- Ta đương nhiên không có khinh thị Tô Tín, một người chưa tới ba mươi đã đột phá đến võ giả Hóa Thần Cảnh có thể nói đủ kinh diễm.

- Hơn nữa hắn còn là đệ nhất Nhân Bảng, thời điểm ở Thần Cung Cảnh đã uy áp Giang Nam đạo, có thể nói là nhân vật trẻ tuổi thiên kiêu của võ lâm.

- Chỉ cần kẻ như thế không chết, tương lai nhất định là sẽ là cự đầu hùng bá giang hồ.

- Hắn không thích hợp với ngươi, sau khi quan hệ thông gia, ta thậm chí lo lắng hắn có thể trực tiếp chiếm đoạt Lô gia ta hay không!

Sắc mặt Lô Viễn Sơn rất nghiêm túc, Lô Uyển Đình không biết nên nói cái gì cho phải.

Hắn không phải khinh thị Tô Tín, mà là quá đề cao Tô Tín.

Nhưng Lô gia bọn họ truyền thừa hơn một ngàn năm, nào dễ dàng bị thâu tóm như vậy?

Lô Uyển Đình vừa muốn nói cái gì đó, Lô Viễn Sơn nghiêm túc nhìn nàng, nói:

- Uyển Đình, ta không phải nói đùa, mà là nghiêm túc.

- Ngươi biết, thiên phú ta bình thường, luận thực lực không sánh bằng phụ thân ngươi và tam thúc của ngươi.

- Nhưng ta nhìn người rất chuẩn, dựa theo những gì hắn trải qua trong quá khứ, người Tô Tín có thể nói hùng tài đại lược, có tư thái kiêu hùng.

- Nhưng nói cách khác, người này là ưng quan lang cố, tâm ngoan thủ lạt, làm việc cực đoan, có đôi khi thậm chí không khác gì tên điên.

- Nói thật, người như vậy Lô gia chúng ta lưu không được, sau khi quan hệ thông gia với hắn, thế hệ trẻ Lô gia không có người nào có thể trấn được hắn.

- Nói cách khác, thế hệ trẻ Lô gia chúng ta không có ai có thể vượt qua Tô Tín, chúng ta cần gì phải mạo hiểm quan hệ thông gia với người này?

- Cho nên Uyển Đình, ta khuyên ngươi nên bỏ qua tâm tư này đi, ngươi chỉ nhìn thấy bề ngoài của Tô Tín, nhưng lại không nhìn thấy nội tâm của hắn, người này tuyệt đối khác xa so với tưởng tượng của ngươi.

Lô Uyển Đình há hốc mồm muốn nói cái gì đó, nhưng cuối cùng lại im lặng.

Cửu thúc Lô Viễn Sơn của nàng thật sự rất am hiểu nhìn người, Lô Uyển Đình cũng không phải người dễ dàng buông bỏ, cho nên cho dù nàng không đồng ý cách nói của Lô Viễn Sơn nhưng không phản bác cái gì.

Thế lực sau lưng các hoàng tử đều đã tụ tập tại thành Thịnh Kinh, nhưng lại có thế lực sau lưng một người không có tới, đó chính là người sau lưng Cơ Ngôn Thành.

Ban đầu sau lưng Cơ Ngôn Thành là Thanh Thành kiếm phái, đáng tiếc hiện tại Thanh Thành kiếm phái lại vì chuyện Lưu Tuyên Thành mà triệt để ngã bài với hắn.

Nếu như vậy với hắn cũng không có gì, với tư cách là người sau lưng có thế lực cường đại nhất trong các hoàng tử, cho dù không có Thanh Thành kiếm phái trợ giúp thì hắn cũng có thể triệu tập hơn mười vị Hóa Thần Cảnh võ đạo tông sư.

Nhưng vấn đề hiện tại trải qua Tô Tín giết chóc, người bên cạnh hắn trọng thương hoặc bỏ chạy, chỉ còn lại những công hầu Đại Chu nguyện ý giúp hắn, cho dù phía sau hắn có lực lượng Trịnh quốc công hỗ trợ, nhưng vẫn không đủ.

Trịnh quốc công cũng chỉ là quốc công Đại Chu mà thôi, thế lực sau lưng cũng chỉ mạnh hơn thế lực nhất lưu một ít, so sánh với các thế lực đỉnh cấp như Thiếu Lâm tự, Thanh Thành kiếm phái thì không thể so sánh.

Cho nên hiện tại trong phần đông hoàng tử, hắn biến thành kẻ có thế lực yếu nhất.

Tuy Cao Việt hứa hẹn sẽ tìm cho Cơ Ngôn Thành một chỗ dựa mạnh, Cơ Hạo Điển bỗng nhiên tuyên bố mở Côn Luân bí cảnh và tranh đoạt ngôi vị hoàng trữ, không biết người ta có tới hay không.

Vào lúc Cơ Ngôn Thành lo lắng đi qua lại trong vương phủ, bên ngoài có người bẩm báo có Cao Việt tới chơi, Cơ Ngôn Thành vội vàng đi ra ngoài nghênh đón, vừa đi vừa nói:

- Cậu, Côn Luân bí cảnh đã sắp mở ra, ngươi tìm được người chưa?

Nhìn thấy dáng vẻ Cơ Ngôn Thành có phần bối rối, Cao Việt lại lắc đầu.

Hắn vẫn nói:

- Điện hạ không cần phải gấp, ta đã tìm được người, lần này bọn họ phái một võ giả Dung Thần Cảnh và năm tên võ giả Hóa Thần Cảnh, thực lực tuyệt đối không dưới đại phía đỉnh cấp như Thiếu Lâm, Thanh Thành.

Cơ Ngôn Thành lập tức vui vẻ nói:

- Vậy bọn họ đâu?

Cao Việt nói:

- Ta bảo hạ nhân an bài bọn họ trong phòng khách, điện hạ tới gặp mặt bọn họ một lần.

Cơ Ngôn Thành liền vội vàng gật đầu, đi theo Cao Việt tiến vào phòng tiếp khách.

Trong phòng khách có sáu võ giả, cách ăn mặc của bọn họ rất kỳ quái, đều là cổ bào cao quan, hoàn toàn khác so với cách ăn mặc hiện tại, giống như bước ra từ cổ họa cả vạn năm trước.

Cao Việt dẫn theo Cơ Ngôn Thành đi vào phòng khách, chắp tay nói với bọn họ:

- Làm phiền các vị đợi lâu, vị này chính là Thái vương điện hạ.

Sáu người kia thi lễ với Cơ Ngôn Thành, cũng không phải ngắn gọn chắp tay hoàn lễ như hiện tại, mà là một loại lễ nghi rườm rà phong cách cổ xưa.

- Tham kiến Thái vương điện hạ.

Cơ Ngôn Thành cảm giác những người này quái dị, nhưng hắn có thể cảm giác được thực lực những người này không phải giả vờ.

Cho nên hắn vội vàng nói:

- Các vị không cần phải khách khí, lần này bổn vương được các vị tiền bối trợ giúp, nhất định có thể thuận lợi cướp được vị trí thái tử.

Tên võ giả Dung Thần Cảnh thản nhiên nói:

- Nhận ủy thác của người phải làm việc thay người, xin điện hạ yên tâm, chúng ta nhất định sẽ làm hết sức.

Cơ Ngôn Thành cau mày, hắn cảm giác những võ giả này rất ngạo mạn, cho dù đối mặt với hoàng tử Đại Chu như hắn, đám người này cũng có ý xem thường trong đó, việc này làm Cơ Ngôn Thành thập phần khó chịu.

Cho nên hắn chỉ hàn huyên với những người này vài câu liền rời đi, thuận tiện an bài người hầu hạ bọn họ thật tốt.

Khó chịu thì khó chịu, nhưng mình tranh đoạt ngôi vị hoàng trữ cần phải dựa vào bọn họ, cho nên Cơ Ngôn Thành cũng không dám lãnh đạm.

Sau khi về tới phòng mình, Cơ Ngôn Thành hỏi Cao Việt:

- Cậu, đám người này có lai lịch gì? Ngạo khí như thế, còn kém viết hai chữ xem thường trên mặt.

Cao Việt cười cười nói:

- Thái độ của bọn họ rất bình thường, bởi vì bọn họ là người Ninh Viễn Đường Tô gia.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện