cảnh mở ra, cho nên Lưu Phượng Vũ không cần quan tâm chuyện này, ngược lại hắn vô cùng nhàn rỗi.
Bởi như vậy tất cả mọi người nhất trí cho rằng Lưu Phượng Vũ nên đi cùng Tô Tín một chuyến, cuối cùng Lưu Phượng Vũ đành phải bóp mũi thừa nhận.
Chỉ lãng phí thời gian mấy ngày nghênh đón công chúa và phò mã Kim Trướng Hãn Quốc cũng không có gì, nhưng nghĩ đến phải đi cùng Tô Tín, Lưu Phượng Vũ không vui chút nào.
Hiện tại hắn nhìn đám người Lục Phiến Môn thành Thịnh Kinh như bốc lửa, những người này đều chuẩn bị cho tâm phúc của mình, kết quả hiện tại tiện nghi Tô Tín.
Bộ khoái cấp thấp của Lục Phiến Môn không phân đội hình gì, bọn họ chỉ biết mình là bộ khoái thuộc Lục Phiến Môn, bọn họ đi theo ai thì làm thủ hạ của ai.
Tứ đại thần bộ đều có tâm phúc và thân tín trong Lục Phiến Môn, nhưng đám người Lưu Phượng Vũ cũng không dám nói mệnh lệnh của mình xếp thứ nhát với số lượng bộ khoái khổng lồ, mệnh lệnh Lục Phiến Môn chỉ xếp thứ hai.
Nếu như bọn họ dám làm như vậy, tương đương với phản bội Lục Phiến Môn, đây chính là xúc phạm điểm mấu chốt của Thiết Ngạo, Thiết Ngạo trực tiếp đánh chết bọn họ.
Cho nên thủ hạ tâm phúc của Lưu Phượng Vũ chỉ thừa nhận một mình hắn, nhưng những bộ khoái cấp thấp chỉ nhận Lục Phiến Môn.
Thủ hạ Lưu Phượng Vũ lúc này chỉ nhận Lưu Phượng Vũ, hiện tại bọn họ làm thủ hạ của Tô Tín, chỉ cần Tô Tín phân bổng lục cho bọn họ không kém gì Lưu Phượng Vũ, bọn họ cũng chỉ nhận Tô Tín.
Thậm chí hắn không có xếp cây đinh vào trong đám tâm phúc này.
Dù sao lúc trước hắn cho rằng Tô Tín không ngồi vững vị trí tổng bộ đầu Lục Phiến Môn thành Thịnh Kinh, đến lúc đó cuối cùng sẽ do người nhà ngồi, như vậy xếp cây đinh vào làm gì?
Cho nên Lưu Phượng Vũ hiện tại rất không thoải mái với Tô Tín, chuyện này được định ra, hắn cũng chỉ có thể nhận mệnh mà thôi.
Kết quả hai ngày sau, Lưu Phượng Vũ và Tô Tín mang theo hơn ba trăm tên bộ khoái Lục Phiến Môn cảnh giới Tiên Thiên xuất phát đi tới biên giới Bắc Nguyên đạo nghênh đón phò mã và công chúa Kim Trướng Hãn Quốc.
Hơn ba trăm tên võ giả Tiên Thiên có tốc độ rất nhanh, chỉ dùng thời gian mấy ngày đã đi tới biên giới Bắc Nguyên đạo, chờ đợi công chúa và phò mã Kim Trướng Hãn Quốc đến.
Qua một ngày, người Kim Trướng Hãn Quốc do hành quân đại tổng quản Bắc Nguyên đạo tự mình hộ tống đến, chuyển giao cho đám người Tô Tín.
Kim Nguyệt công chúa đến xem lễ chính là trưởng nữ của Đại Hãn Mạc Qua Kim Trướng Hãn Quốc, rất được Mạc Qua ưa thích.
Tướng mạo Kim Nguyệt công chúa thật sự không tầm thường, tuy có phần khác biệt với người Trung Nguyên nhưng lại có phong tình dị vực.
Vị phò mã này nghe nói là đệ nhất dũng sĩ trẻ tuổi thuộc bộ tộc nào đó của Kim Trướng Hãn Quốc, danh tự tương đối dài, Tô Tín cũng không có nhớ kỹ.
Mặc dù hắn có thực lực Thần Cung Cảnh đỉnh phong nhưng đối mặt với Kim Nguyệt công chúa, trên đường đi đều rất khúm núm, làm cho Tô Tín cảm thán, cho dù triều đại nào, phò mã đều là chức nghiệp không tốt.
Dọc theo con đường này những người Kim Trướng Hãn Quốc rất ít lộ diện, đại bộ phận đều thành thật ở trong xe, chỉ có Kim Nguyệt công chúa ưa thích cỡi ngựa ở bên ngoài nhìn phong cảnh Đại Chu.
Những người Kim Trướng Hãn Quốc cũng biết, bọn họ lần này tới xem lễ, nếu như có hành động dị thường sẽ bị Đại Chu hoài nghi, đây chính là chuyện phiền toái.
Tô Tín lại đánh giá những người Kim Trướng Hãn Quốc đi theo.
Có lẽ người Thiên đình đang ẩn nấp trong đó, Tô Tín lại không phát hiện ra.
Lúc này bỗng nhiên Kim Nguyệt công chúa giục ngựa đi tới bên người Tô Tín, dùng ngữ khí Trung Nguyên hơi cứng ngắt nhưng lại thanh linh động lòng người nói:
- Dũng sĩ Đại Chu, ngươi còn trẻ như vậy đã cường đại như thế, hoàng đế Đại Chu không có ban thưởng ngươi rất nhiều thứ sao?
Tô Tín hỏi ngược lại:
- Ah? Vậy ngươi cho rằng hoàng đế phải ban thưởng ta cái gì?
Kim Nguyệt công chúa nháy mắt nói:
- Ví dụ như mỹ nữ ah, bảo vật ah, đất phong các loại.
Tô Tín dùng vẻ mặt cổ quái nói:
Danh sách chương