Đợi đến lúc Dương Vũ Long đến nơi này, song phương cũng đã đánh khó phân thắng bại, lúc này Dương Vũ Long phải hét lớn một tiếng:
- Đều dừng tay!
Dương Vũ Long hô to như vậy đã trấn trụ đám người Cơ Ngôn Thành và Thanh Thành kiếm phái.
Bọn họ vô ý thức ngừng tay nhìn sang Dương Vũ Long, phát hiện hô dừng tay chỉ là một tên võ giả Thần Cung Cảnh, hai nhóm người lập tức cau mày.
Cơ Ngôn Thành lạnh lùng nói:
- Ngươi là người phương nào?
Nếu như là người bình thường bỗng nhiên nhảy ra hô một tiếng như thế, Cơ Ngôn Thành đã sớm chụp chết hắn.
Đối phương lại mặc quan phục Lục Phiến Môn, việc này làm cho nội tâm Cơ Ngôn Thành cũng có chút kiêng kị, nếu đối phương là người của tứ đại thần bộ, cho dù hắn là hoàng tử Đại Chu cũng phải cho hắn vài phần mặt mũi.
Dương Vũ Long chắp tay nói:
- Tại hạ là bộ đầu bắc thập nhị phường bộ đầu Lục Phiến Môn thành Thịnh Kinh.
- Lục Phiến Môn thành Thịnh Kinh? Cơ Ngôn Thành lập tức cau mày.
Lúc này thái giám thiếp thân Phùng Anh nói tin tức Lục Phiến Môn thành Thịnh Kinh với Cơ Ngôn Thành, lúc này hắn cười lạnh một tiếng.
- Thì ra Tô Tín mới thành lập nha môn, thành Thịnh Kinh nhiều chuyện lắm, bảo hắn đi quản việc khác đi, đừng ở chỗ này ảnh hưởng tới chúng ta, thống khoái cút!
Cơ Ngôn Thành không có ấn tượng tốt với Tô Tín, thời điểm ở Lạc Dương lôi hắn đã xung đột với Tô Tín một hồi, trong đó có Trâu Thanh Huyền châm ngòi, nhưng về sau Tô Tín đứng ra vạch trần thân phận Lưu Tuyên Thành cũng có dụng tâm hiểm ác, muốn hắn triệt để đoạn tuyệt với Thanh Thành kiếm phái.
Cơ Ngôn Thành không ngốc, hắn lúc không có kịp phản ứng nhưng sau đó cũng có thể phát giác được dụng tâm hiểm ác của Tô Tín.
Thông qua việc đó hắn cũng biết Tô Tín không dễ chọc, cho nên trở lại thành Thịnh Kinh hắn cũng không có đi gây phiền toái cho Tô Tín.
Hắn không đi gây phiền toái với Tô Tín, cũng không có nghĩa hắn có thể dễ dàng tha thứ Tô Tín gây phiền toái với mình.
Chuyện thành Thịnh Kinh không đến phiên Tô Tín nói mới tính, về phần Lục Phiến Môn thành Thịnh Kinh, Cơ Ngôn Thành xem ra đây là trò cười mà thôi.
Vẻ mặt Dương Vũ Long đầy u sầu, hắn biết sẽ có kết quả như vậy.
Những hoàng tử Đại Chu này căn bản không đặt Lục Phiến Môn thành Thịnh Kinh vào mắt, đặc biệt là Thái vương Cơ Ngôn Thành, hắn nổi danh tính tình táo bạo và lòng dạ nhỏ hẹp.
Dương Vũ Long cẩn thận nói:
- Thái vương điện hạ, nếu các ngươi muốn đánh, đại khái có thể động thủ trong vương phủ của mình hoặc ra ngoài thành đánh.
- Trong thành Thịnh Kinh nhiều người như vậy, vạn nhất bị ngộ thương là không tốt, huống chi nhiều người đang vây xem như thế, hai vị hoàng tử Đại Chu động thủ bên đường, ảnh hưởng cũng không nhỏ phải không?
Sắc mặt Cơ Ngôn Thành lập tức biến thành âm trầm, nói:
- Ah? Ngươi đang nói ta làm mất mặt Đại Chu sao?
Dương Vũ Long vội vàng khoát khoát tay nói:
- Thái vương điện hạ bớt giận, ta tuyệt đối không có ý này!
Cơ Ngôn Thành hừ lạnh nói:
- Vậy ngươi có ý gì? Một tiểu bộ đầu Lục Phiến Môn cũng dám dạy ta làm việc, không biết cái gọi là! Vả miệng!
Cơ Ngôn Thành vừa mới dứt lời, bên cạnh hắn Phùng Anh thân hình lóe lên, lập tức đi vào Dương Vũ Long trước người.
Dương Vũ Long vội vàng đánh ra một quyền, thân thể lui lại thật nhanh, nhưng tốc độ của hắn làm sao có thể so sánh với Phùng Anh là Hóa Thần Cảnh võ đạo tông sư.
Xuất một chưởng mang theo chân khí cường đại âm tà đánh bật cánh tay Dương Vũ Long, sau đó hắn tát một cái, trực tiếp đánhDương Vũ Long phun ra một ngụm máu tươi, dáng vẻ cực kỳ thê thảm.
Phùng Anh hừ lạnh nói:
- Dĩ hạ phạm thượng, nếu không phải xem mặt mũi Lục Phiến Môn, cũng không chỉ là cái tát đơn giản như vậy đâu, làm bộ đầu thành Thịnh Kinh mà không hiểu chút quy củ hay sao?
Dương Vũ Long và thủ hạ của hắn tức giận nhưng không thể làm gì, bọn họ đã sớm nghĩ tới tình cảnh hôm nay, trăm phần trăm sẽ có kết cục như vậy.
- Thành Thịnh Kinh có quy củ như vậy, tại sao ta không biết?
Một giọng nói lạnh lùng vang lên.
Sắc mặt Tô Tín âm trầm, hắn không nghĩ tới Lục Phiến Môn thành Thịnh Kinh mới xuất hiện ngày đầu tiên đã xảy ra chuyện như vậy.
Nhìn thấy Tô Tín tới đây, đám người Dương Vũ Long thở ra một hơi.
Mặc dù nói hắn không có tán thành lãnh đạo trực tiếp là Tô Tín, nhưng trong tình huống trước mắt chỉ có Tô Tín xuất hiện mới có thể trấn áp tràng diện.
Nhìn thấy Tô Tín tới đây, Cơ Ngôn Thành lạnh lùng nói:
- Dĩ hạ phạm thượng, chịu tội đáng tru, đây là quy củ thành Thịnh Kinh, ngươi có ý kiến gì sao?
Tô Tín cười nói âm trầm:
- Đương nhiên là có, thủ hạ ta phạm sai lầm phải do ta giáo huấn, cũng không tới phiên người khác xen vào việc này.
Vừa mới dứt lời, thân thể Tô Tín biến mất, trong nháy mắt đã tới trước mặt Phùng Anh, hư không ngưng tụ mấy trăm đạo kiếm khí vây khốn hắn vào giữa như kiếm ngục.
- Đều dừng tay!
Dương Vũ Long hô to như vậy đã trấn trụ đám người Cơ Ngôn Thành và Thanh Thành kiếm phái.
Bọn họ vô ý thức ngừng tay nhìn sang Dương Vũ Long, phát hiện hô dừng tay chỉ là một tên võ giả Thần Cung Cảnh, hai nhóm người lập tức cau mày.
Cơ Ngôn Thành lạnh lùng nói:
- Ngươi là người phương nào?
Nếu như là người bình thường bỗng nhiên nhảy ra hô một tiếng như thế, Cơ Ngôn Thành đã sớm chụp chết hắn.
Đối phương lại mặc quan phục Lục Phiến Môn, việc này làm cho nội tâm Cơ Ngôn Thành cũng có chút kiêng kị, nếu đối phương là người của tứ đại thần bộ, cho dù hắn là hoàng tử Đại Chu cũng phải cho hắn vài phần mặt mũi.
Dương Vũ Long chắp tay nói:
- Tại hạ là bộ đầu bắc thập nhị phường bộ đầu Lục Phiến Môn thành Thịnh Kinh.
- Lục Phiến Môn thành Thịnh Kinh? Cơ Ngôn Thành lập tức cau mày.
Lúc này thái giám thiếp thân Phùng Anh nói tin tức Lục Phiến Môn thành Thịnh Kinh với Cơ Ngôn Thành, lúc này hắn cười lạnh một tiếng.
- Thì ra Tô Tín mới thành lập nha môn, thành Thịnh Kinh nhiều chuyện lắm, bảo hắn đi quản việc khác đi, đừng ở chỗ này ảnh hưởng tới chúng ta, thống khoái cút!
Cơ Ngôn Thành không có ấn tượng tốt với Tô Tín, thời điểm ở Lạc Dương lôi hắn đã xung đột với Tô Tín một hồi, trong đó có Trâu Thanh Huyền châm ngòi, nhưng về sau Tô Tín đứng ra vạch trần thân phận Lưu Tuyên Thành cũng có dụng tâm hiểm ác, muốn hắn triệt để đoạn tuyệt với Thanh Thành kiếm phái.
Cơ Ngôn Thành không ngốc, hắn lúc không có kịp phản ứng nhưng sau đó cũng có thể phát giác được dụng tâm hiểm ác của Tô Tín.
Thông qua việc đó hắn cũng biết Tô Tín không dễ chọc, cho nên trở lại thành Thịnh Kinh hắn cũng không có đi gây phiền toái cho Tô Tín.
Hắn không đi gây phiền toái với Tô Tín, cũng không có nghĩa hắn có thể dễ dàng tha thứ Tô Tín gây phiền toái với mình.
Chuyện thành Thịnh Kinh không đến phiên Tô Tín nói mới tính, về phần Lục Phiến Môn thành Thịnh Kinh, Cơ Ngôn Thành xem ra đây là trò cười mà thôi.
Vẻ mặt Dương Vũ Long đầy u sầu, hắn biết sẽ có kết quả như vậy.
Những hoàng tử Đại Chu này căn bản không đặt Lục Phiến Môn thành Thịnh Kinh vào mắt, đặc biệt là Thái vương Cơ Ngôn Thành, hắn nổi danh tính tình táo bạo và lòng dạ nhỏ hẹp.
Dương Vũ Long cẩn thận nói:
- Thái vương điện hạ, nếu các ngươi muốn đánh, đại khái có thể động thủ trong vương phủ của mình hoặc ra ngoài thành đánh.
- Trong thành Thịnh Kinh nhiều người như vậy, vạn nhất bị ngộ thương là không tốt, huống chi nhiều người đang vây xem như thế, hai vị hoàng tử Đại Chu động thủ bên đường, ảnh hưởng cũng không nhỏ phải không?
Sắc mặt Cơ Ngôn Thành lập tức biến thành âm trầm, nói:
- Ah? Ngươi đang nói ta làm mất mặt Đại Chu sao?
Dương Vũ Long vội vàng khoát khoát tay nói:
- Thái vương điện hạ bớt giận, ta tuyệt đối không có ý này!
Cơ Ngôn Thành hừ lạnh nói:
- Vậy ngươi có ý gì? Một tiểu bộ đầu Lục Phiến Môn cũng dám dạy ta làm việc, không biết cái gọi là! Vả miệng!
Cơ Ngôn Thành vừa mới dứt lời, bên cạnh hắn Phùng Anh thân hình lóe lên, lập tức đi vào Dương Vũ Long trước người.
Dương Vũ Long vội vàng đánh ra một quyền, thân thể lui lại thật nhanh, nhưng tốc độ của hắn làm sao có thể so sánh với Phùng Anh là Hóa Thần Cảnh võ đạo tông sư.
Xuất một chưởng mang theo chân khí cường đại âm tà đánh bật cánh tay Dương Vũ Long, sau đó hắn tát một cái, trực tiếp đánhDương Vũ Long phun ra một ngụm máu tươi, dáng vẻ cực kỳ thê thảm.
Phùng Anh hừ lạnh nói:
- Dĩ hạ phạm thượng, nếu không phải xem mặt mũi Lục Phiến Môn, cũng không chỉ là cái tát đơn giản như vậy đâu, làm bộ đầu thành Thịnh Kinh mà không hiểu chút quy củ hay sao?
Dương Vũ Long và thủ hạ của hắn tức giận nhưng không thể làm gì, bọn họ đã sớm nghĩ tới tình cảnh hôm nay, trăm phần trăm sẽ có kết cục như vậy.
- Thành Thịnh Kinh có quy củ như vậy, tại sao ta không biết?
Một giọng nói lạnh lùng vang lên.
Sắc mặt Tô Tín âm trầm, hắn không nghĩ tới Lục Phiến Môn thành Thịnh Kinh mới xuất hiện ngày đầu tiên đã xảy ra chuyện như vậy.
Nhìn thấy Tô Tín tới đây, đám người Dương Vũ Long thở ra một hơi.
Mặc dù nói hắn không có tán thành lãnh đạo trực tiếp là Tô Tín, nhưng trong tình huống trước mắt chỉ có Tô Tín xuất hiện mới có thể trấn áp tràng diện.
Nhìn thấy Tô Tín tới đây, Cơ Ngôn Thành lạnh lùng nói:
- Dĩ hạ phạm thượng, chịu tội đáng tru, đây là quy củ thành Thịnh Kinh, ngươi có ý kiến gì sao?
Tô Tín cười nói âm trầm:
- Đương nhiên là có, thủ hạ ta phạm sai lầm phải do ta giáo huấn, cũng không tới phiên người khác xen vào việc này.
Vừa mới dứt lời, thân thể Tô Tín biến mất, trong nháy mắt đã tới trước mặt Phùng Anh, hư không ngưng tụ mấy trăm đạo kiếm khí vây khốn hắn vào giữa như kiếm ngục.
Danh sách chương