Nghe nói như thế, sắc mặt Đường Hiển càng thêm âm trầm.
Tân hoàng đăng cơ hắn liền phải về hưu dưỡng lão sao? Đối với Đường Hiển tay nắm đại quyền cả trăm năm mà nói là chuyện thập phần không cam lòng.
Tô Tín lúc này lại nói:
- Nếu như ta không nhìn lầm, Đường công công ngươi đã từng là cường giả Dương Thần Cảnh đúng không?
Đường Hiển kinh ngạc, sau đó liền cười khổ nói:
- Tô đại nhân đúng là hảo nhãn lực, ta đã từng đột phá đến Dương Thần Cảnh, chẳng qua về sau xảy ra một ít biến cố nên cảnh giới mới rút lui.
Kỳ thật Tô Tín đã sớm có suy đoán tu vi của Đường Hiển.
Lão thái giám này đã hơn ba trăm tuổi nhưng vẫn còn thực lực như vậy, đây là việc không đúng.
Nhìn Lạc Vũ sơn trang Quý Hải Sơn và Sương Nguyệt Kiếm Lư Lê Đạo An, bọn họ đều là Dung Thần Cảnh đỉnh phong, tuổi còn không lớn bằng Đường Hiển nhưng thân thể đã xuống dốc, mà Đường Hiển đến bây giờ vẫn còn ở trạng thái đỉnh phong, điểm này cũng có chút không bình thường.
Cho nên người bên ngoài hoài nghi lão thái giám là cường giả Dương Thần Cảnh, Tô Tín lại suy đoán Đường Hiển trước kia thật sự là cường giả Dương Thần Cảnh, về sau bị thương hoặc xảy ra chút biến cố gì đó cho nên làm cho hắn hiện tại chỉ có tu vi Dung Thần Cảnh đỉnh phong.
Một khi cảnh giới đạt tới thì không bao giờ quên, cho dù trước kia bị thương còn muốn tu luyện lại lần nữa cũng là chuyện vô cùng dễ dàng.
Nhưng Đường Hiển hiện tại vẫn là Dung Thần Cảnh đỉnh phong, vậy cũng chỉ có một giải thích, nếu Đường Hiển lại vận dụng thực lực Dương Thần Cảnh thì sẽ nguy hiểm tính mạng của hắn.
Giữa thực lực và tính mạng, Đường Hiển lựa chọn tánh mạng, đại nội tổng quản có lực lượng Dương Thần Cảnh, cũng không đi tu luyện, cho nên cảnh giới ổn định ở Dung Thần Cảnh.
Cho nên hiện tại Đường Hiển là cường giả Dương Thần Cảnh nhưng chẳng qua chỉ phát huy ra thực lực Dung Thần Cảnh của võ giả Dương Thần Cảnh mà thôi.
Từ điểm này xem ra, Đường Hiển tiếc mệnh, từ hành vi cử chỉ bình thường của hắn, Đường Hiển cũng yêu thích quyền thế.
Bởi như vậy, Tô Tín có trăm phần trăm nắm chắc thuyết phục Đường Hiển giúp hắn.
- Tô đại nhân, người sáng mắt không nói tiếng lóng, cho dù sau khi tân hoàng lên ngôi ta sẽ mất đi vị trí đại nội tổng quản, ngươi có thể bảo vệ giúp ta hay sao?
Trên mặt Đường Hiển lộ ra vẻ mặt xem thường:
- Nếu như do Thiết Chiến hoặc là Thiết Ngạo mở miệng hứa hẹn, ta sẽ tin tưởng, nhưng Tô đại nhân ngươi còn kém nhiều lắm.
Tô Tín lắc lắc đầu nói:
- Sở dĩ Thiết gia không quan tâm ai trở thành tân hoàng, đó là bởi vì Thiết gia có thể bảo trì trung lập tuyệt đối, cho dù ai leo lên ngôi vị hoàng đế, đều phải dùng đến Thiết gia, phải dùng đến Lục Phiến Môn.
- Có lẽ bọn họ muốn suy yếu lực ảnh hưởng của Thiết gia tại Lục Phiến Môn, nhưng không có mấy đời người cố gắng tuyệt đối không thể hoàn thành việc này, cho nên Thiết gia có thể vô tư, sẽ không đi ưng thuận hứa hẹn như vậy với Đường công công ngươi.
- Tô đại nhân ngươi hôm nay đến có ý gì? Đến vạch trần vết sẹo của ta, đùa nghịch ta sao?
Sắc mặt Đường Hiển hơi âm trầm.
Tô Tín cười nói:
- Ta nói rồi, lần này ta tới tìm Đường công công ngươi hỗ trợ cũng là đến hợp tác với Đường công công ngươi.
Đường Hiển thản nhiên nói:
- Ah? Hợp tác như thế nào?
Tô Tín duỗi một ngón tay ra:
- Chuyện thứ nhất là muốn Đường công công ngươi cần phát ra tiếng nói của mình, tuy ngươi thân là đại nội tổng quản nhưng ngươi bình thường lại quá mức ít xuất hiện.
- Nói không dễ nghe, hiện tại mấy hoàng tử Đại Chu căn bản không đặt ngươi vào trong mắt, bọn họ cho rằng chỉ cần bọn họ thượng vị, tùy thời có thể đá ngươi văng đi.
- Thứ hai bảo một ít cao thủ hoàng cung đại nội làm ra chút chuyện, thỏ khôn chết tay sai nấu, không nói dưỡng khấu tự trọng, tối thiểu cũng phải làm cho người ngoài nhìn thấy tầm quan trọng của cao thủ đại nội, cảm giác được tầm quan trọng của Đường công công ngươi.
- Chuyện thứ ba càng đơn giản, Đường công công ngươi bây giờ giúp ta ngăn cản Cơ Ngôn Thành, tương lai một khi thành Thịnh Kinh phát sinh đại sự gì, ta sẽ thông báo cho Đường công công ngươi, ngươi có thể mang người đến giải quyết.
- Đồng thời tương lai ta trở thành một trong tứ đại thần bộ, ta cũng sẽ trợ giúp Đường công công.
Đường Hiển cười lạnh nói:
- Tô đại nhân ngươi tính toán rất tốt, không ngờ mấy kế sách này đều có lợi với ngươi.
- Thành Thịnh Kinh xảy ra chuyện ngươi tìm ta giải quyết, ta còn phải nợ nhân tình của ngươi?
- Huống chi chờ ngươi trở thành tứ đại thần bộ mất bao lâu? Nếu như vậy, vì sao ta không tìm tứ đại thần bộ trong Lục Phiến Môn hợp tác?
- Lưu Phượng Vũ, Phương Cửu Nguyên, Liễu Vô Tiền, ba người này không phải người Thiết gia, quan hệ giữa ta và bọn họ cũng không tệ.
Tô Tín lắc lắc đầu nói:
- Sau lưng đám người Lưu Phượng Vũ đều có bối cảnh hoàng tử Đại Chu, hợp tác với bọn họ tương đương hợp tác với các hoàng tử.
- Về phần bao lâu ta trở thành tứ đại thần bộ, dù sao ta nghĩ thời gian cũng không xa.
Ngữ khí của Tô Tín như đang nói một sự thật, dường như Đường Hiển cũng ngạc nhiên khi thấy Tô Tín tự tin như thế, nhưng hắn vẫn không lên tiếng đáp ứng.
Hắn sống nhiều năm như vậy, có người nào chưa từng gặp qua? Thiên tài có thể quật khởi mới là thiên tài, nửa đường vẫn lạc gọi là người chết.
Tô Tín có lòng tin vô dụng, Đường Hiển hắn nhìn thấy không ít nhân vật kinh tài tuyệt diễm nhưng chính thức có thể đi đến địa vị cao lại có mấy người?
Tân hoàng đăng cơ hắn liền phải về hưu dưỡng lão sao? Đối với Đường Hiển tay nắm đại quyền cả trăm năm mà nói là chuyện thập phần không cam lòng.
Tô Tín lúc này lại nói:
- Nếu như ta không nhìn lầm, Đường công công ngươi đã từng là cường giả Dương Thần Cảnh đúng không?
Đường Hiển kinh ngạc, sau đó liền cười khổ nói:
- Tô đại nhân đúng là hảo nhãn lực, ta đã từng đột phá đến Dương Thần Cảnh, chẳng qua về sau xảy ra một ít biến cố nên cảnh giới mới rút lui.
Kỳ thật Tô Tín đã sớm có suy đoán tu vi của Đường Hiển.
Lão thái giám này đã hơn ba trăm tuổi nhưng vẫn còn thực lực như vậy, đây là việc không đúng.
Nhìn Lạc Vũ sơn trang Quý Hải Sơn và Sương Nguyệt Kiếm Lư Lê Đạo An, bọn họ đều là Dung Thần Cảnh đỉnh phong, tuổi còn không lớn bằng Đường Hiển nhưng thân thể đã xuống dốc, mà Đường Hiển đến bây giờ vẫn còn ở trạng thái đỉnh phong, điểm này cũng có chút không bình thường.
Cho nên người bên ngoài hoài nghi lão thái giám là cường giả Dương Thần Cảnh, Tô Tín lại suy đoán Đường Hiển trước kia thật sự là cường giả Dương Thần Cảnh, về sau bị thương hoặc xảy ra chút biến cố gì đó cho nên làm cho hắn hiện tại chỉ có tu vi Dung Thần Cảnh đỉnh phong.
Một khi cảnh giới đạt tới thì không bao giờ quên, cho dù trước kia bị thương còn muốn tu luyện lại lần nữa cũng là chuyện vô cùng dễ dàng.
Nhưng Đường Hiển hiện tại vẫn là Dung Thần Cảnh đỉnh phong, vậy cũng chỉ có một giải thích, nếu Đường Hiển lại vận dụng thực lực Dương Thần Cảnh thì sẽ nguy hiểm tính mạng của hắn.
Giữa thực lực và tính mạng, Đường Hiển lựa chọn tánh mạng, đại nội tổng quản có lực lượng Dương Thần Cảnh, cũng không đi tu luyện, cho nên cảnh giới ổn định ở Dung Thần Cảnh.
Cho nên hiện tại Đường Hiển là cường giả Dương Thần Cảnh nhưng chẳng qua chỉ phát huy ra thực lực Dung Thần Cảnh của võ giả Dương Thần Cảnh mà thôi.
Từ điểm này xem ra, Đường Hiển tiếc mệnh, từ hành vi cử chỉ bình thường của hắn, Đường Hiển cũng yêu thích quyền thế.
Bởi như vậy, Tô Tín có trăm phần trăm nắm chắc thuyết phục Đường Hiển giúp hắn.
- Tô đại nhân, người sáng mắt không nói tiếng lóng, cho dù sau khi tân hoàng lên ngôi ta sẽ mất đi vị trí đại nội tổng quản, ngươi có thể bảo vệ giúp ta hay sao?
Trên mặt Đường Hiển lộ ra vẻ mặt xem thường:
- Nếu như do Thiết Chiến hoặc là Thiết Ngạo mở miệng hứa hẹn, ta sẽ tin tưởng, nhưng Tô đại nhân ngươi còn kém nhiều lắm.
Tô Tín lắc lắc đầu nói:
- Sở dĩ Thiết gia không quan tâm ai trở thành tân hoàng, đó là bởi vì Thiết gia có thể bảo trì trung lập tuyệt đối, cho dù ai leo lên ngôi vị hoàng đế, đều phải dùng đến Thiết gia, phải dùng đến Lục Phiến Môn.
- Có lẽ bọn họ muốn suy yếu lực ảnh hưởng của Thiết gia tại Lục Phiến Môn, nhưng không có mấy đời người cố gắng tuyệt đối không thể hoàn thành việc này, cho nên Thiết gia có thể vô tư, sẽ không đi ưng thuận hứa hẹn như vậy với Đường công công ngươi.
- Tô đại nhân ngươi hôm nay đến có ý gì? Đến vạch trần vết sẹo của ta, đùa nghịch ta sao?
Sắc mặt Đường Hiển hơi âm trầm.
Tô Tín cười nói:
- Ta nói rồi, lần này ta tới tìm Đường công công ngươi hỗ trợ cũng là đến hợp tác với Đường công công ngươi.
Đường Hiển thản nhiên nói:
- Ah? Hợp tác như thế nào?
Tô Tín duỗi một ngón tay ra:
- Chuyện thứ nhất là muốn Đường công công ngươi cần phát ra tiếng nói của mình, tuy ngươi thân là đại nội tổng quản nhưng ngươi bình thường lại quá mức ít xuất hiện.
- Nói không dễ nghe, hiện tại mấy hoàng tử Đại Chu căn bản không đặt ngươi vào trong mắt, bọn họ cho rằng chỉ cần bọn họ thượng vị, tùy thời có thể đá ngươi văng đi.
- Thứ hai bảo một ít cao thủ hoàng cung đại nội làm ra chút chuyện, thỏ khôn chết tay sai nấu, không nói dưỡng khấu tự trọng, tối thiểu cũng phải làm cho người ngoài nhìn thấy tầm quan trọng của cao thủ đại nội, cảm giác được tầm quan trọng của Đường công công ngươi.
- Chuyện thứ ba càng đơn giản, Đường công công ngươi bây giờ giúp ta ngăn cản Cơ Ngôn Thành, tương lai một khi thành Thịnh Kinh phát sinh đại sự gì, ta sẽ thông báo cho Đường công công ngươi, ngươi có thể mang người đến giải quyết.
- Đồng thời tương lai ta trở thành một trong tứ đại thần bộ, ta cũng sẽ trợ giúp Đường công công.
Đường Hiển cười lạnh nói:
- Tô đại nhân ngươi tính toán rất tốt, không ngờ mấy kế sách này đều có lợi với ngươi.
- Thành Thịnh Kinh xảy ra chuyện ngươi tìm ta giải quyết, ta còn phải nợ nhân tình của ngươi?
- Huống chi chờ ngươi trở thành tứ đại thần bộ mất bao lâu? Nếu như vậy, vì sao ta không tìm tứ đại thần bộ trong Lục Phiến Môn hợp tác?
- Lưu Phượng Vũ, Phương Cửu Nguyên, Liễu Vô Tiền, ba người này không phải người Thiết gia, quan hệ giữa ta và bọn họ cũng không tệ.
Tô Tín lắc lắc đầu nói:
- Sau lưng đám người Lưu Phượng Vũ đều có bối cảnh hoàng tử Đại Chu, hợp tác với bọn họ tương đương hợp tác với các hoàng tử.
- Về phần bao lâu ta trở thành tứ đại thần bộ, dù sao ta nghĩ thời gian cũng không xa.
Ngữ khí của Tô Tín như đang nói một sự thật, dường như Đường Hiển cũng ngạc nhiên khi thấy Tô Tín tự tin như thế, nhưng hắn vẫn không lên tiếng đáp ứng.
Hắn sống nhiều năm như vậy, có người nào chưa từng gặp qua? Thiên tài có thể quật khởi mới là thiên tài, nửa đường vẫn lạc gọi là người chết.
Tô Tín có lòng tin vô dụng, Đường Hiển hắn nhìn thấy không ít nhân vật kinh tài tuyệt diễm nhưng chính thức có thể đi đến địa vị cao lại có mấy người?
Danh sách chương