Lưu Phượng Vũ phí nhiều khí lực thành lập vị trí tổng bộ đầu thành Thịnh Kinh, lại là người xuất lực lớn nhất, đương nhiên hắn không chỉ gài bẫy Tô Tín.

Bình tĩnh mà xem xét, Tô Tín còn chưa đủ tư cách để Lưu Phượng Vũ phí nhiều khí lực tính kế như vậy.

Đợi đến lúc Tô Tín mất mặt quay về, Lưu Phượng Vũ phái người nhà ngồi lên vị trí này, lại câu thông với Cơ Ngôn Thành một lúc, lại cho hắn một ít mặt mũi, làm cho thành Thịnh Kinh tạm thời an ổn một ít, mặc dù nói không có khả năng thật sự làm các hoàng tử thu tay nhưng tối thiểu còn làm tốt hơn Tô Tín.

So sánh với nhau, người khác liền có thể ngồi vững vàng vị trí tổng bộ đầu thành Thịnh Kinh.

Vị trí bao trùm trên đầu các đạo khác, gần với tứ đại thần bộ là người của Lưu Phượng Vũ, địa vị của hắn trong Lục Phiến Môn sẽ gần với Thiết gia, hoàn toàn vượt qua Phương Cửu Nguyên và Liễu Vô Tiền.

Lúc này trong đại viện giữa thành Thịnh Kinh, bên người Sở vương Cơ Ngôn Hạo ôm hai nữ tử dáng người mỹ lệ không mặc quần áo, nghe thái giám thiếp thân báo cáo.

Hai tay Cơ Ngôn Hạo không ngừng giở trò trên người hai nữ tử, trong mắt lại không mang theo vẻ dâm tà, ngược lại còn có cảm giác âm tàn làm cho người ta không rét mà run.

Hai nữ tử trong ngực hắn đang lạnh run, đối với Sở vương điện hạ tướng mạo tuấn tú, các nàng thật sự sợ hãi tới cực điểm.

Trong thanh lâu có không biết bao nhiêu ca cơ bị hắn triệu hoán đến vương phủ nhưng không thấy đi ra, các nàng không tin những người này bị Cơ Ngôn Hạo thu làm thị thiếp.

Nghe được thái giám báo cáo, ánh mắt Cơ Ngôn Hạo lộ ra một tia hứng thú:

- Nếu như này Tô Tín có thể chống qua lúc này, vậy ngươi nói ta có nên mời chào Tô Tín không?

Thái giám thiếp thân Cơ Ngôn Hạo do dự, nói:

- Vương gia, trước kia Tương vương điện hạ cũng đã mở miệng mời chào, nhưng Tô Tín vẫn cự tuyệt.

Trên mặt Cơ Ngôn Hạo lộ ra nét khinh thường:

- Cơ Ngôn Dự? Hắn tính là cái gì, hắn dựa vào cái gì so với ta?

Trong phần đông hoàng tử Đại Chu vương triều, hắn không đặt Cơ Ngôn Hằng vẫn chiếm cứ vị trí thái tử nhưng đã không khác gì phế nhân vào trong mắt.

Hắn cũng không đặt lão tam Triệu vương Cơ Ngôn Luật lúc còn trẻ tuổi đã có thanh danh trong quân đội và giang hồ vào trong mắt.

Về phần Cơ Ngôn Thành được nhiều người ủng hộ nhất, hắn càng không đặt vào trong mắt, những người ủng hộ hắn chẳng qua thấy hắn dễ khống chế mà thôi, đây là chuyện đáng kiêu ngạo sao?

Cơ Ngôn Hạo ngẩng đầu, lạnh lùng nói:

- Phùng Bảo, ngươi quên ta đã nói với ngươi sao? Đối với mệnh lệnh của ta, ngươi chỉ cần chấp hành là đủ, không cần nghi vấn!

- Điện hạ thứ tội!

Phùng Bảo sợ hãi quỳ xuống đất, dập đầu liên tiếp và xin tha thứ.

Nếu người khác nhìn thấy việc này sẽ không dám tưởng tượng.

Tuy Phùng Bảo là hoạn quan nhưng lại có được thực lực Hóa Thần Cảnh, chính là nhân vật võ đạo tông sư, kết quả hiện tại quỳ gối trước mặt Cơ Ngôn Hạo như chó, cũng không có chút tôn nghiêm nào.

Phải biết rằng hoàng tử khác đối đãi tôn kính với thái giám thiếp thân của mình.

Bởi vì những thái giám thiếp thân này có quan hệ nhất tổn câu tổn, nhất vinh câu vinh với bọn họ, chính là thủ hạ trung tâm nhất.

Thậm chí như Thục vương Cơ Ngôn Tú đối đãi với Ôn Dục, căn bản là tâm phúc của bản thân.

Thái độ của Phùng Bảo với Cơ Ngôn Hạo chính là sợ, cho dù hắn là võ giả Hóa Thần Cảnh nhưng cũng sợ chết.

Nếu như hắn thực chọc giận vị Sở Vương điện hạ, mặc kệ hắn có phải thái giám thiếp thân của Cơ Ngôn Hạo hay không, hắn đều phải chết!

Hắn đi theo Cơ Ngôn Hạo hơn mười năm, hắn nhìn thấy vị điện hạ này phát triển từng bước, đối với Phùng Bảo vệ mà nói, chỉ có hai chữ khủng bố để hình dung.

Phải biết rằng khi Cơ Ngôn Hạo còn có lão đại ca, thế lực gia tộc mẫu thân bồi dưỡng ca ca hắn chứ không phải Cơ Ngôn Hạo, dù sao hoàng tử lớn tuổi vẫn có ưu thế.

Kết quả Cơ Ngôn Hạo tuổi còn nhỏ lại ra tay giết ca ca của mình, mẫu thân hắn không thể không toàn lực bồi dưỡng hắn.

Phải biết rằng khi đó Cơ Ngôn Hạo mới không đến mười tuổi, Phùng Bảo vệ vừa nghĩ tới thủ đoạn của Cơ Ngôn Hạo lúc ấy, hiện tại vẫn còn lạnh run.

- Được rồi, đứng lên đi, lần sau nói chuyện cẩn thận một chút.

Cơ Ngôn Hạo nhàn nhạt nói ra.

Phùng Bảo nghe xong đứng lên.

Cơ Ngôn Hạo duỗi lưng mỏi nhưng hai tay của hắn bỗng nhiên đưa lên cổ ca cơ, trong ánh mắt hoảng sợ của các nàng, hắn ra tay bóp chết bọn họ.

Phùng Bảo nhìn thấy cảnh này cũng không lộ ra vẻ mặt gì, dường như đã tập mãi thành quen.

- Cắt bỏ mặt các nàng đưa vào phòng ta, ta muốn lại vẽ hai tấm da.

Cơ Ngôn Hạo lạnh nhạt nói ra.

Nội tâm Phùng Bảo rùng mình, vội vàng nói:

- Vâng, vương gia.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện