Cơ Hạo Điển bỗng nhiên tuyên bố muốn xác lập vị trí thái tử, đây là việc không ai nghĩ tới.

Nguyên nhân trong đó rất phức tạp, quan hệ đến thể diện Đại Chu, dù sao cũng là việc xấu trong nhà không thể tuyên dương bên ngoài, tuy mọi người đều biết chuyện Cơ Ngôn Hằng nhưng là đồng dạng không thể công khai ra bên ngoài nói.

Cho nên Cơ Ngôn Hằng hiện tại còn treo vị trí thái tử nhưng trên thực tế ai cũng biết thái tử hắn không khác gì bị phế, cho nên hoàng tử khác mới dám tranh đoạt ngôi vị hoàng đế hiển nhiên như vậy.

Hiện tại Cơ Hạo Điển công nhiên nói chuyện thái tử, hiển nhiên không muốn lại kéo dài, điều này cũng làm cho các hoàng tử khác hưng phấn không thôi, tối thiểu sau này bọn họ có thể lớn mật tranh đoạt ngôi vị thái tử, tránh khỏi danh bất chính, ngôn bất thuận.

Cũng chỉ có sắc mặt Cơ Ngôn Hằng không tốt, vẻ mặt suy bại bao phủ gương mặt, còn để lộ ra một chút tuyệt vọng

Thì ra Cơ Ngôn Hằng còn có thể miễn cưỡng dựa vào vị trí thái tử che giấu, hiện tại thì tốt rồi, ngay cả quần lót cuối cùng cũng bị người ta lột ra.

Cơ Hạo Điển nói tiếp:

- Cho nên lần này trẫm quyết định mở Côn Luân bí cảnh vào một tháng sau, tín vật truyền thừa Đại Chu Nhân Hoàng kiếm ở trong đó, ai có thể tìm được Nhân Hoàng kiếm, ai có tư cách kế thừa vị trí hoàng trữ.

- Đồng thời lần này Côn Luân bí cảnh mở ra, tất cả võ giả dưới Dung Thần Cảnh đều có thể tiến vào, người trong giang hồ cũng có thể nhưng phải có hoàng tử bảo đảm mới được, hơn nữa mỗi người chỉ có thể mang tối đa mười tên võ giả giang hồ Hóa Thần Cảnh tiến vào.

- Côn Luân bí cảnh đã mười năm chưa mở ra, lần này trễ đưa tặng các ngươi lễ vật, có thể đạt được cơ duyên gì phải xem các ngươi.

Vẻ mặt phần đông triều thần công hầu Đại Chu vui vẻ, vội vàng lớn tiếng nói:

- Đa tạ bệ hạ!

Chỉ nói hai câu như thế, Cơ Hạo Điển thật giống như hơi mỏi mệt, nói một tiếng tan triều liền do đám người Đường Hiển hộ tống hắn vào trong nội cung.

Sau khi rời khỏi hoàng cung, ba người Lưu Phượng Vũ lập tức tứ tán khắp nơi, hiển nhiên chuyện này trùng kích bọn họ cũng rất lớn, bọn họ cũng phải đi tìm người sau lưng thương lượng.

Tô Tín tìm cơ hội hỏi Thiết Chiến:

- Thiết đại nhân, Côn Luân bí cảnh là chuyện gì?

Thiết Chiến giải thích nói:

- Kỳ thật cái gọi là Côn Luân bí cảnh không khác gì vũ mộ của Lục Phiến Môn, cũng là không gian độc lập, Côn Luân bí cảnh lại rất lớn, thậm chí bên trong lớn bằng mấy châu phủ.

- Côn Luân bí cảnh cũng là Đại Tấn ngày xưa lưu lại?

Tô Tín hỏi.

Không phải hắn xem thường Đại Chu, mà là Đại Chu thực không có nội tình gì đáng nói, hiện tại tất cả của Đại Chu đều đoạt từ Đại Tấn.

Thiết Chiến lắc lắc đầu nói:

- Côn Luân bí cảnh thật không phải Đại Tấn thành lập, mà là mấy đời hoàng triều trước Đại Tấn đã có.

- Thiên địa nguyên lực trong Côn Luân bí cảnh gấp mười lần bên ngoài, hơn nữa trải qua các đời hoàng triều bồi dưỡng, bên trong gieo trồng rất nhiều linh dược trân quý, thậm chí còn cố ý bắt một ít kỳ trân dị thú ném vào bên trong, cho chúng tự hành sinh sôi nảy nở.

- Côn Luân bí cảnh cũng giống như vũ mộ, mỗi khi mở ra một lần sẽ vô duyên vô cớ tiêu hao lớn lượng nguyên khí thiên địa trong bí cảnh.

- Cho nên từ khi Đại Chu đạt được Côn Luân bí cảnh, chỉ sau khi đóng đô Trung Nguyên, thành Thịnh Kinh chính thức thành lập mới hoàn toàn mở ra một lần.

- Tất cả công thần Đại Chu đều có tư cách đi vào ba ngày, có thể tìm được cái gì đều xem như ban thưởng cho ngươi, về sau hơn mười năm, Côn Luân bí cảnh chưa từng mở ra, chắc hẳn trong đó có không ít thứ tốt.

Tô Tín gật gật đầu, khó trách các công hầu Đại Chu hưng phấn như thế, thì ra vấn đề này đối với bọn họ mà nói là việc có lợi.

Lúc này Cơ Hạo Điển thật muốn xác lập một hoàng trữ.

Hắn biết rõ những hoàng tử Đại Chu vương triều có được bối cảnh thế lực giang hồ ủng hộ, cho nên Côn Luân bí cảnh lần này cũng cho phép tất cả thế lực lớn giang hồ tiến vào trong đó, hiển nhiên cũng bởi vì điểm này.

- Đúng rồi, Thiết đại nhân, Nhân Hoàng kiếm trong truyền thuyết không phải đã mất đi sao? Tại sao còn nằm trong Côn Luân bí cảnh?

Cái gọi là Nhân Hoàng kiếm trong truyền thuyết chính là bội kiếm của Nhân Hoàng, nghe nói là thần binh vượt qua Thiên binh.

Chỉ có điều thứ này đã sớm biến mất khi nhất thế hoàng triều bị diệt vào vạn năm trước.

Thiết Chiến giải thích nói:

- Đồ nhái mà thôi, cái gọi là Nhân Hoàng kiếm là thời điểm thành lập thành Thịnh Kinh, bệ hạ bảo vài tên đúc kiếm đại sư dựa theo bên ngoài Nhân Hoàng kiếm trong truyền thuyết chế tạo đồ nhái, cũng không phải Thiên binh, chỉ là một thanh binh khí Địa cấp mà thôi, chuyên môn thiếp vàng lên mặt mính.

Sau khi giải thích với Tô Tín những việc này, Thiết Chiến liền trực tiếp rời đi, bắt đầu bố trí việc cho Lục Phiến Môn.

Tuy mở Côn Luân bí cảnh lần này không có võ giả Dung Thần Cảnh tiến vào, nhưng Hóa Thần Cảnh lại có thể đi vào.

Trong Lục Phiến Môn có không ít võ giả Hóa Thấn Cảnh thuộc về Thiết gia, trừ một ít võ giả cần giữ vững cương vị, những người khác có thể tới Côn Luân bí cảnh thử thời vận.

Vào lúc Tô Tín chuẩn bị trở về Lục Phiến Môn thành Thịnh Kinh, một gã tiểu thái giám từ trong hoàng cung chạy ra và đưa cho Tô Tín một tờ giấy, Tô Tín xem xong vẻ mặt lộ ra một tia rung động, sau đó trên mặt lộ ra vẻ nghiền ngẫm.

Nhìn thấy chung quanh không người, Tô Tín trực tiếp dùng nguyên lực phá nát tờ giấy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện