- Ta có một việc muốn đi ra ngoài, nếu như ngươi nhìn thấy trong Lạc Dương phủ có võ giả Nguyên Thần Cảnh động thủ, ngươi giao phần tình báo này cho Thiết Vô Tình đại nhân.
Tô Tín phân phó.
Cao Trường Thanh gật gật đầu, lập tức nói:
- Cẩn tuân đại nhân phân phó.
Sư phụ Tưởng Phi Túng hắn xuất thân quân trận, hắn lớn lên trong giang hồ nhưng phong cách hành sự vẫn còn giữ lại dấu vết phong cách quân trận.
Lúc này trong Phong Hoa Lâu, Cơ Ngôn Thành và Trâu Thanh Huyền lại mở tiệc chiêu đãi Lưu Tuyên Thành.
Lưu Tuyên Thành có ý nghĩa rất lớn với Cơ Ngôn Thành, Lưu Tuyên Thành gia nhập hoàng gia Cung Phụng Đường, không chỉ là một công lao, càng đại biểu cho Cơ Ngôn Thành có tai mắt thuộc về hoàng gia Cung Phụng Đường, có thể lôi kéo không ít người.
Hiện tại tranh giành ngôi vị hoàng đế Đại Chu đã tiến vào giai đoạn gai cấn, tất cả hoàng tử có tư cách cạnh tranh ngôi vị hoàng đế không chỉ có thực lực bản thân, bọn họ còn có minh hữu trong Đại Chu vương triều, hiện tại cũng có người giang hồ nhúng tay vào.
Những chuyện này đối với Cơ Ngôn Thành mà nói còn chưa đủ, cho nên hắn mới đánh chủ ý lên người hoàng gia Cung Phụng Đường.
Đại Chu vương triều ngoài sáng trong tối có năm lực lượng, kỳ thật bày ra ngoài chính là Lục Phiến Môn cùng quân đội.
Ba lực lượng nằm trong bóng tối chính là hoàng gia Cung Phụng Đường, chỉ nghe tiếng nhưng ít khi gặp chân thân.
Thứ hai là những lão thái giám trong hoàng cung đại nội, bọn họ không có con cái, vô dục vô cầu, vài chục năm nay vẫn trung với Đại Chu, đồng thời cũng là lực lượng rất khủng bố, cứ nhìn Đường Hiển là biết rõ.
Đường Hiển là một trong số bọn họ mà thôi, cho dù những người khác không có thực lực mạnh như Đường Hiển, có thể trở thành tâm phúc của nhân hoàng Đại Chu, thực lực của bọn họ bày ra đó, một khi bộc lộ ra ngoài sáng mới thật sự đáng sợ.
Thân là hoàng đế, đương nhiên sẽ không giao tính mạng của mình cho người ngoài, trong hoàng cung đại nội càng phải như vậy.
Hoàng gia Cung Phụng Đường đều là người ngoài, là môn khách chuyên lấy tiền làm việc.
Những thái giám tuy vô dục vô cầu nhưng cũng thuộc người ngoài, nhân hoàng Đại Chu không dễ dàng tin tưởng.
Cho nên chi lực lượng cuối cùng chính là lực lượng Cơ gia Đại Chu vương triều, chính là Đại Chu vận dụng tài nguyên đỉnh cấp nhất bồi dưỡng đệ tử của mình.
Kỳ thật những người họ Cơ này cũng không có quan hệ gì với Đại Chu, nói là huyết mạch tương liên, nhưng lại có thể ngược dòng tìm hiểu tới thời điểm Cơ gia mới thành lập đất nước.
Bởi vì huyết mạch, những người Cơ gia này không có tư cách soán vị, cho nên nhân hoàng Đại Chu Cơ Hạo Điển dùng bọn họ làm cân đối giữa hoàng cung đại nội và những cao thủ thái giám.
Cho nên đối với Cơ Ngôn Thành mà nói, những cao thủ thái giám trong hoàng cung đại nội không thể mời chào, đều là những đệ tử mầm mống Cơ gia thuần phục đương kim bệ hạ, thậm chí còn không thấy mặt bọn họ.
Cho nên Cơ Ngôn Thành có thể nghĩ tới chỉ có hoàng gia Cung Phụng Đường.
Vốn là hắn chỉ là muốn muốn tìm ra một gã hoàng gia Cung Phụng Đường thành viên thân phận đến, sau đó lại số tiền lớn hối lộ thêm đồng ý đạt được đối phương tán thành.
Cuối cùng hắn có thể mượn cây đinh này giúp mình thu mua nhân tâm trong hoàng gia Cung Phụng Đường, thậm chí trực tiếp đào góc tường của phụ hoàng.
Hiện tại có Lưu Tuyên Thành, hai việc trước có thể lược bỏ, bản thân mình chỉ cần lôi kéo Lưu Tuyên Thành là được rồi.
Nhớ tới dáng vẻ của quản sự thùy mị Phong Hoa Lâu khi nhìn thấy bọn họ rất không cao hứng.
Lần trước chính là người Thái vương điện hạ nháo sự gây ra động tĩnh lớn, hiện tại lại tới chỗ chúng ta làm gì?
Cho dù không vui thì không vui, thân phận đối phương tôn quý, cho dù là không cần tiền cũng phải hầu hạ vị này thật tốt, quản sự Phong Hoa Lâu an bài chỗ ngồi cho mọi người sau đó đi an bài đồ ăn.
Đồ ăn chưa mang lên, Cơ Ngôn Thành lại kính Lưu Tuyên Thành một ly:
- Đa tạ Lưu tiền bối có thể giúp bổn vương đại ân này, về sau Lưu tiền bối không chỉ có thể nhận một phần tài nguyên tu luyện từ hoàng gia Cung Phụng Đường, đồng thời cũng có thể nhận một phần tài nguyên tu luyện từ Cơ Ngôn Thành ta.
Lưu Tuyên Thành tươi cười chắp tay nói:
- Vậy thì đa tạ Thái vương điện hạ ưu ái.
Cơ Ngôn Thành thoả mãn gật đầu, Trâu Thanh Huyền đứng bên cạnh thở dài, nói:
- Đáng tiếc lúc này không thể làm gì Tô Tín, ai nghĩ tới hắn bởi vì việc này lại mời chào được thủ hạ không tệ, quả nhiên là tính sai.
Nghe được Trâu Thanh Huyền lại nhắc tới Tô Tín, Cơ Ngôn Thành cau mày khó chịu, cũng không phải vì Tô Tín, mà là vì Trâu Thanh Huyền.
Mặc dù Cơ Ngôn Thành có xung đột với Tô Tín nhưng đó chỉ là xung đột trên mặt mũi mà thôi, một phương chủ động tỏ thái độ thì việc này sẽ được bỏ qua, khi đó Trâu Thanh Huyền vừa động thủ thì chuyện này đã náo lớn.
Cơ Ngôn Thành không phải người ngu, tuy hắn không kịp phản ứng chuyện lần trước nhưng sau đó hắn càng nghĩ càng cảm thấy không đúng.
Hắn có ân oán với Tô Tín không giả, nhưng ân oán này không lớn tới mức không thể hóa giải.
Khi hắn đang nghĩ ngợi nên nói chuyện với Tô Tín như thế nào, Trâu Thanh Huyền lại không chờ được nhảy ra muốn động thủ với Tô Tín, cho dù hai người chỉ giao thủ vài chiêu nhưng thù hận đã kết.
Tô Tín phân phó.
Cao Trường Thanh gật gật đầu, lập tức nói:
- Cẩn tuân đại nhân phân phó.
Sư phụ Tưởng Phi Túng hắn xuất thân quân trận, hắn lớn lên trong giang hồ nhưng phong cách hành sự vẫn còn giữ lại dấu vết phong cách quân trận.
Lúc này trong Phong Hoa Lâu, Cơ Ngôn Thành và Trâu Thanh Huyền lại mở tiệc chiêu đãi Lưu Tuyên Thành.
Lưu Tuyên Thành có ý nghĩa rất lớn với Cơ Ngôn Thành, Lưu Tuyên Thành gia nhập hoàng gia Cung Phụng Đường, không chỉ là một công lao, càng đại biểu cho Cơ Ngôn Thành có tai mắt thuộc về hoàng gia Cung Phụng Đường, có thể lôi kéo không ít người.
Hiện tại tranh giành ngôi vị hoàng đế Đại Chu đã tiến vào giai đoạn gai cấn, tất cả hoàng tử có tư cách cạnh tranh ngôi vị hoàng đế không chỉ có thực lực bản thân, bọn họ còn có minh hữu trong Đại Chu vương triều, hiện tại cũng có người giang hồ nhúng tay vào.
Những chuyện này đối với Cơ Ngôn Thành mà nói còn chưa đủ, cho nên hắn mới đánh chủ ý lên người hoàng gia Cung Phụng Đường.
Đại Chu vương triều ngoài sáng trong tối có năm lực lượng, kỳ thật bày ra ngoài chính là Lục Phiến Môn cùng quân đội.
Ba lực lượng nằm trong bóng tối chính là hoàng gia Cung Phụng Đường, chỉ nghe tiếng nhưng ít khi gặp chân thân.
Thứ hai là những lão thái giám trong hoàng cung đại nội, bọn họ không có con cái, vô dục vô cầu, vài chục năm nay vẫn trung với Đại Chu, đồng thời cũng là lực lượng rất khủng bố, cứ nhìn Đường Hiển là biết rõ.
Đường Hiển là một trong số bọn họ mà thôi, cho dù những người khác không có thực lực mạnh như Đường Hiển, có thể trở thành tâm phúc của nhân hoàng Đại Chu, thực lực của bọn họ bày ra đó, một khi bộc lộ ra ngoài sáng mới thật sự đáng sợ.
Thân là hoàng đế, đương nhiên sẽ không giao tính mạng của mình cho người ngoài, trong hoàng cung đại nội càng phải như vậy.
Hoàng gia Cung Phụng Đường đều là người ngoài, là môn khách chuyên lấy tiền làm việc.
Những thái giám tuy vô dục vô cầu nhưng cũng thuộc người ngoài, nhân hoàng Đại Chu không dễ dàng tin tưởng.
Cho nên chi lực lượng cuối cùng chính là lực lượng Cơ gia Đại Chu vương triều, chính là Đại Chu vận dụng tài nguyên đỉnh cấp nhất bồi dưỡng đệ tử của mình.
Kỳ thật những người họ Cơ này cũng không có quan hệ gì với Đại Chu, nói là huyết mạch tương liên, nhưng lại có thể ngược dòng tìm hiểu tới thời điểm Cơ gia mới thành lập đất nước.
Bởi vì huyết mạch, những người Cơ gia này không có tư cách soán vị, cho nên nhân hoàng Đại Chu Cơ Hạo Điển dùng bọn họ làm cân đối giữa hoàng cung đại nội và những cao thủ thái giám.
Cho nên đối với Cơ Ngôn Thành mà nói, những cao thủ thái giám trong hoàng cung đại nội không thể mời chào, đều là những đệ tử mầm mống Cơ gia thuần phục đương kim bệ hạ, thậm chí còn không thấy mặt bọn họ.
Cho nên Cơ Ngôn Thành có thể nghĩ tới chỉ có hoàng gia Cung Phụng Đường.
Vốn là hắn chỉ là muốn muốn tìm ra một gã hoàng gia Cung Phụng Đường thành viên thân phận đến, sau đó lại số tiền lớn hối lộ thêm đồng ý đạt được đối phương tán thành.
Cuối cùng hắn có thể mượn cây đinh này giúp mình thu mua nhân tâm trong hoàng gia Cung Phụng Đường, thậm chí trực tiếp đào góc tường của phụ hoàng.
Hiện tại có Lưu Tuyên Thành, hai việc trước có thể lược bỏ, bản thân mình chỉ cần lôi kéo Lưu Tuyên Thành là được rồi.
Nhớ tới dáng vẻ của quản sự thùy mị Phong Hoa Lâu khi nhìn thấy bọn họ rất không cao hứng.
Lần trước chính là người Thái vương điện hạ nháo sự gây ra động tĩnh lớn, hiện tại lại tới chỗ chúng ta làm gì?
Cho dù không vui thì không vui, thân phận đối phương tôn quý, cho dù là không cần tiền cũng phải hầu hạ vị này thật tốt, quản sự Phong Hoa Lâu an bài chỗ ngồi cho mọi người sau đó đi an bài đồ ăn.
Đồ ăn chưa mang lên, Cơ Ngôn Thành lại kính Lưu Tuyên Thành một ly:
- Đa tạ Lưu tiền bối có thể giúp bổn vương đại ân này, về sau Lưu tiền bối không chỉ có thể nhận một phần tài nguyên tu luyện từ hoàng gia Cung Phụng Đường, đồng thời cũng có thể nhận một phần tài nguyên tu luyện từ Cơ Ngôn Thành ta.
Lưu Tuyên Thành tươi cười chắp tay nói:
- Vậy thì đa tạ Thái vương điện hạ ưu ái.
Cơ Ngôn Thành thoả mãn gật đầu, Trâu Thanh Huyền đứng bên cạnh thở dài, nói:
- Đáng tiếc lúc này không thể làm gì Tô Tín, ai nghĩ tới hắn bởi vì việc này lại mời chào được thủ hạ không tệ, quả nhiên là tính sai.
Nghe được Trâu Thanh Huyền lại nhắc tới Tô Tín, Cơ Ngôn Thành cau mày khó chịu, cũng không phải vì Tô Tín, mà là vì Trâu Thanh Huyền.
Mặc dù Cơ Ngôn Thành có xung đột với Tô Tín nhưng đó chỉ là xung đột trên mặt mũi mà thôi, một phương chủ động tỏ thái độ thì việc này sẽ được bỏ qua, khi đó Trâu Thanh Huyền vừa động thủ thì chuyện này đã náo lớn.
Cơ Ngôn Thành không phải người ngu, tuy hắn không kịp phản ứng chuyện lần trước nhưng sau đó hắn càng nghĩ càng cảm thấy không đúng.
Hắn có ân oán với Tô Tín không giả, nhưng ân oán này không lớn tới mức không thể hóa giải.
Khi hắn đang nghĩ ngợi nên nói chuyện với Tô Tín như thế nào, Trâu Thanh Huyền lại không chờ được nhảy ra muốn động thủ với Tô Tín, cho dù hai người chỉ giao thủ vài chiêu nhưng thù hận đã kết.
Danh sách chương